Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
Anh trai tổng t...
Phượng Lê Cao
2024-10-30 04:31:16
Bạch Vi Vi mắng thầm một tiếng, đem nước mắt nuốt ngược về.
Cô biết nếu diễn thiểu năng trí tuệ mà quá lố sẽ bị chán ghét. Vì vậy mà ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ cả người cứng đờ, mỗi lần ánh mắt của cô rơi trên người hắn, hắn liền cảm thấy không được tự nhiên.
Một màn trong phòng tắm không ngừng xoay chuyển trong đầu, hắn cố chịu đựng một chút, sau đó dùng sức đem bát đặt ở trên bàn. Nhưng nhìn thấy Bạch Vi Vi giống như con thỏ nhỏ giật mình sợ hãi mà nhìn hắn, hắn lại không có chí khí mà đưa tay cầm lấy bát cơm.
"Ăn cơm."
Cơm nước xong, Hàn Chính Vũ mang Bạch Vi Vi tới bệnh viện.
Sau khi bị cố định trên giường, trên đầu bị các bác sĩ lắp đặt một đống thiết bị cùng với dây dợ chằng chịt, Bạch Vi Vi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hệ thống, đây là gì thế?"
Hệ thống: [Đại khái là Hàn Chính Vũ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, mua chuộc bác sĩ giết chết cô cho xong chuyện.]
Bạch Vi Vi nghi hoặc:
"Ta với ngươi không có thù oán gì đúng không?"
Hệ thống: [Chúng ta có quan hệ hợp tác, lấy đâu ra thù.]
Bạch Vi Vi: "Nếu không phải biết ngươi không phải người, ta sẽ ch rằng ngươi cùng một giuộc với tiện nhân Bạch Dao Dao kia."
Hệ thống: [...]
Kí chủ nói như vậy nó biết trả lời sao đây. Bản hệ thống thật sự rất thương tâm a.
Hàn Chính Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Vi Vi, cơ hồ muốn mở miệng an ủi cô. Nhưng mà nghĩ đến việc cô đã làm lúc trước, liền cố đem lời an ủi nuốt trở về.
Hắn nhìn về phía bác sĩ:
"Phương pháp này hữu dụng?"
Bác sĩ lập tức trả lời:
"Đương nhiên là có, chúng tôi đã trị liệu cho rất nhiều bệnh nhân bị mất trí nhớ. Chỉ cần thông qua dòng điện mà tạo ra một loạt kích thích tới não bộ người bệnh, là có thể giúp người bệnh nhớ lại sự việc trước kia."
Hàn Chính Vũ trầm mặc một hồi, mới mở miệng: "Điện giật rất khó chịu."
"Muốn khôi phục trí nhớ thì đồng nghĩa với việc phải chịu đựng một chút khó chịu."
Lúc này Bạch Vi Vi mới minh bạch mọi chuyện, dẫn điện vào não bộ? Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cô đang giả mất trí chứ không phải mất trí thật, điện này mà đi vào não, cô vốn dĩ không ngu ngốc cũng hóa ngu ngốc a~.
Hàn Chính Vũ tự hỏi một lát, xoay người: "Cứ trị liệu như vậy đi."
Vẻ mặt Bạch Vi Vi tuyệt vọng, mới nãy vừa khen hắn có lương tri, bây giờ lương tâm đều bị chó ăn mất rồi.
Nhìn thấy bác sĩ đi tới, tựa hồ muốn mở chốt điện, Bạch Vi Vi không còn biết xấu hổ là gì nữa, khóc lớn lên:
"Ca ca, ca ca, anh đi đâu. Có người xấu muốn khi dễ Vi Vi."
Cô vừa khóc vừa giãy giụa, miệng vết thương đã đóng vảy nhưng bị động tác của cô mà nứt ra.
Bước chân Hàn Chính Vũ dừng lại, cơ hồ không có cách nào bước tiếp. Nhưng mà không biết nghĩ đến cái gì, bước chân hắn lại tiếp tục đi ra ngoài.
Hắn đứng ngoài hành lang, tâm trí không yên mà cúi đầu.
Phòng cách âm khá tốt, hắn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không biết được vẻ mặt của cô như thế nào. Phương pháp trị liệu này trái với quy tắc ngành Y, cho nên hắn mới dẫn cô tới đây vào buổi tối.
Thời điểm Hàn Chính Vũ hút thuốc thiếu chút nữa bỏng tay. Hắn phát hiện hô hấp của mình cực kì không ổn định, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ.
Đôi mắt thanh triệt mang theo tín nhiệm của Bạch Vi Vi hiện lên trước mắt Hàn Chính Vũ.
Trước kia rõ ràng thời điểm cô dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, hắn đều sẽ cảm thấy chán ghét.
Nhưng vì cái gì từ khi cô mất trí nhớ, thời điểm cô nhìn hắn với ánh mắt ỷ lại tin tưởng, hắn thế nhưng lại động tâm.
Hàn Chính Vũ đột nhiên đem điếu thuốc trong tay ném xuống sàn nhà:
"Người con gái này, chính là kẻ thù giết mẹ của mày."
Hắn như muốn thông qua câu nói này để khiến cho tâm tình bất an trở lại bình thường, đè ép sự quan tâm với Bạch Vi Vi xuống.
......
Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ thờ ơ bước đi, mới cảm thấy tuyệt vọng với nhiệm vụ công lược.
Cô chỉ là một tay mơ, vừa tiến vào vòng công lược liền phải đối mặt đại Boss, này không phải là không cho người con đường sống sao?
()
Cô biết nếu diễn thiểu năng trí tuệ mà quá lố sẽ bị chán ghét. Vì vậy mà ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ cả người cứng đờ, mỗi lần ánh mắt của cô rơi trên người hắn, hắn liền cảm thấy không được tự nhiên.
Một màn trong phòng tắm không ngừng xoay chuyển trong đầu, hắn cố chịu đựng một chút, sau đó dùng sức đem bát đặt ở trên bàn. Nhưng nhìn thấy Bạch Vi Vi giống như con thỏ nhỏ giật mình sợ hãi mà nhìn hắn, hắn lại không có chí khí mà đưa tay cầm lấy bát cơm.
"Ăn cơm."
Cơm nước xong, Hàn Chính Vũ mang Bạch Vi Vi tới bệnh viện.
Sau khi bị cố định trên giường, trên đầu bị các bác sĩ lắp đặt một đống thiết bị cùng với dây dợ chằng chịt, Bạch Vi Vi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hệ thống, đây là gì thế?"
Hệ thống: [Đại khái là Hàn Chính Vũ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, mua chuộc bác sĩ giết chết cô cho xong chuyện.]
Bạch Vi Vi nghi hoặc:
"Ta với ngươi không có thù oán gì đúng không?"
Hệ thống: [Chúng ta có quan hệ hợp tác, lấy đâu ra thù.]
Bạch Vi Vi: "Nếu không phải biết ngươi không phải người, ta sẽ ch rằng ngươi cùng một giuộc với tiện nhân Bạch Dao Dao kia."
Hệ thống: [...]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kí chủ nói như vậy nó biết trả lời sao đây. Bản hệ thống thật sự rất thương tâm a.
Hàn Chính Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Vi Vi, cơ hồ muốn mở miệng an ủi cô. Nhưng mà nghĩ đến việc cô đã làm lúc trước, liền cố đem lời an ủi nuốt trở về.
Hắn nhìn về phía bác sĩ:
"Phương pháp này hữu dụng?"
Bác sĩ lập tức trả lời:
"Đương nhiên là có, chúng tôi đã trị liệu cho rất nhiều bệnh nhân bị mất trí nhớ. Chỉ cần thông qua dòng điện mà tạo ra một loạt kích thích tới não bộ người bệnh, là có thể giúp người bệnh nhớ lại sự việc trước kia."
Hàn Chính Vũ trầm mặc một hồi, mới mở miệng: "Điện giật rất khó chịu."
"Muốn khôi phục trí nhớ thì đồng nghĩa với việc phải chịu đựng một chút khó chịu."
Lúc này Bạch Vi Vi mới minh bạch mọi chuyện, dẫn điện vào não bộ? Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cô đang giả mất trí chứ không phải mất trí thật, điện này mà đi vào não, cô vốn dĩ không ngu ngốc cũng hóa ngu ngốc a~.
Hàn Chính Vũ tự hỏi một lát, xoay người: "Cứ trị liệu như vậy đi."
Vẻ mặt Bạch Vi Vi tuyệt vọng, mới nãy vừa khen hắn có lương tri, bây giờ lương tâm đều bị chó ăn mất rồi.
Nhìn thấy bác sĩ đi tới, tựa hồ muốn mở chốt điện, Bạch Vi Vi không còn biết xấu hổ là gì nữa, khóc lớn lên:
"Ca ca, ca ca, anh đi đâu. Có người xấu muốn khi dễ Vi Vi."
Cô vừa khóc vừa giãy giụa, miệng vết thương đã đóng vảy nhưng bị động tác của cô mà nứt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước chân Hàn Chính Vũ dừng lại, cơ hồ không có cách nào bước tiếp. Nhưng mà không biết nghĩ đến cái gì, bước chân hắn lại tiếp tục đi ra ngoài.
Hắn đứng ngoài hành lang, tâm trí không yên mà cúi đầu.
Phòng cách âm khá tốt, hắn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không biết được vẻ mặt của cô như thế nào. Phương pháp trị liệu này trái với quy tắc ngành Y, cho nên hắn mới dẫn cô tới đây vào buổi tối.
Thời điểm Hàn Chính Vũ hút thuốc thiếu chút nữa bỏng tay. Hắn phát hiện hô hấp của mình cực kì không ổn định, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ.
Đôi mắt thanh triệt mang theo tín nhiệm của Bạch Vi Vi hiện lên trước mắt Hàn Chính Vũ.
Trước kia rõ ràng thời điểm cô dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, hắn đều sẽ cảm thấy chán ghét.
Nhưng vì cái gì từ khi cô mất trí nhớ, thời điểm cô nhìn hắn với ánh mắt ỷ lại tin tưởng, hắn thế nhưng lại động tâm.
Hàn Chính Vũ đột nhiên đem điếu thuốc trong tay ném xuống sàn nhà:
"Người con gái này, chính là kẻ thù giết mẹ của mày."
Hắn như muốn thông qua câu nói này để khiến cho tâm tình bất an trở lại bình thường, đè ép sự quan tâm với Bạch Vi Vi xuống.
......
Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ thờ ơ bước đi, mới cảm thấy tuyệt vọng với nhiệm vụ công lược.
Cô chỉ là một tay mơ, vừa tiến vào vòng công lược liền phải đối mặt đại Boss, này không phải là không cho người con đường sống sao?
()
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro