Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Y kinh thiên hạ (37)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ánh mắt lạnh như băng của cô gái làm cho người ta có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng, nam nhân cũng không dám thở mạnh.
Cũng may rất nhanh cô đã thu tầm mắt lại, dẫn Kinh Phá rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất, lúc này nam nhân giống như mới có thể thở được, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
"Sư huynh? Sư huynh sao thế!!"
"Sư huynh..."
Nam nhân túm lấy cổ họng mình, muốn nói chuyện, nhưng mà không phát ra được âm tiết nào cả, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Tất cả mọi người đều học y thuật, chứng bệnh thông thường họ có có thể đoán được rất nhanh, nhưng lúc này họ luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết sư huynh của họ bị làm sao.
Tròng mắt nam nhân lồi ra, nhìn có chút doạ người.
Gã gắt gao trừng mắt nhìn về phương hướng Kinh Phá rời đi.
"Là người kia!"
Có người kịp phản ứng.
"Mau đuổi theo!"
Lúc này đuổi theo làm sao còn đuổi kịp được nữa, bên ngoài có tận mấy con đường, nên đuổi theo đường nào bọn họ cũng không biết.
-
Người trong cuộc cũng không biết chuyện phát sinh phía sau, lúc này đang cầm một chuỗi đường hồ lô cắn vỏ bọc đường bên ngoài.
"Ăn hết tất cả!" Sơ Tranh sợ hắn rồi.
"Nhưng ta không thích ăn bên trong." Thiếu niên tủi thân cực kỳ.
Sơ Tranh không vui: "Vậy chàng ăn mứt quả làm gì, trực tiếp ăn kẹo không phải tốt hơn à?"
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt ướt sũng: "Không giống..."
Sơ Tranh không tin: "Không giống chỗ nào?"
"... Hương vị không giống."
"Không phải đều ngọt à?" Còn có thể ăn ra hương vị khác hay gì?
"Chính là không giống."
Sơ Tranh không biết thẻ này còn có một mặt không thèm nói đạo lý như thế.
"Tùy chàng." Sơ Tranh lười tranh luận với hắn.
Kinh Phá nhẹ hừ một tiếng, tiếp tục cắn vỏ bọc đường, kiên quyết không ăn Sơn Tra bên trong, cuối cùng đưa một chuỗi Sơn Tra trơn nhẵn cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Đập chết hắn đi!
Bây giờ ngay lập tức!
... Sự thật chứng minh, đập chết là không thể nào đập chết, không chỉ không thể, còn phải cưng chiều.
Sơ Tranh mặc niệm trong lòng mấy lần thẻ người tốt phải cưng chiều, dần dần tỉnh táo lại, bỏ đao trong tay xuống.
-
Có thể là Sơ Tranh kích thích đến môn phái khác, dẫn đến những người kia vẫn liệt Sơ Tranh vào hàng ma đầu, bắt được sẽ có thưởng ngàn vàng.
Sơ Tranh lại không khó nhận ra, quan tài nhận dạng quá rõ ràng.
Dẫn đến Sơ Tranh không chỉ bị ma thú bao vây, mà còn bị người đuổi giết.
Sơ Tranh cáu lên, dẫn đám ma thú kia đi đến môn phái nào đó, sau khi giày vò một phen, thì chơi đổ một đám ma thú chồng thi thể trước cổng môn phái đó.
Tặng kèm một lời nhắn.
—— Nếu có lần sau, thứ bị chồng là thi thể của các ngươi.
Các tu sĩ đơn lẻ khác cảm thấy những môn phái kia bị thần kinh, người ta đang giúp nhân tộc, ngươi còn đuổi giết người ta làm gì.
Nhân tộc có vấn đề nội bộ gì thì không thể chờ chuyện này kết thúc rồi nói à?
Bây giờ là thời điểm cần nhất trí để đối ngoại, không phải lúc để nội chiến.
Dư luận nghiêng về phía Sơ Tranh, các môn phái lớn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lúc này người truy sát Sơ Tranh mới ít đi.
Sau đó Sơ Tranh chuyên tâm cạo chết ma thú, tăng cao thanh tiến độ của nhiệm vụ.
Ma thú trông thấy Sơ Tranh cũng giống như trông thấy kẻ địch giai cấp, không muốn mạng tặng đầu thú.
Ban đêm, Sơ Tranh tìm đến một ngôi làng không có ai, tùy tiện thu dọn ra một nơi để nghỉ ngơi.
Kinh Phá ôm cô ngủ say sưa, Sơ Tranh không buồn ngủ chút nào, nắm lấy tóc Kinh Phá thưởng thức.
"Trở về..."
Âm thanh mơ hồ không biết vang lên từ đâu, Sơ Tranh ngưng thần nhìn xung quanh.
"Trở về..."
"Trầm Âm, trở về..."
Sơ Tranh buông Kinh Phá ra, ngồi dậy.
Kinh Phá mơ mơ màng màng ngồi dậy theo, cả người mềm nhũn trên người Sơ Tranh, giống như đang nói mớ, hỏi: "Nàng đi đâu?"
"Trầm Âm..."
Sơ Tranh hỏi hắn: "Chàng có nghe thấy âm thanh không?"
Kinh Phá tựa đầu trên vai Sơ Tranh, lúc này nghiêng qua một bên, dáng vẻ như muốn đổ xuống mà chưa đổ, đôi mắt nửa mở: "Âm thanh... Gì?"
"Không nghe thấy gì hết à?"
"Không có nha."
Sơ Tranh ôm mặt hắn, phòng ngừa đầu hắn tuột xuống.
Thiếu niên vòng tay qua eo Sơ Tranh, ôm cô thật chặt: "Sao thế?"
Sơ Tranh lại ngưng thần nghe thêm một lát, ôm hắn nằm xuống lại: "Không có gì."
Kinh Phá nghi hoặc nhìn cô một hồi, cọ cọ đầu hôn cô.
Sơ Tranh bị Kinh Phá thay đổi vị trí lực chú ý, sau đó cũng không nghe thấy âm thanh kia nữa.
Đó là lần đầu tiên Sơ Tranh nghe thấy âm thanh đó.
Sau đó thì mỗi lúc trời tối đều có thể nghe thấy.
Đều lặp lại cùng một câu nói "Trầm Âm, trở về", trừ câu đó ra, thì không có bất kỳ từ ngữ gì khác.
Ngày thứ năm khi âm thanh này xuất hiện, Sơ Tranh không chịu nổi.
Cô ngược lại muốn xem xem, là con chó điên nào giở trò quỷ!
Rõ ràng âm thanh ấy chưa hề nói về chỗ nào, Sơ Tranh cũng chắc chắn mình không biết phải về chỗ nào, nhưng cô lại có thể dựa vào trực giác mà lựa chọn một phương hướng.
Chuyện này rất thần kỳ... Gặp quỷ!
Mười ngày sau, Sơ Tranh nhìn thấy ngọn núi nhỏ do quan tài đắp lên lúc trước.
Xung quanh quan tài đã không còn ma thú nữa, quan tài bằng gỗ bị phá hư đến không còn hình dáng.
Về đây làm gì? Tìm nắp quan tài sao?
"Đây là nơi nào?" Kinh Phá ngửa đầu nhìn núi do quan tài chất thành: "Vì sao lại nhiều quan tài như vậy?"
"Không biết."
Sơ Tranh nắm chặt tay Kinh Phá, dẫn hắn đi quanh bên ngoài đi một vòng.
Vòng qua một bên khác, Sơ Tranh nhìn thấy một cái tế đàn, xung quanh cắm cờ xí, trên tế đàn trưng bày một số vật dụng như để Tế Tự.
Tế vật trên đó đều rất mới, rõ ràng là có người mới tiến hành nghi thức gì đó ở đây.
Kinh Phá trông thấy cờ xí kia thì sắc mặt hơi khó coi, hắn đột nhiên lui lại một bước.
"Sao thế?"
Kinh Phá ôm đầu, trên mặt dần dần bị sự đau đớn thay thế: "Hắn... Là hắn..."
Sơ Tranh nghe như lọt vào trong sương mù: "Ai?"
"Ngao..."
Tiếng gầm của ma thú từ trong rừng truyền đến.
Vù ——
Ma thú chạy từ trong rừng ra, một con rồi lại một con, cấp tốc bao vây Sơ Tranh và Kinh Phá.
Bọn nó không phát động công kích, chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ như cảnh cáo từ trong cổ họng.
Sơ Tranh không rảnh để ý đến bọn nó.
Kinh Phá ôm đầu, cả người đang run rẩy, giống như nhớ ra chuyện gì đó đáng sợ lắm.
"Kinh Phá, nhìn ta, nhìn ta." Sơ Tranh nắm lấy cằm thiếu niên, để ánh mắt hắn đối diện với mình.
Trong mắt Kinh Phá không có tiêu cự, Sơ Tranh gọi mấy tiếng, hắn mới có chút thần thái.
"Là... Người kia..." Thiếu niên nắm lấy tay Sơ Tranh, trên mặt hiện ra thần sắc gần như là sợ hãi.
"Ai?"
"Người... Người trong cấm địa." Móng tay Kinh Phá dùng sức, gần như bóp vào trong thịt Sơ Tranh: "Là hắn... Là hắn biến ta thành dáng vẻ này..."
Hắn nhớ lại rồi.
Phần ký ức đã mất đi trong cấm địa.
Người kia... Sống ở chỗ sâu trong cấm địa.
Kinh Phá đột nhiên lo lắng: "Chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi, chúng ta rời khỏi chỗ này đi."
"Đi không được." Sơ Tranh đỡ hắn, ra hiệu xung quanh hắn.
Chỉ một lát như vậy, ma thú đã thêm ra gấp hai ba lần, vây chật họ như nêm cối.
Lao ra không khó, nhưng sau này thì sao?
Cô vẫn sẽ nghe thấy âm thanh kỳ quái kia, chuyện này đã tìm tới cửa, vậy thì không dễ chấm dứt như vậy.
Nếu đã không thể tránh được...
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ánh mắt lạnh như băng của cô gái làm cho người ta có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng, nam nhân cũng không dám thở mạnh.
Cũng may rất nhanh cô đã thu tầm mắt lại, dẫn Kinh Phá rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất, lúc này nam nhân giống như mới có thể thở được, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
"Sư huynh? Sư huynh sao thế!!"
"Sư huynh..."
Nam nhân túm lấy cổ họng mình, muốn nói chuyện, nhưng mà không phát ra được âm tiết nào cả, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Tất cả mọi người đều học y thuật, chứng bệnh thông thường họ có có thể đoán được rất nhanh, nhưng lúc này họ luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết sư huynh của họ bị làm sao.
Tròng mắt nam nhân lồi ra, nhìn có chút doạ người.
Gã gắt gao trừng mắt nhìn về phương hướng Kinh Phá rời đi.
"Là người kia!"
Có người kịp phản ứng.
"Mau đuổi theo!"
Lúc này đuổi theo làm sao còn đuổi kịp được nữa, bên ngoài có tận mấy con đường, nên đuổi theo đường nào bọn họ cũng không biết.
-
Người trong cuộc cũng không biết chuyện phát sinh phía sau, lúc này đang cầm một chuỗi đường hồ lô cắn vỏ bọc đường bên ngoài.
"Ăn hết tất cả!" Sơ Tranh sợ hắn rồi.
"Nhưng ta không thích ăn bên trong." Thiếu niên tủi thân cực kỳ.
Sơ Tranh không vui: "Vậy chàng ăn mứt quả làm gì, trực tiếp ăn kẹo không phải tốt hơn à?"
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt ướt sũng: "Không giống..."
Sơ Tranh không tin: "Không giống chỗ nào?"
"... Hương vị không giống."
"Không phải đều ngọt à?" Còn có thể ăn ra hương vị khác hay gì?
"Chính là không giống."
Sơ Tranh không biết thẻ này còn có một mặt không thèm nói đạo lý như thế.
"Tùy chàng." Sơ Tranh lười tranh luận với hắn.
Kinh Phá nhẹ hừ một tiếng, tiếp tục cắn vỏ bọc đường, kiên quyết không ăn Sơn Tra bên trong, cuối cùng đưa một chuỗi Sơn Tra trơn nhẵn cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Đập chết hắn đi!
Bây giờ ngay lập tức!
... Sự thật chứng minh, đập chết là không thể nào đập chết, không chỉ không thể, còn phải cưng chiều.
Sơ Tranh mặc niệm trong lòng mấy lần thẻ người tốt phải cưng chiều, dần dần tỉnh táo lại, bỏ đao trong tay xuống.
-
Có thể là Sơ Tranh kích thích đến môn phái khác, dẫn đến những người kia vẫn liệt Sơ Tranh vào hàng ma đầu, bắt được sẽ có thưởng ngàn vàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh lại không khó nhận ra, quan tài nhận dạng quá rõ ràng.
Dẫn đến Sơ Tranh không chỉ bị ma thú bao vây, mà còn bị người đuổi giết.
Sơ Tranh cáu lên, dẫn đám ma thú kia đi đến môn phái nào đó, sau khi giày vò một phen, thì chơi đổ một đám ma thú chồng thi thể trước cổng môn phái đó.
Tặng kèm một lời nhắn.
—— Nếu có lần sau, thứ bị chồng là thi thể của các ngươi.
Các tu sĩ đơn lẻ khác cảm thấy những môn phái kia bị thần kinh, người ta đang giúp nhân tộc, ngươi còn đuổi giết người ta làm gì.
Nhân tộc có vấn đề nội bộ gì thì không thể chờ chuyện này kết thúc rồi nói à?
Bây giờ là thời điểm cần nhất trí để đối ngoại, không phải lúc để nội chiến.
Dư luận nghiêng về phía Sơ Tranh, các môn phái lớn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lúc này người truy sát Sơ Tranh mới ít đi.
Sau đó Sơ Tranh chuyên tâm cạo chết ma thú, tăng cao thanh tiến độ của nhiệm vụ.
Ma thú trông thấy Sơ Tranh cũng giống như trông thấy kẻ địch giai cấp, không muốn mạng tặng đầu thú.
Ban đêm, Sơ Tranh tìm đến một ngôi làng không có ai, tùy tiện thu dọn ra một nơi để nghỉ ngơi.
Kinh Phá ôm cô ngủ say sưa, Sơ Tranh không buồn ngủ chút nào, nắm lấy tóc Kinh Phá thưởng thức.
"Trở về..."
Âm thanh mơ hồ không biết vang lên từ đâu, Sơ Tranh ngưng thần nhìn xung quanh.
"Trở về..."
"Trầm Âm, trở về..."
Sơ Tranh buông Kinh Phá ra, ngồi dậy.
Kinh Phá mơ mơ màng màng ngồi dậy theo, cả người mềm nhũn trên người Sơ Tranh, giống như đang nói mớ, hỏi: "Nàng đi đâu?"
"Trầm Âm..."
Sơ Tranh hỏi hắn: "Chàng có nghe thấy âm thanh không?"
Kinh Phá tựa đầu trên vai Sơ Tranh, lúc này nghiêng qua một bên, dáng vẻ như muốn đổ xuống mà chưa đổ, đôi mắt nửa mở: "Âm thanh... Gì?"
"Không nghe thấy gì hết à?"
"Không có nha."
Sơ Tranh ôm mặt hắn, phòng ngừa đầu hắn tuột xuống.
Thiếu niên vòng tay qua eo Sơ Tranh, ôm cô thật chặt: "Sao thế?"
Sơ Tranh lại ngưng thần nghe thêm một lát, ôm hắn nằm xuống lại: "Không có gì."
Kinh Phá nghi hoặc nhìn cô một hồi, cọ cọ đầu hôn cô.
Sơ Tranh bị Kinh Phá thay đổi vị trí lực chú ý, sau đó cũng không nghe thấy âm thanh kia nữa.
Đó là lần đầu tiên Sơ Tranh nghe thấy âm thanh đó.
Sau đó thì mỗi lúc trời tối đều có thể nghe thấy.
Đều lặp lại cùng một câu nói "Trầm Âm, trở về", trừ câu đó ra, thì không có bất kỳ từ ngữ gì khác.
Ngày thứ năm khi âm thanh này xuất hiện, Sơ Tranh không chịu nổi.
Cô ngược lại muốn xem xem, là con chó điên nào giở trò quỷ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng âm thanh ấy chưa hề nói về chỗ nào, Sơ Tranh cũng chắc chắn mình không biết phải về chỗ nào, nhưng cô lại có thể dựa vào trực giác mà lựa chọn một phương hướng.
Chuyện này rất thần kỳ... Gặp quỷ!
Mười ngày sau, Sơ Tranh nhìn thấy ngọn núi nhỏ do quan tài đắp lên lúc trước.
Xung quanh quan tài đã không còn ma thú nữa, quan tài bằng gỗ bị phá hư đến không còn hình dáng.
Về đây làm gì? Tìm nắp quan tài sao?
"Đây là nơi nào?" Kinh Phá ngửa đầu nhìn núi do quan tài chất thành: "Vì sao lại nhiều quan tài như vậy?"
"Không biết."
Sơ Tranh nắm chặt tay Kinh Phá, dẫn hắn đi quanh bên ngoài đi một vòng.
Vòng qua một bên khác, Sơ Tranh nhìn thấy một cái tế đàn, xung quanh cắm cờ xí, trên tế đàn trưng bày một số vật dụng như để Tế Tự.
Tế vật trên đó đều rất mới, rõ ràng là có người mới tiến hành nghi thức gì đó ở đây.
Kinh Phá trông thấy cờ xí kia thì sắc mặt hơi khó coi, hắn đột nhiên lui lại một bước.
"Sao thế?"
Kinh Phá ôm đầu, trên mặt dần dần bị sự đau đớn thay thế: "Hắn... Là hắn..."
Sơ Tranh nghe như lọt vào trong sương mù: "Ai?"
"Ngao..."
Tiếng gầm của ma thú từ trong rừng truyền đến.
Vù ——
Ma thú chạy từ trong rừng ra, một con rồi lại một con, cấp tốc bao vây Sơ Tranh và Kinh Phá.
Bọn nó không phát động công kích, chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ như cảnh cáo từ trong cổ họng.
Sơ Tranh không rảnh để ý đến bọn nó.
Kinh Phá ôm đầu, cả người đang run rẩy, giống như nhớ ra chuyện gì đó đáng sợ lắm.
"Kinh Phá, nhìn ta, nhìn ta." Sơ Tranh nắm lấy cằm thiếu niên, để ánh mắt hắn đối diện với mình.
Trong mắt Kinh Phá không có tiêu cự, Sơ Tranh gọi mấy tiếng, hắn mới có chút thần thái.
"Là... Người kia..." Thiếu niên nắm lấy tay Sơ Tranh, trên mặt hiện ra thần sắc gần như là sợ hãi.
"Ai?"
"Người... Người trong cấm địa." Móng tay Kinh Phá dùng sức, gần như bóp vào trong thịt Sơ Tranh: "Là hắn... Là hắn biến ta thành dáng vẻ này..."
Hắn nhớ lại rồi.
Phần ký ức đã mất đi trong cấm địa.
Người kia... Sống ở chỗ sâu trong cấm địa.
Kinh Phá đột nhiên lo lắng: "Chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi, chúng ta rời khỏi chỗ này đi."
"Đi không được." Sơ Tranh đỡ hắn, ra hiệu xung quanh hắn.
Chỉ một lát như vậy, ma thú đã thêm ra gấp hai ba lần, vây chật họ như nêm cối.
Lao ra không khó, nhưng sau này thì sao?
Cô vẫn sẽ nghe thấy âm thanh kỳ quái kia, chuyện này đã tìm tới cửa, vậy thì không dễ chấm dứt như vậy.
Nếu đã không thể tránh được...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro