Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Hoàng Gia Độc S...
2024-11-11 07:31:48
Hắn cảm thấy mình đang yêu.
Hắn đã yêu tiên nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nhất định phải tìm được tiên nữ và ban cho nàng vị trí Hoàng hậu tối cao!
Tiên nữ xinh đẹp như vậy, nháy mắt đã bay tới chín tầng mây, chỉ có thể xứng đáng với địa vị cao quý nhất.
—
Bên kia Ung Bân Úy nghĩ như vậy, còn Dung Hoàng thì chẳng quan tâm, bởi vì khi Dung Hoàng quay về, nàng phát hiện mình đã biến thành hồ ly.
Dung Hoàng nằm lỳ ở trên giường, cúi đầu nhìn lông chân trước trắng như tuyết, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ mờ mịt: "Thủy Thủy, hồ ly?"
Nguyên chủ là hồ ly tinh, vậy bây giờ, nàng đang biến về nguyên hình?
Thủy Thủy nằm ở trên lưng đầy lông của Dung Hoàng gật đầu nói: "Đúng vậy, đại vương, ngài quên nguyên chủ là hồ ly sao?"
Tu vi của nguyên chủ thấp đến mức nào? Nàng chỉ thi triển một chú thuật nhỏ để tạm dừng thời gian, vậy tại sao lại biến về nguyên hình rồi?
Dung Hoàng "à hú" một tiếng, dụi chóp mũi hồng lên gối mềm, giọng nói mỏng manh như sữa.
Nàng phải chờ đến khi nào mới được trở về dạng người?
Dung Hoàng hất Thủy Thủy ra khỏi lưng mình, hung hăng hỏi Thủy Thủy: "Khi nào thì ta có thể trở về dạng người?"
Thủy Thủy cắn tay, nói mình không biết, "Có lẽ chờ tu vi khôi phục?"
Dung Hoàng: Giết ta đi!
—
Ung Tinh từ ngự thư phòng trở về, nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Dung Hoàng.
Trước kia, mỗi lần chàng trở về thì Dung Hoàng đều ở đại sảnh, sao bây giờ lại không thấy người?
Hay là lại chạy đến hậu điện chơi với Vượng Tài?
Ung Tinh cau mày, suốt ngày chỉ chơi với Vượng Tài, mê chơi mất cả ý chí.
Đang nghĩ đến việc thả Vượng Tài đi, Ung Tinh đang định đi vào thư phòng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "à hú" rất nhẹ.
Ung Tinh dừng lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Chàng luôn không thích chó mèo, động một chút là rụng lông, rất phiền phức, vì vậy trong Nguyên An Điện chưa bao giờ xuất hiện chó mèo.
Là ai không có ý thức mà mang chó vào đây?
Ung Tinh cẩn thận xác định nguồn gốc của âm thanh, phát hiện ra nó ở chính điện, đôi mắt chàng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Trước tiên chàng phải xách con ch.ó c.h.ế.t tiệt này ra ngoài, sau đó đánh c.h.ế.t cung nhân mang nó vào đây.
Ngoại điện là nơi Dung Hoàng ngủ vào ban đêm, mỗi lần Ung Tinh vào nội điện đều phải đi qua ngoại điện.
Vừa bước vào cửa, Ung Tinh nhìn thấy một cái đuôi to xù lông, rất trắng, rất sạch, nó đang kéo lê trên giường Dung Hoàng, thỉnh thoảng vung qua vung lại.
Đầu của thứ đó đang chôn trong chăn.
Cái m.ô.n.g nhỏ..... đang nhô ra.
Ung Tinh nhướng mày. Chẳng lẽ là Dung Hoàng đưa nó vào sao?
Trong trường hợp này, không thể đánh c.h.ế.t nàng được.
Chỉ cần phạt nàng viết mười chữ thật to thôi!
Ung Tinh vô tình nhếch môi, đi về phía giường Dung Hoàng.
Tay to cầm lấy cái đuôi đầy lông lên, chàng dễ dàng nhấc tiểu hồ ly lên.
Tiểu hồ ly có bộ lông trắng như tuyết bị xách ngược, móng vuốt nhỏ cào cào trong không trung, từ trong cổ họng phát ra tiếng thút thít hoảng sợ.
Ma ma, con bị kẻ biến thái bắt, xin hãy cứu con.
"Hồ ly?" Ung Tinh có chút kinh ngạc.
Là bạch hồ cực kỳ quý hiếm.
Hồ ly này đến từ đâu?
Hầu hết các phi tần trong cung đều thích nuôi mèo hoặc chó lông xù gì đó, chưa từng thấy ai nuôi hồ ly trong hậu cung.
"Tiểu hồ ly từ đâu đến? Nếu không ai nhận thì mang đi hầm đi." Đôi mắt phượng của Ung Tinh hơi cong lên, lúc nói lời này vừa có vẻ thật vừa có vẻ không thật.
Hầm? Điều này là không thể!
Dung Hoàng dùng móng vuốt tát vào mặt Ung Tinh, nhe răng để lộ ra một hàm răng sắc nhọn.
Ngươi dám!
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra Ung Tinh đang đen mặt, chàng cười lạnh: "Ngươi thật can đảm, bổn hoàng tử thấy cần phải c.h.ặ.t t.a.y ngươi đi!"
Hắn đã yêu tiên nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nhất định phải tìm được tiên nữ và ban cho nàng vị trí Hoàng hậu tối cao!
Tiên nữ xinh đẹp như vậy, nháy mắt đã bay tới chín tầng mây, chỉ có thể xứng đáng với địa vị cao quý nhất.
—
Bên kia Ung Bân Úy nghĩ như vậy, còn Dung Hoàng thì chẳng quan tâm, bởi vì khi Dung Hoàng quay về, nàng phát hiện mình đã biến thành hồ ly.
Dung Hoàng nằm lỳ ở trên giường, cúi đầu nhìn lông chân trước trắng như tuyết, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ mờ mịt: "Thủy Thủy, hồ ly?"
Nguyên chủ là hồ ly tinh, vậy bây giờ, nàng đang biến về nguyên hình?
Thủy Thủy nằm ở trên lưng đầy lông của Dung Hoàng gật đầu nói: "Đúng vậy, đại vương, ngài quên nguyên chủ là hồ ly sao?"
Tu vi của nguyên chủ thấp đến mức nào? Nàng chỉ thi triển một chú thuật nhỏ để tạm dừng thời gian, vậy tại sao lại biến về nguyên hình rồi?
Dung Hoàng "à hú" một tiếng, dụi chóp mũi hồng lên gối mềm, giọng nói mỏng manh như sữa.
Nàng phải chờ đến khi nào mới được trở về dạng người?
Dung Hoàng hất Thủy Thủy ra khỏi lưng mình, hung hăng hỏi Thủy Thủy: "Khi nào thì ta có thể trở về dạng người?"
Thủy Thủy cắn tay, nói mình không biết, "Có lẽ chờ tu vi khôi phục?"
Dung Hoàng: Giết ta đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
—
Ung Tinh từ ngự thư phòng trở về, nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Dung Hoàng.
Trước kia, mỗi lần chàng trở về thì Dung Hoàng đều ở đại sảnh, sao bây giờ lại không thấy người?
Hay là lại chạy đến hậu điện chơi với Vượng Tài?
Ung Tinh cau mày, suốt ngày chỉ chơi với Vượng Tài, mê chơi mất cả ý chí.
Đang nghĩ đến việc thả Vượng Tài đi, Ung Tinh đang định đi vào thư phòng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "à hú" rất nhẹ.
Ung Tinh dừng lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Chàng luôn không thích chó mèo, động một chút là rụng lông, rất phiền phức, vì vậy trong Nguyên An Điện chưa bao giờ xuất hiện chó mèo.
Là ai không có ý thức mà mang chó vào đây?
Ung Tinh cẩn thận xác định nguồn gốc của âm thanh, phát hiện ra nó ở chính điện, đôi mắt chàng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Trước tiên chàng phải xách con ch.ó c.h.ế.t tiệt này ra ngoài, sau đó đánh c.h.ế.t cung nhân mang nó vào đây.
Ngoại điện là nơi Dung Hoàng ngủ vào ban đêm, mỗi lần Ung Tinh vào nội điện đều phải đi qua ngoại điện.
Vừa bước vào cửa, Ung Tinh nhìn thấy một cái đuôi to xù lông, rất trắng, rất sạch, nó đang kéo lê trên giường Dung Hoàng, thỉnh thoảng vung qua vung lại.
Đầu của thứ đó đang chôn trong chăn.
Cái m.ô.n.g nhỏ..... đang nhô ra.
Ung Tinh nhướng mày. Chẳng lẽ là Dung Hoàng đưa nó vào sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong trường hợp này, không thể đánh c.h.ế.t nàng được.
Chỉ cần phạt nàng viết mười chữ thật to thôi!
Ung Tinh vô tình nhếch môi, đi về phía giường Dung Hoàng.
Tay to cầm lấy cái đuôi đầy lông lên, chàng dễ dàng nhấc tiểu hồ ly lên.
Tiểu hồ ly có bộ lông trắng như tuyết bị xách ngược, móng vuốt nhỏ cào cào trong không trung, từ trong cổ họng phát ra tiếng thút thít hoảng sợ.
Ma ma, con bị kẻ biến thái bắt, xin hãy cứu con.
"Hồ ly?" Ung Tinh có chút kinh ngạc.
Là bạch hồ cực kỳ quý hiếm.
Hồ ly này đến từ đâu?
Hầu hết các phi tần trong cung đều thích nuôi mèo hoặc chó lông xù gì đó, chưa từng thấy ai nuôi hồ ly trong hậu cung.
"Tiểu hồ ly từ đâu đến? Nếu không ai nhận thì mang đi hầm đi." Đôi mắt phượng của Ung Tinh hơi cong lên, lúc nói lời này vừa có vẻ thật vừa có vẻ không thật.
Hầm? Điều này là không thể!
Dung Hoàng dùng móng vuốt tát vào mặt Ung Tinh, nhe răng để lộ ra một hàm răng sắc nhọn.
Ngươi dám!
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra Ung Tinh đang đen mặt, chàng cười lạnh: "Ngươi thật can đảm, bổn hoàng tử thấy cần phải c.h.ặ.t t.a.y ngươi đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro