Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Đế chế Zombie (...
2024-11-11 07:31:48
Đang yên đang lành gọi cô ấy làm gì?
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình sau khi nghe Ký Hàm Yên nói, Dư An Thanh hắng giọng chính trực, "Đương nhiên Dung Hoàng không bị nhiễm bệnh, mà tôi cũng nghi ngờ cô có ý đồ xấu."
"Cô còn trẻ mà suốt ngày chỉ nghĩ đến việc hại người khác, thay vì lãng phí thời gian vào việc đó, cô nên nghĩ cách làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, dựa vào đàn ông để sống không dễ đâu."
Đôi môi đỏ mọng của Dư An Thanh hơi hé ra, khiến Ký Hàm Yên mặt đỏ như gấc, chỉ muốn đào một cái hố để chui vào.
Dựa vào đàn ông để sống thật sự không dễ; giờ đây, nhờ vào sợi dây chuyền không gian, cô ta chỉ có thể ở bên một người đàn ông là Lương Âu.
Nếu không có sợi dây chuyền không gian, Ký Hàm Yên không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Dung Hoàng không khỏi muốn vỗ tay khen ngợi Dư An Thanh, nói rất hay!
"Đang làm gì vậy?" Nghe tiếng nói từ phía sau, Dung Hoàng lập tức quay lại.
Không nhìn cũng biết, đó chính là cái người khiến cô phải chịu ấm ức, Phó Hoè.
Dư An Thanh giải thích với Phó Hoè, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, cụp mắt xuống nhìn cô gái nhỏ đang vùi mặt vào đĩa ăn để cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, anh nghiêng đầu hỏi Lương Âu: "Cô ta là người của anh?"
Dung Hoàng ngẩng đầu, ai là người của ai?
Cô thấy Lương Âu kéo Ký Hàm Yên ra phía sau mình, động tác không hề nhẹ nhàng.
Ký Hàm Yên bị kéo đau nhưng không dám lộ ra vẻ mặt thống khổ, còn phải làm bộ dễ thương.
"Anh Lương, anh làm đau em rồi." Ký Hàm Yên dựa vào Lương Âu làm nũng.
Lúc này, Lương Âu đâu có thời gian quan tâm tới Ký Hàm Yên, hắn ta thấp giọng quát: "Câm miệng."
Sau đó quay sang nhìn Dung Hoàng, miệng nở một nụ cười tự cho là lịch sự: "Tiểu thư, vừa rồi có gì đắc tội, mong cô bỏ qua cho."
Cho dù Ký Hàm Yên chỉ là một người phụ nữ không quan trọng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là người của hắn ta.
Nếu hắn ta không làm ra vẻ thì sẽ để lại ấn tượng không tốt trước Phó Hoè.
Nếu sau này muốn xâm nhập vào căn cứ Tân Sơn thì sẽ khó khăn hơn.
Hơn nữa, cô gái hôm qua đi cùng Phó Hoè lại đẹp hơn Ký Hàm Yên bên cạnh hắn ta rất nhiều.
Lương Âu vốn rất tin tưởng Dung Hoàng sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này, vì hắn ta cũng khá nổi tiếng ở căn cứ Trấn Dương.
Ai ngờ, Dung Hoàng lại cầm một chiếc đũa lên, lắc lắc trước mặt hắn ta, sau đó cắm thẳng vào chiếc bàn ăn dày ba bốn phân của nhà ăn.
Trong lúc nhất thời, Lương Âu cảm thấy chiếc đũa đó không phải cắm vào bàn, mà là cắm vào cổ mình.
Cổ hắn ta lạnh toát.
Lương Âu và mọi người có mặt đều không khỏi nuốt nước bọt, trong mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Một cô gái nhỏ trông thì mỏng manh và yếu đuối, nhưng thực chất lại là một người sở hữu năng lực đặc biệt.
Phó Hoè thấy vậy, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Dung Hoàng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng nhỏ, nhưng trong mắt Lương Âu và Ký Hàm Yên, cô giống như một con thú dữ nhe răng chuẩn bị nuốt chửng họ.
Ký Hàm Yên càng sợ hãi hơn.
Không ngờ Dung Hoàng dám ngang nhiên như vậy ở căn cứ Tân Sơn, chẳng lẽ có quan hệ gì đó với người tên Phó Hoè?
Trước đó, cô ta đã nghe thấy Phó Hoè ra lệnh cho người khác đưa Dung Hoàng đến phòng đôi.
Được đãi ngộ tốt như vậy, nếu không có gì mờ ám thì cô ta không tin.
Mặc dù tự nhận mình có năng lực không gian nhưng cô ta vẫn phải dựa vào Lương Âu để sống trong căn phòng chật chội bốn người.
Căn phòng bốn người có đủ loại người, bẩn thỉu và hôi hám. Trước khi tận thế, Ký Hàm Yên đã quen sống trong nhung lụa, làm sao có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy.
"Không được, Ký Hàm Yên nói tôi bị nhiễm virus zombie, đây là vu khống, tôi không nhịn được." Dung Hoàng hất cằm hung hăng nói.
————— Dung Hoàng: Tôi siêu hung dữ (︶.︶)
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình sau khi nghe Ký Hàm Yên nói, Dư An Thanh hắng giọng chính trực, "Đương nhiên Dung Hoàng không bị nhiễm bệnh, mà tôi cũng nghi ngờ cô có ý đồ xấu."
"Cô còn trẻ mà suốt ngày chỉ nghĩ đến việc hại người khác, thay vì lãng phí thời gian vào việc đó, cô nên nghĩ cách làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, dựa vào đàn ông để sống không dễ đâu."
Đôi môi đỏ mọng của Dư An Thanh hơi hé ra, khiến Ký Hàm Yên mặt đỏ như gấc, chỉ muốn đào một cái hố để chui vào.
Dựa vào đàn ông để sống thật sự không dễ; giờ đây, nhờ vào sợi dây chuyền không gian, cô ta chỉ có thể ở bên một người đàn ông là Lương Âu.
Nếu không có sợi dây chuyền không gian, Ký Hàm Yên không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Dung Hoàng không khỏi muốn vỗ tay khen ngợi Dư An Thanh, nói rất hay!
"Đang làm gì vậy?" Nghe tiếng nói từ phía sau, Dung Hoàng lập tức quay lại.
Không nhìn cũng biết, đó chính là cái người khiến cô phải chịu ấm ức, Phó Hoè.
Dư An Thanh giải thích với Phó Hoè, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, cụp mắt xuống nhìn cô gái nhỏ đang vùi mặt vào đĩa ăn để cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, anh nghiêng đầu hỏi Lương Âu: "Cô ta là người của anh?"
Dung Hoàng ngẩng đầu, ai là người của ai?
Cô thấy Lương Âu kéo Ký Hàm Yên ra phía sau mình, động tác không hề nhẹ nhàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký Hàm Yên bị kéo đau nhưng không dám lộ ra vẻ mặt thống khổ, còn phải làm bộ dễ thương.
"Anh Lương, anh làm đau em rồi." Ký Hàm Yên dựa vào Lương Âu làm nũng.
Lúc này, Lương Âu đâu có thời gian quan tâm tới Ký Hàm Yên, hắn ta thấp giọng quát: "Câm miệng."
Sau đó quay sang nhìn Dung Hoàng, miệng nở một nụ cười tự cho là lịch sự: "Tiểu thư, vừa rồi có gì đắc tội, mong cô bỏ qua cho."
Cho dù Ký Hàm Yên chỉ là một người phụ nữ không quan trọng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là người của hắn ta.
Nếu hắn ta không làm ra vẻ thì sẽ để lại ấn tượng không tốt trước Phó Hoè.
Nếu sau này muốn xâm nhập vào căn cứ Tân Sơn thì sẽ khó khăn hơn.
Hơn nữa, cô gái hôm qua đi cùng Phó Hoè lại đẹp hơn Ký Hàm Yên bên cạnh hắn ta rất nhiều.
Lương Âu vốn rất tin tưởng Dung Hoàng sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này, vì hắn ta cũng khá nổi tiếng ở căn cứ Trấn Dương.
Ai ngờ, Dung Hoàng lại cầm một chiếc đũa lên, lắc lắc trước mặt hắn ta, sau đó cắm thẳng vào chiếc bàn ăn dày ba bốn phân của nhà ăn.
Trong lúc nhất thời, Lương Âu cảm thấy chiếc đũa đó không phải cắm vào bàn, mà là cắm vào cổ mình.
Cổ hắn ta lạnh toát.
Lương Âu và mọi người có mặt đều không khỏi nuốt nước bọt, trong mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Một cô gái nhỏ trông thì mỏng manh và yếu đuối, nhưng thực chất lại là một người sở hữu năng lực đặc biệt.
Phó Hoè thấy vậy, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.
Dung Hoàng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng nhỏ, nhưng trong mắt Lương Âu và Ký Hàm Yên, cô giống như một con thú dữ nhe răng chuẩn bị nuốt chửng họ.
Ký Hàm Yên càng sợ hãi hơn.
Không ngờ Dung Hoàng dám ngang nhiên như vậy ở căn cứ Tân Sơn, chẳng lẽ có quan hệ gì đó với người tên Phó Hoè?
Trước đó, cô ta đã nghe thấy Phó Hoè ra lệnh cho người khác đưa Dung Hoàng đến phòng đôi.
Được đãi ngộ tốt như vậy, nếu không có gì mờ ám thì cô ta không tin.
Mặc dù tự nhận mình có năng lực không gian nhưng cô ta vẫn phải dựa vào Lương Âu để sống trong căn phòng chật chội bốn người.
Căn phòng bốn người có đủ loại người, bẩn thỉu và hôi hám. Trước khi tận thế, Ký Hàm Yên đã quen sống trong nhung lụa, làm sao có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy.
"Không được, Ký Hàm Yên nói tôi bị nhiễm virus zombie, đây là vu khống, tôi không nhịn được." Dung Hoàng hất cằm hung hăng nói.
————— Dung Hoàng: Tôi siêu hung dữ (︶.︶)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro