Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vương Giả Tái Xuất (22)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
"Còn đi được không?"
Giang Dã không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sơ Tranh đỡ hắn đi lên, những người đứng trên hành lang đều đã dựa theo chỉ thị trở về phòng mình
Sơ Tranh đưa Giang Dã về phòng rồi đặt trên giường.
Sơ Tranh thở ra một hơi, đang chuẩn bị đứng lên, đã lại bị Giang Dã kéo xuống trở lại.
Hắn cứ như đang ôm chặt lấy món đồ chơi của mình vậy, giữ chặt lấy cô trong lòng ngực nhất quyết không buông
Sơ Tranh: "......"
Hô hấp nặng nề của Giang Dã phả vào trên cổ Sơ Tranh, cảm giác ấm nóng cùng ngứa ngáy ùa tới.
Sơ Tranh miễn cưỡng chống thẳng người dậy nhìn hắn, đôi mắt của thiếu niên vẫn nhắm chặt, bởi vì hô hấp hỗn loạn mà đôi môi khẽ hé mở.
"Tôi có điện thoại, mau buông ra đi." Sơ Tranh nói.
Gần 1 phút sau Giang Dã mới chậm rãi buông tay, nhưng cũng chỉ thả lỏng ra một chút.
Sơ Tranh lấy di động ra, bật chức năng chiếu sáng của điện thoại lên.
Căn phòng đột nhiên bừng sáng.
Sau khi đã thích ứng với ánh sáng, Giang Dã mới chậm rãi mở mắt ra.
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra rồi ngồi nhích qua một bên, sắc mặt Giang Dã vẫn còn tái nhợt, Sơ Tranh vừa cử động, hắn đã giống như nai con bị dọa phải, mờ mịt nhìn về phía cô.
Sơ Tranh dựa vào đầu giường, im lặng đối diện với hắn.
Gì nữa?
Có ánh sáng rồi!!
Bà đây lại không biết phát điện đâu!!
Nhìn nữa làm gì!
Còn nhìn!
-
Năm phút sau.
Dưới đáy lòng Sơ Tranh lặng lẽ tụng niệm, dặn dò bản thân rằng thẻ người tốt không thể chọc vào, phải đối xử thật tốt với thẻ người tốt... vân vân và mây mây, rồi lạnh mặt kéo hắn qua bên này, ôm vào lòng.
Thân thể căng cứng của Giang Dã lúc này mới thả lỏng.
Lúc Sơ Tranh phát hiện ra trên người hắn có vết thương thì đã là vài phút sau.
Ngay vị trí sườn eo của hắn, ẩm ướt bết dính một mảnh, nhưng dường như đến bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
"Cầm lấy." Sơ Tranh nhét điện thoại di động vào tay hắn.
Giang Dã đã bình tĩnh lại, chẳng qua biểu cảm vẫn còn hơi đờ đẫn, hắn theo bản năng nắm chặt lấy Sơ Tranh.
"Tôi xem vết thương của anh đã." Sơ Tranh sờ đầu của hắn: "Ngoan."
Ngón tay Giang Dã chậm rãi buông ra.
Vết thương của Giang Dã là do bị đạn bắn trúng mà có, miệng vết thương không quá sâu, hẳn là viên đạn chỉ bắn sượt qua, không có ghim sâu vào vào, chỉ cần cầm máu là xong
Sơ Tranh băng bó kỹ lưỡng xong, trên quần áo hắn vẫn còn có vết máu, Sơ Tranh trực tiếp cởi đồ hắn ra.
Bên ngoài không biết còn định cúp điện bao lâu nữa, Sơ Tranh bèn dùng chăn bọc hắn lại, ôm lấy hắn dựa vào đầu giường.
Bàn tay rốt cục cũng được toại nguyện đặt trên mái tóc mềm mại của hắn.
Sơ Tranh liếc nhìn Giang Dã, Giang Dã im lìm nhắm mắt, cô yên tâm vò vò mấy cái, thật thoải mái......
Động tác của Sơ Tranh có hơi lớn, Giang Dã chậm chậm mở mắt ra, ngước mắt nhìn lên.
Động tác của Sơ Tranh ngưng lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Giang Dã, cô trấn định hỏi: "Vết thương óc đau không?"
Giang Dã vẫn không chớp mắt.
Sơ Tranh: "......"
Không phải sờ một chút thôi sao?
Tôi vừa rồi còn cứu anh nữa đó!
Đưa được anh lên đây cũng vất vả lắm đó!
Sờ một chút thì đã sao!!
Sơ Tranh nghĩ thế rồi lại nghiêm túc vò một phen.
Ánh sáng màn hình điện thoại đột nhiên tối sầm, trước mắt Sơ Tranh cũng chỉ là bóng đêm dày đặc.
Cánh môi cô đột nhiên nóng lên.
Hơi thở của Giang Dã lập tức ập tức, đôi môi mềm mại ở trên cánh môi của Sơ Tranh mà trằn trọc cọ xát.
Bàn tay Sơ Tranh đặt trên đầu Giang Dã cũng dừng hình, không ngăn cản hành động lúc này của hắn.
Thẳng cho đến khi Giang Dã thử cạy răng môi của cô ra, Sơ Tranh mới lấy lại được tinh thần, giữ chặt cằm của hắn lại.
Giang Dã bị ép cách xa Sơ Tranh ra một khoảng.
Không khí lạnh ùa vào làm Giang Dã thanh tỉnh hơn không ít, hắn rốt cục cũng phát giác được bản thân vừa làm gì, cả khuôn mặt đều nóng lên hầm hập.
Bóng tối từ tứ phía đổ dồn về, thân thể hắn bất giác khẽ run rẩy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cánh môi hắn chợt nóng ấm như bị phỏng, một đôi môi mềm mại như bông dán lên, cỗ cảm giác tê dại từ lưng truyền tới, rồi dần dịch chuyển quanh thân thể hắn.
Sơ Tranh đè hắn xuống, đôi môi của thiếu niên chủ động hé mở, đầu lưỡi cô mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt tiến vào, quấn quít lấy đầu lưỡi của hắn.
Máu không ngừng tuần hoàn, mỗi một tấc da tựa hồ đều đang ồn ào náo động, đem lại cho hắn cảm giác chấn động mà trước đây chưa từng có.
Thứ cảm xúc không thể gọi tên cũng không thể miêu tả ấy đang tràn ra từ tận trong đáy lòng Giang Dã.
Làm hắn quên đi màn đêm, quên hết tất thảy.
Thân thể phảng phất như đang được ngâm trong đại dương, bị biển nước bao vây, mềm mại mà tinh tế, chìm nổi trầm luân theo sóng nước.
Thiếu niên vươn tay ra ôm lấy Sơ Tranh, Sơ Tranh đem hắn đặt lên giường, không dám đè lên người hắn, cô chỉ nghiêng mình, không ngừng kéo dài thêm nụ hôn này.
Hô hấp của Giang Dã dần dần không thoải mái, hắn duỗi tay đẩy nhẹ Sơ Tranh.
Sơ Tranh thuận thế buông hắn ra, thiếu niên nhẹ nhàng thở dốc.
Sơ Tranh bật điện thoại lên, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, Sơ Tranh còn chưa nhìn rõ, di động lại bị người ta đánh rơi, thiếu niên vòng tay ôm lấy eo cô, vùi cả mặt vào trong lòng ngực cô lần nữa.
Sơ Tranh: "......"
Cho hắn ánh sáng còn không chịu?
Thật đúng là không biết tốt xấu!
Thân thể thiếu niên dán lên người Sơ Tranh, Sơ Tranh có thể rõ ràng cảm giác được nơi nào đó của hắn đang không ổn.
Cô vươn tay vuốt đầu thiếu niên: "Anh có ổn không?"
Thiếu niên rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừ."
Hắn không ổn.
Giang Dã ôm chặt Sơ Tranh, cách một tầng vải dệt mà Sơ Tranh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác được nóng rực.
"Muốn hay không......"
"Em đừng nói chuyện được không?" Thanh âm Giang Dã cất lên van nài.
Sơ Tranh: "......"
Tôi cũng không chán ghét anh lắm đâu? Tiếp tục chuyện này cũng đâu có gì......
Thẻ người tốt không cho nói, vậy thì không nói nữa.
Sơ Tranh kéo chăn xuống, che người lại, ôm lấy hắn nằm xuống.
Nhịp thở của Giang Dã khi nhẹ khi nặng, Sơ Tranh tập trung bấm màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.
Thiếu niên lộ ra một bên sườn mặt vẫn còn thoáng hiện vết đỏ ửng, tựa như anh đào trong buổi sáng tinh mơ, mê người đến ngứa ngáy.
Sơ Tranh buông hắn ra một khoảng, khuôn mặt thiếu niên liền lộ ra nhiều hơn một chút, đôi lông mi dài nhẹ nhàng chuyển động, dường như sắp mở rađôi mắt.
Sơ Tranh cúi đầu ngậm lấy cánh môi hắn.
Những cảm giác khô nóng kia Giang Dã còn chưa kịp đè ép xuống lại một lần nữa như hồng thủy bùng nổ, ào ạt trào khắp toàn thân.
Cô đây là muốn giết chết hắn sao?
-
Xẹt xẹt ——
Ánh đèn lập loè vài cái rồi sáng bừng lên.
Căn phòng đã sáng rỡ như ban ngày.
Giang Dã giống như bị giật mình, đột nhiên đẩy Sơ Tranh ra, hai người trầm mặc đối diện với nhau.
Ngay lúc ánh sáng vừa ập tới, sự mê loạn bị pha trộn trong bóng tối của hắn đã bay mất, lúc này Giang Dã đã dần có ý thức trở lại.
Hắn vừa làm cái gì?
Đôi mắt đen nhánh lãnh đạm của cô gái nhỏ phản chiếu bộ dáng lúc này của hắn.
Cánh môi hắn ửng đỏ, đáy mắy vẫn còn dư lại dục niệm không thể che giấu.
Bộ dáng này làm Giang Dã cảm thấy vô cùng không thích ứng nổi.
Giang Dã khẽ mở miệng: "Tôi......"
Sau đó không có thêm chữ nào nữa...
Trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, không biết có phải là vì nụ hôn vừa nãy hay là vì chuyện khác mà lúc này có dấu vết ửng đỏ ẩn hiện.
Lông mi của thiếu niên buông xuống, che lấp sự hoảng loạn dâng trào trong đôi mắt.
Cả căn phòng dường như chỉ còn lại tiếng tim đập không có quy luật của hắn.
"Hửm?"
Giang Dã thở một hơi, nhắm mắt lại nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Ừ."
Thần sắc của thiếu nữ vẫn nhàn nhạt lạnh lùng, cứ như chẳng hề để ý.
Trên cánh môi của Giang Dã còn vương lại hơi thở của cô, hắn khẽ mím môi, xoay người nằm xuống.
Sơ Tranh lật người hắn quay lại: "Đụng tới vết thương."
Giang Dã đột nhiên khó thở.
Bây giờ điều cô đang nghĩ chính là cái này sao?
Bọn họ vừa rồi......
Tầm mắt Giang Dã không dám đặt trên người Sơ Tranh, nhưng cũng đành xoay người quay lại, nhắm mắt lại không hề động đậy.
Giang Dã bị thương, lại ở trong bóng tối mơ mơ màng màng một thời gian dài như vậy, tinh thần đã sớm mỏi mệt, thế nhưng hắn làm thế nào cũng không ngủ được nữa.
Trong trí óc đều là nụ hôn của cô và hắn.
Là hắn chủ động trước.
Nhưng sau đó lại là cô......
Thế thì sao có thể để một mình hắn chịu trách nhiệm hết chứ?
Nhưng mà lời cũng nói ra rồi, bản thân cũng đã không còn đường để hối nữa.
Rõ ràng hắn đã muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Sao lại ngày càng không minh bạch rồi!!
Ngay lúc Giang Dã khóc không ra nước mắt, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động ầm ĩ, dường như đã xảy ra chuyện gì rồi.
Giang Dã không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sơ Tranh đỡ hắn đi lên, những người đứng trên hành lang đều đã dựa theo chỉ thị trở về phòng mình
Sơ Tranh đưa Giang Dã về phòng rồi đặt trên giường.
Sơ Tranh thở ra một hơi, đang chuẩn bị đứng lên, đã lại bị Giang Dã kéo xuống trở lại.
Hắn cứ như đang ôm chặt lấy món đồ chơi của mình vậy, giữ chặt lấy cô trong lòng ngực nhất quyết không buông
Sơ Tranh: "......"
Hô hấp nặng nề của Giang Dã phả vào trên cổ Sơ Tranh, cảm giác ấm nóng cùng ngứa ngáy ùa tới.
Sơ Tranh miễn cưỡng chống thẳng người dậy nhìn hắn, đôi mắt của thiếu niên vẫn nhắm chặt, bởi vì hô hấp hỗn loạn mà đôi môi khẽ hé mở.
"Tôi có điện thoại, mau buông ra đi." Sơ Tranh nói.
Gần 1 phút sau Giang Dã mới chậm rãi buông tay, nhưng cũng chỉ thả lỏng ra một chút.
Sơ Tranh lấy di động ra, bật chức năng chiếu sáng của điện thoại lên.
Căn phòng đột nhiên bừng sáng.
Sau khi đã thích ứng với ánh sáng, Giang Dã mới chậm rãi mở mắt ra.
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra rồi ngồi nhích qua một bên, sắc mặt Giang Dã vẫn còn tái nhợt, Sơ Tranh vừa cử động, hắn đã giống như nai con bị dọa phải, mờ mịt nhìn về phía cô.
Sơ Tranh dựa vào đầu giường, im lặng đối diện với hắn.
Gì nữa?
Có ánh sáng rồi!!
Bà đây lại không biết phát điện đâu!!
Nhìn nữa làm gì!
Còn nhìn!
-
Năm phút sau.
Dưới đáy lòng Sơ Tranh lặng lẽ tụng niệm, dặn dò bản thân rằng thẻ người tốt không thể chọc vào, phải đối xử thật tốt với thẻ người tốt... vân vân và mây mây, rồi lạnh mặt kéo hắn qua bên này, ôm vào lòng.
Thân thể căng cứng của Giang Dã lúc này mới thả lỏng.
Lúc Sơ Tranh phát hiện ra trên người hắn có vết thương thì đã là vài phút sau.
Ngay vị trí sườn eo của hắn, ẩm ướt bết dính một mảnh, nhưng dường như đến bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
"Cầm lấy." Sơ Tranh nhét điện thoại di động vào tay hắn.
Giang Dã đã bình tĩnh lại, chẳng qua biểu cảm vẫn còn hơi đờ đẫn, hắn theo bản năng nắm chặt lấy Sơ Tranh.
"Tôi xem vết thương của anh đã." Sơ Tranh sờ đầu của hắn: "Ngoan."
Ngón tay Giang Dã chậm rãi buông ra.
Vết thương của Giang Dã là do bị đạn bắn trúng mà có, miệng vết thương không quá sâu, hẳn là viên đạn chỉ bắn sượt qua, không có ghim sâu vào vào, chỉ cần cầm máu là xong
Sơ Tranh băng bó kỹ lưỡng xong, trên quần áo hắn vẫn còn có vết máu, Sơ Tranh trực tiếp cởi đồ hắn ra.
Bên ngoài không biết còn định cúp điện bao lâu nữa, Sơ Tranh bèn dùng chăn bọc hắn lại, ôm lấy hắn dựa vào đầu giường.
Bàn tay rốt cục cũng được toại nguyện đặt trên mái tóc mềm mại của hắn.
Sơ Tranh liếc nhìn Giang Dã, Giang Dã im lìm nhắm mắt, cô yên tâm vò vò mấy cái, thật thoải mái......
Động tác của Sơ Tranh có hơi lớn, Giang Dã chậm chậm mở mắt ra, ngước mắt nhìn lên.
Động tác của Sơ Tranh ngưng lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Giang Dã, cô trấn định hỏi: "Vết thương óc đau không?"
Giang Dã vẫn không chớp mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh: "......"
Không phải sờ một chút thôi sao?
Tôi vừa rồi còn cứu anh nữa đó!
Đưa được anh lên đây cũng vất vả lắm đó!
Sờ một chút thì đã sao!!
Sơ Tranh nghĩ thế rồi lại nghiêm túc vò một phen.
Ánh sáng màn hình điện thoại đột nhiên tối sầm, trước mắt Sơ Tranh cũng chỉ là bóng đêm dày đặc.
Cánh môi cô đột nhiên nóng lên.
Hơi thở của Giang Dã lập tức ập tức, đôi môi mềm mại ở trên cánh môi của Sơ Tranh mà trằn trọc cọ xát.
Bàn tay Sơ Tranh đặt trên đầu Giang Dã cũng dừng hình, không ngăn cản hành động lúc này của hắn.
Thẳng cho đến khi Giang Dã thử cạy răng môi của cô ra, Sơ Tranh mới lấy lại được tinh thần, giữ chặt cằm của hắn lại.
Giang Dã bị ép cách xa Sơ Tranh ra một khoảng.
Không khí lạnh ùa vào làm Giang Dã thanh tỉnh hơn không ít, hắn rốt cục cũng phát giác được bản thân vừa làm gì, cả khuôn mặt đều nóng lên hầm hập.
Bóng tối từ tứ phía đổ dồn về, thân thể hắn bất giác khẽ run rẩy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cánh môi hắn chợt nóng ấm như bị phỏng, một đôi môi mềm mại như bông dán lên, cỗ cảm giác tê dại từ lưng truyền tới, rồi dần dịch chuyển quanh thân thể hắn.
Sơ Tranh đè hắn xuống, đôi môi của thiếu niên chủ động hé mở, đầu lưỡi cô mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt tiến vào, quấn quít lấy đầu lưỡi của hắn.
Máu không ngừng tuần hoàn, mỗi một tấc da tựa hồ đều đang ồn ào náo động, đem lại cho hắn cảm giác chấn động mà trước đây chưa từng có.
Thứ cảm xúc không thể gọi tên cũng không thể miêu tả ấy đang tràn ra từ tận trong đáy lòng Giang Dã.
Làm hắn quên đi màn đêm, quên hết tất thảy.
Thân thể phảng phất như đang được ngâm trong đại dương, bị biển nước bao vây, mềm mại mà tinh tế, chìm nổi trầm luân theo sóng nước.
Thiếu niên vươn tay ra ôm lấy Sơ Tranh, Sơ Tranh đem hắn đặt lên giường, không dám đè lên người hắn, cô chỉ nghiêng mình, không ngừng kéo dài thêm nụ hôn này.
Hô hấp của Giang Dã dần dần không thoải mái, hắn duỗi tay đẩy nhẹ Sơ Tranh.
Sơ Tranh thuận thế buông hắn ra, thiếu niên nhẹ nhàng thở dốc.
Sơ Tranh bật điện thoại lên, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, Sơ Tranh còn chưa nhìn rõ, di động lại bị người ta đánh rơi, thiếu niên vòng tay ôm lấy eo cô, vùi cả mặt vào trong lòng ngực cô lần nữa.
Sơ Tranh: "......"
Cho hắn ánh sáng còn không chịu?
Thật đúng là không biết tốt xấu!
Thân thể thiếu niên dán lên người Sơ Tranh, Sơ Tranh có thể rõ ràng cảm giác được nơi nào đó của hắn đang không ổn.
Cô vươn tay vuốt đầu thiếu niên: "Anh có ổn không?"
Thiếu niên rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừ."
Hắn không ổn.
Giang Dã ôm chặt Sơ Tranh, cách một tầng vải dệt mà Sơ Tranh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác được nóng rực.
"Muốn hay không......"
"Em đừng nói chuyện được không?" Thanh âm Giang Dã cất lên van nài.
Sơ Tranh: "......"
Tôi cũng không chán ghét anh lắm đâu? Tiếp tục chuyện này cũng đâu có gì......
Thẻ người tốt không cho nói, vậy thì không nói nữa.
Sơ Tranh kéo chăn xuống, che người lại, ôm lấy hắn nằm xuống.
Nhịp thở của Giang Dã khi nhẹ khi nặng, Sơ Tranh tập trung bấm màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu niên lộ ra một bên sườn mặt vẫn còn thoáng hiện vết đỏ ửng, tựa như anh đào trong buổi sáng tinh mơ, mê người đến ngứa ngáy.
Sơ Tranh buông hắn ra một khoảng, khuôn mặt thiếu niên liền lộ ra nhiều hơn một chút, đôi lông mi dài nhẹ nhàng chuyển động, dường như sắp mở rađôi mắt.
Sơ Tranh cúi đầu ngậm lấy cánh môi hắn.
Những cảm giác khô nóng kia Giang Dã còn chưa kịp đè ép xuống lại một lần nữa như hồng thủy bùng nổ, ào ạt trào khắp toàn thân.
Cô đây là muốn giết chết hắn sao?
-
Xẹt xẹt ——
Ánh đèn lập loè vài cái rồi sáng bừng lên.
Căn phòng đã sáng rỡ như ban ngày.
Giang Dã giống như bị giật mình, đột nhiên đẩy Sơ Tranh ra, hai người trầm mặc đối diện với nhau.
Ngay lúc ánh sáng vừa ập tới, sự mê loạn bị pha trộn trong bóng tối của hắn đã bay mất, lúc này Giang Dã đã dần có ý thức trở lại.
Hắn vừa làm cái gì?
Đôi mắt đen nhánh lãnh đạm của cô gái nhỏ phản chiếu bộ dáng lúc này của hắn.
Cánh môi hắn ửng đỏ, đáy mắy vẫn còn dư lại dục niệm không thể che giấu.
Bộ dáng này làm Giang Dã cảm thấy vô cùng không thích ứng nổi.
Giang Dã khẽ mở miệng: "Tôi......"
Sau đó không có thêm chữ nào nữa...
Trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, không biết có phải là vì nụ hôn vừa nãy hay là vì chuyện khác mà lúc này có dấu vết ửng đỏ ẩn hiện.
Lông mi của thiếu niên buông xuống, che lấp sự hoảng loạn dâng trào trong đôi mắt.
Cả căn phòng dường như chỉ còn lại tiếng tim đập không có quy luật của hắn.
"Hửm?"
Giang Dã thở một hơi, nhắm mắt lại nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Ừ."
Thần sắc của thiếu nữ vẫn nhàn nhạt lạnh lùng, cứ như chẳng hề để ý.
Trên cánh môi của Giang Dã còn vương lại hơi thở của cô, hắn khẽ mím môi, xoay người nằm xuống.
Sơ Tranh lật người hắn quay lại: "Đụng tới vết thương."
Giang Dã đột nhiên khó thở.
Bây giờ điều cô đang nghĩ chính là cái này sao?
Bọn họ vừa rồi......
Tầm mắt Giang Dã không dám đặt trên người Sơ Tranh, nhưng cũng đành xoay người quay lại, nhắm mắt lại không hề động đậy.
Giang Dã bị thương, lại ở trong bóng tối mơ mơ màng màng một thời gian dài như vậy, tinh thần đã sớm mỏi mệt, thế nhưng hắn làm thế nào cũng không ngủ được nữa.
Trong trí óc đều là nụ hôn của cô và hắn.
Là hắn chủ động trước.
Nhưng sau đó lại là cô......
Thế thì sao có thể để một mình hắn chịu trách nhiệm hết chứ?
Nhưng mà lời cũng nói ra rồi, bản thân cũng đã không còn đường để hối nữa.
Rõ ràng hắn đã muốn vạch rõ ranh giới với cô.
Sao lại ngày càng không minh bạch rồi!!
Ngay lúc Giang Dã khóc không ra nước mắt, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động ầm ĩ, dường như đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro