Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Yêu tinh quốc dân (27)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tầm Ẩn liên sát mấy con yêu, nội đan bị hắn xem như đường đậu mà ăn.

Nơi này quả nhiên là chỗ tốt, so với những mặt hàng bên ngoài thì cao cấp hơn nhiều.

"Cô ta đi lên trên, tầng tám, cô ta đi tám tầng!"

Yêu trong tay Tầm Ẩn, gầm thét chỉ đường, khát vọng sống mãnh liệt.

Tầm Ẩn nhíu mày: "Cảm ơn."

Biểu cảm trên mặt yêu dừng lại.

Tầm Ẩn lấy nội đan ra, thân thể nhảy lên, yêu trên không trung dồn dập né tránh.

Chờ thân ảnh Tầm Ẩn biến mất, bọn họ rơi xuống chỗ Tầm Ẩn vừa đứng, nhìn vào bên trong, đại yêu đã chết.

Chúng yêu bị dọa đến phát run.

"Hắn, hắn là yêu gì?"

"Thật đáng sợ, bị hắn nhìn một cái ta liền cảm thấy sẽ chết chắc."

"Nữ yêu tinh vừa mới tiến vào cũng thật đáng sợ..."

"Đúng đúng, bây giờ yêu bên ngoài đều hung ác như thế sao?"



Tầm Ẩn rơi xuống tầng tám.

Không giống như phía dưới, trên tầng tám phá lệ yên tĩnh, phóng tầm mắt nhìn tới, không nhìn thấy một con yêu nào, trong phòng giam đều trống rỗng... Nhưng có một cỗ mùi tanh nồng đậm phiêu đãng trong không khí.

Tầm Ẩn nhấc chân, đi lên phía trước.

Trên hành lang có vết tích đánh nhau, mặt đất của hành lang trải rộng vết cào, giống như có một con quái vật khổng lồ, đi qua hành lang vậy.

Trên hành lang thỉnh thoảng có thể trông thấy một ít thứ như bột phấn.

Tầm Ẩn tăng thêm tốc độ.

Có lẽ chính hắn cũng không ý thức được, hành vi lúc này của mình.

Khi hắn trông thấy đại yêu to lớn nằm trên hành lang thở, không cách nào thở phào, ngược lại càng thêm nơm nớp lo sợ.

Đại yêu ngăn chặn đường đi, Tầm Ẩn chỉ có thể bay qua.

Dư quang liếc qua quét đến mái tóc màu vàng kia, đáy lòng Tầm Ẩn có chút thở phào.

Sơ Tranh đang ngồi dưới đất, dựa vào lan can hành lang, mặt đất bày biện mấy cái nội đan, dường như cô đang đếm nội đan.

Nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn qua.

Tầm Ẩn rơi trên mặt đất, giống như tiếc hận mà nói: "Tiểu yêu ngươi còn chưa chết à."

Đáy lòng Sơ Tranh khó chịu: "Ngươi rất nuối tiếc?" Cứ muốn ta chết như vậy sao? Ta cứ không chết đấy!

"Không có." Tầm Ẩn cười: "Ta ở đây, không phải vừa vặn chứng minh ta lo lắng cho ngươi sao? Sao lại muốn ngươi chết chứ."

"Lo lắng ta không chết?" Thẻ người tốt luôn muốn ta chết thì phải làm sao bây giờ!

Tầm Ẩn đột nhiên xoay người, nhẹ mổ lên cánh môi cô một cái: "Nếu như ngươi chết, thì ta thích ai đây."

Sơ Tranh vạch trần hắn: "Vừa rồi là ai trông thấy ta không chết, vẻ mặt tiếc hận hả?"

Là ta sao?

Tiểu lừa gạt!

Tầm Ẩn không có chút xấu hổ vì bị vạch trần nào, ngược lại hỏi cô: "Ngươi không sao chứ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh ngồi dưới đất, thần sắc bình thường, không nhìn ra cô có bị thương hay không.

Nhưng cô cơ hồ sẽ không ngồi dưới đất như vậy...

Chí ít Tầm Ẩn rất ít trông thấy.

"Không sao." Sơ Tranh thần sắc tự nhiên cầm lấy nội đan trên mặt đất, trực tiếp bỏ vào trong tay hắn: "Cho ngươi."

Trong tay Tầm Ẩn hết thảy có tám cái nội đan.

Yêu càng lợi hại, thì nội đan lại càng nhỏ, nhỏ nhất mới là tinh chất.

Mà tám cái nội đan Sơ Tranh cho hắn, tu vi ít nhất là ngàn năm...

Tầm Ẩn nhìn về phía yêu nằm ngang trên hành lang.

"Yêu tầng này... Ngươi cũng giết?" Yêu tháp hết thảy có tám tầng, trên tầng tám, hẳn là yêu lợi hại nhất.

"Ta không tìm được là ai, cho nên giết hết."

Tầm Ẩn không biết tại sao, lại từ trong giọng nói lạnh như băng kia của Sơ Tranh, nghe thấy một tia ủy khuất.

Hắn nhìn qua tờ giấy Trang Kỷ đưa cho... Bảo hắn đến, có lẽ cũng không tìm ra được.

Quá trừu tượng.

"Thi thể đâu?"

Sơ Tranh trầm mặc, ngẩng đầu hỏi hắn: "Có quan trọng không?"

"Muốn biết."

Sơ Tranh giơ tay, Tầm Ẩn nghi hoặc nhíu mày, trong con ngươi màu mực đột nhiên có ngân quang thoáng hiện, chạy về phía thi thể bên cạnh.

Chỉ trong nháy mắt, thi thể liền hóa thành bột phấn ở trong ngân quang.

Tầm Ẩn: "..."

Hắn hẳn phải cảm thấy may mắn, vì chưa từng chọc giận cô đúng không?

Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến: "Còn có vấn đề gì không?"

"Ngươi cho ta toàn bộ những thứ này?" Có thể đây là toàn bộ số lượng nội đan của đại yêu tu vi ngàn năm trên thế giới này.

Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ gật đầu: "Không phải ngươi muốn sao? Đều là của ngươi."

Tầm Ẩn câu môi dưới, nửa ngày không phát ra âm thanh.

Thân thể băng lãnh, lúc này phảng phất như ấm áp lên.

Tầm Ẩn hít sâu, đè xuống cảm xúc xao động, ngồi xuống: "Những nội đan này có thể tăng tu vi của ngươi lên, ngươi không cần phải cho ta toàn bộ."

"Tu vi đối với ta vô dụng."

"..." Thân là yêu, quan trọng nhất chính là tu vi, cô lại nói, tu vi đối với cô vô dụng.

Tầm Ẩn ngẫm lại hình ảnh vừa nhìn thấy, những ngân quang trong tay cô kia, cũng không biết là cái gì.

Không cảm giác được yêu khí...

Không chỉ như thế, một chút khí tức cũng không có.

Nếu như không phải trông thấy, thì hắn căn bản không phát hiện được.

Hắn hơi thoải mái, thu nội đan lại, thuận miệng hỏi một câu: "Vậy cái gì hữu dụng với ngươi?"

Sơ Tranh mắt không chớp nhìn hắn.

Con ngươi màu vàng rực rỡ phản chiếu thân ảnh của hắn, như thế giới kia, chỉ còn lại duy nhất mình hắn.

Cánh môi nữ sinh khẽ mở: "Ngươi."

Đáy lòng Tầm Ẩn run rẩy, thanh âm hơi khàn khàn: "Ta đối với ngươi có tác dụng gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh ra hiệu hắn tới gần một chút.

Tầm Ẩn hơi chần chờ, sau đó tới gần Sơ Tranh.

Nụ hôn của Sơ Tranh rơi xuống.

Thanh âm của cô cũng vang lên theo: "Thế này."

Tầm Ẩn: "..."

Tầm Ẩn đột nhiên bật cười: "Tiểu yêu, ngươi có muốn nhiều thêm một chút không?"

Sơ Tranh chần chờ, có chút nghiêm túc nói: "Nơi này không tốt."

Tầm Ẩn ôm eo Sơ Tranh, kéo cô vào trong ngực hôn, Sơ Tranh mở to mắt, thật lòng suy nghĩ ở đây thật sự được không?

Nụ hôn kết thúc, Tầm Ẩn cười mập mờ: "Chuyện còn lại chúng ta giữ lại ra ngoài làm tiếp."

Sơ Tranh: "..." Không làm ngươi nói mập mờ như vậy làm gì, có bệnh à!



Rất nhanh hai người liền phát hiện một vấn đề khác, vấn đề cực kỳ quan trọng.

Bây giờ bọn họ ra ngoài kiểu gì đây?

Lúc Tầm Ẩn tiến vào, cửa yêu tháp đã đóng lại.

"Phá tháp." Sơ Tranh đề nghị.

"Yêu tháp bị phá, những con yêu này liền ra ngoài."

Đây là yêu tháp, nếu dễ phá như vậy, thì yêu bên trong, đã sớm ra ngoài rồi, còn có thể giữ lại chờ ngươi đến phá à.

Cho dù là Tầm Ẩn, cũng không nhất định có thể phá vỡ tòa tháp này.

"Giết yêu, rồi phá." Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi sửa chữa phương án.

"Tiểu yêu." Tầm Ẩn gác cằm lên bả vai cô: "Em không thể dịu dàng một chút được sao?"

"Dịu dàng một chút có thể ra ngoài?"

"... Không thể."

"Cho nên dịu dàng thì làm được gì?"

"..." Tầm Ẩn hôn cô một cái: "Nhưng anh muốn em dịu dàng một chút."

Sơ Tranh kiên định cự tuyệt hắn: "Anh nằm mơ tương đối nhanh."

Đại lão sao có thể dịu dàng chứ?

Ta không cần mặt mũi à?!

Tầm Ẩn: "..."

Có thể là Sơ Tranh nghĩ đến, chuyện mình còn cần quyền quản lý yêu tháp, không nhắc lại chuyện phá tháp nữa.

"Vậy thì chờ Chung Ly Lạc mở ra yêu tháp lần nữa."

Tầm Ẩn cười trào phúng: "Em cảm thấy nó sẽ mở ra lần nữa sao?"

Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ không tiếp tục mở ra.

Dù sao thả hai người bọn họ ra ngoài, ai biết sẽ phát sinh cái gì.

"Chỗ này cũng rất tốt." Sơ Tranh đột nhiên tung ra một câu, không cần đi ra ngoài phá sản, thẻ người tốt cũng ở bên cạnh mình, yêu lại không đói chết, đỉnh cao yêu sinh, còn đi ra ngoài làm gì.

【...】

Tiểu tỷ tỷ, cô hãy chú ý một chút, cô còn đang có nhiệm vụ, sẽ kéo ngược lại!!

Thật sự!! Sẽ! Kéo! Ngược! Lại!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0