Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Vương giả tái xuất (12)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Yêu cầu này của Sơ Tranh có thể nói là đã khiến cho tất cả người đây không thể ngờ đến.

Mặt hàng hơn trăm triệu, vứt xuống biển?

Cô điên rồi sao?

Nhưng Sơ Tranh nói rõ ràng không phải trò đùa, cô nói một cách trực diện, nói một cách khá là nghiêm túc.

Giang Dã nhìn Thịnh Đình, không biết đang suy nghĩ gì, hắn đột nhiên nói với Sơ Tranh: "Thịnh tiểu thư, cùng đi không?"

Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Thẻ người tốt yêu cầu thì phải đáp ứng!

Không thể cự tuyệt thẻ người tốt!

Hôm nay cũng muốn làm một người tốt!

"Giang gia?" Người của Giang Dã giật mình, nghi hoặc nhắc nhở hắn: "Giang gia, chúng ta vẫn còn..."

Giang Dã giơ tay: "Các cậu về trước đi."

"Giang gia..."

Giang Dã hờ hững nhìn sang.

Ánh mắt của hắn không sắc bén, khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhưng lại khiến cho người ta có một loại áp bức vô hình.

Thuộc hạ kia không dám nhiều lời, xoay người, mang theo người mình rời đi trước.

"Eric tiên sinh, lần sau có cơ hội, chúng ta lại hợp tác." Giang Dã mỉm cười tạm biệt Eric.

Eric có lẽ vẫn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ khi có người bỏ ra hơn trăm triệu, mua hàng của mình chỉ để vứt xuống biển.

Nghe thấy giọng nói của Giang Dã hắn mới lấy lại tinh thần: "Có thể hợp tác với Giang tiên sinh, tôi cũng rất mong chờ."

Giang Dã hàn huyên với Eric thêm hai câu rồi đuổi theo Sơ Tranh.

Thậm chí Giang Dã còn có thể cảm giác được ánh mắt Thịnh Đình đang nhìn mình, cứ như muốn lột da của hắn ra.

Hắn khẽ cong khóe môi, trèo lên xe của Sơ Tranh.

Xe ngăn cách ánh mắt bên ngoài, bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Cô gái ở bên cạnh đang cúi đầu bấm điện thoại, cảm giác cực kỳ bình thản.

Giọng nói của Giang Dã mang theo ý cười: "Thịnh tiểu thư, khí phách này của cô quả thật đã làm tôi phải rửa mắt mà nhìn."

"Vứt xuống biển?"

Giang Dã nhún nhún vai: "Chứ còn gì nữa?"

Sơ Tranh nghiêm túc: "Tôi có tiền." Có tiền xài không hết, không ném xuống biển thì mang đi bán để có thêm tiền à, cô có ngu đâu?

Vẫn là ném xuống biển tốt hơn!

"......"

Không hổ là nghề gia truyền, vốn liếng cũng không giống với người thường.

Đầu ngón tay của Giang Dã đặt lên đầu gối, khung cảnh bờ sông chậm rãi xa dần, ánh sáng ảm đạm phác họa thân ảnh của hắn khi sáng khi tối.

"Côkhông sợ có kẻ ở giữa động tay động chân sao?"

Ngữ điệu Sơ Tranh nhẹ nhàng lãnh đạm: "Không thiếu chút tiền đấy."

Giang Dã bị sự lắm tiền nhiều của này làm ngẩn cả người.

Hắn đã gặp qua không ít kể có tiền, mấy trăm vạn mấy ngàn vạn, đối phương cũng không hề có áp lực tâm lý gì mà ném qua cửa sổ.

Nhưng đây là hơn trăm triệu a!

Ý là dù người ta có tặng thì cô cũng không thèm để ý "chút tiền còm" này sao?

"Thịnh tiểu thư không muốn thì tặng cho tôi được không?"

"Anh muốn?" Sơ Tranh ngước mắt: "Có thể, để tôi bảo Eric giao hàng cho anh."

Giang Dã: "......"

Hắn chỉ thuận miệng nói thôi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Sơ Tranh đã lấy di động ra gọi điện thoại cho Eric, Giang Dã vội giơ tay đè chặt cô lại.

Đầu ngón tay hắn đụng phải tay Sơ Tranh, khuôn mặt Giang Dã khẽ biến đổi, đầu ngón tay như có cảm giác thiêu đốt lan tràn, hắn nhanh chóng thu tay lại.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay cùng xúc cảm tinh tế khiến tim Giang Dã đập liên hồi.

Làn da trắng nõn của Giang Dã nổi lên chút ửng đỏ, cũng may là ánh sáng trong xe lúc này không tốt, không nhìn thấy cảm xúc trên mặt hắn.

Không phải chỉ là sờ một cái thôi sao...

Sao có phản ứng lớn như vậy?

Cô nương nhà người ta còn không thèm phản ứng kia kìa!

Khoan khoan!

Giang Dã nhìn về phía Sơ Tranh, động tác của cô đang dừng lại, không chớp mắt nhìn hắn.

Đúng là một chút phản ứng cũng không có...

Giang Dã hít sâu một hơi, khóe môi giương lên thành độ cong xinh đẹp: "Thịnh tiểu thư, tôi chỉ nói đùa với cô thôi, món hàng này tôi không muốn."

"Anh vừa nói với tôi là muốn cơ mà?" Tặng cho anh! Tôi rất tình nguyện! Thẻ người tốt không phải là đối tượng giúp cô giải quyết những chuyện phiền phức này sao?!

"Tôi nói đùa thôi." Giang Dã nói: "Thịnh tiểu thư, nhiều hàng như vậy, nếu cô tặng tôi, tôi sẽ gặp phiền phức lớn đấy."

Sơ Tranh suy tư nói: "Tôi sẽ vụng trộm đưa cho anh."

Không có vấn đề gì nữa chứ?

Cô rất biết điều đấy. Rất tri kỉ đấy!!

Mau muốn đi!

"........"

Nội tâm Giang Dã hết sức phức tạp.

Sao cô lại có cái bộ dạng như đang ném củ khoai nóng bỏng tay thế hả?

Đây là hơn trăm triệu đấy!

"Không cần đâu Thịnh tiểu thư."

Giang Dã từ chối cực kỳ kiên định, Sơ Tranh thất vọng để cho người ta tiếp tục chuẩn bị vứt xuống biển.

Sơ Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Anh thật sự không cần?"

Đồ tặng anh thì không cần phí phạm a!

Thẻ người tốt lần này bị ngu sao?

Giang Dã cười lắc đầu: "Không cần."

Món hàng này hắn không dám tùy tiện nhận.

Chưa nói đến việc sẽ mang lại phiền phức cho Hắc Kim, mà giữa hắn với cô gái này cũng sẽ lâm vào một mối quan hệ kỳ quái.

Hắn không muốn.

Sơ Tranh không hỏi nữa, trong xe yên ắng trở lại.

Xe dần dần đi vào trong thành phố, ánh sáng đèn lấp lánh bốn phía.

Ánh sáng xen lẫn vào nhau, Giang Dã chống cằm, tùy ý nhìn quang cảnh đường phố đang lướt qua.

Không biết là bao lâu, hắn đột nhiên nói: "Thịnh tiểu thư, cô thật sự không hận Thịnh Đình?"

"Không hận."

"Vậy sao hôm nay lại cô đến đấy?" Mục đích của cô rõ ràng là để hẫng tay trên của Thịnh Đình mà.

Mặt mũi Sơ Tranh đầy vẻ nghiêm túc: "Có tiền."

"........"

-

Xe của Sơ Tranh dừng lại trước một khách sạn, Giang Dã chuẩn bị xuống xe cáo từ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh đột nhiên đưa một thẻ phòng cho hắn.

Giang Dã không nhận, lễ phép từ chối khéo léo: "Thịnh tiểu thư, tôi có chỗ ở."

"Ừ." Sơ Tranh đem thẻ phòng kín đáo dúi cho hắn.

Ngón tay thon dài như ngọc trúc của Giang Dã cầm thẻ phòng trong tay, sườn mặt dưới ánh sáng của ánh đèn thủy tinh nổi lên xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật trong tủ kính.

Bây giờ hắn chạy có còn kịp không?

Giang Dã nhìn đằng sau mình một cái, vệ sĩ đã đứng chặn kín lối đi.

Đây là ý không định thả hắn đi à?

"Giang tiên sinh." Vệ sĩ làm dấu tay mời: "Mời đi bên này."

Giang Dã: "........."

Giang Dã nhấc chân đuổi theo Sơ Tranh, đi vào thang máy lên phòng.

"Thịnh tiểu thư, cô định làm gì tôi thế?"

"Đi ngủ." Đêm hôm khuya khoắt không ngủ thì làm gì?

Giang Dã kinh hãi.

Đi ngủ? Ngủ cái củ cải gì?

Hắn không định lấy thân báo đáp đâu nhá!!

Cho dù cô có thật sự cứu hắn về cũng không được!

Cùng lắm thì sau này hắn cứu cô lại một lần!

Lấy thân báo đáp cái quần què ý!

Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng quét thẻ mở cửa: "Ngủ ngon."

Cửa phòng khép lại, vứt Giang Dã và vệ sĩ ở ngoài.

Giang Dã: "............"

"Giang tiên sinh."

Vệ sĩ ra hiệu cho Giang Dã đi vào căn phòng đối diện.

Giang Dã thở dài, đi qua quét thẻ vào phòng.

Khi hắn đóng cửa thì phát hiện hai vệ sĩ quay người đứng trước cửa ra vào.

Nội tâm Giang Dã phức tạp đóng cửa lại.

Cứ cảm thấy kịch bản này có gì đó sai sai?

Đây không phải là kịch bản tổng tài bá đạo giam người sao?

Nhưng hắn là tổng tài bá đạo mới phải chứ!!!

Giang Dã vừa vào cửa đã lôi điện thoại di động ra, gọi người của mình đến đón mình.

Hắn vừa gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì cửa phòng bị gõ vang.

Giang Dã đi ra mở cửa, cô gái nhỏ đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một hộp thuốc y tế.

"Thịnh tiểu thư?"

"Tôi xem vết thương của anh."

"Vết thương của tôi không sao..."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đẩy hắn vào trong.

Giang Dã cầm tay nắm cửa thật chặt, hắn đóng cửa phòng lại rồi đi vào trong phòng.

Giang Dã dựa vào tường, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ đang mở hộp y tế ra: "Thịnh tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng một người đàn ông, cô không cảm thấy không thích hợp sao?"

Sơ Tranh bày đồ cần dùng ra để lên bàn, bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: "Có gì không thích hợp?"

Có gì mà không thích hợp?

Chỗ nào cũng thích hợp hết!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0