Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Yêu tinh quốc dân (33)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tầm Ẩn từ phía sau ôm lấy Sơ Tranh, thân thể dán thật chặt cùng một chỗ.
"Rõ ràng là khó ăn như vậy, tại sao em lại ăn?"
"Em không ăn anh sẽ cùng em đi ngủ sao?"
Khóe miệng Tầm Ẩn co quắp lại: "... Em chỉ vì muốn anh đi ngủ cùng em?"
"Bằng không thì sao."
"..."
"Kỳ thật cũng không phải rất khó ăn." Sơ Tranh cho là Tầm Ẩn cảm thấy mình làm rất khó ăn, suy nghĩ nửa ngày, suy nghĩ ra một câu như vậy, còn chưa an ủi được Tầm Ẩn, cô lại tung ra một câu: "So với lần đầu tiên thì tốt hơn nhiều."
Tầm Ẩn: "..."
…
Tầm Ẩn dùng thời gian một tuần, xem không ít chương trình mỹ thực, cuối cùng làm ra được đồ ăn coi như có thể ăn.
Sơ Tranh rất đau lòng cho ông chủ của siêu thị dưới lầu.
Sơ Tranh vụng trộm đi xem hắn, đó đâu phải là tặng... Rõ ràng chính là cướp.
Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, mà ông chủ siêu thị không báo cảnh sát, sau mỗi lần Tầm Ẩn đi qua, ông chủ siêu thị giống như cô nương bị người cường bạo, yên lặng rơi lệ.
Sơ Tranh lấy điện thoại Tầm Ẩn liên kết với thẻ, căn dặn hắn: "Về sau nhớ phải trả tiền, tiền lúc trước cũng phải bổ sung cho người ta."
Thế là ngày hôm đó ông chủ siêu thị bị cướp đã quen, nghe thấy người đàn ông tuấn mỹ ăn mặc kỳ quái này nói muốn trả tiền, cả người đều bị dọa sợ.
Từ lần đầu tiên người này đến, chính là bộ dáng như vậy.
Thời gian dài như thế, cũng chưa từng thấy hắn thay quần áo.
Nhưng mà bộ quần áo kia nhìn rất sạch sẽ...
Ông chủ siêu thị cũng muốn báo cảnh sát.
Thế nhưng ông ta sợ hãi...
Sợ hãi đến không dám báo cảnh sát.
Chỉ có thể mỗi ngày tiếp nhận sự kinh hãi khi bị cướp.
"Không... Không cần..." Ông chủ siêu thị khoát tay, mồ hôi lạnh vù vù chảy xuống gương mặt, giọt xuống dưới: "Đều tặng ngài đều tặng ngài."
Tầm Ẩn mặt lạnh: "Tiểu yêu nói phải trả."
Ông chủ siêu thị: "..."
Tiểu yêu là ai?
Người giám hộ của ngươi à?
Cuối cùng cũng có người đến giám hộ tên bệnh thần kinh này sao?
Tầm Ẩn nâng điện thoại di động, lộ ra mã QR để thanh toán.
Tư thế kia không giống như đang trả tiền, mà càng giống như muốn mạng người hơn.
Mặc dù Tầm Ẩn cảm thấy trực tiếp lấy rất thuận tiện, nhưng tiểu yêu nói nhất định phải trả, vậy hắn chỉ có thể cố mà trả thôi.
Ông chủ siêu thị run rẩy quét mã, đưa tiễn Tầm Ẩn, cả người đều mất hết sức lực.
Ông ta muốn chuyển cửa hàng!
…
Khi Sơ Tranh trở về, Tầm Ẩn đã làm xong cơm, nghiêng chân ngồi trên ghế trong bàn ăn chơi game.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn một chút: "Tiểu yêu, hôm nay em về muộn hơn hôm qua năm phút."
"..." Sơ Tranh đổi giày, tâm bình khí hòa trả lời: "Kẹt xe, chậm một chút."
Tầm Ẩn ào ào xử lý mấy tên địch của đối phương, để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng thức ăn: "Hôm nay anh làm món ăn mới, em thử một chút."
"..." Thân là yêu, ta không đói lắm.
Sơ Tranh nhận mệnh ngồi xuống: "Anh có trả tiền không?"
"Có trả."
"Ừ, không có việc gì thì bớt làm cơm đi, đi tiêu tiền." Ngày nào cũng làm chuột bạch, ta rất không tốt!!
"... Không làm cơm, tiền tiêu chỗ nào bây giờ?" Đại yêu quái đối với khái niệm tiêu tiền còn chưa hiểu biết sâu sắc.
Sơ Tranh liếc về phía điện thoại của hắn: "Nạp tiền cho game gì đó, đều được."
Mẹ nó một đại yêu phong vân một cõi như anh, không làm chút hoạt động phá sản cao cấp, cả ngày trầm mê làm đồ ăn là thế nào chứ!
Tầm Ẩn không hiểu liền hỏi: "Nạp tiền cho game là sao?"
"Tiêu tiền."
"Game thì có gì mà phải tiêu tiền." Tầm Ẩn trong nháy mắt học được từ này: "Anh lợi hại, tiểu yêu em chơi không? Anh mang em, anh hiện tại là đại thần đó."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cự tuyệt Tầm Ẩn, chọn những món ăn mới nhìn qua không tệ lắm.
Có thể là đã có kinh nghiệm, cho dù là món ăn mới, cũng coi như có thể ăn.
Sơ Tranh ăn xong lập tức rời khỏi bàn ăn, sợ Tầm Ẩn lại bưng ra thứ gì kỳ quái.
Sơ Tranh làm ổ trên ghế sofa xem tivi, Tầm Ẩn thu thập xong, cũng chen tới.
"Tiểu yêu, em thấy anh đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Em cũng không nhìn anh."
"..."
Sơ Tranh qua loa liếc hắn một cái: "Rất đẹp."
"Vậy em nói xem, nếu anh đi đóng phim, chính là giống như trên TV thế này này, có thể nổi tiếng không."
"Anh muốn đóng phim?" Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
"Nhìn rất thú vị mà." Tầm Ẩn vuốt vuốt tóc Sơ Tranh.
"Ừ, vậy thì đi."
Đại lão Sơ Tranh vung tay, đưa Tầm Ẩn vào giới giải trí.
Dư Tô lắc mình biến hoá, thành người đại diện.
Dư Tô: "???"
Ta là ai.
Ta ở đâu.
Ta đang làm gì.
"Đại lão, cô thật lòng sao?" Dư Tô vẻ mặt cầu xin: "Ta chỉ là một tên tiểu lưu manh, làm sao biết làm người đại diện. Cô bảo ta... bảo ta cho... cho... làm người đại diện, ta sẽ bị hù chết."
Đại yêu quái bên người đại lão, ánh mắt cũng có thể giết yêu.
Lần nào Dư Tô tới cũng đều kinh hồn táng đảm.
Lúc bắt đầu Sơ Tranh cũng có chút đáng sợ, nhưng sau khi quen thuộc, Dư Tô phát hiện Sơ Tranh kỳ thật chính là nhìn qua hơi hung dữ, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ động thủ.
Nhưng Tầm Ẩn không giống...
Mặc kệ bao nhiêu lần.
Hắn đều rất sợ hãi.
"Ngươi chỉ cần nhìn hắn, đừng để hắn chạy loạn là được." Sơ Tranh nói: "Chuyện còn lại, sẽ có người xử lý."
Dư Tô: "..."
Cho dù là như thế, ta cũng rất sợ hãi!
Dư Tô có kháng cự thế nào, cuối cùng vẫn đến cưỡi ngựa nhậm chức.
Sơ Tranh phát hiện thẻ người tốt thật sự là một đối tượng thay cô phá sản rất tốt.
Phòng ngừa thẻ người tốt bị người trong giới bắt nạt, Sơ Tranh vung tay lên, trực tiếp mua cái công ty giải trí.
Rất nhanh người trong giới giải trí, liền phát hiện đột nhiên có người phát hỏa.
Hot một cách làm người ta rất không hiểu.
Giới giải trí cho tới bây giờ cũng không có một người như thế, không biết nhảy từ đâu ra, đi lên chính là đầu tư cho đoàn làm phim một món tiền khổng lồ.
Mặc dù không phải nam chính, nhưng cũng là nhân vật mà rất nhiều người đánh nhau vỡ đầu cũng không chiếm được.
Mấu chốt là vị người mới này cũng rất kì lạ.
Cả ngày chỉ mặc một bộ quần áo, lại là cổ trang, đi đâu cũng mặc một thân này.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, người ta mặc bộ quần áo này, so với những nhân vật trong phim, thì có khí chất hơn nhiều.
Loại động tĩnh này, gây nên không ít người chú ý.
Gương mặt kia của Tầm Ẩn, đặt ở giới giải trí, coi như làm bình hoa, chỉ cần cho hắn lộ ra ánh sáng, thì vẫn có thể hot được.
Nhưng không chỉ có mặt là được, ngươi còn phải có bối cảnh.
Người trong giới giải trí đối với người mới đột nhiên xông tới này, biểu hiện ra ác ý lớn nhất.
Nhưng mà đám người rất nhanh phát hiện, vị người mới bộ dáng kinh người này, phía sau có người chống lưng, cũng không đào sâu được bối cảnh của hắn, giống như là xuất hiện từ hư không vậy.
Bất cứ ai dám đối nghịch với hắn, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Lúc đầu có người không tin.
Nhưng mà mặc kệ xảy ra chuyện gì, vị người mới này đều có thể chỉ lo thân mình, dần dần không ai dám trêu chọc hắn nữa.
"Dung mạo hắn thật đẹp."
"Tôi nghe nói kim chủ sau lưng hắn có thế lực rất lớn."
"Thật sao? Là ai vậy?"
"Không biết, gần đây chuyện phát sinh trong giới giải trí, cậu xem chỉ cần liên quan đến hắn, có ai đắc tội với hắn mà sống tốt đâu? Địa vị của người này, tuyệt đối không nhỏ."
"Vậy cũng không nhất định là kim chủ mà. Cũng có thể chính bản thân người ta có thực lực thì sao? Không phải nói không điều tra được bối cảnh của hắn sao?"
"Cũng đúng, có một số phú nhị đại thích chơi trò này..."
Loại nghị luận kiểu này nhiều vô số kể.
Những người này chỉ bát quái về thân phận bối cảnh của Tầm Ẩn.
Nhưng có một đám người lại khác...
Ngày nào bọn họ cũng nghĩ đến cơ tim tắc nghẽn.
Vì sao lại có một đại yêu quái như vậy cả ngày lắc lư trên màn ảnh chứ!!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tầm Ẩn từ phía sau ôm lấy Sơ Tranh, thân thể dán thật chặt cùng một chỗ.
"Rõ ràng là khó ăn như vậy, tại sao em lại ăn?"
"Em không ăn anh sẽ cùng em đi ngủ sao?"
Khóe miệng Tầm Ẩn co quắp lại: "... Em chỉ vì muốn anh đi ngủ cùng em?"
"Bằng không thì sao."
"..."
"Kỳ thật cũng không phải rất khó ăn." Sơ Tranh cho là Tầm Ẩn cảm thấy mình làm rất khó ăn, suy nghĩ nửa ngày, suy nghĩ ra một câu như vậy, còn chưa an ủi được Tầm Ẩn, cô lại tung ra một câu: "So với lần đầu tiên thì tốt hơn nhiều."
Tầm Ẩn: "..."
…
Tầm Ẩn dùng thời gian một tuần, xem không ít chương trình mỹ thực, cuối cùng làm ra được đồ ăn coi như có thể ăn.
Sơ Tranh rất đau lòng cho ông chủ của siêu thị dưới lầu.
Sơ Tranh vụng trộm đi xem hắn, đó đâu phải là tặng... Rõ ràng chính là cướp.
Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, mà ông chủ siêu thị không báo cảnh sát, sau mỗi lần Tầm Ẩn đi qua, ông chủ siêu thị giống như cô nương bị người cường bạo, yên lặng rơi lệ.
Sơ Tranh lấy điện thoại Tầm Ẩn liên kết với thẻ, căn dặn hắn: "Về sau nhớ phải trả tiền, tiền lúc trước cũng phải bổ sung cho người ta."
Thế là ngày hôm đó ông chủ siêu thị bị cướp đã quen, nghe thấy người đàn ông tuấn mỹ ăn mặc kỳ quái này nói muốn trả tiền, cả người đều bị dọa sợ.
Từ lần đầu tiên người này đến, chính là bộ dáng như vậy.
Thời gian dài như thế, cũng chưa từng thấy hắn thay quần áo.
Nhưng mà bộ quần áo kia nhìn rất sạch sẽ...
Ông chủ siêu thị cũng muốn báo cảnh sát.
Thế nhưng ông ta sợ hãi...
Sợ hãi đến không dám báo cảnh sát.
Chỉ có thể mỗi ngày tiếp nhận sự kinh hãi khi bị cướp.
"Không... Không cần..." Ông chủ siêu thị khoát tay, mồ hôi lạnh vù vù chảy xuống gương mặt, giọt xuống dưới: "Đều tặng ngài đều tặng ngài."
Tầm Ẩn mặt lạnh: "Tiểu yêu nói phải trả."
Ông chủ siêu thị: "..."
Tiểu yêu là ai?
Người giám hộ của ngươi à?
Cuối cùng cũng có người đến giám hộ tên bệnh thần kinh này sao?
Tầm Ẩn nâng điện thoại di động, lộ ra mã QR để thanh toán.
Tư thế kia không giống như đang trả tiền, mà càng giống như muốn mạng người hơn.
Mặc dù Tầm Ẩn cảm thấy trực tiếp lấy rất thuận tiện, nhưng tiểu yêu nói nhất định phải trả, vậy hắn chỉ có thể cố mà trả thôi.
Ông chủ siêu thị run rẩy quét mã, đưa tiễn Tầm Ẩn, cả người đều mất hết sức lực.
Ông ta muốn chuyển cửa hàng!
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Sơ Tranh trở về, Tầm Ẩn đã làm xong cơm, nghiêng chân ngồi trên ghế trong bàn ăn chơi game.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn một chút: "Tiểu yêu, hôm nay em về muộn hơn hôm qua năm phút."
"..." Sơ Tranh đổi giày, tâm bình khí hòa trả lời: "Kẹt xe, chậm một chút."
Tầm Ẩn ào ào xử lý mấy tên địch của đối phương, để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng thức ăn: "Hôm nay anh làm món ăn mới, em thử một chút."
"..." Thân là yêu, ta không đói lắm.
Sơ Tranh nhận mệnh ngồi xuống: "Anh có trả tiền không?"
"Có trả."
"Ừ, không có việc gì thì bớt làm cơm đi, đi tiêu tiền." Ngày nào cũng làm chuột bạch, ta rất không tốt!!
"... Không làm cơm, tiền tiêu chỗ nào bây giờ?" Đại yêu quái đối với khái niệm tiêu tiền còn chưa hiểu biết sâu sắc.
Sơ Tranh liếc về phía điện thoại của hắn: "Nạp tiền cho game gì đó, đều được."
Mẹ nó một đại yêu phong vân một cõi như anh, không làm chút hoạt động phá sản cao cấp, cả ngày trầm mê làm đồ ăn là thế nào chứ!
Tầm Ẩn không hiểu liền hỏi: "Nạp tiền cho game là sao?"
"Tiêu tiền."
"Game thì có gì mà phải tiêu tiền." Tầm Ẩn trong nháy mắt học được từ này: "Anh lợi hại, tiểu yêu em chơi không? Anh mang em, anh hiện tại là đại thần đó."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cự tuyệt Tầm Ẩn, chọn những món ăn mới nhìn qua không tệ lắm.
Có thể là đã có kinh nghiệm, cho dù là món ăn mới, cũng coi như có thể ăn.
Sơ Tranh ăn xong lập tức rời khỏi bàn ăn, sợ Tầm Ẩn lại bưng ra thứ gì kỳ quái.
Sơ Tranh làm ổ trên ghế sofa xem tivi, Tầm Ẩn thu thập xong, cũng chen tới.
"Tiểu yêu, em thấy anh đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Em cũng không nhìn anh."
"..."
Sơ Tranh qua loa liếc hắn một cái: "Rất đẹp."
"Vậy em nói xem, nếu anh đi đóng phim, chính là giống như trên TV thế này này, có thể nổi tiếng không."
"Anh muốn đóng phim?" Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
"Nhìn rất thú vị mà." Tầm Ẩn vuốt vuốt tóc Sơ Tranh.
"Ừ, vậy thì đi."
Đại lão Sơ Tranh vung tay, đưa Tầm Ẩn vào giới giải trí.
Dư Tô lắc mình biến hoá, thành người đại diện.
Dư Tô: "???"
Ta là ai.
Ta ở đâu.
Ta đang làm gì.
"Đại lão, cô thật lòng sao?" Dư Tô vẻ mặt cầu xin: "Ta chỉ là một tên tiểu lưu manh, làm sao biết làm người đại diện. Cô bảo ta... bảo ta cho... cho... làm người đại diện, ta sẽ bị hù chết."
Đại yêu quái bên người đại lão, ánh mắt cũng có thể giết yêu.
Lần nào Dư Tô tới cũng đều kinh hồn táng đảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bắt đầu Sơ Tranh cũng có chút đáng sợ, nhưng sau khi quen thuộc, Dư Tô phát hiện Sơ Tranh kỳ thật chính là nhìn qua hơi hung dữ, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ động thủ.
Nhưng Tầm Ẩn không giống...
Mặc kệ bao nhiêu lần.
Hắn đều rất sợ hãi.
"Ngươi chỉ cần nhìn hắn, đừng để hắn chạy loạn là được." Sơ Tranh nói: "Chuyện còn lại, sẽ có người xử lý."
Dư Tô: "..."
Cho dù là như thế, ta cũng rất sợ hãi!
Dư Tô có kháng cự thế nào, cuối cùng vẫn đến cưỡi ngựa nhậm chức.
Sơ Tranh phát hiện thẻ người tốt thật sự là một đối tượng thay cô phá sản rất tốt.
Phòng ngừa thẻ người tốt bị người trong giới bắt nạt, Sơ Tranh vung tay lên, trực tiếp mua cái công ty giải trí.
Rất nhanh người trong giới giải trí, liền phát hiện đột nhiên có người phát hỏa.
Hot một cách làm người ta rất không hiểu.
Giới giải trí cho tới bây giờ cũng không có một người như thế, không biết nhảy từ đâu ra, đi lên chính là đầu tư cho đoàn làm phim một món tiền khổng lồ.
Mặc dù không phải nam chính, nhưng cũng là nhân vật mà rất nhiều người đánh nhau vỡ đầu cũng không chiếm được.
Mấu chốt là vị người mới này cũng rất kì lạ.
Cả ngày chỉ mặc một bộ quần áo, lại là cổ trang, đi đâu cũng mặc một thân này.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, người ta mặc bộ quần áo này, so với những nhân vật trong phim, thì có khí chất hơn nhiều.
Loại động tĩnh này, gây nên không ít người chú ý.
Gương mặt kia của Tầm Ẩn, đặt ở giới giải trí, coi như làm bình hoa, chỉ cần cho hắn lộ ra ánh sáng, thì vẫn có thể hot được.
Nhưng không chỉ có mặt là được, ngươi còn phải có bối cảnh.
Người trong giới giải trí đối với người mới đột nhiên xông tới này, biểu hiện ra ác ý lớn nhất.
Nhưng mà đám người rất nhanh phát hiện, vị người mới bộ dáng kinh người này, phía sau có người chống lưng, cũng không đào sâu được bối cảnh của hắn, giống như là xuất hiện từ hư không vậy.
Bất cứ ai dám đối nghịch với hắn, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Lúc đầu có người không tin.
Nhưng mà mặc kệ xảy ra chuyện gì, vị người mới này đều có thể chỉ lo thân mình, dần dần không ai dám trêu chọc hắn nữa.
"Dung mạo hắn thật đẹp."
"Tôi nghe nói kim chủ sau lưng hắn có thế lực rất lớn."
"Thật sao? Là ai vậy?"
"Không biết, gần đây chuyện phát sinh trong giới giải trí, cậu xem chỉ cần liên quan đến hắn, có ai đắc tội với hắn mà sống tốt đâu? Địa vị của người này, tuyệt đối không nhỏ."
"Vậy cũng không nhất định là kim chủ mà. Cũng có thể chính bản thân người ta có thực lực thì sao? Không phải nói không điều tra được bối cảnh của hắn sao?"
"Cũng đúng, có một số phú nhị đại thích chơi trò này..."
Loại nghị luận kiểu này nhiều vô số kể.
Những người này chỉ bát quái về thân phận bối cảnh của Tầm Ẩn.
Nhưng có một đám người lại khác...
Ngày nào bọn họ cũng nghĩ đến cơ tim tắc nghẽn.
Vì sao lại có một đại yêu quái như vậy cả ngày lắc lư trên màn ảnh chứ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro