Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vương giả tái xuất (9)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Khi Giang Dã nhìn thấy Sơ Tranh là vào buổi tối.
Cô đi từ ngoài cửa vào, trong tay bưng một cái khay.
Tình trạng của Giang Dã lúc này đã tốt hơn nhiều, đang dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sơ Tranh đi vào, hắn quay đầu lại.
Khóe môi Giang Dã cong lên: "Thịnh tiểu thư, thất lễ rồi. Nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp mặt. Cô so với những gì tôi đã biết thì không giống lắm."
"Ừ." Cô không phải Thịnh Sơ Tranh thì giống bằng niềm tin à.
Giang Dã uốn lưỡi kĩ càng trước khi phát ngôn, khẽ cười một tiếng: "Thịnh tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu tôi."
Sắc mặt thiếu niên còn hơi tái nhợt, nhưng khi cười lên thì lại như trăm hoa đua nở, đẹp không bút nào tả xiết.
Rút đi cảm giác sắc bén, thiếu niên lúc này nhìn cực kỳ vô hại.
Sơ Tranh đặt khay xuống bên cạnh: "Không cần khách khí, chỉ cần cảm thấy tôi là người tốt là được rồi." Làm người tốt thật phiền phức! Cô muốn đánh người!
"Người tốt."
Giang Dã bỗng nhiên nghĩ đến cô gái ác ôn đã chọc vào vết thương mình lúc trước.
Cô đang giỡn mặt mình chắc?
Giang Dã nghiêng người, cười nói: "Thịnh tiểu thư có sở thích rất đặc biệt."
"Cũng thường."
Giang Dã: "......"
Em gái này...
Lúc này Giang Dã mới tỉ mỉ quan sát người trước mặt.
Cô gái nhỏ một thân áo sơ mi trắng, váy xếp ly dài đến gối, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xanh nhạt, tóc dài tùy ý xõa ra đằng sau, mấy sợ tóc rủ xuống bị cô vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt mộc xinh đẹp rạng ngời.
Tuy không trang điểm, nhưng so với với những người khi trang điểm còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần.
Da thịt cô nhẵn nhụi trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc.
Đôi mắt đen nhánh, thanh tịnh đến lạnh lùng như núi băng tuyết địa, làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy được hàn ý trào ra.
Giang Dã thu lại tầm mắt, nhìn sang tấm chân dung trong căn phòng, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: "Nếu tin tức của tôi không sai thì Thịnh Đình đã tự lập môn hộ, giẫm Thịnh gia xuống dưới chân từ lâu, sao cô còn treo chân dung hắn ở đây?"
Sơ Tranh nương theo ánh mắt hắn nhìn sang.
"Đây là phòng của hắn." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời: "Chưa kịp vứt."
Phòng của Thịnh Đình.
Rốt cục mục đích của cô là gì, tại sao lại đưa mình tới căn phòng này?
Tâm tình của Giang Dã rối như tơ vò.
Giang Dã nén lại điểm khó hiểu này, không ý vị hỏi: "Cô không hận hắn?"
Sơ Tranh hỏi lại: "Sao phải hận hắn?"
"Hắn đã làm như thế với Thịnh gia." Hàng mi Giang Dã run rẩy, trong đáy mắt còn hiện lên một tia hắc ám: "Vì sao cô không hận hắn?"
"Không liên quan đến tôi."
Giang Dã nhấc mí mắt lên, đôi mắt thâm thúy xinh đẹp chỉ trực hút hồn người khác, giờ đang nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Cô gái mặt không đổi sắc đứng ở bên giường, rõ ràng là đang nhìn hắn, nhưng hắn lại cảm thấy không phải cô đang nhìn mình.
Cô chỉ là lễ phép đặt ánh mắt lên người hắn, biểu hiện cũng rất nghiêm túc nói chuyện với hắn.
Giang Dã càng cảm thấy quái lạ.
Sao lại không có quan hệ chứ?
Thịnh gia a!
Gia tộc của cô đấy.
Cha cô thì hiện giờ không rõ tung tích, Thịnh Đình tự lập môn hộ, còn mang theo nhiều người của Thịnh gia và mối làm ăn theo.
Là người bình thường thì ai cũng sẽ hận thấu xương chứ?
Sơ Tranh lấy cháo trong khay đưa cho hắn: "Ăn cơm."
Điệu bộ này không giống như cho hắn ăn cơm.
Mà càng giống như đang bắt hắn uống thuốc độc thì có.
Giang Dã cẩn thận lắc đầu, lễ phép cự tuyệt: "Thịnh tiểu thư, tôi không đói bụng."
Sơ Tranh cũng không ép buộc, đặt bát trở về.
"Sao cô lại muốn mang tôi về? Không sợ chọc phải phiền phức sao?" Giang Dã hiếu kì hỏi.
"Anh cho là tôi muốn à." Sơ Tranh thốt ra, từng câu từng chữ đều mang theo hàn băng, đâm thẳng vào trong lòng người.
Giang Dã nhíu mày: "Vậy có người ép cô sao?"
Con nghiệt súc Vương Bát Đản!
Sơ Tranh đột nhiên đi về phía trước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, mặt đối mặt, thậm chí Giang Dã còn có thể cảm nhận được hô hấp của Sơ Tranh.
Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, quanh quẩn ở chóp mũi, thấm vào tận tim gan phế phổi.
Cơ thể Giang Dã chợt cứng lại, biểu cảm trên mặt cũng ngừng lại, trong đáy mắt phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Tim hắn bỗng đập rộn lên dị thường, chẳng hiểu sao lại thấy khẩn trương...
Giang Dã đè xuống điểm quái dị này, chậm rãi nở nụ cười: "Thịnh tiểu thư, mặc dù cô đã cứu tôi, nhưng mà tôi không định lấy thân báo đáp đâu."
Cô đưa mình tới đây, mặc dù không rõ mục đích nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi như đã cứu hắn.
Lấy thân báo đáp?
Ai muốn anh lấy thân báo đáp chứ.
Đầu mày cuối mắt Sơ Tranh đều là vẻ lạnh nhạt: "Anh muốn thế nào mới cảm thấy tôi là người tốt?"
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào hắn mấy giây, đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đứng ra xa một chút.
Ai mà thèm đứng gần anh như vậy chứ!
Xa được một chút thì xa thêm một chút.
Sơ Tranh nghĩ đến điểm này, chân lại lùi thêm hai bước.
Không có cỗ mùi hương thanh lãnh kia nữa, lòng bàn tay Giang Dã chậm rãi mở ra, nhịp tim cũng dần dần khôi phục.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại phải khẩn trương như thế.
"Vì sao Thịnh tiểu thư muốn tôi cảm thấy cô là người tốt?"
"Anh cứ trả lời vấn đề của tôi đi đã, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Sơ Tranh lười nhác giải thích, muốn giải thích cũng không giải thích được, cho nên hung dữ lại.
Giang Dã: "......."
Loại người tốt này, trong thế giới của bọn hắn, có tồn tại sao?
Giang Dã cảm thấy thật buồn cười.
Không biết vị đại tiểu thư trong lâu đài này muốn chơi trò gì với mình...
Giang Dã quyết định thiên biến vạn biến.
Hắn tránh khỏi cái vấn đề quỷ dị này: "Thịnh tiểu thư, không biết có thể trả lại điện thoại cho tôi không?"
Khi hắn tỉnh lại quần áo mặc dù vẫn còn trên người, nhưng điện thoại với vật dụng khác lại không thấy.
Bây giờ hắn đang cần liên hệ với người của mình...
"Không thể." Cô gái nhỏ mặt không đổi sắc từ chối hắn.
"???"
Sơ Tranh vẫn dữ dằn như cũ: "Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Bản cô nương có phải là người tốt hay không! Có hay không có, không có hay có nói một lời thôi!
Giang Dã nghiến răng: "Thịnh tiểu thư, cô cảm thấy người tốt thì sẽ đi hỏi người khác mình có phải là người tốt không à?"
Ngay cả điện thoại cũng không thèm trả cho hắn mà còn muốn hắn cảm thấy là người tốt?
Dẹp mẹ đi.
Giang Dã chỉ thiếu điều trợn ngược mắt lên nhìn Sơ Tranh.
"Có chứ." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Không hỏi thì sao biết?"
Giang Dã chưa từng có khoảnh khắc nào thấy lệch sóng như bây giờ, không còn gì để nói.
Hắn không lên tiếng nữa.
Không thèm lên tiếng nữa.
Trong căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Sơ Tranh nhìn đầu tóc của Giang Dã.
Lúc này Giang Dã đang cúi đầu, ngón tay tùy ý lướt trên giao diện điện thoại.
Sơ Tranh nhanh chóng giơ tay sờ lên đầu Giang Dã một cái.
Giang Dã ngẩng đầu lên, Sơ Tranh đã quay người rời đi.
"??????"
Giang Dã mờ mịt nhìn chân dung đang treo trên tường.
Nửa ngày sau hắn mới khẽ cười một tiếng: "Em gái này của anh rốt cục có bệnh gì thế?"
-
Chung cư của Thịnh Đình.
Trang Di bị người mang vào trong phòng, Thịnh Đình ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt không rõ ràng hút thuốc.
"Anh Đình." Trang Di ôn nhu cất tiếng gọi.
Toàn thân Thịnh Đình toát ra vẻ lạnh lùng, vừa nghe thấy giọng nói của Trang Di, hắn dí điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.
"Đến đây."
Vừa rồi khi Trang Di đi vào đã thấy người bên ngoài có gì đó không đúng, nên cũng hơi thấp thỏm đi qua.
Từ sau khi Thịnh Sơ Tranh rời đi, tính tình Thịnh Đình lại càng khó dò.
Cô thăm dò được tin Sơ Tranh đã trở về Thịnh gia, nhưng Thịnh Đình thế mà lại không mang được cô về...
Ghế của Thịnh Đình hơi chuyển động.
Trang Di cẩn thận ngồi vào trong ngực hắn.
"Anh Đình, tâm trạng anh không tốt sao?"
Bàn tay to rộng của Thịnh Đình vuốt ve khuôn mặt cô ta, Trang Di nhu thuận ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
Sắc mặt Trang Di bỗng nhiên biến đổi, cơ thể cô ta bị đẩy lên trên bàn làm việc.
Cô đi từ ngoài cửa vào, trong tay bưng một cái khay.
Tình trạng của Giang Dã lúc này đã tốt hơn nhiều, đang dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sơ Tranh đi vào, hắn quay đầu lại.
Khóe môi Giang Dã cong lên: "Thịnh tiểu thư, thất lễ rồi. Nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp mặt. Cô so với những gì tôi đã biết thì không giống lắm."
"Ừ." Cô không phải Thịnh Sơ Tranh thì giống bằng niềm tin à.
Giang Dã uốn lưỡi kĩ càng trước khi phát ngôn, khẽ cười một tiếng: "Thịnh tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu tôi."
Sắc mặt thiếu niên còn hơi tái nhợt, nhưng khi cười lên thì lại như trăm hoa đua nở, đẹp không bút nào tả xiết.
Rút đi cảm giác sắc bén, thiếu niên lúc này nhìn cực kỳ vô hại.
Sơ Tranh đặt khay xuống bên cạnh: "Không cần khách khí, chỉ cần cảm thấy tôi là người tốt là được rồi." Làm người tốt thật phiền phức! Cô muốn đánh người!
"Người tốt."
Giang Dã bỗng nhiên nghĩ đến cô gái ác ôn đã chọc vào vết thương mình lúc trước.
Cô đang giỡn mặt mình chắc?
Giang Dã nghiêng người, cười nói: "Thịnh tiểu thư có sở thích rất đặc biệt."
"Cũng thường."
Giang Dã: "......"
Em gái này...
Lúc này Giang Dã mới tỉ mỉ quan sát người trước mặt.
Cô gái nhỏ một thân áo sơ mi trắng, váy xếp ly dài đến gối, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác xanh nhạt, tóc dài tùy ý xõa ra đằng sau, mấy sợ tóc rủ xuống bị cô vén ra sau tai, lộ ra khuôn mặt mộc xinh đẹp rạng ngời.
Tuy không trang điểm, nhưng so với với những người khi trang điểm còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần.
Da thịt cô nhẵn nhụi trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc.
Đôi mắt đen nhánh, thanh tịnh đến lạnh lùng như núi băng tuyết địa, làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy được hàn ý trào ra.
Giang Dã thu lại tầm mắt, nhìn sang tấm chân dung trong căn phòng, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: "Nếu tin tức của tôi không sai thì Thịnh Đình đã tự lập môn hộ, giẫm Thịnh gia xuống dưới chân từ lâu, sao cô còn treo chân dung hắn ở đây?"
Sơ Tranh nương theo ánh mắt hắn nhìn sang.
"Đây là phòng của hắn." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời: "Chưa kịp vứt."
Phòng của Thịnh Đình.
Rốt cục mục đích của cô là gì, tại sao lại đưa mình tới căn phòng này?
Tâm tình của Giang Dã rối như tơ vò.
Giang Dã nén lại điểm khó hiểu này, không ý vị hỏi: "Cô không hận hắn?"
Sơ Tranh hỏi lại: "Sao phải hận hắn?"
"Hắn đã làm như thế với Thịnh gia." Hàng mi Giang Dã run rẩy, trong đáy mắt còn hiện lên một tia hắc ám: "Vì sao cô không hận hắn?"
"Không liên quan đến tôi."
Giang Dã nhấc mí mắt lên, đôi mắt thâm thúy xinh đẹp chỉ trực hút hồn người khác, giờ đang nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Cô gái mặt không đổi sắc đứng ở bên giường, rõ ràng là đang nhìn hắn, nhưng hắn lại cảm thấy không phải cô đang nhìn mình.
Cô chỉ là lễ phép đặt ánh mắt lên người hắn, biểu hiện cũng rất nghiêm túc nói chuyện với hắn.
Giang Dã càng cảm thấy quái lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao lại không có quan hệ chứ?
Thịnh gia a!
Gia tộc của cô đấy.
Cha cô thì hiện giờ không rõ tung tích, Thịnh Đình tự lập môn hộ, còn mang theo nhiều người của Thịnh gia và mối làm ăn theo.
Là người bình thường thì ai cũng sẽ hận thấu xương chứ?
Sơ Tranh lấy cháo trong khay đưa cho hắn: "Ăn cơm."
Điệu bộ này không giống như cho hắn ăn cơm.
Mà càng giống như đang bắt hắn uống thuốc độc thì có.
Giang Dã cẩn thận lắc đầu, lễ phép cự tuyệt: "Thịnh tiểu thư, tôi không đói bụng."
Sơ Tranh cũng không ép buộc, đặt bát trở về.
"Sao cô lại muốn mang tôi về? Không sợ chọc phải phiền phức sao?" Giang Dã hiếu kì hỏi.
"Anh cho là tôi muốn à." Sơ Tranh thốt ra, từng câu từng chữ đều mang theo hàn băng, đâm thẳng vào trong lòng người.
Giang Dã nhíu mày: "Vậy có người ép cô sao?"
Con nghiệt súc Vương Bát Đản!
Sơ Tranh đột nhiên đi về phía trước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, mặt đối mặt, thậm chí Giang Dã còn có thể cảm nhận được hô hấp của Sơ Tranh.
Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, quanh quẩn ở chóp mũi, thấm vào tận tim gan phế phổi.
Cơ thể Giang Dã chợt cứng lại, biểu cảm trên mặt cũng ngừng lại, trong đáy mắt phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Tim hắn bỗng đập rộn lên dị thường, chẳng hiểu sao lại thấy khẩn trương...
Giang Dã đè xuống điểm quái dị này, chậm rãi nở nụ cười: "Thịnh tiểu thư, mặc dù cô đã cứu tôi, nhưng mà tôi không định lấy thân báo đáp đâu."
Cô đưa mình tới đây, mặc dù không rõ mục đích nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi như đã cứu hắn.
Lấy thân báo đáp?
Ai muốn anh lấy thân báo đáp chứ.
Đầu mày cuối mắt Sơ Tranh đều là vẻ lạnh nhạt: "Anh muốn thế nào mới cảm thấy tôi là người tốt?"
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào hắn mấy giây, đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đứng ra xa một chút.
Ai mà thèm đứng gần anh như vậy chứ!
Xa được một chút thì xa thêm một chút.
Sơ Tranh nghĩ đến điểm này, chân lại lùi thêm hai bước.
Không có cỗ mùi hương thanh lãnh kia nữa, lòng bàn tay Giang Dã chậm rãi mở ra, nhịp tim cũng dần dần khôi phục.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại phải khẩn trương như thế.
"Vì sao Thịnh tiểu thư muốn tôi cảm thấy cô là người tốt?"
"Anh cứ trả lời vấn đề của tôi đi đã, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Sơ Tranh lười nhác giải thích, muốn giải thích cũng không giải thích được, cho nên hung dữ lại.
Giang Dã: "......."
Loại người tốt này, trong thế giới của bọn hắn, có tồn tại sao?
Giang Dã cảm thấy thật buồn cười.
Không biết vị đại tiểu thư trong lâu đài này muốn chơi trò gì với mình...
Giang Dã quyết định thiên biến vạn biến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn tránh khỏi cái vấn đề quỷ dị này: "Thịnh tiểu thư, không biết có thể trả lại điện thoại cho tôi không?"
Khi hắn tỉnh lại quần áo mặc dù vẫn còn trên người, nhưng điện thoại với vật dụng khác lại không thấy.
Bây giờ hắn đang cần liên hệ với người của mình...
"Không thể." Cô gái nhỏ mặt không đổi sắc từ chối hắn.
"???"
Sơ Tranh vẫn dữ dằn như cũ: "Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Bản cô nương có phải là người tốt hay không! Có hay không có, không có hay có nói một lời thôi!
Giang Dã nghiến răng: "Thịnh tiểu thư, cô cảm thấy người tốt thì sẽ đi hỏi người khác mình có phải là người tốt không à?"
Ngay cả điện thoại cũng không thèm trả cho hắn mà còn muốn hắn cảm thấy là người tốt?
Dẹp mẹ đi.
Giang Dã chỉ thiếu điều trợn ngược mắt lên nhìn Sơ Tranh.
"Có chứ." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Không hỏi thì sao biết?"
Giang Dã chưa từng có khoảnh khắc nào thấy lệch sóng như bây giờ, không còn gì để nói.
Hắn không lên tiếng nữa.
Không thèm lên tiếng nữa.
Trong căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Sơ Tranh nhìn đầu tóc của Giang Dã.
Lúc này Giang Dã đang cúi đầu, ngón tay tùy ý lướt trên giao diện điện thoại.
Sơ Tranh nhanh chóng giơ tay sờ lên đầu Giang Dã một cái.
Giang Dã ngẩng đầu lên, Sơ Tranh đã quay người rời đi.
"??????"
Giang Dã mờ mịt nhìn chân dung đang treo trên tường.
Nửa ngày sau hắn mới khẽ cười một tiếng: "Em gái này của anh rốt cục có bệnh gì thế?"
-
Chung cư của Thịnh Đình.
Trang Di bị người mang vào trong phòng, Thịnh Đình ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt không rõ ràng hút thuốc.
"Anh Đình." Trang Di ôn nhu cất tiếng gọi.
Toàn thân Thịnh Đình toát ra vẻ lạnh lùng, vừa nghe thấy giọng nói của Trang Di, hắn dí điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.
"Đến đây."
Vừa rồi khi Trang Di đi vào đã thấy người bên ngoài có gì đó không đúng, nên cũng hơi thấp thỏm đi qua.
Từ sau khi Thịnh Sơ Tranh rời đi, tính tình Thịnh Đình lại càng khó dò.
Cô thăm dò được tin Sơ Tranh đã trở về Thịnh gia, nhưng Thịnh Đình thế mà lại không mang được cô về...
Ghế của Thịnh Đình hơi chuyển động.
Trang Di cẩn thận ngồi vào trong ngực hắn.
"Anh Đình, tâm trạng anh không tốt sao?"
Bàn tay to rộng của Thịnh Đình vuốt ve khuôn mặt cô ta, Trang Di nhu thuận ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
Sắc mặt Trang Di bỗng nhiên biến đổi, cơ thể cô ta bị đẩy lên trên bàn làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro