Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
Anh trai tổng t...
Phượng Lê Cao
2024-10-30 04:31:16
Hàn Chính Vũ nói với người hầu, "Để ý Bạch Vi Vi, không được để cô ta xuất hiện trước mặt người khác."
Bạch Vi Vi sợ hãi nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, giơ tay nắm lấy tay áo Hàn Chính Vũ, "Ca ca......"
Hàn Chính Vũ đối với cách xưng hô của một người trí lực như Bạch Vi Vi cũng không có hứng thú sửa lại. Anh ta dùng tay khẽ dùng sức bẻ tay Bạch Vi Vi ra, đau đến mức suýt chút bẻ gãy tay cô luôn.
Sau đó Hàn Chính Vũ vô cùng tiêu sái mà ném cho cô một bóng dáng lãnh khốc, trực tiếp xoay người rời đi.
Người hầu tiến tới, "Bạch tiểu thư, xin cô đi theo tôi tới phòng khách."
Bởi vì Bạch Vi Vi làm quá phận, nên cho dù chưa ly hôn nhưng Hàn Chính Vũ buộc tất cả người làm không được gọi cô là Hàn phu nhân, cho nên chỉ có thể gọi tiểu thư.
Bạch Vi Vi nháy đôi mắt to tròn mờ mịt hơi nước, đáng thương hề hề hỏi: "Vậy ca ca ở đâu?"
Bạch Vi Vi vốn dĩ lớn lên vô cùng nhỏ xinh đáng yêu, làn da trắng nõn trong suốt, tuy rằng đã không còn là tiểu hài tử, nhưng khi giả dạng bị suy giảm trí lực thì cũng không khiến người khác chán ghét. Người hầu sửng sốt, đối với Bạch Vi Vi không hề có một tia ác cảm, nhưng cũng không dám nói gì với Bạch Vi Vi, sợ bị Hàn Chính Vũ đuổi đi. Cho nên người hầu cẩn thận đưa Bạch Vi Vi tới phòng khách, đỡ cô ngồi lên ghế Sofa liền rời đi, không dám ở lại nửa giây.
Bạch Vi Vi nhìn đến cánh cửa vừa đóng lại, tâm trạng căng cứng giờ mới được thả lỏng xuống. Trên mặt Bạch Vi Vi không còn lấy nửa điểm của một ngốc tử, chỉ còn nồng đậm mỏi mệt.
Hệ thống: [Ký chủ lớn như vậy còn giả bán manh, vô cùng cay mắt.]
Bạch Vi Vi hừ lạnh: "Bằng không ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Đây là kịch bản gì đây, loại nữ nhân như Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ không bóp chết cô ta thì đã vô cùng nhân từ rồi còn làm anh ta yêu Bạch Vi Vi? Ngươi muốn làm ta chết đúng không?."
Hệ thống ủy khuất: [Ký chủ, nội dung kịch bản đều là thư viện hệ thống tự động tuyên bố, tôi lại không có quyền lợi tự mình chọn.]
Bạch Vi Vi cười lạnh, "Cứ cho là ngươi không chọn được nhiệm vụ, thì phải giúp ta một chút chứ, vậy mà cũng không thương ta một người tân nhân bất lực, đáng thương, nhiệm vụ khó khăn chẳng lẽ không có gợi ý sao?"
Hệ thống yên lặng cố gắng giả chết.
Bạch Vi Vi sau khi phát tiết ủy khuất, cuối cùng tâm tình cũng nhẹ nhàng một chút, "Ta còn lại bao nhiêu thời gian?"
Cô không quên quà tân thủ của mình chỉ cho nàng ba ngày sống thực vật mà thôi.
Hệ thống lập tức nói: [Một tháng, bởi vì vị diện này cùng với thế giới ký chủ đang sống có thời gian chênh lệch nhau, một tháng ở đây chỉ bằng ba ngày ở thế giới của cô mà thôi.]
Một tháng?
Với thời gian ngắn như vậy thì dù là hai người xa lạ cũng không thể yêu nhau.
Đừng nói có mối thù giết mẹ.
Bạch Vi Vi tuy rằng biết nhiệm vụ vô cùng gian nan, nhưng nghĩ đến sinh mạng hiện tại của bản thân liền sinh ra một tia hy vọng có thể trở về.
Cô biết dù có khó khăn đến đâu thì cũng phải cố gắng để trở về báo thù.
Bạch Vi Vi cũng không phải loại người thấy khó mà lui, ch dù thời điểm cô bị bệnh tim cũng vẫn có thể xử lý tốt tất cả sự tình công ty, cho nên Bạch phụ mới có thể an tâm đem quyền thừa kế công ty giao cho cô.
Nhưng cô lại thương người em gái Bạch Dao Dao, mà đem quyền thừa kế chuyển nhượng cho cô ta.
Nhưng vừa chuyển nhượng thì liền bị phản bội.
Nhớ đến gương mặt vặn vẹo đầy tham lam của Bạch Dao Dao, Bạch Vi Vi hung hăng nắm chặt tay, móng tay cơ hồ muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, cô không thể để tiện nhân kia được như ước muốn được.
Bạch Vi Vi bình tĩnh mà nói: "Có tư liệu của Hàn Chính Vũ không?"
Hệ thống lập tức tìm kiếm một chút cơ sở dữ liệu, [Có, để tôi gửi cho cô.]
Bạch Vi Vi cảm thấy đầu đau nhức, khó chịu vô cùng, sau đó chính là một đoạn tài liệu phức tạp xuất hiện.
Bên trong bao gồm thông tin về việc Hàn Chính Vũ sinh ra, đi học, lớn lên, tính cách, yêu thích, còn có chán ghét đồ vật, đương nhiên cũng bao gồm một ít tư liệu về Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi sợ hãi nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, giơ tay nắm lấy tay áo Hàn Chính Vũ, "Ca ca......"
Hàn Chính Vũ đối với cách xưng hô của một người trí lực như Bạch Vi Vi cũng không có hứng thú sửa lại. Anh ta dùng tay khẽ dùng sức bẻ tay Bạch Vi Vi ra, đau đến mức suýt chút bẻ gãy tay cô luôn.
Sau đó Hàn Chính Vũ vô cùng tiêu sái mà ném cho cô một bóng dáng lãnh khốc, trực tiếp xoay người rời đi.
Người hầu tiến tới, "Bạch tiểu thư, xin cô đi theo tôi tới phòng khách."
Bởi vì Bạch Vi Vi làm quá phận, nên cho dù chưa ly hôn nhưng Hàn Chính Vũ buộc tất cả người làm không được gọi cô là Hàn phu nhân, cho nên chỉ có thể gọi tiểu thư.
Bạch Vi Vi nháy đôi mắt to tròn mờ mịt hơi nước, đáng thương hề hề hỏi: "Vậy ca ca ở đâu?"
Bạch Vi Vi vốn dĩ lớn lên vô cùng nhỏ xinh đáng yêu, làn da trắng nõn trong suốt, tuy rằng đã không còn là tiểu hài tử, nhưng khi giả dạng bị suy giảm trí lực thì cũng không khiến người khác chán ghét. Người hầu sửng sốt, đối với Bạch Vi Vi không hề có một tia ác cảm, nhưng cũng không dám nói gì với Bạch Vi Vi, sợ bị Hàn Chính Vũ đuổi đi. Cho nên người hầu cẩn thận đưa Bạch Vi Vi tới phòng khách, đỡ cô ngồi lên ghế Sofa liền rời đi, không dám ở lại nửa giây.
Bạch Vi Vi nhìn đến cánh cửa vừa đóng lại, tâm trạng căng cứng giờ mới được thả lỏng xuống. Trên mặt Bạch Vi Vi không còn lấy nửa điểm của một ngốc tử, chỉ còn nồng đậm mỏi mệt.
Hệ thống: [Ký chủ lớn như vậy còn giả bán manh, vô cùng cay mắt.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi Vi hừ lạnh: "Bằng không ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Đây là kịch bản gì đây, loại nữ nhân như Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ không bóp chết cô ta thì đã vô cùng nhân từ rồi còn làm anh ta yêu Bạch Vi Vi? Ngươi muốn làm ta chết đúng không?."
Hệ thống ủy khuất: [Ký chủ, nội dung kịch bản đều là thư viện hệ thống tự động tuyên bố, tôi lại không có quyền lợi tự mình chọn.]
Bạch Vi Vi cười lạnh, "Cứ cho là ngươi không chọn được nhiệm vụ, thì phải giúp ta một chút chứ, vậy mà cũng không thương ta một người tân nhân bất lực, đáng thương, nhiệm vụ khó khăn chẳng lẽ không có gợi ý sao?"
Hệ thống yên lặng cố gắng giả chết.
Bạch Vi Vi sau khi phát tiết ủy khuất, cuối cùng tâm tình cũng nhẹ nhàng một chút, "Ta còn lại bao nhiêu thời gian?"
Cô không quên quà tân thủ của mình chỉ cho nàng ba ngày sống thực vật mà thôi.
Hệ thống lập tức nói: [Một tháng, bởi vì vị diện này cùng với thế giới ký chủ đang sống có thời gian chênh lệch nhau, một tháng ở đây chỉ bằng ba ngày ở thế giới của cô mà thôi.]
Một tháng?
Với thời gian ngắn như vậy thì dù là hai người xa lạ cũng không thể yêu nhau.
Đừng nói có mối thù giết mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi Vi tuy rằng biết nhiệm vụ vô cùng gian nan, nhưng nghĩ đến sinh mạng hiện tại của bản thân liền sinh ra một tia hy vọng có thể trở về.
Cô biết dù có khó khăn đến đâu thì cũng phải cố gắng để trở về báo thù.
Bạch Vi Vi cũng không phải loại người thấy khó mà lui, ch dù thời điểm cô bị bệnh tim cũng vẫn có thể xử lý tốt tất cả sự tình công ty, cho nên Bạch phụ mới có thể an tâm đem quyền thừa kế công ty giao cho cô.
Nhưng cô lại thương người em gái Bạch Dao Dao, mà đem quyền thừa kế chuyển nhượng cho cô ta.
Nhưng vừa chuyển nhượng thì liền bị phản bội.
Nhớ đến gương mặt vặn vẹo đầy tham lam của Bạch Dao Dao, Bạch Vi Vi hung hăng nắm chặt tay, móng tay cơ hồ muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, cô không thể để tiện nhân kia được như ước muốn được.
Bạch Vi Vi bình tĩnh mà nói: "Có tư liệu của Hàn Chính Vũ không?"
Hệ thống lập tức tìm kiếm một chút cơ sở dữ liệu, [Có, để tôi gửi cho cô.]
Bạch Vi Vi cảm thấy đầu đau nhức, khó chịu vô cùng, sau đó chính là một đoạn tài liệu phức tạp xuất hiện.
Bên trong bao gồm thông tin về việc Hàn Chính Vũ sinh ra, đi học, lớn lên, tính cách, yêu thích, còn có chán ghét đồ vật, đương nhiên cũng bao gồm một ít tư liệu về Bạch Vi Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro