Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây
Anh trai tổng t...
Phượng Lê Cao
2024-10-30 04:31:16
Hơn nữa cô sắp không còn sức lực nữa rồi. Con người bằng xương bằng thịt mà, nhịn đói hai hôm rồi ai có thể chịu được?
Bạch Vi Vi hoa mắt chóng mặt, đôi tay gắt gao ôm Hàn Chính Vũ không buông, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên từ bỏ khổ nhục kế, ăn cơm xong rồi sẽ nghĩ phương pháp sau. Ngay giây tiếp theo, cả người cô được ôm lên, Bạch Vi Vi giật mình mà hoảng loạn ôm lấy cổ Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ có vẻ muốn ném cô lên trên giường, nhưng mà phòng quá bừa bộn, chỗ nào cũng là đồ vật bị ném xuống đất, căn bản không thể nào đặt chân. Hàn Chính Vũ chần chờ một chút, mới xoay người bước ra cửa.
"Nấu gì đó mang vào đây." Hàn Chính Vũ nhấp môi, đen mặt lạnh nhạt nói với người hầu.
Bạch Vi Vi khó chịu mà khụt khịt, cả khuôn mặt chôn chặt trong lòng ngực Hàn Chính Vũ.
Cô ở trong lòng trộm hỏi, "004, giá trị hảo cảm có biến hóa hả?"
Hệ thống: [Không có.]
Bạch Vi Vi thở dài nhẹ nhõm, không biến hóa thì không biến hóa đi. Ít nhất cũng không giảm giá trị hảo cảm của cô xuống. Aizzz, mệt lòng bản tiểu thư ghê, suốt ngày giảm giá trị hảo cảm của cô như vậy thì sao cô công lược hả???
Hơn nữa cho dù Hàn Chính Vũ có hận cô đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể nào khoanh tay mà nhìn cô chết đói. Bạch Vi Vi cảm thấy bản thân đã bắt được nhược điểm của Hàn Chính Vũ, đó chính là anh ta còn tồn tại thứ gọi là thiện lương. Nếu cô bị truyền tống tới vị diện nam chính hắc hóa, nam nhân thích tra tấn kẻ thù thì có vẻ cô đã sớm chết ngàn vạn lần a~~~.
Hàn Chính Vũ đặt Bạch Vi Vi lên giường. Bạch Vi Vi lập tức duỗi tay bắt lấy ống tay áo Hàn Chính Vũ không buông.
"Ca ca." Bạch Vi Vi nhút nhát sợ sệt mà nhìn Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ nhíu mày, "Tôi không phải anh trai (ca ca) cô."
Bạch Vi Vi sau khi mất trí, thấy người đàn ông nào cũng tự nhận người đó là anh sao? Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Chính Vũ càng thêm bực bội. (LoBe: aido, Vi Vi tỷ tỷ, Vũ cưa cưa chắc chắn là có tình ý với tỷ nè. Hihi)
Bạch Vi Vi cúi đầu, tựa hồ có chút khó chịu, sau đó cô chớp chớp mắt, nghiêm túc mà nói:
"Anh là anh trai, là anh trai của Vi Vi mà."
"Vì cái gì mà cho rằng tôi là anh trai cô?" Hàn Chính Vũ không khỏi nhớ tới sự kiện hai hôm trước, khi cô vừa tỉnh lại đã bị hắn chạy tới bóp cổ. Cô không sợ hắn thì thôi, vậy mà vẫn dính lấy hắn?
Hắn hoài nghi Bạch Vi Vi liệu có đang giả mất trí không.
Bạch Vi Vi buồn rầu mà nhíu mày, sau đó thanh âm ngọt ngào đáng yêu vang lên:
"Bởi vì Vi Vi vừa thấy anh liền rất rất thích, Vi Vi rất sợ hãi, Vi Vi chẳng quen ai cả, nhưng mà vừa thấy anh lại giống như là gặp được người thân, cho nên anh chính là anh trai của Vi Vi."
Biểu tình Hàn Chính Vũ thoáng qua nét cứng ngắc, đôi tay nắm chặt. Sau đó anh cười lạnh:
"Cô tìm lầm người, tôi không có người nhà như cô."
Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ, đột nhiên nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, cô khó chịu mà nức nở, "Anh không phải là người thân của Vi Vi, vậy thì người thân Vi Vi đâu rồi?"
Người nhà?
Cha mẹ Bạch Vi Vi đều đã chết sạch.
Nào còn có người thân nào nữa.
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Chính Vũ mang Bạch Vi Vi về nhà, bởi vì Bạch Vi Vi căn bản không có địa phương nào để đi. Hàn Chính Vũ nghĩ vậy, trái tim không biết vì cái gì mà mềm đi một chút. Nhưng là ngữ khí của Hàn Chính Vũ vẫn lạnh lùng như trước, "Không biết, không cần dính lấy tôi, tôi rất bận."
Bất tri bất giác, câu nói của Hàn Chính Vũ không hề có hận ý như trước.
[Đinh, giá trị hảo cảm của nam chính: -25.]
Bạch Vi Vi vừa nghe liền cảm thấy được an ủi. Điên cuồng lăn lộn mấy ngày, cuối cùng cũng làm cho giá trị hảo cảm tăng lên.
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, chỉ là con đường phía trước vẫn như cũ mênh mông một mảnh đen tối, hai mắt đều nhìn không thấy đường.]
Bạch Vi Vi cắn răng: "Lăn, người đúng là hệ thống vô dụng chuyên bỏ đá xuống giếng, đồ bỏ đi."
Người hầu rất nhanh mang tới một phần cháo loãng, rốt cuộc thì với tình trạng bây giờ cô cũng chỉ ăn được đồ ăn dễ tiêu thôi.
Bạch Vi Vi vừa thấy, liền duỗi tay qua, giống hệt bộ dáng của con sói đói. Nhưng mà tay vừa đưa đến một nửa liền vô lực mà rũ xuống.
Trên cánh tay trái, miệng vết thương tuy rằng tương đối nhỏ, nhưng rất sâu, máu vẫn không ngừng chảy.
Bạch Vi Vi hoa mắt chóng mặt, đôi tay gắt gao ôm Hàn Chính Vũ không buông, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên từ bỏ khổ nhục kế, ăn cơm xong rồi sẽ nghĩ phương pháp sau. Ngay giây tiếp theo, cả người cô được ôm lên, Bạch Vi Vi giật mình mà hoảng loạn ôm lấy cổ Hàn Chính Vũ.
Hàn Chính Vũ có vẻ muốn ném cô lên trên giường, nhưng mà phòng quá bừa bộn, chỗ nào cũng là đồ vật bị ném xuống đất, căn bản không thể nào đặt chân. Hàn Chính Vũ chần chờ một chút, mới xoay người bước ra cửa.
"Nấu gì đó mang vào đây." Hàn Chính Vũ nhấp môi, đen mặt lạnh nhạt nói với người hầu.
Bạch Vi Vi khó chịu mà khụt khịt, cả khuôn mặt chôn chặt trong lòng ngực Hàn Chính Vũ.
Cô ở trong lòng trộm hỏi, "004, giá trị hảo cảm có biến hóa hả?"
Hệ thống: [Không có.]
Bạch Vi Vi thở dài nhẹ nhõm, không biến hóa thì không biến hóa đi. Ít nhất cũng không giảm giá trị hảo cảm của cô xuống. Aizzz, mệt lòng bản tiểu thư ghê, suốt ngày giảm giá trị hảo cảm của cô như vậy thì sao cô công lược hả???
Hơn nữa cho dù Hàn Chính Vũ có hận cô đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể nào khoanh tay mà nhìn cô chết đói. Bạch Vi Vi cảm thấy bản thân đã bắt được nhược điểm của Hàn Chính Vũ, đó chính là anh ta còn tồn tại thứ gọi là thiện lương. Nếu cô bị truyền tống tới vị diện nam chính hắc hóa, nam nhân thích tra tấn kẻ thù thì có vẻ cô đã sớm chết ngàn vạn lần a~~~.
Hàn Chính Vũ đặt Bạch Vi Vi lên giường. Bạch Vi Vi lập tức duỗi tay bắt lấy ống tay áo Hàn Chính Vũ không buông.
"Ca ca." Bạch Vi Vi nhút nhát sợ sệt mà nhìn Hàn Chính Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Chính Vũ nhíu mày, "Tôi không phải anh trai (ca ca) cô."
Bạch Vi Vi sau khi mất trí, thấy người đàn ông nào cũng tự nhận người đó là anh sao? Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Chính Vũ càng thêm bực bội. (LoBe: aido, Vi Vi tỷ tỷ, Vũ cưa cưa chắc chắn là có tình ý với tỷ nè. Hihi)
Bạch Vi Vi cúi đầu, tựa hồ có chút khó chịu, sau đó cô chớp chớp mắt, nghiêm túc mà nói:
"Anh là anh trai, là anh trai của Vi Vi mà."
"Vì cái gì mà cho rằng tôi là anh trai cô?" Hàn Chính Vũ không khỏi nhớ tới sự kiện hai hôm trước, khi cô vừa tỉnh lại đã bị hắn chạy tới bóp cổ. Cô không sợ hắn thì thôi, vậy mà vẫn dính lấy hắn?
Hắn hoài nghi Bạch Vi Vi liệu có đang giả mất trí không.
Bạch Vi Vi buồn rầu mà nhíu mày, sau đó thanh âm ngọt ngào đáng yêu vang lên:
"Bởi vì Vi Vi vừa thấy anh liền rất rất thích, Vi Vi rất sợ hãi, Vi Vi chẳng quen ai cả, nhưng mà vừa thấy anh lại giống như là gặp được người thân, cho nên anh chính là anh trai của Vi Vi."
Biểu tình Hàn Chính Vũ thoáng qua nét cứng ngắc, đôi tay nắm chặt. Sau đó anh cười lạnh:
"Cô tìm lầm người, tôi không có người nhà như cô."
Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ, đột nhiên nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, cô khó chịu mà nức nở, "Anh không phải là người thân của Vi Vi, vậy thì người thân Vi Vi đâu rồi?"
Người nhà?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha mẹ Bạch Vi Vi đều đã chết sạch.
Nào còn có người thân nào nữa.
Đây cũng là nguyên nhân Hàn Chính Vũ mang Bạch Vi Vi về nhà, bởi vì Bạch Vi Vi căn bản không có địa phương nào để đi. Hàn Chính Vũ nghĩ vậy, trái tim không biết vì cái gì mà mềm đi một chút. Nhưng là ngữ khí của Hàn Chính Vũ vẫn lạnh lùng như trước, "Không biết, không cần dính lấy tôi, tôi rất bận."
Bất tri bất giác, câu nói của Hàn Chính Vũ không hề có hận ý như trước.
[Đinh, giá trị hảo cảm của nam chính: -25.]
Bạch Vi Vi vừa nghe liền cảm thấy được an ủi. Điên cuồng lăn lộn mấy ngày, cuối cùng cũng làm cho giá trị hảo cảm tăng lên.
Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ, chỉ là con đường phía trước vẫn như cũ mênh mông một mảnh đen tối, hai mắt đều nhìn không thấy đường.]
Bạch Vi Vi cắn răng: "Lăn, người đúng là hệ thống vô dụng chuyên bỏ đá xuống giếng, đồ bỏ đi."
Người hầu rất nhanh mang tới một phần cháo loãng, rốt cuộc thì với tình trạng bây giờ cô cũng chỉ ăn được đồ ăn dễ tiêu thôi.
Bạch Vi Vi vừa thấy, liền duỗi tay qua, giống hệt bộ dáng của con sói đói. Nhưng mà tay vừa đưa đến một nửa liền vô lực mà rũ xuống.
Trên cánh tay trái, miệng vết thương tuy rằng tương đối nhỏ, nhưng rất sâu, máu vẫn không ngừng chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro