Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Nhân vật phản d...
2024-11-11 07:31:48
Thời điểm nghi thức chào cờ bắt đầu, tất cả mọi người sẽ đến, cô ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến Dung Hoàng đang giả vờ tàn tật.
Càng nghĩ, cô ta càng hưng phấn, Bồng Duyệt hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau dậy sớm, tắm rửa rồi lao tới trường mà không kịp ăn sáng.
"Cậu có thấy hôm nay Dung Hoàng không ngồi xe lăn tới đây không?"
"Xem ra chân của cậu ấy đã khỏi rồi, tôi còn tưởng là Dung Hoàng nhất định sẽ sa đoạ sau tai nạn xe cộ, nhưng không ngờ cậu ấy có thể đứng dậy được."
"Ài, Dung Hoàng học giỏi, ngoại hình đẹp, nhà giàu, thật hoàn mỹ, cậu ấy chắc chắn là người chiến thắng trong cuộc sống."
"Đúng vậy."
Bồng Duyệt nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ngồi ở ghế trước, suýt làm rơi chiếc cốc trên tay xuống đất.
Chiếc cốc đập xuống bàn, kêu leng keng.
Khiến hai người ngồi ở ghế trước phải quay lại nhìn về phía sau.
“Có thật là Dung Hoàng không còn ngồi trên xe lăn nữa không?” Bồng Duyệt đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, ép mình bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, lúc nãy tôi nhìn thấy ở cổng trường mà.”
Trong nháy mắt, Bồng Duyệt muốn ném toàn bộ bài tập trên bàn xuống đất.
Dung Hoàng thật sự đi bộ tới trường?
Làm sao chuyện này có thể xảy ra!
Kế hoạch mà cô ta ấp ủ bấy lâu nay còn chưa bắt đầu đã đổ xuống sông xuống biển?
Bồng Duyệt tức giận muốn hộc máu, cô ta cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được nữa, chạy đến cửa sau lớp 5 nhìn lén.
Không thấy Dung Hoàng đâu.
"Cậu đang làm gì thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, Bồng Duyệt sợ hãi kêu lên một tiếng.
Quay người lại thì thấy đó là Dung Hoàng.
“Dung Hoàng!” Bồng Duyệt tức giận, vô thức cho rằng Dung Hoàng là đang hù dọa cô ta, "Cậu cố ý!”
Dung Hoàng vẫn cười như cũ, “Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi cố ý?”
Bồng Duyệt giống như đ.ấ.m vào bông, n.g.ự.c cảm thấy căng cứng.
"Cậu!" Bồng Duyệt giận không có chỗ phát tiết, đưa tay muốn đẩy Dung Hoàng.
Dung Hoàng làm sao có thể để Bồng Duyệt được lợi, cô né người sang một bên, tránh bàn tay Bồng Duyệt, "Cậu đang làm gì vậy? Nói không lại nên muốn động thủ đánh tôi?"
Thời điểm nghi thức chào cờ bắt đầu, tất cả mọi người sẽ đến, cô ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến Dung Hoàng đang giả vờ tàn tật.
Càng nghĩ, cô ta càng hưng phấn, Bồng Duyệt hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau dậy sớm, tắm rửa rồi lao tới trường mà không kịp ăn sáng.
"Cậu có thấy hôm nay Dung Hoàng không ngồi xe lăn tới đây không?"
"Xem ra chân của cậu ấy đã khỏi rồi, tôi còn tưởng là Dung Hoàng nhất định sẽ sa đoạ sau tai nạn xe cộ, nhưng không ngờ cậu ấy có thể đứng dậy được."
"Ài, Dung Hoàng học giỏi, ngoại hình đẹp, nhà giàu, thật hoàn mỹ, cậu ấy chắc chắn là người chiến thắng trong cuộc sống."
"Đúng vậy."
Bồng Duyệt nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ngồi ở ghế trước, suýt làm rơi chiếc cốc trên tay xuống đất.
Chiếc cốc đập xuống bàn, kêu leng keng.
Khiến hai người ngồi ở ghế trước phải quay lại nhìn về phía sau.
“Có thật là Dung Hoàng không còn ngồi trên xe lăn nữa không?” Bồng Duyệt đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, ép mình bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, lúc nãy tôi nhìn thấy ở cổng trường mà.”
Trong nháy mắt, Bồng Duyệt muốn ném toàn bộ bài tập trên bàn xuống đất.
Dung Hoàng thật sự đi bộ tới trường?
Làm sao chuyện này có thể xảy ra!
Kế hoạch mà cô ta ấp ủ bấy lâu nay còn chưa bắt đầu đã đổ xuống sông xuống biển?
Bồng Duyệt tức giận muốn hộc máu, cô ta cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được nữa, chạy đến cửa sau lớp 5 nhìn lén.
Không thấy Dung Hoàng đâu.
"Cậu đang làm gì thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, Bồng Duyệt sợ hãi kêu lên một tiếng.
Quay người lại thì thấy đó là Dung Hoàng.
“Dung Hoàng!” Bồng Duyệt tức giận, vô thức cho rằng Dung Hoàng là đang hù dọa cô ta, "Cậu cố ý!”
Dung Hoàng vẫn cười như cũ, “Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi cố ý?”
Bồng Duyệt giống như đ.ấ.m vào bông, n.g.ự.c cảm thấy căng cứng.
"Cậu!" Bồng Duyệt giận không có chỗ phát tiết, đưa tay muốn đẩy Dung Hoàng.
Dung Hoàng làm sao có thể để Bồng Duyệt được lợi, cô né người sang một bên, tránh bàn tay Bồng Duyệt, "Cậu đang làm gì vậy? Nói không lại nên muốn động thủ đánh tôi?"
Càng nghĩ, cô ta càng hưng phấn, Bồng Duyệt hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau dậy sớm, tắm rửa rồi lao tới trường mà không kịp ăn sáng.
"Cậu có thấy hôm nay Dung Hoàng không ngồi xe lăn tới đây không?"
"Xem ra chân của cậu ấy đã khỏi rồi, tôi còn tưởng là Dung Hoàng nhất định sẽ sa đoạ sau tai nạn xe cộ, nhưng không ngờ cậu ấy có thể đứng dậy được."
"Ài, Dung Hoàng học giỏi, ngoại hình đẹp, nhà giàu, thật hoàn mỹ, cậu ấy chắc chắn là người chiến thắng trong cuộc sống."
"Đúng vậy."
Bồng Duyệt nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ngồi ở ghế trước, suýt làm rơi chiếc cốc trên tay xuống đất.
Chiếc cốc đập xuống bàn, kêu leng keng.
Khiến hai người ngồi ở ghế trước phải quay lại nhìn về phía sau.
“Có thật là Dung Hoàng không còn ngồi trên xe lăn nữa không?” Bồng Duyệt đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, ép mình bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, lúc nãy tôi nhìn thấy ở cổng trường mà.”
Trong nháy mắt, Bồng Duyệt muốn ném toàn bộ bài tập trên bàn xuống đất.
Dung Hoàng thật sự đi bộ tới trường?
Làm sao chuyện này có thể xảy ra!
Kế hoạch mà cô ta ấp ủ bấy lâu nay còn chưa bắt đầu đã đổ xuống sông xuống biển?
Bồng Duyệt tức giận muốn hộc máu, cô ta cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được nữa, chạy đến cửa sau lớp 5 nhìn lén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thấy Dung Hoàng đâu.
"Cậu đang làm gì thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, Bồng Duyệt sợ hãi kêu lên một tiếng.
Quay người lại thì thấy đó là Dung Hoàng.
“Dung Hoàng!” Bồng Duyệt tức giận, vô thức cho rằng Dung Hoàng là đang hù dọa cô ta, "Cậu cố ý!”
Dung Hoàng vẫn cười như cũ, “Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi cố ý?”
Bồng Duyệt giống như đ.ấ.m vào bông, n.g.ự.c cảm thấy căng cứng.
"Cậu!" Bồng Duyệt giận không có chỗ phát tiết, đưa tay muốn đẩy Dung Hoàng.
Dung Hoàng làm sao có thể để Bồng Duyệt được lợi, cô né người sang một bên, tránh bàn tay Bồng Duyệt, "Cậu đang làm gì vậy? Nói không lại nên muốn động thủ đánh tôi?"
Thời điểm nghi thức chào cờ bắt đầu, tất cả mọi người sẽ đến, cô ta muốn tất cả mọi người tận mắt chứng kiến Dung Hoàng đang giả vờ tàn tật.
Càng nghĩ, cô ta càng hưng phấn, Bồng Duyệt hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau dậy sớm, tắm rửa rồi lao tới trường mà không kịp ăn sáng.
"Cậu có thấy hôm nay Dung Hoàng không ngồi xe lăn tới đây không?"
"Xem ra chân của cậu ấy đã khỏi rồi, tôi còn tưởng là Dung Hoàng nhất định sẽ sa đoạ sau tai nạn xe cộ, nhưng không ngờ cậu ấy có thể đứng dậy được."
"Ài, Dung Hoàng học giỏi, ngoại hình đẹp, nhà giàu, thật hoàn mỹ, cậu ấy chắc chắn là người chiến thắng trong cuộc sống."
"Đúng vậy."
Bồng Duyệt nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ngồi ở ghế trước, suýt làm rơi chiếc cốc trên tay xuống đất.
Chiếc cốc đập xuống bàn, kêu leng keng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khiến hai người ngồi ở ghế trước phải quay lại nhìn về phía sau.
“Có thật là Dung Hoàng không còn ngồi trên xe lăn nữa không?” Bồng Duyệt đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, ép mình bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, lúc nãy tôi nhìn thấy ở cổng trường mà.”
Trong nháy mắt, Bồng Duyệt muốn ném toàn bộ bài tập trên bàn xuống đất.
Dung Hoàng thật sự đi bộ tới trường?
Làm sao chuyện này có thể xảy ra!
Kế hoạch mà cô ta ấp ủ bấy lâu nay còn chưa bắt đầu đã đổ xuống sông xuống biển?
Bồng Duyệt tức giận muốn hộc máu, cô ta cố nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhịn được nữa, chạy đến cửa sau lớp 5 nhìn lén.
Không thấy Dung Hoàng đâu.
"Cậu đang làm gì thế?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau, Bồng Duyệt sợ hãi kêu lên một tiếng.
Quay người lại thì thấy đó là Dung Hoàng.
“Dung Hoàng!” Bồng Duyệt tức giận, vô thức cho rằng Dung Hoàng là đang hù dọa cô ta, "Cậu cố ý!”
Dung Hoàng vẫn cười như cũ, “Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi cố ý?”
Bồng Duyệt giống như đ.ấ.m vào bông, n.g.ự.c cảm thấy căng cứng.
"Cậu!" Bồng Duyệt giận không có chỗ phát tiết, đưa tay muốn đẩy Dung Hoàng.
Dung Hoàng làm sao có thể để Bồng Duyệt được lợi, cô né người sang một bên, tránh bàn tay Bồng Duyệt, "Cậu đang làm gì vậy? Nói không lại nên muốn động thủ đánh tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro