Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vương gia vạn phúc (28)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Yến Quy đứng trong gian phòng đến nửa ngày rồi vẫn không dám tới gần.
Trái tim hắn đập thình thịch không ngừng trong lồng ngực.
"Chàng còn đứng đấy làm gì?" Sơ Tranh đợi đến hết cả kiên nhẫn, thúc giục hắn: "Vén khăn hỉ lên."
Muốn làm ta ngạt chết sao?
Nặng chết ta rồi!
"À...."
Thiếu niên cầm lấy ngọc như ý trên bàn, bởi vì bối rối mà lỡ làm va chạm với mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hắn đến gần bên giường, đứng trước mặt Sơ Tranh.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy sự hồi hộp.
Cả đời hắn chưa từng hồi hộp như vậy bao giờ.
Sơ Tranh lại đợi thêm nửa ngày vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, bèn giơ tay kéo khăn tân nương xuống luôn.
Khăn hỉ rơi xuống, làn da thiếu nữ trắng như bạch ngọc, dung mạo khuynh thành, đôi mắt thanh lãnh bình tĩnh quét về phía hắn.
Thiếu niên hơi mím môi, nắm chặt thanh ngọc như ý trong tay.
Hắn có khi càng giống với tân nương hơn là nàng.
"Chàng uống rượu?"
Thiếu niên rụt cổ gật đầu, trên gương mặt hiện ra màu hồng nhạt.
Sơ Tranh vẫy gọi hắn, thiếu niên cầm ngọc như ý đi qua, nhỏ giọng nói: "Nàng không được lấy khăn hỉ xuống như vậy, đó là điềm xấu."
Sơ Tranh: "........" Phiền, phiền ơi là phiền.
Sơ Tranh soạt một cái lại đội khăn hỉ lên đầu.
"Nhanh lên."
Lần này Yến Quy không dám chần chừ nữa, chỉ sợ Sơ Tranh lại kéo khăn hỉ xuống nữa.
"Được chưa?" Sơ Tranh hỏi.
Yến Quy gật đầu: "Còn uống rượu giao bôi nữa."
"Nhanh lên." Cổ của bổn cô nương sắp gãy cmn rồi! Tên nghiệt súc nào đeo lắm thứ lên đầu ta thế hả.
Yến Quy nghe lời xoay người đi rót rượu.
Sơ Tranh vừa cầm đã muốn uống luôn cho xong.
Yến Quy giữ chặt tay cô lại: "Không phải như vậy."
Không! Kết! Hôn! Thế! Này! Nữa.
Tuyệt! Đối! Không!
Mặt mũi Sơ Tranh đều đã viết lên hai chữ "phiền phức" to tướng, cánh tay trắng nõn của Yến Quy kéo lấy tay cô, vòng qua khuỷu tay mình, dịu dàng nói: "Uống như vậy."
Hắn đã uống không ít rượu khi ở bên ngoài, lúc nói chuyện còn mang theo hương rượu nhàn nhạt.
Kết hợp với mùi hương trên người hắn, rất dễ ngửi.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào cánh môi hơi hé mở của hắn, bực bội rút tay về, uống một hơi cạn sạch.
Dưới ánh mắt mất mát của Yến Quy, cô kéo vạt áo hắn, khiến cho hắn cúi người xuống.
Rượu bị cô đẩy vào, lưu chuyển giữa răng môi hai người, hương rượu say lòng người.
Yến Quy nhẹ nhàng nuốt xuống.
"Hài lòng không?"
Yến Quy nghĩ rượu giao bôi sao có thể uống theo cách đó được, nhưng lại chậm rãi khẽ gật đầu.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nhiễm lên sắc hồng, đôi mắt hơi ướt át, thần sắc lộ ra nét mờ mịt, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Sơ Tranh nhanh chóng kéo hết đồ trên đầu xuống không sót cái nào, rồi tiện tay cởi luôn hai lớp y phục bên ngoài ra.
"......"
Rượu trắng theo yết hầu chảy xuống dạ dày, Yến Quy chỉ còn lại cảm giác thiêu đốt đang bùng cháy lên từ nơi nào đó.
Hắn lui lại một bước.
Sơ Tranh đã thoát y xong hai tầng y phục phức tạp nhất, ngồi xuống cạnh giường, âm thầm thở phào một hơi.
Suýt bị đè chết rồi.
Dễ chịu!
"Chàng không đi ra à?" Sơ Tranh thấy Yến Quy đứng tại chỗ thì cất tiếng hỏi.
Yến Quy: "......"
Hắn vào cũng đã vào rồi, còn đi ra ngoài làm gì nữa?
Dù sao bên ngoài cũng đã có người thay hắn ứng phó, hơn nữa những người kia đến cũng không phải thật tâm chúc phúc, hắn có ở đó hay không cũng chẳng sao.
"Ta được phong hào phủ đệ, có phải là tác phẩm của nàng không?" Yến Quy thấp giọng hỏi.
Hoàng đế sao có thể phong thưởng cho hắn được chứ?
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Ta rất tốt với chàng chứ?"
Tốt...
Sao lại không tốt cho được...
Yến Quy mím nhẹ môi: "Sao nàng làm được?"
Sơ Tranh khí khái vân đạm phong khinh, thản nhiên nói: "Hắn muốn gì thì ta cho hắn cái đó, không khó."
Hoàng đế bây giờ muốn cái gì nhất?
Là thuật trường sinh.
Trong hai cái rương mà Sơ Tranh mua của lão đầu lúc trước, tất cả đều là sách cổ cùng với một mớ đan dược lộn xộn.
Yến Quy hiểu rõ, những chuyện thế này sao có thể không khó được chứ?
Chuyện này chắc chắn không dễ dàng như vậy.
Sao nàng có thể nói nghe đơn giản vậy chứ?
Hắn ngồi xổm người xuống, nửa quỳ trước mặt Sơ Tranh, hàng mi dài run rẩy, âm thanh thật thấp nói: "Lúc ấy nàng bảo ta trở về, ta còn tưởng nàng đã hối hận."
Hắn chấp nhận chuyện bị Hoàng đế làm nhục, bởi vì hắn biết, hắn có thể ở cùng với cô.
Thế nhưng hắn lại không thể chấp nhận được việc bị cô từ chối.
Khi cô nói ra câu kia, hắn còn cho rằng mình đã nghe lầm.
Mãi đến khi hắn rời đi, cô cũng không nói thêm một chữ nào nữa.
Cho dù đối diện với sự tra tấn làm nhục của Vinh vương, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Yến Quy không biết vì sao mình lại quan tâm đến cô như thế nữa...
"Tại sao ta lại hối hận?" Sơ Tranh nghiêm túc hỏi.
Lúc cô ấy bảo hắn trở về, chẳng qua là cảm thấy tên cẩu Hoàng đế quá đáng lắm rồi, dám đối xử với thẻ người tốt của cô như thế.
Thẻ người tốt của cô sao có thể để người khác bắt nạt!
Nếu không phải tên cẩu hoàng đế làm ra động thái này, cô cũng đâu cần làm nhiều chuyện tiếp theo như vậy.
Cô là định trực tiếp cướp người về luôn kìa.
Đều do tên cẩu hoàng đế kia!
Yến Quý ngửa đầu nhìn sau vào đáy mắt Sơ Tranh, phảng phất như muốn xuyên qua đôi mắt của cô, nhìn vào nơi sâu nhất của linh hồn.
"Dáng vẻ của nàng lúc đó..." Yến Quy không hình dung ra, nhưng chính là cảm giác đặc biệt lạnh lùng, giống như sự xuất hiện của hắn làm cô không vui vậy.
Yến Quy giữ chặt tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng nắm lại: "... làm ta nghĩ rằng, nàng cảm thấy hối hận khi phải ở cùng ta."
"Ta không có."
Sao lại hối hận chứ.
Ta mà hối hận thì có để chàng sống nhăn răng thế này không?!
"Ừ." Khóe môi Yến Quy hơi cong lên, đôi mắt tĩnh mịch dần gợn sóng: "Ta biết."
Nàng không hối hận.
Nàng nguyện ý ở cùng một chỗ với ta.
"Nàng... muốn hôn ta không?"
Yến Quy dè dặt hỏi.
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Thẻ người tốt đã cho thì dại gì mà không hôn, không thể phụ lòng người đã làm một đống chuyện phiền phức là cô được!
Nhất định phải hôn.
Yến Quy giơ tay gỡ ngọc quan trên đầu cô xuống, mái tóc dài như thác nước tản ra, hắn đứng dậy chống vào mép giường, đè ngã Sơ Tranh lên giường hỉ.
"......"
Sơ Tranh vừa nằm xuống đã lại phát hoảng vì bị cộm sau lưng.
Yến Quy định hôn cô, Sơ Tranh lại nghiêng người sang bên, Yến Quy còn tưởng là mình đã đè lên cô, khẩn trương hỏi: "Ta đè vào nàng rồi sao?"
"Phía dưới có cái gì." Sơ Tranh nói.
Yến Quy: "..."
Thế là hai người ngồi nhặt táo đỏ, đậu phộng, hạt sen long nhãn mất hơn nửa ngày...
"Ai ném?"
"Chắc là bà mối..."
"Ném cái này làm gì?"
"... Ý là cầu sớm sinh quý tử." Âm thanh Yến Quy hơi thấp, hắn cúi đầu, kiểm tra cẩn thận lại một lần, xác định sẽ không có gì cấn vào Sơ Tranh nữa: "Nàng đừng tức giận."
"À." Quả nhiên là phiền phức.
Yến Quy thở dài nhìn Sơ Tranh, còn nữ chính nhà ta thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, trực tiếp túm lấy hắn bắt đầu hôn.
Nụ hôn của cô luôn mang theo sự bá đạo.
Vẫn giống như ngày trước, khi còn ở giữa núi rừng, không cho phép hắn phản kháng.
Cảm giác liếm cắn lúc nặng lúc nhẹ kích thích lý trí của Yến Quy, khí huyết toàn thân dâng trào, lách tách cứ như bị sục sôi nổi bọt rồi vỡ tung trên làn da hắn.
Răng môi cọ xát, rả rích triền miên.
Đại não Yến Quy dần dần trống rỗng.
Thân thể như rơi vào đám mây, lên xuống chập trùng.
"Ưm..."
Khóe mắt Yến Quy ướt át, hàng mi dài buông xuống tạo thành hình bóng xinh đẹp nơi mí mắt trắng nõn.
Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ bởi vì hô hấp không thông mà đỏ ửng.
Hắn khẽ hé miệng ra thở gấp, cánh môi đỏ bừng như hoa hải đường nở rộ.
Tóc đen trải dài dưới thân, hỉ phục đỏ chót lơi lỏng, làm lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện giữa lớp vải vóc chu sa, tất cả đều làm người ta mơ màng.
Ánh mắt thiếu niên mê ly, mang theo tiếng thở dốc nhỏ, khiến hắn càng giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Yến Quy đứng trong gian phòng đến nửa ngày rồi vẫn không dám tới gần.
Trái tim hắn đập thình thịch không ngừng trong lồng ngực.
"Chàng còn đứng đấy làm gì?" Sơ Tranh đợi đến hết cả kiên nhẫn, thúc giục hắn: "Vén khăn hỉ lên."
Muốn làm ta ngạt chết sao?
Nặng chết ta rồi!
"À...."
Thiếu niên cầm lấy ngọc như ý trên bàn, bởi vì bối rối mà lỡ làm va chạm với mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hắn đến gần bên giường, đứng trước mặt Sơ Tranh.
Trong đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy sự hồi hộp.
Cả đời hắn chưa từng hồi hộp như vậy bao giờ.
Sơ Tranh lại đợi thêm nửa ngày vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, bèn giơ tay kéo khăn tân nương xuống luôn.
Khăn hỉ rơi xuống, làn da thiếu nữ trắng như bạch ngọc, dung mạo khuynh thành, đôi mắt thanh lãnh bình tĩnh quét về phía hắn.
Thiếu niên hơi mím môi, nắm chặt thanh ngọc như ý trong tay.
Hắn có khi càng giống với tân nương hơn là nàng.
"Chàng uống rượu?"
Thiếu niên rụt cổ gật đầu, trên gương mặt hiện ra màu hồng nhạt.
Sơ Tranh vẫy gọi hắn, thiếu niên cầm ngọc như ý đi qua, nhỏ giọng nói: "Nàng không được lấy khăn hỉ xuống như vậy, đó là điềm xấu."
Sơ Tranh: "........" Phiền, phiền ơi là phiền.
Sơ Tranh soạt một cái lại đội khăn hỉ lên đầu.
"Nhanh lên."
Lần này Yến Quy không dám chần chừ nữa, chỉ sợ Sơ Tranh lại kéo khăn hỉ xuống nữa.
"Được chưa?" Sơ Tranh hỏi.
Yến Quy gật đầu: "Còn uống rượu giao bôi nữa."
"Nhanh lên." Cổ của bổn cô nương sắp gãy cmn rồi! Tên nghiệt súc nào đeo lắm thứ lên đầu ta thế hả.
Yến Quy nghe lời xoay người đi rót rượu.
Sơ Tranh vừa cầm đã muốn uống luôn cho xong.
Yến Quy giữ chặt tay cô lại: "Không phải như vậy."
Không! Kết! Hôn! Thế! Này! Nữa.
Tuyệt! Đối! Không!
Mặt mũi Sơ Tranh đều đã viết lên hai chữ "phiền phức" to tướng, cánh tay trắng nõn của Yến Quy kéo lấy tay cô, vòng qua khuỷu tay mình, dịu dàng nói: "Uống như vậy."
Hắn đã uống không ít rượu khi ở bên ngoài, lúc nói chuyện còn mang theo hương rượu nhàn nhạt.
Kết hợp với mùi hương trên người hắn, rất dễ ngửi.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào cánh môi hơi hé mở của hắn, bực bội rút tay về, uống một hơi cạn sạch.
Dưới ánh mắt mất mát của Yến Quy, cô kéo vạt áo hắn, khiến cho hắn cúi người xuống.
Rượu bị cô đẩy vào, lưu chuyển giữa răng môi hai người, hương rượu say lòng người.
Yến Quy nhẹ nhàng nuốt xuống.
"Hài lòng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Quy nghĩ rượu giao bôi sao có thể uống theo cách đó được, nhưng lại chậm rãi khẽ gật đầu.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nhiễm lên sắc hồng, đôi mắt hơi ướt át, thần sắc lộ ra nét mờ mịt, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Sơ Tranh nhanh chóng kéo hết đồ trên đầu xuống không sót cái nào, rồi tiện tay cởi luôn hai lớp y phục bên ngoài ra.
"......"
Rượu trắng theo yết hầu chảy xuống dạ dày, Yến Quy chỉ còn lại cảm giác thiêu đốt đang bùng cháy lên từ nơi nào đó.
Hắn lui lại một bước.
Sơ Tranh đã thoát y xong hai tầng y phục phức tạp nhất, ngồi xuống cạnh giường, âm thầm thở phào một hơi.
Suýt bị đè chết rồi.
Dễ chịu!
"Chàng không đi ra à?" Sơ Tranh thấy Yến Quy đứng tại chỗ thì cất tiếng hỏi.
Yến Quy: "......"
Hắn vào cũng đã vào rồi, còn đi ra ngoài làm gì nữa?
Dù sao bên ngoài cũng đã có người thay hắn ứng phó, hơn nữa những người kia đến cũng không phải thật tâm chúc phúc, hắn có ở đó hay không cũng chẳng sao.
"Ta được phong hào phủ đệ, có phải là tác phẩm của nàng không?" Yến Quy thấp giọng hỏi.
Hoàng đế sao có thể phong thưởng cho hắn được chứ?
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Ta rất tốt với chàng chứ?"
Tốt...
Sao lại không tốt cho được...
Yến Quy mím nhẹ môi: "Sao nàng làm được?"
Sơ Tranh khí khái vân đạm phong khinh, thản nhiên nói: "Hắn muốn gì thì ta cho hắn cái đó, không khó."
Hoàng đế bây giờ muốn cái gì nhất?
Là thuật trường sinh.
Trong hai cái rương mà Sơ Tranh mua của lão đầu lúc trước, tất cả đều là sách cổ cùng với một mớ đan dược lộn xộn.
Yến Quy hiểu rõ, những chuyện thế này sao có thể không khó được chứ?
Chuyện này chắc chắn không dễ dàng như vậy.
Sao nàng có thể nói nghe đơn giản vậy chứ?
Hắn ngồi xổm người xuống, nửa quỳ trước mặt Sơ Tranh, hàng mi dài run rẩy, âm thanh thật thấp nói: "Lúc ấy nàng bảo ta trở về, ta còn tưởng nàng đã hối hận."
Hắn chấp nhận chuyện bị Hoàng đế làm nhục, bởi vì hắn biết, hắn có thể ở cùng với cô.
Thế nhưng hắn lại không thể chấp nhận được việc bị cô từ chối.
Khi cô nói ra câu kia, hắn còn cho rằng mình đã nghe lầm.
Mãi đến khi hắn rời đi, cô cũng không nói thêm một chữ nào nữa.
Cho dù đối diện với sự tra tấn làm nhục của Vinh vương, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Yến Quy không biết vì sao mình lại quan tâm đến cô như thế nữa...
"Tại sao ta lại hối hận?" Sơ Tranh nghiêm túc hỏi.
Lúc cô ấy bảo hắn trở về, chẳng qua là cảm thấy tên cẩu Hoàng đế quá đáng lắm rồi, dám đối xử với thẻ người tốt của cô như thế.
Thẻ người tốt của cô sao có thể để người khác bắt nạt!
Nếu không phải tên cẩu hoàng đế làm ra động thái này, cô cũng đâu cần làm nhiều chuyện tiếp theo như vậy.
Cô là định trực tiếp cướp người về luôn kìa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều do tên cẩu hoàng đế kia!
Yến Quý ngửa đầu nhìn sau vào đáy mắt Sơ Tranh, phảng phất như muốn xuyên qua đôi mắt của cô, nhìn vào nơi sâu nhất của linh hồn.
"Dáng vẻ của nàng lúc đó..." Yến Quy không hình dung ra, nhưng chính là cảm giác đặc biệt lạnh lùng, giống như sự xuất hiện của hắn làm cô không vui vậy.
Yến Quy giữ chặt tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng nắm lại: "... làm ta nghĩ rằng, nàng cảm thấy hối hận khi phải ở cùng ta."
"Ta không có."
Sao lại hối hận chứ.
Ta mà hối hận thì có để chàng sống nhăn răng thế này không?!
"Ừ." Khóe môi Yến Quy hơi cong lên, đôi mắt tĩnh mịch dần gợn sóng: "Ta biết."
Nàng không hối hận.
Nàng nguyện ý ở cùng một chỗ với ta.
"Nàng... muốn hôn ta không?"
Yến Quy dè dặt hỏi.
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Thẻ người tốt đã cho thì dại gì mà không hôn, không thể phụ lòng người đã làm một đống chuyện phiền phức là cô được!
Nhất định phải hôn.
Yến Quy giơ tay gỡ ngọc quan trên đầu cô xuống, mái tóc dài như thác nước tản ra, hắn đứng dậy chống vào mép giường, đè ngã Sơ Tranh lên giường hỉ.
"......"
Sơ Tranh vừa nằm xuống đã lại phát hoảng vì bị cộm sau lưng.
Yến Quy định hôn cô, Sơ Tranh lại nghiêng người sang bên, Yến Quy còn tưởng là mình đã đè lên cô, khẩn trương hỏi: "Ta đè vào nàng rồi sao?"
"Phía dưới có cái gì." Sơ Tranh nói.
Yến Quy: "..."
Thế là hai người ngồi nhặt táo đỏ, đậu phộng, hạt sen long nhãn mất hơn nửa ngày...
"Ai ném?"
"Chắc là bà mối..."
"Ném cái này làm gì?"
"... Ý là cầu sớm sinh quý tử." Âm thanh Yến Quy hơi thấp, hắn cúi đầu, kiểm tra cẩn thận lại một lần, xác định sẽ không có gì cấn vào Sơ Tranh nữa: "Nàng đừng tức giận."
"À." Quả nhiên là phiền phức.
Yến Quy thở dài nhìn Sơ Tranh, còn nữ chính nhà ta thì đơn giản thô bạo hơn nhiều, trực tiếp túm lấy hắn bắt đầu hôn.
Nụ hôn của cô luôn mang theo sự bá đạo.
Vẫn giống như ngày trước, khi còn ở giữa núi rừng, không cho phép hắn phản kháng.
Cảm giác liếm cắn lúc nặng lúc nhẹ kích thích lý trí của Yến Quy, khí huyết toàn thân dâng trào, lách tách cứ như bị sục sôi nổi bọt rồi vỡ tung trên làn da hắn.
Răng môi cọ xát, rả rích triền miên.
Đại não Yến Quy dần dần trống rỗng.
Thân thể như rơi vào đám mây, lên xuống chập trùng.
"Ưm..."
Khóe mắt Yến Quy ướt át, hàng mi dài buông xuống tạo thành hình bóng xinh đẹp nơi mí mắt trắng nõn.
Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ bởi vì hô hấp không thông mà đỏ ửng.
Hắn khẽ hé miệng ra thở gấp, cánh môi đỏ bừng như hoa hải đường nở rộ.
Tóc đen trải dài dưới thân, hỉ phục đỏ chót lơi lỏng, làm lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện giữa lớp vải vóc chu sa, tất cả đều làm người ta mơ màng.
Ánh mắt thiếu niên mê ly, mang theo tiếng thở dốc nhỏ, khiến hắn càng giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro