Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Đế chế Zombie (...
2024-11-11 07:31:48
Ngoại trừ Phó Hoè đang mặt mày khó chịu, những người khác đều mỉm cười chào Dung Hoàng, trên mặt đều có chút e dè.
Người ta nói phụ nữ thường có tâm trạng không tốt khi vừa thức dậy, nếu họ vô tình làm cô Dung không vui, liệu kết cục của họ có giống như gã cao 1m9 ngày hôm qua không?
Tâm trạng Dung Hoàng rất tốt, cô vui vẻ chào lại.
"Cô Dung, chúng ta ăn sáng thôi." Lê Dương đưa cho Dung Hoàng một túi bánh mì xé tay.
Dung Hoàng cảm ơn rồi xé bao bì bên ngoài, không nghĩ ngợi gì đã đưa vào miệng.
"Ưm." Dung Hoàng cau mày, răng hơi đau.
Nhìn thấy biểu cảm này của Dung Hoàng, Lê Dương hơi buồn cười, giải thích: "Những chiếc bánh mì này để lâu rồi, cứng lại là chuyện bình thường.”
Dung Hoàng không hề tỏ ra khó chịu, vẫn nhét hết cái bánh mì cứng như đá vào miệng, sau đó khó khăn nuốt xuống, đi theo họ lên xe.
Là cô gái duy nhất trong đội, Dung Hoàng được ưu ái.
Ví dụ: Cô không cần phải xuống xe để chiến đấu với zombie.
Dung Hoàng bám vào cửa sổ xe, nhìn sáu người có năng lực đang đánh zombie đến thảm thương, cô không khỏi thấy đau lòng.
Đó đều là người dân của bổn đại vương!
Nhưng khi nhìn thấy những viên tinh hạch nhiều màu sắc được lấy ra từ đầu zombie, Dung Hoàng lập tức không còn cảm thấy đau lòng nữa.
Nghe nói ăn cái này có thể bổ não.
Thủy Thủy: "???"
"Không đúng sao?" Dung Hoàng hỏi ngược lại.
"Tinh hạch chỉ có thể dùng để nâng cao năng lực, không phải để bổ não. Muốn bổ não, ngài phải ăn thật nhiều quả óc chó." Thủy Thủy nghiêm túc nói.
Dung Hoàng có vẻ hiểu nhưng không quá quan tâm, dù sao cô cũng là một thiên tài hiếm có.
Khuôn mặt trắng nõn của Dung Hoàng áp sát vào cửa sổ xe, hơi nóng từ miệng làm mờ kính.
Dung Hoàng kêu lên, tay nhỏ đập nhẹ lên kính xe, để lại một dấu tay.
Thú vị quá!
Tiếp tục!
Sau khi tiêu diệt được một nhóm zombie, Phó Hoè bảo Lê Dương thu thập tất cả tinh hạch vào không gian, khi quay lại, anh thấy Dung Hoàng như muốn dán cả khuôn mặt vào cửa sổ xe, đang hà hơi vào kính chơi đùa.
Phải nói rằng cô bé này rất xinh đẹp.
Ngay cả trước khi tận thế bắt đầu, cô cũng là một trong những người đẹp nhất.
Sau khi tận thế xảy ra, những người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp mà không có năng lực thường bị những người đàn ông có năng lực coi như công cụ để giải tỏa ham muốn.
Duy trì được vẻ sạch sẽ sau một thời gian dài như vậy, Phó Hoè không thể không thừa nhận, cô bé này có chút bản lĩnh.
Đôi mắt đen nhìn từ khuôn mặt trắng mềm đến bàn tay nhỏ xinh đặt trên cửa sổ xe, Phó Hoè thu hồi tầm mắt, lịch sự chỉnh lại cổ tay áo, "Dọn dẹp xong thì tiếp tục lên đường."
Khi dọn dẹp xong đống chiến trường, Phó Hoè trở lại xe, Dung Hoàng vẫn đang dựa vào cửa sổ xe.
Hà hơi, in dấu tay.
Phó Hoè khẽ cười, hóa ra vẫn còn tính cách của một đứa trẻ.
—
Giữa đường, Dung Hoàng và nhóm của cô bị một nhóm người chặn lại, người đàn ông tóc đỏ dẫn đầu chỉ vào chiếc xe địa hình phía sau Phó Hoè, "Anh bạn, cho chúng tôi mượn một chiếc xe nhé, giá cả có thể thương lượng, một thùng mì tôm được không?"
Trong hoàn cảnh vật tư khan hiếm như hiện nay, một thùng mì tôm có giá rất cao.
Nhóm bảy người của Phó Hoè có hai chiếc xe, còn chỗ trống, nhưng Phó Hoè không muốn trao đổi với đối phương.
Phó Hoè luôn nhớ, ở kiếp trước, chính người này đã khiến anh vì lòng tốt mà đưa về căn cứ Tân Sơn, Lương Âu, nhưng cuối cùng, căn cứ Tân Sơn lại bị zombie bao vây, dẫn đến toàn bộ căn cứ phải sụp đổ.
Mọi người đều bị nhiễm virus zombie, trở thành những zombie không hồn.
Sau này, Phó Hoè mới biết rằng, thực chất Lương Âu đến từ căn cứ Trấn Dương ở phía Bắc. Hắn ta đã che giấu danh tính của mình, đến căn cứ Tân Sơn chỉ để phá hủy căn cứ này mà thôi.
Người ta nói phụ nữ thường có tâm trạng không tốt khi vừa thức dậy, nếu họ vô tình làm cô Dung không vui, liệu kết cục của họ có giống như gã cao 1m9 ngày hôm qua không?
Tâm trạng Dung Hoàng rất tốt, cô vui vẻ chào lại.
"Cô Dung, chúng ta ăn sáng thôi." Lê Dương đưa cho Dung Hoàng một túi bánh mì xé tay.
Dung Hoàng cảm ơn rồi xé bao bì bên ngoài, không nghĩ ngợi gì đã đưa vào miệng.
"Ưm." Dung Hoàng cau mày, răng hơi đau.
Nhìn thấy biểu cảm này của Dung Hoàng, Lê Dương hơi buồn cười, giải thích: "Những chiếc bánh mì này để lâu rồi, cứng lại là chuyện bình thường.”
Dung Hoàng không hề tỏ ra khó chịu, vẫn nhét hết cái bánh mì cứng như đá vào miệng, sau đó khó khăn nuốt xuống, đi theo họ lên xe.
Là cô gái duy nhất trong đội, Dung Hoàng được ưu ái.
Ví dụ: Cô không cần phải xuống xe để chiến đấu với zombie.
Dung Hoàng bám vào cửa sổ xe, nhìn sáu người có năng lực đang đánh zombie đến thảm thương, cô không khỏi thấy đau lòng.
Đó đều là người dân của bổn đại vương!
Nhưng khi nhìn thấy những viên tinh hạch nhiều màu sắc được lấy ra từ đầu zombie, Dung Hoàng lập tức không còn cảm thấy đau lòng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói ăn cái này có thể bổ não.
Thủy Thủy: "???"
"Không đúng sao?" Dung Hoàng hỏi ngược lại.
"Tinh hạch chỉ có thể dùng để nâng cao năng lực, không phải để bổ não. Muốn bổ não, ngài phải ăn thật nhiều quả óc chó." Thủy Thủy nghiêm túc nói.
Dung Hoàng có vẻ hiểu nhưng không quá quan tâm, dù sao cô cũng là một thiên tài hiếm có.
Khuôn mặt trắng nõn của Dung Hoàng áp sát vào cửa sổ xe, hơi nóng từ miệng làm mờ kính.
Dung Hoàng kêu lên, tay nhỏ đập nhẹ lên kính xe, để lại một dấu tay.
Thú vị quá!
Tiếp tục!
Sau khi tiêu diệt được một nhóm zombie, Phó Hoè bảo Lê Dương thu thập tất cả tinh hạch vào không gian, khi quay lại, anh thấy Dung Hoàng như muốn dán cả khuôn mặt vào cửa sổ xe, đang hà hơi vào kính chơi đùa.
Phải nói rằng cô bé này rất xinh đẹp.
Ngay cả trước khi tận thế bắt đầu, cô cũng là một trong những người đẹp nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tận thế xảy ra, những người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp mà không có năng lực thường bị những người đàn ông có năng lực coi như công cụ để giải tỏa ham muốn.
Duy trì được vẻ sạch sẽ sau một thời gian dài như vậy, Phó Hoè không thể không thừa nhận, cô bé này có chút bản lĩnh.
Đôi mắt đen nhìn từ khuôn mặt trắng mềm đến bàn tay nhỏ xinh đặt trên cửa sổ xe, Phó Hoè thu hồi tầm mắt, lịch sự chỉnh lại cổ tay áo, "Dọn dẹp xong thì tiếp tục lên đường."
Khi dọn dẹp xong đống chiến trường, Phó Hoè trở lại xe, Dung Hoàng vẫn đang dựa vào cửa sổ xe.
Hà hơi, in dấu tay.
Phó Hoè khẽ cười, hóa ra vẫn còn tính cách của một đứa trẻ.
—
Giữa đường, Dung Hoàng và nhóm của cô bị một nhóm người chặn lại, người đàn ông tóc đỏ dẫn đầu chỉ vào chiếc xe địa hình phía sau Phó Hoè, "Anh bạn, cho chúng tôi mượn một chiếc xe nhé, giá cả có thể thương lượng, một thùng mì tôm được không?"
Trong hoàn cảnh vật tư khan hiếm như hiện nay, một thùng mì tôm có giá rất cao.
Nhóm bảy người của Phó Hoè có hai chiếc xe, còn chỗ trống, nhưng Phó Hoè không muốn trao đổi với đối phương.
Phó Hoè luôn nhớ, ở kiếp trước, chính người này đã khiến anh vì lòng tốt mà đưa về căn cứ Tân Sơn, Lương Âu, nhưng cuối cùng, căn cứ Tân Sơn lại bị zombie bao vây, dẫn đến toàn bộ căn cứ phải sụp đổ.
Mọi người đều bị nhiễm virus zombie, trở thành những zombie không hồn.
Sau này, Phó Hoè mới biết rằng, thực chất Lương Âu đến từ căn cứ Trấn Dương ở phía Bắc. Hắn ta đã che giấu danh tính của mình, đến căn cứ Tân Sơn chỉ để phá hủy căn cứ này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro