Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Y Kinh Thiên Hạ (2)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Sơ Tranh chạy ra một khoảng cách, ma thú không đuổi kịp cô, mùi thơm ngát của cỏ cây, hòa tan mùi thối rữa trong không khí.
Xác định đằng sau không có ma thú, Sơ Tranh chống vào một gốc cây thở.
Vừa tới đã kích thích như vậy... Làm ta sợ muốn chết.
Sơ Tranh chầm chậm thở mấy hơi, cúi đầu quan sát y phục trên người mình.
Sợi tổng hợp sờ lên hơi lạnh, trơn nhẵn mềm mại, loại sợi tổng hợp này, không giống như thứ mà người bình thường có thể sử dụng.
Sơ Tranh lật toàn bộ những thứ trên người mình ra.
Tìm ra một ví tiền, trong ví chứa một khối ngọc bội, phía trên khắc hai chữ —— Trầm Âm.
Trừ cái này, thì cô còn phát hiện chỗ vạt áo có hai chữ "Trầm Âm" này.
Cái này chắc là tên của thân thể này.
Trầm Âm...
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có bất kỳ ký ức gì liên quan tới thân thể này.
Sơ Tranh bực bội nhét ngọc về, quyết định... Trước tiên tìm đồ nhét đầy bao tử đã, cô rất đói.
Trong lúc ăn, Sơ Tranh bớt chút thời gian nhìn nhiệm vụ chủ tuyến của game.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trấn áp ma thú, tiến độ 0%]
Sơ Tranh: "..."
Trấn áp này là cạo chết hay là làm tàn?
Sơ Tranh cảm thấy năng lực lý giải này có hơi làm khó cô.
Cứ không thể nói thẳng thắn trực tiếp chút được à!
Sau khi suy nghĩ một lát mà không nghĩ ra được gì, Sơ Tranh quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh.
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được ba cái ma thú linh hạch, thời hạn hai canh giờ. ]
Sơ Tranh chớp mắt: Tự ta đi bắt à?
【 Tiểu tỷ tỷ, có nhớ chúng ta làm gì không, không cần cô tự động thủ đâu! Cô tự động thủ không tính nha. 】 Vương Giả duy trì mỉm cười.
Sơ Tranh đương nhiên biết không tính, chỉ thuận miệng nói chuyện.
【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô nhây như thế thẻ nhà cô biết không?
Sơ Tranh nhét đầy bao tử, vỗ vỗ quần áo đứng dậy.
Ma thú linh hạch là lực lượng chủ chốt của ma thú, con người và ma thú tu luyện khác nhau, cho nên muốn lợi dụng lực lượng của ma thú linh hạch, thì phải tịnh hóa linh hạch.
Không phải tùy tiện một mình là có thể chuyển hóa được.
Ở Cửu Châu Đại Lục, loại người này rất được hoan nghênh, được người ta xưng là Tịnh Ma Sư.
Tuy nhiên, Tịnh Ma Sư cực kỳ ít ỏi, hơn nữa Tịnh Ma Sư thường phục vụ cho các thế lực lớn.
Tu sĩ hoặc là ra giá cao mời Tịnh Ma Sư tịnh hóa, hoặc chỉ có thể gia nhập những thế lực lớn này.
Sơ Tranh vừa suy nghĩ, vừa rời đi theo phương hướng ngược với ngọn núi đơn độc kia, tiếng chém giết cô nghe thấy lúc vừa tỉnh lại giờ đã không nghe thấy nữa.
Nhưng mà Sơ Tranh đi được một khoảng cách, thì cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi.
Giống như... Thể lực đang nhanh chóng xói mòn.
Không phải giống như, là đúng thế!
Mẹ!
Chuyện gì xảy ra?
【 Tiểu tỷ tỷ, ta đề nghị cô trở về nhặt cái quan tài kia về nha. 】
Vì sao?
【 Chỉ là đề nghị nha. 】 Vương Giả giòn tan nói.
"..."
Sơ Tranh nhớ lại ký ức mà cô tiếp thu được, nguyên chủ ở trong cỗ thân thể này, hình như vẫn luôn rất suy yếu.
Không chỉ vì bản thân thân thể này, mà cho dù nàng nghỉ ngơi tốt, thì không được bao lâu, vẫn sẽ cảm thấy không có sức lực gì.
Cho nên cuối cùng khi nàng bị bọn Mạnh Vị Hàn tìm được, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Quan tài...Chẳng lẽ thiết lập này của ta lại là quỷ hút máu?
Không, không thể nào.
Sơ Tranh không biết Vương Giả đột nhiên nói như vậy là vì cái gì, nhưng xét thấy trừ khi phát nhiệm vụ thì nó có hơi ghê tởm, bình thường cũng chưa hại cô bao giờ, cô quyết định nghe Vương Giả.
—— Đi nhặt quan tài!
-
Quan tài lật xuống dưới đáy "núi", có mấy con ma thú quanh quẩn ở bên cạnh, còn có một con đang dùng móng vuốt bám lấy quan tài, muốn lật quan tài qua.
Có thể là thao tác không thích đáng, cũng không lật được quan tài.
Ma thú không kiên nhẫn được nữa, vỗ bộp một móng vuốt xuống, phẫn nộ gào lên với quan tài hai tiếng.
Sơ Tranh ngồi xổm trong bụi cỏ: "..."
Hình như nhìn thấy thiểu năng.
Nhiều ma thú như vậy, ta phải làm sao đi trộm... Không phải, đi nhặt đây?
Sơ Tranh bưng mặt, rơi vào trầm tư.
Vừa bắt đầu đã là hình thức tử vong.
Quá làm khó một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta rồi.
Trên đỉnh đầu Sơ Tranh còn treo một cái nhiệm vụ đếm ngược, không có bao nhiêu thời gian cho cô trầm tư.
Cho nên Sơ Tranh rất nhanh hành động.
Cô mò đến nơi cách quan tài gần nhất, xác định vị trí của mấy con ma thú.
Sơ Tranh ngồi trên mặt đất sờ soạng mấy tảng đá, phỏng đoán vị trí, sau đó ném vào một con ma thú trong đó.
"Gào!"
Ma thú bị đập, lập tức quay đầu gầm nhẹ.
Con ma thú đằng sau nó bị hét một cách không hiểu thấu, vẫy đuôi một cái, không có ý định để ý đến nó.
Con ma thú kia rống lên hai tiếng, không có tác dụng gì, lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Sơ Tranh lấy đá ném con bị hét kia.
Dưới sự can thiệp của Sơ Tranh, rất nhanh hai con ma thú đã quay qua đánh nhau, ma thú bên cạnh đầu tiên là quan sát, không lâu lắm cũng gia nhập vào.
Hiện trường cấp tốc phát triển thành hội đồng.
Sơ Tranh thừa dịp bọn nó không chú ý, dự định đi chôm quan tài.
Cô vừa đến gần quan tài, bên ngoài có một con ma thú không gia nhập hội đồng, đột nhiên quay đầu nhìn qua.
Con ngươi lớn như chuông đồng, trợn trừng trừng nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "!!!"
XXX!
Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, kéo biên giới quan tài, thu đồ vật vào không gian, co cẳng liền chạy.
"Gào!"
Con ma thú kia gầm nhẹ một tiếng, ma thú vẫn đang chơi hội đồng đồng thời dừng lại, một giây sau, phi nước đại đuổi theo phía Sơ Tranh.
Nếu như lúc này có người có thể nhìn từ trên trời, thì hiển nhiên đó sẽ là một cảnh tượng rất hùng vĩ.
Sơ Tranh cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.
Thân thể cô giống như có người đang đè lên vậy, hai chân giống như rót chì.
Vứt bỏ đám ma thú kia, Sơ Tranh cảm giác như mình bỏ đi nửa cái mạng.
Phần mềm dù tốt cũng không kéo nổi phần cứng phế vật ba xu!
Sơ Tranh chống nạnh thở, thuận tiện nói dóc với Vương Giả.
"Lấy được quan tài rồi, vì sao ta vẫn còn thế này?"
Vương Giả không có động tĩnh.
"Mi đừng giả chết."
Vương Giả vẫn không có động tĩnh.
"..."
Tức chết người!
Vương Giả giả chết đến cùng, căn bản không để ý tới Sơ Tranh.
Sơ Tranh thở hổn hển chống đỡ thân thể già yếu tàn tật, tức giận đến mức chỉ có thể ôm mình một cái.
Sơ Tranh lấy quan tài nát kia ra, dự định xem thử xem thứ đồ chơi này là đạo cụ quan trọng gì.
Mà đáng giá để Vương Giả cố ý nói rõ, bảo cô đi trộm... Nhặt về.
Màu của quan tài là màu đen, gỗ cũng không phải gỗ, ngọc cũng không phải ngọc.
Bên ngoài quan tài có khắc hoa văn, hoa điểu trùng thú, dây leo quấn quanh, kỹ thuật điêu khắc vô cùng cao siêu.
Thứ như vậy, cảm giác đem đến cho cô không giống như quan tài, ngược lại giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng mà quan tài cũng không có nắp.
Xung quanh ngọn núi kia gần như toàn là quan tài bằng gỗ, nát đến không còn hình dạng, nếu có nắp quan tài hoàn hảo, Sơ Tranh không thể không nhìn thấy.
Trừ phi...
Bị chôn ở phía dưới rồi.
Vậy thì cô cũng không có cách nào, không thể đi đào ngay trước nhiều ma thú như vậy mà?
Không thể nào!
Đời này cũng không thể!
Sơ Tranh vừa quan sát quan tài xong, đột nhiên cảm thấy thân thể mình giống như không mệt mỏi như vừa rồi nữa.
"???"
Nghỉ ngơi xong rồi?
Sơ Tranh thực sự không đoán ra chuyện gì xảy ra, dứt khoát không nghĩ nữa, đi làm nhiệm vụ trước.
Nhưng mà cô thu quan tài vào không gian, rất nhanh lại cảm thấy thân thể bắt đầu xói mòn thể lực.
Mẹ!
Trải qua Sơ Tranh thí nghiệm nhiều lần, xác định chỉ khi quan tài ở bên ngoài, thân thể cô mới không cảm giác được suy yếu.
Hơn nữa khoảng cách của cô và quan tài không thể vượt quá mười mét.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn bầu trời, đây là đạo cụ chó má gì? Vương bát đản ra quyết đấu đi!!
Xác định đằng sau không có ma thú, Sơ Tranh chống vào một gốc cây thở.
Vừa tới đã kích thích như vậy... Làm ta sợ muốn chết.
Sơ Tranh chầm chậm thở mấy hơi, cúi đầu quan sát y phục trên người mình.
Sợi tổng hợp sờ lên hơi lạnh, trơn nhẵn mềm mại, loại sợi tổng hợp này, không giống như thứ mà người bình thường có thể sử dụng.
Sơ Tranh lật toàn bộ những thứ trên người mình ra.
Tìm ra một ví tiền, trong ví chứa một khối ngọc bội, phía trên khắc hai chữ —— Trầm Âm.
Trừ cái này, thì cô còn phát hiện chỗ vạt áo có hai chữ "Trầm Âm" này.
Cái này chắc là tên của thân thể này.
Trầm Âm...
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có bất kỳ ký ức gì liên quan tới thân thể này.
Sơ Tranh bực bội nhét ngọc về, quyết định... Trước tiên tìm đồ nhét đầy bao tử đã, cô rất đói.
Trong lúc ăn, Sơ Tranh bớt chút thời gian nhìn nhiệm vụ chủ tuyến của game.
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trấn áp ma thú, tiến độ 0%]
Sơ Tranh: "..."
Trấn áp này là cạo chết hay là làm tàn?
Sơ Tranh cảm thấy năng lực lý giải này có hơi làm khó cô.
Cứ không thể nói thẳng thắn trực tiếp chút được à!
Sau khi suy nghĩ một lát mà không nghĩ ra được gì, Sơ Tranh quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh.
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được ba cái ma thú linh hạch, thời hạn hai canh giờ. ]
Sơ Tranh chớp mắt: Tự ta đi bắt à?
【 Tiểu tỷ tỷ, có nhớ chúng ta làm gì không, không cần cô tự động thủ đâu! Cô tự động thủ không tính nha. 】 Vương Giả duy trì mỉm cười.
Sơ Tranh đương nhiên biết không tính, chỉ thuận miệng nói chuyện.
【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô nhây như thế thẻ nhà cô biết không?
Sơ Tranh nhét đầy bao tử, vỗ vỗ quần áo đứng dậy.
Ma thú linh hạch là lực lượng chủ chốt của ma thú, con người và ma thú tu luyện khác nhau, cho nên muốn lợi dụng lực lượng của ma thú linh hạch, thì phải tịnh hóa linh hạch.
Không phải tùy tiện một mình là có thể chuyển hóa được.
Ở Cửu Châu Đại Lục, loại người này rất được hoan nghênh, được người ta xưng là Tịnh Ma Sư.
Tuy nhiên, Tịnh Ma Sư cực kỳ ít ỏi, hơn nữa Tịnh Ma Sư thường phục vụ cho các thế lực lớn.
Tu sĩ hoặc là ra giá cao mời Tịnh Ma Sư tịnh hóa, hoặc chỉ có thể gia nhập những thế lực lớn này.
Sơ Tranh vừa suy nghĩ, vừa rời đi theo phương hướng ngược với ngọn núi đơn độc kia, tiếng chém giết cô nghe thấy lúc vừa tỉnh lại giờ đã không nghe thấy nữa.
Nhưng mà Sơ Tranh đi được một khoảng cách, thì cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi.
Giống như... Thể lực đang nhanh chóng xói mòn.
Không phải giống như, là đúng thế!
Mẹ!
Chuyện gì xảy ra?
【 Tiểu tỷ tỷ, ta đề nghị cô trở về nhặt cái quan tài kia về nha. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sao?
【 Chỉ là đề nghị nha. 】 Vương Giả giòn tan nói.
"..."
Sơ Tranh nhớ lại ký ức mà cô tiếp thu được, nguyên chủ ở trong cỗ thân thể này, hình như vẫn luôn rất suy yếu.
Không chỉ vì bản thân thân thể này, mà cho dù nàng nghỉ ngơi tốt, thì không được bao lâu, vẫn sẽ cảm thấy không có sức lực gì.
Cho nên cuối cùng khi nàng bị bọn Mạnh Vị Hàn tìm được, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.
Quan tài...Chẳng lẽ thiết lập này của ta lại là quỷ hút máu?
Không, không thể nào.
Sơ Tranh không biết Vương Giả đột nhiên nói như vậy là vì cái gì, nhưng xét thấy trừ khi phát nhiệm vụ thì nó có hơi ghê tởm, bình thường cũng chưa hại cô bao giờ, cô quyết định nghe Vương Giả.
—— Đi nhặt quan tài!
-
Quan tài lật xuống dưới đáy "núi", có mấy con ma thú quanh quẩn ở bên cạnh, còn có một con đang dùng móng vuốt bám lấy quan tài, muốn lật quan tài qua.
Có thể là thao tác không thích đáng, cũng không lật được quan tài.
Ma thú không kiên nhẫn được nữa, vỗ bộp một móng vuốt xuống, phẫn nộ gào lên với quan tài hai tiếng.
Sơ Tranh ngồi xổm trong bụi cỏ: "..."
Hình như nhìn thấy thiểu năng.
Nhiều ma thú như vậy, ta phải làm sao đi trộm... Không phải, đi nhặt đây?
Sơ Tranh bưng mặt, rơi vào trầm tư.
Vừa bắt đầu đã là hình thức tử vong.
Quá làm khó một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta rồi.
Trên đỉnh đầu Sơ Tranh còn treo một cái nhiệm vụ đếm ngược, không có bao nhiêu thời gian cho cô trầm tư.
Cho nên Sơ Tranh rất nhanh hành động.
Cô mò đến nơi cách quan tài gần nhất, xác định vị trí của mấy con ma thú.
Sơ Tranh ngồi trên mặt đất sờ soạng mấy tảng đá, phỏng đoán vị trí, sau đó ném vào một con ma thú trong đó.
"Gào!"
Ma thú bị đập, lập tức quay đầu gầm nhẹ.
Con ma thú đằng sau nó bị hét một cách không hiểu thấu, vẫy đuôi một cái, không có ý định để ý đến nó.
Con ma thú kia rống lên hai tiếng, không có tác dụng gì, lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Sơ Tranh lấy đá ném con bị hét kia.
Dưới sự can thiệp của Sơ Tranh, rất nhanh hai con ma thú đã quay qua đánh nhau, ma thú bên cạnh đầu tiên là quan sát, không lâu lắm cũng gia nhập vào.
Hiện trường cấp tốc phát triển thành hội đồng.
Sơ Tranh thừa dịp bọn nó không chú ý, dự định đi chôm quan tài.
Cô vừa đến gần quan tài, bên ngoài có một con ma thú không gia nhập hội đồng, đột nhiên quay đầu nhìn qua.
Con ngươi lớn như chuông đồng, trợn trừng trừng nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "!!!"
XXX!
Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, kéo biên giới quan tài, thu đồ vật vào không gian, co cẳng liền chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gào!"
Con ma thú kia gầm nhẹ một tiếng, ma thú vẫn đang chơi hội đồng đồng thời dừng lại, một giây sau, phi nước đại đuổi theo phía Sơ Tranh.
Nếu như lúc này có người có thể nhìn từ trên trời, thì hiển nhiên đó sẽ là một cảnh tượng rất hùng vĩ.
Sơ Tranh cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.
Thân thể cô giống như có người đang đè lên vậy, hai chân giống như rót chì.
Vứt bỏ đám ma thú kia, Sơ Tranh cảm giác như mình bỏ đi nửa cái mạng.
Phần mềm dù tốt cũng không kéo nổi phần cứng phế vật ba xu!
Sơ Tranh chống nạnh thở, thuận tiện nói dóc với Vương Giả.
"Lấy được quan tài rồi, vì sao ta vẫn còn thế này?"
Vương Giả không có động tĩnh.
"Mi đừng giả chết."
Vương Giả vẫn không có động tĩnh.
"..."
Tức chết người!
Vương Giả giả chết đến cùng, căn bản không để ý tới Sơ Tranh.
Sơ Tranh thở hổn hển chống đỡ thân thể già yếu tàn tật, tức giận đến mức chỉ có thể ôm mình một cái.
Sơ Tranh lấy quan tài nát kia ra, dự định xem thử xem thứ đồ chơi này là đạo cụ quan trọng gì.
Mà đáng giá để Vương Giả cố ý nói rõ, bảo cô đi trộm... Nhặt về.
Màu của quan tài là màu đen, gỗ cũng không phải gỗ, ngọc cũng không phải ngọc.
Bên ngoài quan tài có khắc hoa văn, hoa điểu trùng thú, dây leo quấn quanh, kỹ thuật điêu khắc vô cùng cao siêu.
Thứ như vậy, cảm giác đem đến cho cô không giống như quan tài, ngược lại giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng mà quan tài cũng không có nắp.
Xung quanh ngọn núi kia gần như toàn là quan tài bằng gỗ, nát đến không còn hình dạng, nếu có nắp quan tài hoàn hảo, Sơ Tranh không thể không nhìn thấy.
Trừ phi...
Bị chôn ở phía dưới rồi.
Vậy thì cô cũng không có cách nào, không thể đi đào ngay trước nhiều ma thú như vậy mà?
Không thể nào!
Đời này cũng không thể!
Sơ Tranh vừa quan sát quan tài xong, đột nhiên cảm thấy thân thể mình giống như không mệt mỏi như vừa rồi nữa.
"???"
Nghỉ ngơi xong rồi?
Sơ Tranh thực sự không đoán ra chuyện gì xảy ra, dứt khoát không nghĩ nữa, đi làm nhiệm vụ trước.
Nhưng mà cô thu quan tài vào không gian, rất nhanh lại cảm thấy thân thể bắt đầu xói mòn thể lực.
Mẹ!
Trải qua Sơ Tranh thí nghiệm nhiều lần, xác định chỉ khi quan tài ở bên ngoài, thân thể cô mới không cảm giác được suy yếu.
Hơn nữa khoảng cách của cô và quan tài không thể vượt quá mười mét.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn bầu trời, đây là đạo cụ chó má gì? Vương bát đản ra quyết đấu đi!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro