Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 13
2024-08-30 22:13:09
Tiếng người ồn ào đi lại trên đường phố, Ngu Kiều lôi kéo Kỳ Ân ngồi xuống trước mặt “Văn Nhân Vô Kỵ” đang cố làm bộ làm tịch.
Nam tử dịch dung thành lão đạo sĩ chú ý thấy Ngu Kiều thậm chí còn không quay đầu lại hỏi Hoàng đế Bắc Tần bên cạnh lấy một câu đã kéo hắn đến trước quầy đoán mệnh của hắn ta, trong lòng hắn ta không khỏi đánh giá lại mối quan hệ của hai người.
Có khả năng Kỳ Ân còn thích Ngu Kiều hơn những gì hắn ta nghĩ, nàng không phải là nữ nhân ngu ngốc chỉ có thể lấy sắc để hầu người giống như lúc trước hắn ta nghĩ nữa.
Lúc này Ngu Kiều nhìn thấy ánh mắt Văn Nhân Vô Kỵ nhìn về phía nàng, nàng vô thức nhớ lại tình cảnh Ngu Kiều đã từng chạy theo sau theo đuổi người này.
Khi đó Văn Nhân Vô Kỵ cũng thường xuyên lộ ra biểu cảm như này, nụ cười trên gương mặt hắn ta nhìn có vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng thật ra theo kinh nghiệm vật lộn hơn nửa năm ở thị trường lao động của Ngu Kiều thì không có lần nào nụ cười của người này là chân thành.
Từ trên xuống dưới con người Văn Nhân Vô Kỵ này chỉ có một chữ…
Giả tạo!
Hư tình giả ý, làm bộ làm tịch.
Từ tận đáy lòng Ngu Kiều không thích loại người này.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nàng cảm thấy may mắn vì thời gian nàng xuyên không đến đây đủ sớm, người mà nàng cần lấy lòng cũng là kiểu người như Kỳ Ân. Nếu như để muộn thêm mấy năm nữa, chỉ sợ nàng đã phải vào hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ từ lâu rồi.
Nghĩ đến việc phải đối phó với loại người như vậy vì cái mạng nhỏ của mình, còn phải bắt đầu kịch bản cung đấu với các đấu sĩ trong hậu cung lắm mưu nhiều kế y như cái sàng kia của hắn ta, Ngu Kiều không khỏi sởn cả da gà vì nghĩ thấy mà sợ.
Nhắc đến chuyện này, bỗng dưng Ngu Kiều quay đầu nhìn về phía Kỳ Ân bên cạnh.
Vẫn là tướng công tốt, ngươi tốt nhất! Yêu ngươi moah ~
Nghe thấy tiếng lòng của nàng, trong mắt Kỳ Ân khẽ dao động, cúi đầu nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự cảm kích và cảm khái của Ngu Kiều.
Hai người chỉ vừa mới nhìn nhau được một lúc, một giọng nói gây mất hứng lập tức vang lên bên cạnh.
“Khụ, không biết nương tử muốn bói chuyện gì?”
Nghe thấy vậy, Ngu Kiều quay đầu lại, nàng dừng lại một lúc, còn chưa kịp đưa ra quyết định, Văn Nhân Vô Kỵ lại lên tiếng: “… Nếu nương tử đang do dự thì thật ra lão đạo có thấy được một số thứ, lão đạo nhìn tướng mạo của nương tử thấy có lẽ mấy ngày gần đây đang Hồng Loan tinh động*, hay là chúng ta bói tình duyên đi, ngươi thấy thế nào?”
*Hồng Loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn; nghĩa là sắp cưới; nên duyên vợ chồng.
Tình duyên?
Gần như ngay khi nghe thấy hai chữ này, Ngu Kiều liếc mắt nhìn về phía Kỳ Ân bên cạnh theo phản xạ có điều kiện.
Chú ý đến động tác nhỏ của Ngu Kiều, trong đôi mắt Văn Nhân Vô Kỵ đang giả làm lão đạo lộ ra chút âm u.
Có vẻ như chuyện dụ dỗ Ngu Kiều còn khó khăn hơn hắn ta nghĩ nhiều…
Nhìn thấy tia sáng mờ mờ trong đôi mắt của Kỳ Ân, Ngu Kiều mới đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng nàng cảm thấy rung động một cách khó hiểu, sau khi nhanh chóng nhìn về phía Văn Nhân Vô Kỵ đang làm bộ làm tịch, lúc này nàng mới hơi nâng cằm lên: “Vậy… Bói tình duyên đi!”
Ngoài những kỹ năng khác, nam chính Văn Nhân Vô Kỵ thật sự có kỹ năng bói toán, nhưng không thể biết được rốt cuộc thứ hắn ta nói ra là thật hay là giả.
“Mời nương tử rút một cái quẻ từ ống quẻ này.”
Văn Nhân Vô Kỵ đưa tay ra chỉ về phía ống quẻ đặt phía bên phải hắn ta.
Ngu Kiều làm theo lời hắn ta tiện tay rút một thẻ quẻ trong đấy, sau đó ánh mắt hắn ta ra hiệu bảo nàng đưa quẻ cho hắn ta.
Nhưng hắn ta chỉ nhìn lướt qua thẻ quẻ, Ngu Kiều chú ý thấy tên diễn sâu kia sắp sửa nghiêm túc, mãi một lúc lâu mà hắn ta không nói câu nào.
Đối với chuyện này, Ngu Kiều đành phải phối hợp nói: “Đạo trưởng, sao rồi?”
Nghe thấy nàng hỏi thăm, Văn Nhân Vô Kỵ chậm rãi đặt thẻ quẻ trong tay xuống, khẽ lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước, sau đó mới trầm giọng thong thả nói: “Hoa nở đúng xuân hoa lại rơi, sang hèn chìm nổi cũng đời người. Đã từng ngưỡng mộ ai cao quý, vạn sự sau cùng phải mất thôi*.”
*Tham khảo từ Quẻ số 23 - Quan Đế Linh Xâm của web Tử vi cổ học.
Đọc thơ xong, ánh mắt hắn ta mới nhìn về phía gương mặt của Ngu Kiều, hắn ta nhíu mày, trong đôi mắt ẩn chứa khuyên nhủ: “Đây là quẻ hạ hạ. Nếu nương tử cầu tình duyên thì lão đạo ta chỉ có thể cho ngươi với vị lang quân bên cạnh hai câu. Hai người các ngươi bát tự không hợp, chia tay càng sớm càng tốt, nếu miễn cưỡng ở bên nhau thì sẽ chỉ hại mình hại người thôi.”
Ha, để cho ngươi nói mà ngươi cũng dám nói thật đấy à!
Sau khi nghe hắn ta cảnh báo xong, Ngu Kiều suýt chút nữa tức đến nỗi bật cười.
Bỗng nhiên hắn ta đứng dậy, nàng còn chưa kịp nói gì thì thấy hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Kỳ Ân ngồi bên cạnh nàng, đồng thời bàn tay trái nhanh chóng bấm đốt ngón tay, đến khi mở mắt ra, không hiểu sao hắn ta lại hoảng sợ lùi ra sau.
“Lúc nãy đứng xa nên lão đạo không nhìn thấy rõ tướng mạo của nương tử, bây giờ đến gần mới bất ngờ phát hiện tướng mạo của nương tử tốt vậy, sao lại có dấu hiệu của đoản mệnh. Vừa nãy lão đạo tìm cách bấm đốt ngón tay tính thử, cuối cùng cũng tính ra được điểm mấu chốt của chuyện này lại nằm trên người vị lang quân bên cạnh?”
“Lang quân ngươi từ nhỏ đã tang mẫu, sau này lại tang phụ, thậm chí bậc cha chú người thân cũng liên tục qua đời, tất cả đều mất vào lúc thịnh niên, có đúng không? Ai ngờ, đủ kiểu lý do, tất cả đều bắt đầu từ ngươi.”
“Chỉ vì lang quân ngươi… Có số phận Thiên Sát Cô Tinh, đã định sẵn cả đời ngươi không thể thành thân sống cô độc đến già, người phàm không thể dễ dàng đến gần ngươi. Dù tiểu nương tử có mệnh cách cao quý như thế, nhưng nếu ở cạnh lang quân này lâu… Nhẹ thì bệnh tật triền miên, bệnh lâu không khỏi. Nặng thì, đi đời nhà ma!”
Vừa nghe đến đây, tất cả mọi người đều không chú ý thấy ngón tay đang rũ bên người của Kỳ Ân hơi run rẩy, đôi mắt nhìn về phía Văn Nhân Vô Kỵ cũng trở nên sâu thẳm.
Ngu Kiều gần như vô thức nhìn về phía Kỳ Ân ngồi bên cạnh mình với vẻ mặt lo lắng, nàng thậm chí còn thấy hối hận khi đến chỗ Văn Nhân Vô Kỵ để nghe hắn ta nói hươu nói vượn.
Mấy người khác thì thôi đi, nhưng khi nghe thấy trong lời nói của Văn Nhân Vô Kỵ ám chỉ Công chúa dị tộc cũng chính là mẫu thân - người mẹ sống nương tựa với Kỳ Ân trong lịch sử đã qua đời ngay trước đêm khi hắn đến Nam Sở làm con tin cũng là do bị hắn khắc chết, thật sự quá quá đáng!
Không hiểu sao trong lòng Ngu Kiều lại dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả, đồng thời nàng cũng càng lúc càng thấy chán ghét nam chính này hơn.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế hả!”
Ngu Kiều vô thức đứng chắn trước mặt Kỳ Ân, tức giận đến nỗi đỏ cả mặt.
“Người xuất gia không nói dối, lão đạo chỉ đang ăn ngay nói thật thôi, sao nương tử có thể tuỳ tiện trách móc ta thế được?”
Văn Nhân Vô Kỵ bày ra thái độ nghiêm nghị không thể xâm phạm, sau đó hắn ta giơ quẻ trong tay lên: “Huống hồ quẻ do chính tay nương tử rút còn đang ở đây, ngươi cầm cái quẻ này đến bất cứ đạo quan nào thì các đạo sĩ ở đấy cũng sẽ giải thích quẻ này như ta thôi. Đây là chuyện số phận đã định sẵn rồi.”
Nam tử nói năng có khí phách.
“Ha!”
Ngu Kiều không chịu nổi nữa, nàng thật sự tức đến nỗi bật cười vì độ mặt dày vô liêm sỉ của nam chính.
Thậm chí có một thoáng nàng còn quên mất Kỳ Ân đang đứng sau lưng nàng, quên mất phải duy trì thiết lập quý nữ mong manh rụt rè, nàng đứng tại chỗ xắn tay áo của mình lên, để lộ ra hai cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, duỗi tay cầm lấy ống quẻ của Văn Nhân Vô Kỵ.
Nhìn về phía nam chính trước mặt, nàng bộc lộ bản tính thật cười khẩy: “Số phận đã định sẵn đúng không? Trên quẻ viết thế đúng không?”
Cười xong nàng bắt đầu rút từng thẻ quẻ còn dư lại trong ống quẻ ra, quẻ này không tốt, vứt, quẻ này cũng không tốt, lại vứt tiếp, nàng cứ thế không kiêng nể gì chọn lựa đủ kiểu thẻ quẻ trong ống quẻ ngay trước mặt Văn Nhân Vô Kỵ.
“Tiểu nương tử ngươi đang làm gì thế? Ngươi làm thế chẳng phải… Chẳng phải đang làm khó lão đạo sao?”
Văn Nhân Vô Kỵ còn chưa nói hết câu, ánh mắt Ngu Kiều sáng lên, cuối cùng cũng tìm được một thẻ quẻ khiến nàng cực kỳ hài lòng, nàng bỏ ống thẻ uống, đọc chữ trên thẻ quẻ kia: “Sấm mưa lo việc có thiên lôi, họa phước tốt lành hiểu rõ rồi. Lòng thành cầu khấn đều linh ứng, rút được xăm này tốt nhất thôi*.”
*Tham khảo quẻ số 100 Quan Đế Linh Xâm của Tử vi cổ học.
Đọc xong, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Ân đứng sau lưng nàng nãy giờ không nói câu nào, đôi mắt long lanh trong veo: “Chàng xem đi, thiếp rút được rồi!”
Nói rồi nàng lắc lắc cái thẻ trong tay: “Đây, đã nhìn thấy chữ trên đấy chưa, chắc chắn là quẻ thượng thượng. Vậy nên tốt nhất đừng nên nghe lời mấy lão lừa đảo này nói hươu nói vượn, chắc chắn chúng ta sẽ ở bên nhau dài lâu, bạc đầu giai lão. Chàng không phải mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh định sẵn sẽ cô đơn đến già gì hết, thiếp ăn được uống được, có thể chạy nhảy tung tăng, thiếp sẽ sống tốt thôi, chàng cứ chờ đi, thiếp bảo đảm thiếp sẽ không mất sớm hơn chàng đâu, chàng có tin không!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Kỳ Ân lặng lẽ nhìn nàng, đã qua một lúc lâu mà hắn vẫn không chớp mắt.
“Ngươi, ngươi, tiểu nương tử này, ngươi xin quẻ mà sao lại bất kính thế?”
Văn Nhân Vô Kỵ ở bên cạnh bị sốc trước hành động của Ngu Kiều, vẻ mặt hắn ta tức giận, đôi tay run rẩy chỉ vào nữ tử ở phía đối diện.
Ngu Kiều nghe thấy thế, cầm thẻ quẻ ngước mắt lên nhìn hắn ta, cười nói: “Người đời cầu Thần bái Phật cũng được, đoán mệnh bói toán cũng chẳng sao, sở dĩ mọi người thành kính là vì muốn có một kết quả tốt. Nếu như dù có thành kính như nào thì kết quả vẫn không tốt, điều đó chứng tỏ có thành kính hơn nữa thì cũng vô ích. Nếu đã vậy, sao lại đi tin vào số phận mà không tin vào bản thân?”
“Ta không tin cái gọi là số phận đã định sẵn, ta chỉ tin mệnh là do ta chứ không phải do trời!”
Chẳng mấy khi Ngu Kiều lại xốc nổi một lần.
Hơn nữa, theo nguyên lý bói toán hiện đại của bọn họ, dù là đoán chữ gieo quẻ của phương Đông hay là bói Tarot bản đồ sao của phương Tây, hoặc cũng có thể là chia sẻ vận may trên Weibo, nếu người nào tin chắc chắn sẽ tin chắc mấy cái này, người nào không tin sẽ coi tất cả những cái này như mê tín dị đoan, mệnh là do ta chứ không phải do trời.
Trước giờ Ngu Kiều cũng luôn như vậy.
Nói xong những câu này, trong tay Ngu Kiều cầm thẻ quẻ, không còn kiên nhẫn để tiếp tục nghe nam chính làm trò nữa, nàng nắm lấy tay Kỳ Ân đi về phía trước.
Kỳ Ân đi bên cạnh, nhìn chằm chằm vạt áo đang nhẹ nhàng bay phấp phới do Ngu Kiều đi quá nhanh, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể đối phương, ngón tay bị Ngu Kiều nắm hơi cử động, ngay khi hắn nắm chặt tay, lòng bàn tay vốn lạnh lẽo lập tức cảm thấy ấm áp.
Thật sự, rất nóng, rất ấm áp…
Mãi cho đến khi hai người sắp đi đến một ngã rẽ, lúc này nam nhân mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Vô Kỵ đang dịch dung thành lão đạo, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo như băng.
Chỉ còn lại Văn Nhân Vô Kỵ vẫn đứng sau quán quẻ, hắn ta lắc đầu thở dài nhìn hai người rời đi, thật ra trong lòng hắn ta đang gào thét.
Rốt cuộc sao lại thế? Vì sao trên đời lại có loại nữ nhân như vậy chứ!
Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử ngu xuẩn lấy sắc hầu người, nói chuyện còn hiên ngang oai hùng hơn cả nam nhân, mệnh của ta do ta chứ không do trời, Văn Nhân Vô Kỵ suýt chút nữa bị nàng chọc cho tức chết.
Lần này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội lẻn ra khỏi đội tòng quân, nhưng không ngờ chẳng những không chôn được một cái gai ngầm vào giữa hai người Ngu Kiều và Kỳ Ân, tạo nền tảng cho việc sau này hắn ta tiếp cận dụ dỗ Ngu Kiều, mà còn… Còn vì thế… Thúc đẩy tình cảm giữa hai người họ!
Đúng là tốn công vô ích!
Xem ra sau này phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn!
Chỉ sợ là không thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Văn Nhân Vô Kỵ thu dọn đồ đạc của mình, thay xiêm y của tiểu hoạn quan Trường Đức, hắn ta vừa mới đặt chân vào nơi đóng quân, trong lòng lập tức nảy sinh một trực giác cực kỳ nguy hiểm, trực giác như vậy khiến hắn ta không thể để ý đến chuyện bản thân hành động khác thường có bị người khác phát hiện không, hắn ta lập tức quay đầu chạy ra ngoài.
May mà hắn ta bỏ chạy rất nhanh, ngay khi nam tử nhấc chân chạy trốn, một mũi tên bắn lén không biết từ đâu ra bắn đến sau lưng hắn ta, cắm sâu vào chỗ mới nãy hắn ta đứng, lông vũ trên mũi tên nhọn đung đưa, phát ra tiếng vù vù.
Có thể nói chỉ cần Văn Nhân Vô Kỵ chậm chân thêm chút nữa là kết cục của hắn ta sẽ là đổ máu.
Cảnh này khiến cho nam tử hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc mình bị lộ ở chỗ nào, lập sởn da gà khắp người, chật vật vội vàng chạy thẳng ra khỏi nơi đóng quân, sau lưng hắn ta là tiếng vó ngựa đuổi theo vang lên liên hồi.
Rốt cuộc hắn ta đã sai ở chỗ nào?
Biểu cảm của Văn Nhân Vô Kỵ sợ hãi đến méo mó dị dạng.
Nam tử dịch dung thành lão đạo sĩ chú ý thấy Ngu Kiều thậm chí còn không quay đầu lại hỏi Hoàng đế Bắc Tần bên cạnh lấy một câu đã kéo hắn đến trước quầy đoán mệnh của hắn ta, trong lòng hắn ta không khỏi đánh giá lại mối quan hệ của hai người.
Có khả năng Kỳ Ân còn thích Ngu Kiều hơn những gì hắn ta nghĩ, nàng không phải là nữ nhân ngu ngốc chỉ có thể lấy sắc để hầu người giống như lúc trước hắn ta nghĩ nữa.
Lúc này Ngu Kiều nhìn thấy ánh mắt Văn Nhân Vô Kỵ nhìn về phía nàng, nàng vô thức nhớ lại tình cảnh Ngu Kiều đã từng chạy theo sau theo đuổi người này.
Khi đó Văn Nhân Vô Kỵ cũng thường xuyên lộ ra biểu cảm như này, nụ cười trên gương mặt hắn ta nhìn có vẻ dịu dàng ấm áp, nhưng thật ra theo kinh nghiệm vật lộn hơn nửa năm ở thị trường lao động của Ngu Kiều thì không có lần nào nụ cười của người này là chân thành.
Từ trên xuống dưới con người Văn Nhân Vô Kỵ này chỉ có một chữ…
Giả tạo!
Hư tình giả ý, làm bộ làm tịch.
Từ tận đáy lòng Ngu Kiều không thích loại người này.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nàng cảm thấy may mắn vì thời gian nàng xuyên không đến đây đủ sớm, người mà nàng cần lấy lòng cũng là kiểu người như Kỳ Ân. Nếu như để muộn thêm mấy năm nữa, chỉ sợ nàng đã phải vào hậu cung của Văn Nhân Vô Kỵ từ lâu rồi.
Nghĩ đến việc phải đối phó với loại người như vậy vì cái mạng nhỏ của mình, còn phải bắt đầu kịch bản cung đấu với các đấu sĩ trong hậu cung lắm mưu nhiều kế y như cái sàng kia của hắn ta, Ngu Kiều không khỏi sởn cả da gà vì nghĩ thấy mà sợ.
Nhắc đến chuyện này, bỗng dưng Ngu Kiều quay đầu nhìn về phía Kỳ Ân bên cạnh.
Vẫn là tướng công tốt, ngươi tốt nhất! Yêu ngươi moah ~
Nghe thấy tiếng lòng của nàng, trong mắt Kỳ Ân khẽ dao động, cúi đầu nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự cảm kích và cảm khái của Ngu Kiều.
Hai người chỉ vừa mới nhìn nhau được một lúc, một giọng nói gây mất hứng lập tức vang lên bên cạnh.
“Khụ, không biết nương tử muốn bói chuyện gì?”
Nghe thấy vậy, Ngu Kiều quay đầu lại, nàng dừng lại một lúc, còn chưa kịp đưa ra quyết định, Văn Nhân Vô Kỵ lại lên tiếng: “… Nếu nương tử đang do dự thì thật ra lão đạo có thấy được một số thứ, lão đạo nhìn tướng mạo của nương tử thấy có lẽ mấy ngày gần đây đang Hồng Loan tinh động*, hay là chúng ta bói tình duyên đi, ngươi thấy thế nào?”
*Hồng Loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn; nghĩa là sắp cưới; nên duyên vợ chồng.
Tình duyên?
Gần như ngay khi nghe thấy hai chữ này, Ngu Kiều liếc mắt nhìn về phía Kỳ Ân bên cạnh theo phản xạ có điều kiện.
Chú ý đến động tác nhỏ của Ngu Kiều, trong đôi mắt Văn Nhân Vô Kỵ đang giả làm lão đạo lộ ra chút âm u.
Có vẻ như chuyện dụ dỗ Ngu Kiều còn khó khăn hơn hắn ta nghĩ nhiều…
Nhìn thấy tia sáng mờ mờ trong đôi mắt của Kỳ Ân, Ngu Kiều mới đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng nàng cảm thấy rung động một cách khó hiểu, sau khi nhanh chóng nhìn về phía Văn Nhân Vô Kỵ đang làm bộ làm tịch, lúc này nàng mới hơi nâng cằm lên: “Vậy… Bói tình duyên đi!”
Ngoài những kỹ năng khác, nam chính Văn Nhân Vô Kỵ thật sự có kỹ năng bói toán, nhưng không thể biết được rốt cuộc thứ hắn ta nói ra là thật hay là giả.
“Mời nương tử rút một cái quẻ từ ống quẻ này.”
Văn Nhân Vô Kỵ đưa tay ra chỉ về phía ống quẻ đặt phía bên phải hắn ta.
Ngu Kiều làm theo lời hắn ta tiện tay rút một thẻ quẻ trong đấy, sau đó ánh mắt hắn ta ra hiệu bảo nàng đưa quẻ cho hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hắn ta chỉ nhìn lướt qua thẻ quẻ, Ngu Kiều chú ý thấy tên diễn sâu kia sắp sửa nghiêm túc, mãi một lúc lâu mà hắn ta không nói câu nào.
Đối với chuyện này, Ngu Kiều đành phải phối hợp nói: “Đạo trưởng, sao rồi?”
Nghe thấy nàng hỏi thăm, Văn Nhân Vô Kỵ chậm rãi đặt thẻ quẻ trong tay xuống, khẽ lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước, sau đó mới trầm giọng thong thả nói: “Hoa nở đúng xuân hoa lại rơi, sang hèn chìm nổi cũng đời người. Đã từng ngưỡng mộ ai cao quý, vạn sự sau cùng phải mất thôi*.”
*Tham khảo từ Quẻ số 23 - Quan Đế Linh Xâm của web Tử vi cổ học.
Đọc thơ xong, ánh mắt hắn ta mới nhìn về phía gương mặt của Ngu Kiều, hắn ta nhíu mày, trong đôi mắt ẩn chứa khuyên nhủ: “Đây là quẻ hạ hạ. Nếu nương tử cầu tình duyên thì lão đạo ta chỉ có thể cho ngươi với vị lang quân bên cạnh hai câu. Hai người các ngươi bát tự không hợp, chia tay càng sớm càng tốt, nếu miễn cưỡng ở bên nhau thì sẽ chỉ hại mình hại người thôi.”
Ha, để cho ngươi nói mà ngươi cũng dám nói thật đấy à!
Sau khi nghe hắn ta cảnh báo xong, Ngu Kiều suýt chút nữa tức đến nỗi bật cười.
Bỗng nhiên hắn ta đứng dậy, nàng còn chưa kịp nói gì thì thấy hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Kỳ Ân ngồi bên cạnh nàng, đồng thời bàn tay trái nhanh chóng bấm đốt ngón tay, đến khi mở mắt ra, không hiểu sao hắn ta lại hoảng sợ lùi ra sau.
“Lúc nãy đứng xa nên lão đạo không nhìn thấy rõ tướng mạo của nương tử, bây giờ đến gần mới bất ngờ phát hiện tướng mạo của nương tử tốt vậy, sao lại có dấu hiệu của đoản mệnh. Vừa nãy lão đạo tìm cách bấm đốt ngón tay tính thử, cuối cùng cũng tính ra được điểm mấu chốt của chuyện này lại nằm trên người vị lang quân bên cạnh?”
“Lang quân ngươi từ nhỏ đã tang mẫu, sau này lại tang phụ, thậm chí bậc cha chú người thân cũng liên tục qua đời, tất cả đều mất vào lúc thịnh niên, có đúng không? Ai ngờ, đủ kiểu lý do, tất cả đều bắt đầu từ ngươi.”
“Chỉ vì lang quân ngươi… Có số phận Thiên Sát Cô Tinh, đã định sẵn cả đời ngươi không thể thành thân sống cô độc đến già, người phàm không thể dễ dàng đến gần ngươi. Dù tiểu nương tử có mệnh cách cao quý như thế, nhưng nếu ở cạnh lang quân này lâu… Nhẹ thì bệnh tật triền miên, bệnh lâu không khỏi. Nặng thì, đi đời nhà ma!”
Vừa nghe đến đây, tất cả mọi người đều không chú ý thấy ngón tay đang rũ bên người của Kỳ Ân hơi run rẩy, đôi mắt nhìn về phía Văn Nhân Vô Kỵ cũng trở nên sâu thẳm.
Ngu Kiều gần như vô thức nhìn về phía Kỳ Ân ngồi bên cạnh mình với vẻ mặt lo lắng, nàng thậm chí còn thấy hối hận khi đến chỗ Văn Nhân Vô Kỵ để nghe hắn ta nói hươu nói vượn.
Mấy người khác thì thôi đi, nhưng khi nghe thấy trong lời nói của Văn Nhân Vô Kỵ ám chỉ Công chúa dị tộc cũng chính là mẫu thân - người mẹ sống nương tựa với Kỳ Ân trong lịch sử đã qua đời ngay trước đêm khi hắn đến Nam Sở làm con tin cũng là do bị hắn khắc chết, thật sự quá quá đáng!
Không hiểu sao trong lòng Ngu Kiều lại dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả, đồng thời nàng cũng càng lúc càng thấy chán ghét nam chính này hơn.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế hả!”
Ngu Kiều vô thức đứng chắn trước mặt Kỳ Ân, tức giận đến nỗi đỏ cả mặt.
“Người xuất gia không nói dối, lão đạo chỉ đang ăn ngay nói thật thôi, sao nương tử có thể tuỳ tiện trách móc ta thế được?”
Văn Nhân Vô Kỵ bày ra thái độ nghiêm nghị không thể xâm phạm, sau đó hắn ta giơ quẻ trong tay lên: “Huống hồ quẻ do chính tay nương tử rút còn đang ở đây, ngươi cầm cái quẻ này đến bất cứ đạo quan nào thì các đạo sĩ ở đấy cũng sẽ giải thích quẻ này như ta thôi. Đây là chuyện số phận đã định sẵn rồi.”
Nam tử nói năng có khí phách.
“Ha!”
Ngu Kiều không chịu nổi nữa, nàng thật sự tức đến nỗi bật cười vì độ mặt dày vô liêm sỉ của nam chính.
Thậm chí có một thoáng nàng còn quên mất Kỳ Ân đang đứng sau lưng nàng, quên mất phải duy trì thiết lập quý nữ mong manh rụt rè, nàng đứng tại chỗ xắn tay áo của mình lên, để lộ ra hai cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn, duỗi tay cầm lấy ống quẻ của Văn Nhân Vô Kỵ.
Nhìn về phía nam chính trước mặt, nàng bộc lộ bản tính thật cười khẩy: “Số phận đã định sẵn đúng không? Trên quẻ viết thế đúng không?”
Cười xong nàng bắt đầu rút từng thẻ quẻ còn dư lại trong ống quẻ ra, quẻ này không tốt, vứt, quẻ này cũng không tốt, lại vứt tiếp, nàng cứ thế không kiêng nể gì chọn lựa đủ kiểu thẻ quẻ trong ống quẻ ngay trước mặt Văn Nhân Vô Kỵ.
“Tiểu nương tử ngươi đang làm gì thế? Ngươi làm thế chẳng phải… Chẳng phải đang làm khó lão đạo sao?”
Văn Nhân Vô Kỵ còn chưa nói hết câu, ánh mắt Ngu Kiều sáng lên, cuối cùng cũng tìm được một thẻ quẻ khiến nàng cực kỳ hài lòng, nàng bỏ ống thẻ uống, đọc chữ trên thẻ quẻ kia: “Sấm mưa lo việc có thiên lôi, họa phước tốt lành hiểu rõ rồi. Lòng thành cầu khấn đều linh ứng, rút được xăm này tốt nhất thôi*.”
*Tham khảo quẻ số 100 Quan Đế Linh Xâm của Tử vi cổ học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đọc xong, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Ân đứng sau lưng nàng nãy giờ không nói câu nào, đôi mắt long lanh trong veo: “Chàng xem đi, thiếp rút được rồi!”
Nói rồi nàng lắc lắc cái thẻ trong tay: “Đây, đã nhìn thấy chữ trên đấy chưa, chắc chắn là quẻ thượng thượng. Vậy nên tốt nhất đừng nên nghe lời mấy lão lừa đảo này nói hươu nói vượn, chắc chắn chúng ta sẽ ở bên nhau dài lâu, bạc đầu giai lão. Chàng không phải mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh định sẵn sẽ cô đơn đến già gì hết, thiếp ăn được uống được, có thể chạy nhảy tung tăng, thiếp sẽ sống tốt thôi, chàng cứ chờ đi, thiếp bảo đảm thiếp sẽ không mất sớm hơn chàng đâu, chàng có tin không!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Kỳ Ân lặng lẽ nhìn nàng, đã qua một lúc lâu mà hắn vẫn không chớp mắt.
“Ngươi, ngươi, tiểu nương tử này, ngươi xin quẻ mà sao lại bất kính thế?”
Văn Nhân Vô Kỵ ở bên cạnh bị sốc trước hành động của Ngu Kiều, vẻ mặt hắn ta tức giận, đôi tay run rẩy chỉ vào nữ tử ở phía đối diện.
Ngu Kiều nghe thấy thế, cầm thẻ quẻ ngước mắt lên nhìn hắn ta, cười nói: “Người đời cầu Thần bái Phật cũng được, đoán mệnh bói toán cũng chẳng sao, sở dĩ mọi người thành kính là vì muốn có một kết quả tốt. Nếu như dù có thành kính như nào thì kết quả vẫn không tốt, điều đó chứng tỏ có thành kính hơn nữa thì cũng vô ích. Nếu đã vậy, sao lại đi tin vào số phận mà không tin vào bản thân?”
“Ta không tin cái gọi là số phận đã định sẵn, ta chỉ tin mệnh là do ta chứ không phải do trời!”
Chẳng mấy khi Ngu Kiều lại xốc nổi một lần.
Hơn nữa, theo nguyên lý bói toán hiện đại của bọn họ, dù là đoán chữ gieo quẻ của phương Đông hay là bói Tarot bản đồ sao của phương Tây, hoặc cũng có thể là chia sẻ vận may trên Weibo, nếu người nào tin chắc chắn sẽ tin chắc mấy cái này, người nào không tin sẽ coi tất cả những cái này như mê tín dị đoan, mệnh là do ta chứ không phải do trời.
Trước giờ Ngu Kiều cũng luôn như vậy.
Nói xong những câu này, trong tay Ngu Kiều cầm thẻ quẻ, không còn kiên nhẫn để tiếp tục nghe nam chính làm trò nữa, nàng nắm lấy tay Kỳ Ân đi về phía trước.
Kỳ Ân đi bên cạnh, nhìn chằm chằm vạt áo đang nhẹ nhàng bay phấp phới do Ngu Kiều đi quá nhanh, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể đối phương, ngón tay bị Ngu Kiều nắm hơi cử động, ngay khi hắn nắm chặt tay, lòng bàn tay vốn lạnh lẽo lập tức cảm thấy ấm áp.
Thật sự, rất nóng, rất ấm áp…
Mãi cho đến khi hai người sắp đi đến một ngã rẽ, lúc này nam nhân mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Vô Kỵ đang dịch dung thành lão đạo, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo như băng.
Chỉ còn lại Văn Nhân Vô Kỵ vẫn đứng sau quán quẻ, hắn ta lắc đầu thở dài nhìn hai người rời đi, thật ra trong lòng hắn ta đang gào thét.
Rốt cuộc sao lại thế? Vì sao trên đời lại có loại nữ nhân như vậy chứ!
Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử ngu xuẩn lấy sắc hầu người, nói chuyện còn hiên ngang oai hùng hơn cả nam nhân, mệnh của ta do ta chứ không do trời, Văn Nhân Vô Kỵ suýt chút nữa bị nàng chọc cho tức chết.
Lần này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội lẻn ra khỏi đội tòng quân, nhưng không ngờ chẳng những không chôn được một cái gai ngầm vào giữa hai người Ngu Kiều và Kỳ Ân, tạo nền tảng cho việc sau này hắn ta tiếp cận dụ dỗ Ngu Kiều, mà còn… Còn vì thế… Thúc đẩy tình cảm giữa hai người họ!
Đúng là tốn công vô ích!
Xem ra sau này phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn!
Chỉ sợ là không thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Văn Nhân Vô Kỵ thu dọn đồ đạc của mình, thay xiêm y của tiểu hoạn quan Trường Đức, hắn ta vừa mới đặt chân vào nơi đóng quân, trong lòng lập tức nảy sinh một trực giác cực kỳ nguy hiểm, trực giác như vậy khiến hắn ta không thể để ý đến chuyện bản thân hành động khác thường có bị người khác phát hiện không, hắn ta lập tức quay đầu chạy ra ngoài.
May mà hắn ta bỏ chạy rất nhanh, ngay khi nam tử nhấc chân chạy trốn, một mũi tên bắn lén không biết từ đâu ra bắn đến sau lưng hắn ta, cắm sâu vào chỗ mới nãy hắn ta đứng, lông vũ trên mũi tên nhọn đung đưa, phát ra tiếng vù vù.
Có thể nói chỉ cần Văn Nhân Vô Kỵ chậm chân thêm chút nữa là kết cục của hắn ta sẽ là đổ máu.
Cảnh này khiến cho nam tử hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc mình bị lộ ở chỗ nào, lập sởn da gà khắp người, chật vật vội vàng chạy thẳng ra khỏi nơi đóng quân, sau lưng hắn ta là tiếng vó ngựa đuổi theo vang lên liên hồi.
Rốt cuộc hắn ta đã sai ở chỗ nào?
Biểu cảm của Văn Nhân Vô Kỵ sợ hãi đến méo mó dị dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro