Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Nhân vật phản d...
2024-11-11 07:31:48
Mẹ Đường có thể hiểu được tâm trạng của mẹ Dung, bà gật đầu nói: "Không vội không vội, để hai đứa nhỏ tìm hiểu trước đã."
Dung Hoàng lẻn xuống lầu, đi về phía phòng khách. Đường Tiễn nhìn thấy cô chạy về phía khu vườn nhỏ phía sau.
Trong mắt Đường Tiễn hiện lên ý cười, anh đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
"Bé yêu." Dung Hoàng nghe thấy tiếng gọi này thì quay đầu ngước mắt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mang vẻ ngoài sạch sẽ, quý phái, đặc trưng của thiếu niên.
“Đường Tiễn.” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gọi.
Tâm trí Đường Tiễn chợt động, anh tiến lên một bước, không nói một lời, ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm thật chặt.
Sau mười ngày suy nghĩ, cuối cùng anh cũng được ôm.
Đường Tiễn thở phào một hơi, lông mày vốn sắc bén lại tràn đầy mãn nguyện.
Như thể cảm thấy khoảng cách này vẫn chưa đủ, Đường Tiễn dứt khoát bế Dung Hoàng lên, cằm của Dung Hoàng tình cờ vùi vào cổ anh.
Chân Dung Hoàng rời khỏi mặt đất: “???”
“Đau.” Dung Hoàng cảm thấy cánh tay của Đường Tiễn sắp bóp c.h.ế.t cô.
Đường Tiễn bị tiếng khóc của Dung Hoàng đánh thức, tình trạng cố chấp và hoang tưởng gần như bệnh hoạn trong mắt anh trong nháy mắt đã tiêu tan.
Đặt cô gái nhỏ xuống, Đường Tiễn lười biếng cười nói: "Xin lỗi, bé yêu, mình làm cậu đau rồi."
Dung Hoàng mím môi, ngồi xuống xích đu, "Không sao đâu."
Đường Tiễn đưa tay nâng trán, đây là yêu tinh đến từ phương nào, đáng yêu c.h.ế.t mất.
“Đợi trường đại học gửi thư, mình sẽ đi cùng cậu.” Đường Tiễn vuốt tóc mái trên trán Dung Hoàng.
"Nhưng chị gái nói muốn đưa mình đi."
Đường Tiễn nghiến răng nghiến lợi, lại là chị gái.
Hoá ra tình địch lớn nhất của anh là chị gái của Dung Hoàng?
"Hoàng Hoàng, lại đây ăn dâu." Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, mí mắt Đường Tiễn giật giật, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Dung Nhiễm.
Dung Hoàng lặng lẽ nhìn Đường Tiễn một chút, lén lút móc ngón tay út của anh.
Dung Hoàng tự cho là động tác ẩn, Dung Nhiễm nhìn thấy rõ ràng, cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Dung Hoàng, sau đó lại cảnh cáo nhìn Đường Tiễn.
Hiển nhiên Đường Tiễn đã chuẩn bị tốt, hoàn toàn không để ý tới thái độ thù địch của Dung Nhiễm, anh móc ngón tay Dung Hoàng nói: "Đi thôi."
Thái độ của Dung gia đã buông lỏng không ít, anh không thể để những nỗ lực của mình trở nên lãng phí.
Cưới Dung bé yêu về nhà sẽ là mục tiêu chính trong cuộc đời anh.
Cho đến khi Đường Tiễn rời đi, Dung Hoàng không có cơ hội ở một mình với Đường Tiễn.
Sau khi rời khỏi Dung gia, Đường Tiễn không khỏi nhìn lại, sau đó không nhịn được cười.
Cô gái nhỏ đứng ở cửa, dường như đang rón rén nhìn anh rời đi.
Đường Tiễn nghĩ tới Hòn Vọng Phu.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Đúng là đáng yêu muốn chết.
Hiện tại, Đường Tiễn ước Dung Hoàng bây giờ liền lớn lên, sau đó lừa người vào sổ hộ khẩu.
—
Cuối cùng, Dung Hoàng cũng đến buổi liên hoan tốt nghiệp.
Thủy Vân Dao là hội sở tương đối nổi tiếng, hôm nay có mấy lớp tốt nghiệp ở Chương Cẩm tổ chức liên hoan tốt nghiệp ở đây.
Dung Hoàng cùng Đảng Nguyệt lên lầu thì nhìn thấy Doãn Lăng.
Đương nhiên Doãn Lăng cũng nhìn thấy Dung Hoàng, thấy Dung Hoàng mắt nhìn thẳng đi ngang qua mình, trong lòng chợt lóe lên một tia kỳ lạ.
Cũng không phải vì thích, mà là vì trước đây Dung Hoàng rất thích cậu ta, nhưng bây giờ lại giống như những người xa lạ.
Khoảng cách quá lớn như vậy khiến Doãn Lăng cảm thấy khó chịu.
“Đường Tiễn nhà cậu đã sớm cảnh cáo tôi, không cho cậu uống rượu.” Cậu ta nghe thấy cô gái bên cạnh Dung Hoàng nói vậy.
"Nguyệt Nguyệt, cậu là tốt nhất, một chút thôi, một ngụm nhỏ thôi.” Dung Hoàng dài giọng, làm nũng với Đảng Nguyệt.
“Không thể!”
Doãn Lăng giấu đi sự kinh hãi trong mắt, Dung Hoàng và Đường Tiễn ở bên nhau?
Nhắc tới Đường Tiễn, mối hận thù giữa hai người vẫn là do chó Ngao Tây Tạng kết xuống.
Từ đó trở đi, vô luận là thành tích hay cách đối nhân xử thế, cậu ta cũng muốn liều mạng tranh đoạt với Đường Tiễn.
Dung Hoàng lẻn xuống lầu, đi về phía phòng khách. Đường Tiễn nhìn thấy cô chạy về phía khu vườn nhỏ phía sau.
Trong mắt Đường Tiễn hiện lên ý cười, anh đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
"Bé yêu." Dung Hoàng nghe thấy tiếng gọi này thì quay đầu ngước mắt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mang vẻ ngoài sạch sẽ, quý phái, đặc trưng của thiếu niên.
“Đường Tiễn.” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng gọi.
Tâm trí Đường Tiễn chợt động, anh tiến lên một bước, không nói một lời, ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm thật chặt.
Sau mười ngày suy nghĩ, cuối cùng anh cũng được ôm.
Đường Tiễn thở phào một hơi, lông mày vốn sắc bén lại tràn đầy mãn nguyện.
Như thể cảm thấy khoảng cách này vẫn chưa đủ, Đường Tiễn dứt khoát bế Dung Hoàng lên, cằm của Dung Hoàng tình cờ vùi vào cổ anh.
Chân Dung Hoàng rời khỏi mặt đất: “???”
“Đau.” Dung Hoàng cảm thấy cánh tay của Đường Tiễn sắp bóp c.h.ế.t cô.
Đường Tiễn bị tiếng khóc của Dung Hoàng đánh thức, tình trạng cố chấp và hoang tưởng gần như bệnh hoạn trong mắt anh trong nháy mắt đã tiêu tan.
Đặt cô gái nhỏ xuống, Đường Tiễn lười biếng cười nói: "Xin lỗi, bé yêu, mình làm cậu đau rồi."
Dung Hoàng mím môi, ngồi xuống xích đu, "Không sao đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tiễn đưa tay nâng trán, đây là yêu tinh đến từ phương nào, đáng yêu c.h.ế.t mất.
“Đợi trường đại học gửi thư, mình sẽ đi cùng cậu.” Đường Tiễn vuốt tóc mái trên trán Dung Hoàng.
"Nhưng chị gái nói muốn đưa mình đi."
Đường Tiễn nghiến răng nghiến lợi, lại là chị gái.
Hoá ra tình địch lớn nhất của anh là chị gái của Dung Hoàng?
"Hoàng Hoàng, lại đây ăn dâu." Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, mí mắt Đường Tiễn giật giật, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Dung Nhiễm.
Dung Hoàng lặng lẽ nhìn Đường Tiễn một chút, lén lút móc ngón tay út của anh.
Dung Hoàng tự cho là động tác ẩn, Dung Nhiễm nhìn thấy rõ ràng, cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Dung Hoàng, sau đó lại cảnh cáo nhìn Đường Tiễn.
Hiển nhiên Đường Tiễn đã chuẩn bị tốt, hoàn toàn không để ý tới thái độ thù địch của Dung Nhiễm, anh móc ngón tay Dung Hoàng nói: "Đi thôi."
Thái độ của Dung gia đã buông lỏng không ít, anh không thể để những nỗ lực của mình trở nên lãng phí.
Cưới Dung bé yêu về nhà sẽ là mục tiêu chính trong cuộc đời anh.
Cho đến khi Đường Tiễn rời đi, Dung Hoàng không có cơ hội ở một mình với Đường Tiễn.
Sau khi rời khỏi Dung gia, Đường Tiễn không khỏi nhìn lại, sau đó không nhịn được cười.
Cô gái nhỏ đứng ở cửa, dường như đang rón rén nhìn anh rời đi.
Đường Tiễn nghĩ tới Hòn Vọng Phu.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là đáng yêu muốn chết.
Hiện tại, Đường Tiễn ước Dung Hoàng bây giờ liền lớn lên, sau đó lừa người vào sổ hộ khẩu.
—
Cuối cùng, Dung Hoàng cũng đến buổi liên hoan tốt nghiệp.
Thủy Vân Dao là hội sở tương đối nổi tiếng, hôm nay có mấy lớp tốt nghiệp ở Chương Cẩm tổ chức liên hoan tốt nghiệp ở đây.
Dung Hoàng cùng Đảng Nguyệt lên lầu thì nhìn thấy Doãn Lăng.
Đương nhiên Doãn Lăng cũng nhìn thấy Dung Hoàng, thấy Dung Hoàng mắt nhìn thẳng đi ngang qua mình, trong lòng chợt lóe lên một tia kỳ lạ.
Cũng không phải vì thích, mà là vì trước đây Dung Hoàng rất thích cậu ta, nhưng bây giờ lại giống như những người xa lạ.
Khoảng cách quá lớn như vậy khiến Doãn Lăng cảm thấy khó chịu.
“Đường Tiễn nhà cậu đã sớm cảnh cáo tôi, không cho cậu uống rượu.” Cậu ta nghe thấy cô gái bên cạnh Dung Hoàng nói vậy.
"Nguyệt Nguyệt, cậu là tốt nhất, một chút thôi, một ngụm nhỏ thôi.” Dung Hoàng dài giọng, làm nũng với Đảng Nguyệt.
“Không thể!”
Doãn Lăng giấu đi sự kinh hãi trong mắt, Dung Hoàng và Đường Tiễn ở bên nhau?
Nhắc tới Đường Tiễn, mối hận thù giữa hai người vẫn là do chó Ngao Tây Tạng kết xuống.
Từ đó trở đi, vô luận là thành tích hay cách đối nhân xử thế, cậu ta cũng muốn liều mạng tranh đoạt với Đường Tiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro