Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vương giả tái xuất (4)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Đúng như lời ông lão nói.
Ân Hồng đến đây vốn không phải là vì hai ngàn vạn kia.
Bọn chúng đã chuyển tiền xong mà vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi.
"Tiểu Tranh." Ân Hồng đi lên tầng, mang theo ý cười: "Chú rất thích trang viên này, nếu không thì sau này để chú chăm sóc cho Tiểu Tranh đi? Cũng coi như làm chút chuyện vì lão Thịnh."
"Ân Hồng!" Ông lão quát lớn một tiếng: "Thịnh tiên sinh đã làm gì có lỗi với cậu mà bây giờ cậu cũng muốn bỏ đá xuống giếng?"
"Lão già, câm miệng!" Người bên cạnh Ân Hồng quát lớn: "Không đến lượt ông lên tiếng."
Sơ Tranh ngăn ông lão lại, cô đi lên phía trước hai bước.
Dưới nụ cười không có ý tốt của Ân Hồng, giơ tay ra...
Ân Hồng cũng không hề phòng bị, bởi vì gã thấy trong tay Sơ Tranh chẳng có gì cả.
Đến khi cơ thể của hắn đột nhiên bay ra ngoài, từ trên tầng một đường bay thẳng xuống dưới đất, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thuộc hạ của Ân Hồng lấy súng ra bắn thẳng vào Sơ Tranh.
Pằng ——
"Tiểu thư!"
Ông lão cũng không phản ứng kịp Ân Hồng làm thế nào mà rơi xuống.
Nhưng khi họng súng nhắm thẳng vào Sơ Tranh, ông kịp thét lên tiếng.
Thân thể Sơ Tranh không dùng được, nên cũng không thèm tránh ra, chỉ có thể dùng tơ hồng cuốn lấy viên đạn, làm nó bật ngược trở lại.
Viên đạn bay thẳng vào ngực gã nổ súng, thân hình cao lớn lăn lông lốc xuống tầng.
"Nổ súng!" Không biết là kẻ nào hét lên một tiếng.
Trong trang viên tiếng súng liên tiếp vang lên.
-
Sơ Tranh đi từ trên tầng xuống.
Phía dưới thây chất thành chồng, có kẻ chảy máu ào ạt bất động, tiếng rên rỉ không ngừng.
Kẻ nào còn tỉnh táo thì đều kinh hoàng nhìn cô gái đi từ trên cầu thang xuống.
Bọn họ nhiều người như vậy mà không làm tổn hại nổi đến một cọng tóc của cô.
Tà ma ngoại đạo!
Cô gái bước đi hờ hững, khuôn mặt chẳng có bất kỳ cảm xúc gì, trường hợp này trong mắt cô cứ như đã tập thành thói quen.
Cô đi đến trước mặt Ân Hồng, đạp lên người hắn.
Thiếu nữ cúi người, khủy tay chống vào đầu gối, ánh mắt thanh lạnh nhìn thẳng vào hắn, từng câu từng chữ hỏi: "Còn muốn chăm sóc tôi không?"
Con chó điên này mà đòi chăm sóc cô à!
Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, Ân Hồng đã trúng một phát đạn, lúc này mặt mũi tái nhợt, đầu chảy đầy mồ hôi, trong đôi mắt là sự hoảng sợ ngập tràn.
Con gái của Thịnh Mân cmn chỗ nào là như chim vàng trong lồng son.
Có mà là nữ ma đầu thì có!
Tên khốn Thịnh Mân kia đã lừa tất cả mọi người rồi!
Ầm——
Cửa lớn bị người ta đá văng ra.
Một đám người nối đuôi nhau rồng rắn đi vào, thấy tràng diện nơi này, đám người kia cũng vô cùng sửng sốt, thành ra cứ đứng ở cửa không dám vào.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn qua.
Người đàn ông sáng ngời bước ra từ trong đám người.
Sơ Tranh thả tay xuống, đứng thẳng người.
Khi Ân Hồng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì một cước đã lại đạp tới.
Người đàn ông hai tay đút túi quần dừng lại ở cửa, hắn nhíu mày nhìn cô gái đang đứng giữa nơi bừa bộn bên trong, còn đạp Ân Hồng trợn trắng cả mắt.
Sơ Tranh vốn muốn đạp cho Ân Hồng ngất luôn kìa.
Nhưng kết quả sức lực thân thể này không đủ, chỉ có thể đạp cho Ân Hồng trợn ngược mắtlên thôi.
Bây giờ mà đập thêm phát nữa thì có vẻ hơi mất mặt.
Không thể đập.
"Tranh Nhi." Giọng nói người đàn ông trầm thấp nồng ấm, như rượu ngon được ủ từ xa xưa, say đắm lòng người.
Sơ Tranh giẫm lên máu, tiến lên phía trước hai bước: "Đến bắt tôi?"
"Những người này do em giết?" Ánh mắt người đàn ông đảo qua mặt đất.
"Không phải." Ta giết bọn họ khi nào? Không phải vẫn đang sống nhăn răng đấy thôi? Ăn nói vớ vỉn!
Ân Hồng suýt thì ngất vì tức.
Ngay trước mặt người trong cuộc như hắn mà cô có thể phủi phui phủ nhân thế kia à? Thích hợp sao? Thích hợp sao???
Người đàn ông cũng không tin, bởi vì trong mắt hắn Thịnh Sơ Tranh là cô gái bé bỏng yếu đuối, đến một con chó con chết cũng sẽ thương tâm mất mấy ngày.
Sao cô có thể giết người được chứ?
Nhưng những kẻ này đãxảy ra chuyện gì?
"Tranh Nhi, ngoan, trở về cùng anh."
Giọng Thịnh Đình trầm thấp, mang theo tư vị dỗ dành.
Nếu như không biết chuyện hắn từng làm thì đây tuyệt đối là một người đàn ông hoàn mỹ khiến ai ai cũng phải động lòng.
"Trở về với anh để rồi bị nhốt à?"
Xin lỗi nha!
Cho tới bây giờ mới chỉ có cô đi nhốt người khác!
Chứ chưa có thứ nghiệt súc nào dám nhốt ta đâu!
Hắn nhốt Thịnh Sơ Tranh cô không có ý kiến.
Nhưng bây giờ cô đang sử dụng thân thể này, vậy thì không được.
Thịnh Đình càng nhíu mày đến lợi hại, trong đáy mắt có vẻ hoài nghi, kinh ngạc và cả những cảm xúc khác.
Cô gái trước mặt này không còn mang đến cho hắn cảm giác yếu đuối như trong quá khứ nữa.
Mặc dù nhìn cô vẫn tinh tế đến mức khiến người ta cảm thấy có thể tùy tiện bẻ gãy.
Nhưng cô của bây giờ lại khiến cho hắn có cảm giác không thể khống chế nổi...
"Tranh Nhi, em đã gặp phải chuyện gì?" Ánh mắt Thịnh Đình âm trầm, thấp giọng dò hỏi.
Sơ Tranh lạnh lùng cáo trạng: "Tiểu tình nhân nhà anh mang tôi đi, còn chuẩn bị cho người ta tiêm cho tôi thứ gì đó, rồi ngụy trang thành tôi gặp chuyện không may."
Tiểu tình nhân...
Trang Di?
Đáy lòng Thịnh Đình lập tức trầm xuống.
"Tranh Nhi, em về cùng anh trước đã, chuyện xảy ra trước đó anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Thịnh Đình vươn tay về phía Sơ Tranh.
"Không muốn."
Ai muốn về với anh!
Nằm mơ!
Nằm mơ cũng không có cửa!
"Tranh Nhi, nghe lời." Thịnh Đình giận tái mặt.
"Tôi không nghe lời thì anh làm gì được tôi?"
Thịnh Đình nhíu mày: "Tranh Nhi, anh không muốn làm em bị thương."
"Ừ." Anh giỏi anh cứ việc, làm được bà đây bị thương thì coi như cô thua.
Cái chữ "Ừ" kia của Sơ Tranh khiến Thịnh Đình không hiểu ý cô là gì nữa.
Nhưng nghĩ tới trước kia cô vẫn luôn kháng cự mình, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, nháy mắt với thuộc hạ bên cạnh.
Sơ Tranh vặn cổ tay.
Vương Bát Đản, đây không phải do ta kiếm chuyện, mà là bọn họ tự đưa mình tới cửa nhé!
Bản cô nương hôm nay phang chết lũ này!!
-
"Không được làm cô ấy bị thương." Thịnh Đình vẫn không quên dặn dò người của hắn, không thể làm Sơ Tranh bị thương.
Sơ Tranh mới không thèm khách khí như vậy.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn bị vây vào giữa, cứ mỗi lần tưởng chừng sắp bắt được cô rồi, trong nháy mắt cô lại chạy thoát.
Sắc mặt Thịnh Đình tĩnh mịch, cánh môi mím thành một đường, cảm giác áp bách bùng lên quanh thân.
Mới một khoảng thời gian ngắn không gặp, người hắn vốn quen thuộc lại bỗng nhiên trở nên lạ lẫm.
Ầm——
Sơ Tranh cầm vật trang trí trong phòng khách đập thẳng vào trán một gã cao to vạm vỡ.
Gã to con kia lảo đảo rồi ngã thẳng tắp xuống đất, sấp mặt.
Sơ Tranh: "......" Đau quá nha.
Thịnh Đình giơ tay, người đang vây hãm Sơ Tranh dừng lại.
Sơ Tranh mang theo nửa vật trang trí, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang đến gần mình.
Người đàn ông ra tay cực nhanh, khi Sơ Tranh phát giác được tiếng gió thì tay của Thịnh Đình đã đến trước mặt cô.
Sơ Tranh nhanh chóng lùi lại một bước, nhưng vẫn bị người đàn ông túm được.
Thịnh Đình kéo Sơ Tranh vào người hắn, nhưng cánh tay đột nhiên mát lạnh, xung quanh như bị thứ gì cuốn lấy.
Cô gái lập tức tránh ra khỏi tay hắn.
Rồi giơ tay cầm đồ trang trí phang tới.
Đôi mắt Thịnh Đình co rụt lại, theo bản năng muốn tránh né,thế nhưng thân thể không sao động đậy nổi.
Vật trang trí nện lên trán hắn, chấn động đến mức đầu óc quay cuồng.
Sơ Tranh còn chưa đập xong đâu, cô quay người cầm thêm cái thứ hai, cực nhanh đập thêm một phát.
Thuộc hạ của Thịnh Đình khi phản ứng được thì Sơ Tranh đã nện đến cái thứ ba.
Trên trán Thịnh Đình máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Người của thịnh Đình xông lên kéo Thịnh Đình về phía sau, cái thứ ba của Sơ Tranh bị hụt rơi vào khoảng không.
Tay cô có hơi tê.
Phải thuê vệ sĩ!
Đập người mệt mỏi quá đi!
Sơ Tranh trấn định đút tay vào trong túi, trưng ra khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Không có việc thì đừng đến làm phiền bà đây, cửa ra ở bên kia, đi thong thả."
Người con gái đứng giữa đại sảnh bừa bộn, thần sắc lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.
Ân Hồng đến đây vốn không phải là vì hai ngàn vạn kia.
Bọn chúng đã chuyển tiền xong mà vẫn không có dấu hiệu muốn rời đi.
"Tiểu Tranh." Ân Hồng đi lên tầng, mang theo ý cười: "Chú rất thích trang viên này, nếu không thì sau này để chú chăm sóc cho Tiểu Tranh đi? Cũng coi như làm chút chuyện vì lão Thịnh."
"Ân Hồng!" Ông lão quát lớn một tiếng: "Thịnh tiên sinh đã làm gì có lỗi với cậu mà bây giờ cậu cũng muốn bỏ đá xuống giếng?"
"Lão già, câm miệng!" Người bên cạnh Ân Hồng quát lớn: "Không đến lượt ông lên tiếng."
Sơ Tranh ngăn ông lão lại, cô đi lên phía trước hai bước.
Dưới nụ cười không có ý tốt của Ân Hồng, giơ tay ra...
Ân Hồng cũng không hề phòng bị, bởi vì gã thấy trong tay Sơ Tranh chẳng có gì cả.
Đến khi cơ thể của hắn đột nhiên bay ra ngoài, từ trên tầng một đường bay thẳng xuống dưới đất, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thuộc hạ của Ân Hồng lấy súng ra bắn thẳng vào Sơ Tranh.
Pằng ——
"Tiểu thư!"
Ông lão cũng không phản ứng kịp Ân Hồng làm thế nào mà rơi xuống.
Nhưng khi họng súng nhắm thẳng vào Sơ Tranh, ông kịp thét lên tiếng.
Thân thể Sơ Tranh không dùng được, nên cũng không thèm tránh ra, chỉ có thể dùng tơ hồng cuốn lấy viên đạn, làm nó bật ngược trở lại.
Viên đạn bay thẳng vào ngực gã nổ súng, thân hình cao lớn lăn lông lốc xuống tầng.
"Nổ súng!" Không biết là kẻ nào hét lên một tiếng.
Trong trang viên tiếng súng liên tiếp vang lên.
-
Sơ Tranh đi từ trên tầng xuống.
Phía dưới thây chất thành chồng, có kẻ chảy máu ào ạt bất động, tiếng rên rỉ không ngừng.
Kẻ nào còn tỉnh táo thì đều kinh hoàng nhìn cô gái đi từ trên cầu thang xuống.
Bọn họ nhiều người như vậy mà không làm tổn hại nổi đến một cọng tóc của cô.
Tà ma ngoại đạo!
Cô gái bước đi hờ hững, khuôn mặt chẳng có bất kỳ cảm xúc gì, trường hợp này trong mắt cô cứ như đã tập thành thói quen.
Cô đi đến trước mặt Ân Hồng, đạp lên người hắn.
Thiếu nữ cúi người, khủy tay chống vào đầu gối, ánh mắt thanh lạnh nhìn thẳng vào hắn, từng câu từng chữ hỏi: "Còn muốn chăm sóc tôi không?"
Con chó điên này mà đòi chăm sóc cô à!
Trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, Ân Hồng đã trúng một phát đạn, lúc này mặt mũi tái nhợt, đầu chảy đầy mồ hôi, trong đôi mắt là sự hoảng sợ ngập tràn.
Con gái của Thịnh Mân cmn chỗ nào là như chim vàng trong lồng son.
Có mà là nữ ma đầu thì có!
Tên khốn Thịnh Mân kia đã lừa tất cả mọi người rồi!
Ầm——
Cửa lớn bị người ta đá văng ra.
Một đám người nối đuôi nhau rồng rắn đi vào, thấy tràng diện nơi này, đám người kia cũng vô cùng sửng sốt, thành ra cứ đứng ở cửa không dám vào.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn qua.
Người đàn ông sáng ngời bước ra từ trong đám người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh thả tay xuống, đứng thẳng người.
Khi Ân Hồng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì một cước đã lại đạp tới.
Người đàn ông hai tay đút túi quần dừng lại ở cửa, hắn nhíu mày nhìn cô gái đang đứng giữa nơi bừa bộn bên trong, còn đạp Ân Hồng trợn trắng cả mắt.
Sơ Tranh vốn muốn đạp cho Ân Hồng ngất luôn kìa.
Nhưng kết quả sức lực thân thể này không đủ, chỉ có thể đạp cho Ân Hồng trợn ngược mắtlên thôi.
Bây giờ mà đập thêm phát nữa thì có vẻ hơi mất mặt.
Không thể đập.
"Tranh Nhi." Giọng nói người đàn ông trầm thấp nồng ấm, như rượu ngon được ủ từ xa xưa, say đắm lòng người.
Sơ Tranh giẫm lên máu, tiến lên phía trước hai bước: "Đến bắt tôi?"
"Những người này do em giết?" Ánh mắt người đàn ông đảo qua mặt đất.
"Không phải." Ta giết bọn họ khi nào? Không phải vẫn đang sống nhăn răng đấy thôi? Ăn nói vớ vỉn!
Ân Hồng suýt thì ngất vì tức.
Ngay trước mặt người trong cuộc như hắn mà cô có thể phủi phui phủ nhân thế kia à? Thích hợp sao? Thích hợp sao???
Người đàn ông cũng không tin, bởi vì trong mắt hắn Thịnh Sơ Tranh là cô gái bé bỏng yếu đuối, đến một con chó con chết cũng sẽ thương tâm mất mấy ngày.
Sao cô có thể giết người được chứ?
Nhưng những kẻ này đãxảy ra chuyện gì?
"Tranh Nhi, ngoan, trở về cùng anh."
Giọng Thịnh Đình trầm thấp, mang theo tư vị dỗ dành.
Nếu như không biết chuyện hắn từng làm thì đây tuyệt đối là một người đàn ông hoàn mỹ khiến ai ai cũng phải động lòng.
"Trở về với anh để rồi bị nhốt à?"
Xin lỗi nha!
Cho tới bây giờ mới chỉ có cô đi nhốt người khác!
Chứ chưa có thứ nghiệt súc nào dám nhốt ta đâu!
Hắn nhốt Thịnh Sơ Tranh cô không có ý kiến.
Nhưng bây giờ cô đang sử dụng thân thể này, vậy thì không được.
Thịnh Đình càng nhíu mày đến lợi hại, trong đáy mắt có vẻ hoài nghi, kinh ngạc và cả những cảm xúc khác.
Cô gái trước mặt này không còn mang đến cho hắn cảm giác yếu đuối như trong quá khứ nữa.
Mặc dù nhìn cô vẫn tinh tế đến mức khiến người ta cảm thấy có thể tùy tiện bẻ gãy.
Nhưng cô của bây giờ lại khiến cho hắn có cảm giác không thể khống chế nổi...
"Tranh Nhi, em đã gặp phải chuyện gì?" Ánh mắt Thịnh Đình âm trầm, thấp giọng dò hỏi.
Sơ Tranh lạnh lùng cáo trạng: "Tiểu tình nhân nhà anh mang tôi đi, còn chuẩn bị cho người ta tiêm cho tôi thứ gì đó, rồi ngụy trang thành tôi gặp chuyện không may."
Tiểu tình nhân...
Trang Di?
Đáy lòng Thịnh Đình lập tức trầm xuống.
"Tranh Nhi, em về cùng anh trước đã, chuyện xảy ra trước đó anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Thịnh Đình vươn tay về phía Sơ Tranh.
"Không muốn."
Ai muốn về với anh!
Nằm mơ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nằm mơ cũng không có cửa!
"Tranh Nhi, nghe lời." Thịnh Đình giận tái mặt.
"Tôi không nghe lời thì anh làm gì được tôi?"
Thịnh Đình nhíu mày: "Tranh Nhi, anh không muốn làm em bị thương."
"Ừ." Anh giỏi anh cứ việc, làm được bà đây bị thương thì coi như cô thua.
Cái chữ "Ừ" kia của Sơ Tranh khiến Thịnh Đình không hiểu ý cô là gì nữa.
Nhưng nghĩ tới trước kia cô vẫn luôn kháng cự mình, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, nháy mắt với thuộc hạ bên cạnh.
Sơ Tranh vặn cổ tay.
Vương Bát Đản, đây không phải do ta kiếm chuyện, mà là bọn họ tự đưa mình tới cửa nhé!
Bản cô nương hôm nay phang chết lũ này!!
-
"Không được làm cô ấy bị thương." Thịnh Đình vẫn không quên dặn dò người của hắn, không thể làm Sơ Tranh bị thương.
Sơ Tranh mới không thèm khách khí như vậy.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn bị vây vào giữa, cứ mỗi lần tưởng chừng sắp bắt được cô rồi, trong nháy mắt cô lại chạy thoát.
Sắc mặt Thịnh Đình tĩnh mịch, cánh môi mím thành một đường, cảm giác áp bách bùng lên quanh thân.
Mới một khoảng thời gian ngắn không gặp, người hắn vốn quen thuộc lại bỗng nhiên trở nên lạ lẫm.
Ầm——
Sơ Tranh cầm vật trang trí trong phòng khách đập thẳng vào trán một gã cao to vạm vỡ.
Gã to con kia lảo đảo rồi ngã thẳng tắp xuống đất, sấp mặt.
Sơ Tranh: "......" Đau quá nha.
Thịnh Đình giơ tay, người đang vây hãm Sơ Tranh dừng lại.
Sơ Tranh mang theo nửa vật trang trí, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang đến gần mình.
Người đàn ông ra tay cực nhanh, khi Sơ Tranh phát giác được tiếng gió thì tay của Thịnh Đình đã đến trước mặt cô.
Sơ Tranh nhanh chóng lùi lại một bước, nhưng vẫn bị người đàn ông túm được.
Thịnh Đình kéo Sơ Tranh vào người hắn, nhưng cánh tay đột nhiên mát lạnh, xung quanh như bị thứ gì cuốn lấy.
Cô gái lập tức tránh ra khỏi tay hắn.
Rồi giơ tay cầm đồ trang trí phang tới.
Đôi mắt Thịnh Đình co rụt lại, theo bản năng muốn tránh né,thế nhưng thân thể không sao động đậy nổi.
Vật trang trí nện lên trán hắn, chấn động đến mức đầu óc quay cuồng.
Sơ Tranh còn chưa đập xong đâu, cô quay người cầm thêm cái thứ hai, cực nhanh đập thêm một phát.
Thuộc hạ của Thịnh Đình khi phản ứng được thì Sơ Tranh đã nện đến cái thứ ba.
Trên trán Thịnh Đình máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Người của thịnh Đình xông lên kéo Thịnh Đình về phía sau, cái thứ ba của Sơ Tranh bị hụt rơi vào khoảng không.
Tay cô có hơi tê.
Phải thuê vệ sĩ!
Đập người mệt mỏi quá đi!
Sơ Tranh trấn định đút tay vào trong túi, trưng ra khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Không có việc thì đừng đến làm phiền bà đây, cửa ra ở bên kia, đi thong thả."
Người con gái đứng giữa đại sảnh bừa bộn, thần sắc lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro