Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 32
2024-08-30 22:13:09
Hôm sau, ánh nắng ban mai ló dạng, vầng trăng khuyết vẫn còn treo ở trên chân trời trắng xóa.
Có lẽ do hôm qua mải mê suy nghĩ lung tung trước khi đi ngủ, do đó tới tận nửa đêm mà Ngu Kiều vẫn trằn trọc không ngủ được, bèn quấn quýt với Kỳ Ân một lúc thật lâu. Đến khi trời tờ mờ sáng nam nhân bên cạnh mới đứng dậy, nàng chỉ lầu bầu hai tiếng, mắt không thèm mở quấn chặt lấy chăn rồi lăn vào trong cùng của giường.
Kỳ Ân thấy thế bèn dịu dàng đặt cánh tay bên ngoài của Ngu Kiều vào trong chăn, sau đó cúi đầu khẽ hôn một cái vào trán nữ tử đang say giấc rồi mới xoay người rời đi.
Trong thư phòng tối tăm và yên tĩnh.
Kỳ Ân đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn nụ hoa hải đường chớm nở dưới cửa cùng với hạt sương óng ánh rơi trên cánh hoa.
Lúc này hắn mới từ từ mở bức thư bí mật mà Mặc vệ đã lấy từ trong tay thị nữ, người đã hấp ta hấp tấp báo tin cho ai đó vào giờ dần sáng nay.
Kỳ Ân đọc hết những lời yêu nồng nàn và nhớ nhung từ gã nam nhân kích động quá trớn dành cho Ngu Kiều khi biết nàng đã hạ độc thành công. Trong thư có cả lời hứa vô căn cứ chừng nào bạo quân Kỳ Ân mất mạng, hắn ta sẽ lập Ngu Kiều làm hậu ngay. Hắn đọc đến đây bèn nhếch môi, vẻ khát máu chợt thoáng qua trong mắt.
“Văn Nhân Vô Kỵ.”
Bốn chữ không nặng không nhẹ nhưng đầy lạnh lùng và khát máu.
Dứt lời, Kỳ Ân bèn đưa bức thư bí mật đến trước ngọn nến hơi lắc lư cách đó không xa, trơ mắt nhìn trang giấy cong lên rồi hóa thành tro tàn bằng tốc độ nhanh nhất.
“Cô không ngờ rằng những tên hèn nhát của Bắc Tần cũng dám cứng rắn được một lần, nhúng tay vào theo. Cũng được, tiện thể dứt khoát dọn dẹp một lần, tránh cho sau này Kiều Kiều nghe thấy mấy lời chói tai, khiến nàng ấy không vui…”
Nửa câu đầu nam tử nói bằng giọng mỉa mai và khát máu, nửa câu sau tựa như tảng băng trên núi cao quanh năm không tan, chớp mắt hóa thành một vũng nước xuân ấm áp nhất vào đầu mùa xuân. Đặc biệt khi nhắc đến hai chữ Kiều Kiều, giọng điệu của hắn toát lên vẻ dịu dàng và quyến luyến khó có thể miêu tả thành lời.
Lúc này Ngu Kiều vẫn đang ngủ say, không biết những chuyện biến hóa khôn lường sau khi nàng ngủ.
Ngủ một giấc thỏa thích, nàng mới đứng dậy khỏi giường, lập tức lựa chọn khoanh tay nhìn chằm chằm vào nó.
Mặc dù lần này Ngu Kiều tốn khá nhiều thời gian mới trông thấy vết đỏ trên cánh tay chuyển động nhưng nó vẫn còn, không giống giấc mơ tuyệt vời đêm qua của nàng chút nào. Sau khi ngủ một giấc thức dậy, ông trời bất ngờ quan tâm nàng, cổ trùng này kia kia nọ đều biến mất biệt tăm biệt tích. Từ đây nàng không cần đảm nhận trọng trách gì nữa, sống những ngày tháng vui vẻ, không biết xấu hổ với Kỳ Ân.
Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, hiện thực tàn khốc không màng lý lẽ, vung tay tát cho nàng một cái thật kêu.
Ngu Kiều là cái gai trong mắt Văn Nhân Vô Kỵ mắt nổ mắt xịt, nàng cứ nơm nớp lo sợ, bàng hoàng khủng hoảng, mỗi đêm trước khi ngủ đều sợ hôm nay mình không thể mở mắt.
Thế là…
Ngày hôm sau, Ngu Kiều hoảng sợ mở bừng mắt.
Ngày thứ ba, Ngu Kiều lo lắng mở bừng mắt.
Ngày thứ tư, Ngu Kiều do dự mở bừng mắt.
…
Không biết đã đến ngày thứ mấy, lúc Ngu Kiều bình yên vô sự mở mắt ra vào một buổi sáng tinh sương. Nàng bèn không nhịn được thẳng tay hất đổ cái bàn không tồn tại trong lòng.
Thứ ghê tởm nhất trên đời này không gì bằng cứa thịt bằng dao cùn.
Mỗi ngày mặt trời ló dạng, bộ nàng không khó chịu ư? Nàng không có việc gì, nếu Văn Nhân Vô Kỵ không hài lòng thì có thể cho nàng chết thống khoái một cách nhân đạo được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, thần kinh của nàng sẽ nhanh chóng suy nhược, nghe nói người suy nhược thần kinh sẽ ngủ không ngon, đây chẳng phải muốn mạng của nàng rồi ư?
Đáng tiếc Văn Nhân Vô Kỵ không nghe được tiếng lòng của Ngu Kiều, đối phương không hề đáp lại giống như đã chết.
Về chuyện này, Ngu Kiều ác ý suy đoán, hay là người đó thật sự đã chết? Ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, đi đường bị ngã chết… Nhất thời, Ngu Kiều thầm tưởng tượng một ngàn lẻ một cách chết của nam chính.
Mặc dù không biết bên phía Văn Nhân Vô Kỵ đã xảy ra chuyện gì nhưng mình không sao là tốt rồi, không chừng mỗi nữ tử xuyên không đều tự mang theo hào quang nữ chính. Sở dĩ nàng cảm thán như vậy là hoàn toàn có căn cứ, bởi vì nàng phát hiện khoảng cách giữa hai lần vết đỏ trên cánh tay xuất hiện ngày càng dài hơn, trước đó là một canh giờ, dần dần biến thành hai canh giờ, còn hiện tại đến tận nửa đêm mới xuất hiện một lần.
Nếu không phải hào quang nữ chính có tác dụng thì còn tại sao?
Về mặt này, từ nhỏ Ngu Kiều đã được ba mẹ rèn luyện tố chất tâm lý khá tốt, cuối cùng không còn tự tra tấn mình như mấy ngày trước. Nàng lại quay về trạng thái ăn uống, vui chơi giải trí như trước đây.
Kỳ Ân vẫn chú ý phản ứng của nàng từ đầu đến cuối thấy vậy bèn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua từng ngày, ngày đại hôn của hai người đã sắp đến.
Bắc Tần năm thứ tư, mùng mười tháng năm, thích hợp động thổ, thượng lương, nạp thải, kết hôn.
Ngu Kiều khoác lên bộ giá y màu đen vàng kết hợp với đuôi váy dài, quay đầu ngắm nhìn hình thêu phượng hoàng vỗ cánh chực tung bay bằng chỉ vàng trên tà váy dài, sau đó lại nhìn gương mặt trang điểm đậm của mình trong gương đồng và chiếc mũ phượng bằng vàng đính đầy tua rua ở bên trên kệ ngọc.
Nhất thời Ngu Kiều vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng sắp kết hôn rồi ư? Gả cho bạo quân Kỳ Ân nổi danh trong sử sách, trở thành Hoàng hậu của hắn?
Không biết có phải vì sắp tổ chức việc mừng hay không, Ngu Kiều phát hiện Cung ma ma và thị nữ hầu hạ bên cạnh mình đều tỏ vẻ vui mừng, phấn khởi đầy mặt. Điều này khiến Ngu Kiều vừa cảm thấy hơi thấp thỏm như được vui lây, cũng nhếch miệng theo.
Mỹ nhân trong gương đồng mỉm cười, khiến ánh mắt Cung ma ma kiến thức uyên ác, hầu hạ bên cạnh không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc vì sắc đẹp này, chứ đừng nói chi đến người khác.
Họ đều là người cũ hầu hạ gần hai mươi năm trong hậu cung Bắc Tần, ngoài vị Hoàng đế không thích nữ sắc này ra, trước đó họ từng hầu hạ hai vị Hoàng đế nữa. Nhưng tần thiếp trong hậu cung của hai vị kia cộng lại cũng không xinh đẹp như giai nhân này, e rằng chỉ có mẹ ruột trong truyền thuyết của bệ hạ mới có thể sánh ngang với nhan sắc của nàng. Nhưng tiếc rằng khi đó họ tiến cung chưa lâu, thấp cổ bé họng nên chưa từng được chiêm ngưỡng nhan sắc kinh động lòng người của Công chúa dị quốc kia.
Trong lúc trang điểm, nếu nói ban đầu Ngu Kiều còn tâm trạng thưởng thức sắc đẹp của mình nhưng chưa được bao lâu thì nàng không chịu nổi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Ai bảo nàng còn chưa ngủ đủ giấc thì đã bị người ta dựng đầu dậy khỏi giường lúc ba giờ rưỡi sáng. Xông hương, rửa mặt, thay đồ, trang điểm, tuy hết bước này đến bước khác có thể khiến cho nàng đẹp từ đầu ngón chân đến ngọn tóc nhưng cả quá trình thật sự quá hành hạ và công phu.
Khi còn ở hiện đại, nàng đã từng làm phù dâu tham dự hôn lễ của bạn cùng phòng lúc vừa tốt nghiệp. Vốn dĩ nàng tưởng rằng bấy nhiêu đã đủ phức tạp và mệt mỏi rồi nhưng nếu so với hiện giờ, Ngu Kiều mới biết thế nào là múa rìu qua mắt thợ.
Nàng buồn ngủ, thật sự buồn ngủ.
Vì vậy nàng không biết lúc Kỳ Ân đến đón dâu, Ngu Bất Lỗ đã nói gì đó với hắn, sau đó nàng bị chuyển ra ngoài phủ Tướng quân, leo lên ngự liễn bằng vàng do mười hai con ngựa trắng không bị pha sắc lông khác kéo xe, đổi sang chỗ khác và tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Đúng lúc này, bàn tay Ngu Kiều bị người kế bên nắm chặt, cảm giác lạnh buốt khiến nàng giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngu Kiều chưa kịp quay đầu thì đã nghe một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.
“Buồn ngủ vậy ư? Có phải hôm nay đã gọi nàng thức quá sớm? Nếu nàng khó chịu, lát nữa cô bảo những người ở Thái Thường tự giản lược bớt nghi thức một chút…”
“Không được!”
Kỳ Ân chưa dứt lời, suýt nữa Ngu Kiều đã kích động đến mức nhảy lên ba thước.
Dù buồn ngủ thì buồn ngủ nhưng nàng muốn trải nghiệm nghi thức, trải nghiệm nghi thức biết không?
Việc kết hôn là chuyện lớn chỉ có một lần trong đời, nàng không muốn giản lược bớt đâu, càng phức tạp và càng đẹp thì càng tốt, sau này nhớ lại mới không hối tiếc!
Thấy Ngu Kiều kích động đến mức gương mặt dưới lớp trang điểm dày dần đỏ lên với tốc độ mắt thường thấy được, Kỳ Ân bèn bật cười.
“Nàng không chịu giản lược thì thôi, đừng có sốt ruột, giờ nàng nói gì cô đều nghe theo nàng hết. Nếu nàng buồn ngủ, từ đây đến đàn tế trời còn một đoạn đường nữa, nàng có thể dựa vào bả vai cô ngủ một giấc, chừng nào đến nơi cô sẽ gọi nàng được không?”
Ngu Kiều nghe vậy, đáy mắt bắt đầu toát lên vẻ do dự.
“Nhưng… Nhưng mà sáng nay đám người Cung ma ma trang điểm cho thiếp tới tận một canh giờ lận…”
“Cùng lắm lát nữa đến tế đàn, cô sẽ sai người dặm lại cho nàng!”
Mặc dù Ngu Kiều nghe đến đó đã hơi rung động nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, khiến tua rua bằng vàng trên đầu khẽ lắc lư: “Không được không được, dù dặm thì cũng không đẹp như lần đầu, vả lại nếu lỡ canh giờ thì sao?”
Nàng biết rõ người cổ đại rất coi trọng ngày giờ, vì vậy nàng không muốn để lại tiếc nuối nho nhỏ chỉ vì một giây phút bốc đồng. Đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Ngu Kiều, e rằng sau này nàng sẽ khó chịu cả đời.
“Yên tâm, một chút buồn ngủ này thiếp vẫn chịu được…”
Khi còn ở hiện đại, không phải nàng chưa từng thức suốt đêm, có trời mới biết tại sao giờ lại yếu ớt đến vậy? Chỉ cơn buồn ngủ nho nhỏ cũng không nhịn được…
Ngu Kiều nghĩ đến đây bèn nhìn sang Kỳ Ân.
Cụm từ “cậy sủng sinh kiêu” từ từ xuất hiện trong lòng nàng, đồng thời nàng không nhịn được thầm trách một câu. Đều tại chàng, ai bảo tới chuyện này mà chàng cũng nghe theo ta, đã nghe theo ta thì chịu, hừ hừ.
Ngay khi nội tâm Ngu Kiều tràn đầy những bong bóng màu hồng, nàng bỗng bắt gặp một vầng sáng kỳ lạ thông qua khe hở của rèm châu rủ xuống bên trên ngự liễn. Những tiếng lốp bốp đột ngột vang lên, bong bóng trong lòng thoáng vỡ tan từ cái này đến cái khác.
Nàng xốc rèm châu lên trong vô thức, vừa nhìn đã thấy một nam tử mang theo một vầng ánh sáng dịu dàng nổi bật trong đám người, mặc y phục của thái giám, lúc thì đi theo hình chữ S, lúc lại đi theo hình chữ B.
Văn Nhân Vô Kỵ!
Ngu Kiều không nhịn được hét to trong lòng.
Đúng vậy, là Văn Nhân Vô Kỵ.
Không biết có phải vì là con cưng của thế giới này hay không, từ lúc Ngu Kiều xuyên không đến giờ, nàng chỉ gặp duy nhất một người dù đi đến đâu cũng mang theo bộ lọc ánh sáng kỳ lạ như thế.
Ngu Kiều còn tưởng rằng sau khi xuyên không mắt nàng xảy ra vấn đề, bằng không một người đang yên đang lành sao lại biến thành dáng vẻ quái quỷ như vậy khi rơi vào mắt nàng?
Sau đó trừ nam chính ra, nàng thấy những người khác vô cùng bình thường, từ đó Ngu Kiều mới biết bộ lọc đó chỉ xuất hiện trên người nam chính.
Kỳ Ân nghe thấy tiếng lòng của Ngu Kiều bèn nheo mắt nhìn sang nhưng chỉ thấy một đám thái giám lông mày rậm rạp với đôi mắt săm soi, không nhận ra ai là Văn Nhân Vô Kỵ, chứ đừng nói chi đến việc nhìn thấy ánh sáng dịu dàng khác thường nào đó.
Điều này khiến đáy lòng Kỳ Ân bất giác toả ra sát khí hung tàn.
Hắn để tâm sự tồn tại khác biệt của Văn Nhân Vô Kỵ trước mắt Ngu Kiều, điều này khiến hắn nghi ngờ nếu trên đời này thật sự có thần linh thì có phải từ đầu họ đã muốn nối dây tơ hồng cho Ngu Kiều và Văn Nhân Vô Kỵ kết thành đôi hay không.
Giống như kịch bản ban đầu mà Ngu Kiều thầm tưởng tượng.
Kỳ Ân nghĩ đến đây bèn nắm chặt tay nàng.
Cảm nhận sức lực trên bàn tay, Ngu Kiều vô thức quay đầu, lập tức sa vào cặp mắt thâm trầm.
“Đang nhìn gì vậy?”
Kỳ Ân hỏi nhỏ.
Về chuyện này, Ngu Kiều có thể trả lời nàng đang nhìn nam tử tỏa sáng nhất trong đám người - nam chính Văn Nhân Vô Kỵ được không?
Thậm chí nàng chẳng thể tìm ra lý do giải thích vì sao nàng vừa nhìn là có thể nhận ra Văn Nhân Vô Kỵ giữa một đám thái giám áo trắng như được tiêu chuẩn hóa trên một dây chuyền sản xuất kia.
Nhưng sự xuất hiện của hắn ta vẫn khiến Ngu Kiều thoáng có dự cảm không lành.
Bởi vì nàng không biết rốt cuộc cổ trùng trong người nàng có bị Văn Nhân Vô Kỵ khống chế hay không, đối phương chỉ tùy tiện động một ngón tay, nàng sẽ mất mạng ngay. Sự xuất hiện của Văn Nhân Vô Kỵ có nghĩa là từ giờ trở đi, chỉ cần đối phương phát hiện nàng lá mặt lá trái, nàng có thể rời xa Kỳ Ân bất cứ lúc nào.
Điều này khiến Ngu Kiều bất giác dâng lên cảm giác hoảng sợ không thôi, vừa sợ hãi vừa không muốn từ bỏ.
Đủ loại cảm xúc kích động khiến nàng nắm chặt tay Kỳ Ân.
“Không nhìn gì hết, thiếp không nhìn ra ngoài nữa, chỉ nhìn mình chàng thôi.”
Ngu Kiều phải dùng hết sức mình mới có thể quay lại và nở nụ cười xán lạn với người kế bên, đôi mắt nhìn chăm chú vào mặt Kỳ Ân như thể muốn ghi tạc nó vào lòng.
Nếu Ngu Kiều nàng thật sự không trốn thoát kiếp nạn này, nàng chỉ hy vọng trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, mình có thể ngắm nhìn Kỳ Ân yêu quý của mình nhiều hơn, ngắm nhìn nhiều hơn.
Có lẽ do hôm qua mải mê suy nghĩ lung tung trước khi đi ngủ, do đó tới tận nửa đêm mà Ngu Kiều vẫn trằn trọc không ngủ được, bèn quấn quýt với Kỳ Ân một lúc thật lâu. Đến khi trời tờ mờ sáng nam nhân bên cạnh mới đứng dậy, nàng chỉ lầu bầu hai tiếng, mắt không thèm mở quấn chặt lấy chăn rồi lăn vào trong cùng của giường.
Kỳ Ân thấy thế bèn dịu dàng đặt cánh tay bên ngoài của Ngu Kiều vào trong chăn, sau đó cúi đầu khẽ hôn một cái vào trán nữ tử đang say giấc rồi mới xoay người rời đi.
Trong thư phòng tối tăm và yên tĩnh.
Kỳ Ân đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn nụ hoa hải đường chớm nở dưới cửa cùng với hạt sương óng ánh rơi trên cánh hoa.
Lúc này hắn mới từ từ mở bức thư bí mật mà Mặc vệ đã lấy từ trong tay thị nữ, người đã hấp ta hấp tấp báo tin cho ai đó vào giờ dần sáng nay.
Kỳ Ân đọc hết những lời yêu nồng nàn và nhớ nhung từ gã nam nhân kích động quá trớn dành cho Ngu Kiều khi biết nàng đã hạ độc thành công. Trong thư có cả lời hứa vô căn cứ chừng nào bạo quân Kỳ Ân mất mạng, hắn ta sẽ lập Ngu Kiều làm hậu ngay. Hắn đọc đến đây bèn nhếch môi, vẻ khát máu chợt thoáng qua trong mắt.
“Văn Nhân Vô Kỵ.”
Bốn chữ không nặng không nhẹ nhưng đầy lạnh lùng và khát máu.
Dứt lời, Kỳ Ân bèn đưa bức thư bí mật đến trước ngọn nến hơi lắc lư cách đó không xa, trơ mắt nhìn trang giấy cong lên rồi hóa thành tro tàn bằng tốc độ nhanh nhất.
“Cô không ngờ rằng những tên hèn nhát của Bắc Tần cũng dám cứng rắn được một lần, nhúng tay vào theo. Cũng được, tiện thể dứt khoát dọn dẹp một lần, tránh cho sau này Kiều Kiều nghe thấy mấy lời chói tai, khiến nàng ấy không vui…”
Nửa câu đầu nam tử nói bằng giọng mỉa mai và khát máu, nửa câu sau tựa như tảng băng trên núi cao quanh năm không tan, chớp mắt hóa thành một vũng nước xuân ấm áp nhất vào đầu mùa xuân. Đặc biệt khi nhắc đến hai chữ Kiều Kiều, giọng điệu của hắn toát lên vẻ dịu dàng và quyến luyến khó có thể miêu tả thành lời.
Lúc này Ngu Kiều vẫn đang ngủ say, không biết những chuyện biến hóa khôn lường sau khi nàng ngủ.
Ngủ một giấc thỏa thích, nàng mới đứng dậy khỏi giường, lập tức lựa chọn khoanh tay nhìn chằm chằm vào nó.
Mặc dù lần này Ngu Kiều tốn khá nhiều thời gian mới trông thấy vết đỏ trên cánh tay chuyển động nhưng nó vẫn còn, không giống giấc mơ tuyệt vời đêm qua của nàng chút nào. Sau khi ngủ một giấc thức dậy, ông trời bất ngờ quan tâm nàng, cổ trùng này kia kia nọ đều biến mất biệt tăm biệt tích. Từ đây nàng không cần đảm nhận trọng trách gì nữa, sống những ngày tháng vui vẻ, không biết xấu hổ với Kỳ Ân.
Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, hiện thực tàn khốc không màng lý lẽ, vung tay tát cho nàng một cái thật kêu.
Ngu Kiều là cái gai trong mắt Văn Nhân Vô Kỵ mắt nổ mắt xịt, nàng cứ nơm nớp lo sợ, bàng hoàng khủng hoảng, mỗi đêm trước khi ngủ đều sợ hôm nay mình không thể mở mắt.
Thế là…
Ngày hôm sau, Ngu Kiều hoảng sợ mở bừng mắt.
Ngày thứ ba, Ngu Kiều lo lắng mở bừng mắt.
Ngày thứ tư, Ngu Kiều do dự mở bừng mắt.
…
Không biết đã đến ngày thứ mấy, lúc Ngu Kiều bình yên vô sự mở mắt ra vào một buổi sáng tinh sương. Nàng bèn không nhịn được thẳng tay hất đổ cái bàn không tồn tại trong lòng.
Thứ ghê tởm nhất trên đời này không gì bằng cứa thịt bằng dao cùn.
Mỗi ngày mặt trời ló dạng, bộ nàng không khó chịu ư? Nàng không có việc gì, nếu Văn Nhân Vô Kỵ không hài lòng thì có thể cho nàng chết thống khoái một cách nhân đạo được không? Nếu cứ tiếp tục thế này, thần kinh của nàng sẽ nhanh chóng suy nhược, nghe nói người suy nhược thần kinh sẽ ngủ không ngon, đây chẳng phải muốn mạng của nàng rồi ư?
Đáng tiếc Văn Nhân Vô Kỵ không nghe được tiếng lòng của Ngu Kiều, đối phương không hề đáp lại giống như đã chết.
Về chuyện này, Ngu Kiều ác ý suy đoán, hay là người đó thật sự đã chết? Ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, đi đường bị ngã chết… Nhất thời, Ngu Kiều thầm tưởng tượng một ngàn lẻ một cách chết của nam chính.
Mặc dù không biết bên phía Văn Nhân Vô Kỵ đã xảy ra chuyện gì nhưng mình không sao là tốt rồi, không chừng mỗi nữ tử xuyên không đều tự mang theo hào quang nữ chính. Sở dĩ nàng cảm thán như vậy là hoàn toàn có căn cứ, bởi vì nàng phát hiện khoảng cách giữa hai lần vết đỏ trên cánh tay xuất hiện ngày càng dài hơn, trước đó là một canh giờ, dần dần biến thành hai canh giờ, còn hiện tại đến tận nửa đêm mới xuất hiện một lần.
Nếu không phải hào quang nữ chính có tác dụng thì còn tại sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về mặt này, từ nhỏ Ngu Kiều đã được ba mẹ rèn luyện tố chất tâm lý khá tốt, cuối cùng không còn tự tra tấn mình như mấy ngày trước. Nàng lại quay về trạng thái ăn uống, vui chơi giải trí như trước đây.
Kỳ Ân vẫn chú ý phản ứng của nàng từ đầu đến cuối thấy vậy bèn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua từng ngày, ngày đại hôn của hai người đã sắp đến.
Bắc Tần năm thứ tư, mùng mười tháng năm, thích hợp động thổ, thượng lương, nạp thải, kết hôn.
Ngu Kiều khoác lên bộ giá y màu đen vàng kết hợp với đuôi váy dài, quay đầu ngắm nhìn hình thêu phượng hoàng vỗ cánh chực tung bay bằng chỉ vàng trên tà váy dài, sau đó lại nhìn gương mặt trang điểm đậm của mình trong gương đồng và chiếc mũ phượng bằng vàng đính đầy tua rua ở bên trên kệ ngọc.
Nhất thời Ngu Kiều vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng sắp kết hôn rồi ư? Gả cho bạo quân Kỳ Ân nổi danh trong sử sách, trở thành Hoàng hậu của hắn?
Không biết có phải vì sắp tổ chức việc mừng hay không, Ngu Kiều phát hiện Cung ma ma và thị nữ hầu hạ bên cạnh mình đều tỏ vẻ vui mừng, phấn khởi đầy mặt. Điều này khiến Ngu Kiều vừa cảm thấy hơi thấp thỏm như được vui lây, cũng nhếch miệng theo.
Mỹ nhân trong gương đồng mỉm cười, khiến ánh mắt Cung ma ma kiến thức uyên ác, hầu hạ bên cạnh không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc vì sắc đẹp này, chứ đừng nói chi đến người khác.
Họ đều là người cũ hầu hạ gần hai mươi năm trong hậu cung Bắc Tần, ngoài vị Hoàng đế không thích nữ sắc này ra, trước đó họ từng hầu hạ hai vị Hoàng đế nữa. Nhưng tần thiếp trong hậu cung của hai vị kia cộng lại cũng không xinh đẹp như giai nhân này, e rằng chỉ có mẹ ruột trong truyền thuyết của bệ hạ mới có thể sánh ngang với nhan sắc của nàng. Nhưng tiếc rằng khi đó họ tiến cung chưa lâu, thấp cổ bé họng nên chưa từng được chiêm ngưỡng nhan sắc kinh động lòng người của Công chúa dị quốc kia.
Trong lúc trang điểm, nếu nói ban đầu Ngu Kiều còn tâm trạng thưởng thức sắc đẹp của mình nhưng chưa được bao lâu thì nàng không chịu nổi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Ai bảo nàng còn chưa ngủ đủ giấc thì đã bị người ta dựng đầu dậy khỏi giường lúc ba giờ rưỡi sáng. Xông hương, rửa mặt, thay đồ, trang điểm, tuy hết bước này đến bước khác có thể khiến cho nàng đẹp từ đầu ngón chân đến ngọn tóc nhưng cả quá trình thật sự quá hành hạ và công phu.
Khi còn ở hiện đại, nàng đã từng làm phù dâu tham dự hôn lễ của bạn cùng phòng lúc vừa tốt nghiệp. Vốn dĩ nàng tưởng rằng bấy nhiêu đã đủ phức tạp và mệt mỏi rồi nhưng nếu so với hiện giờ, Ngu Kiều mới biết thế nào là múa rìu qua mắt thợ.
Nàng buồn ngủ, thật sự buồn ngủ.
Vì vậy nàng không biết lúc Kỳ Ân đến đón dâu, Ngu Bất Lỗ đã nói gì đó với hắn, sau đó nàng bị chuyển ra ngoài phủ Tướng quân, leo lên ngự liễn bằng vàng do mười hai con ngựa trắng không bị pha sắc lông khác kéo xe, đổi sang chỗ khác và tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Đúng lúc này, bàn tay Ngu Kiều bị người kế bên nắm chặt, cảm giác lạnh buốt khiến nàng giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngu Kiều chưa kịp quay đầu thì đã nghe một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.
“Buồn ngủ vậy ư? Có phải hôm nay đã gọi nàng thức quá sớm? Nếu nàng khó chịu, lát nữa cô bảo những người ở Thái Thường tự giản lược bớt nghi thức một chút…”
“Không được!”
Kỳ Ân chưa dứt lời, suýt nữa Ngu Kiều đã kích động đến mức nhảy lên ba thước.
Dù buồn ngủ thì buồn ngủ nhưng nàng muốn trải nghiệm nghi thức, trải nghiệm nghi thức biết không?
Việc kết hôn là chuyện lớn chỉ có một lần trong đời, nàng không muốn giản lược bớt đâu, càng phức tạp và càng đẹp thì càng tốt, sau này nhớ lại mới không hối tiếc!
Thấy Ngu Kiều kích động đến mức gương mặt dưới lớp trang điểm dày dần đỏ lên với tốc độ mắt thường thấy được, Kỳ Ân bèn bật cười.
“Nàng không chịu giản lược thì thôi, đừng có sốt ruột, giờ nàng nói gì cô đều nghe theo nàng hết. Nếu nàng buồn ngủ, từ đây đến đàn tế trời còn một đoạn đường nữa, nàng có thể dựa vào bả vai cô ngủ một giấc, chừng nào đến nơi cô sẽ gọi nàng được không?”
Ngu Kiều nghe vậy, đáy mắt bắt đầu toát lên vẻ do dự.
“Nhưng… Nhưng mà sáng nay đám người Cung ma ma trang điểm cho thiếp tới tận một canh giờ lận…”
“Cùng lắm lát nữa đến tế đàn, cô sẽ sai người dặm lại cho nàng!”
Mặc dù Ngu Kiều nghe đến đó đã hơi rung động nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, khiến tua rua bằng vàng trên đầu khẽ lắc lư: “Không được không được, dù dặm thì cũng không đẹp như lần đầu, vả lại nếu lỡ canh giờ thì sao?”
Nàng biết rõ người cổ đại rất coi trọng ngày giờ, vì vậy nàng không muốn để lại tiếc nuối nho nhỏ chỉ vì một giây phút bốc đồng. Đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Ngu Kiều, e rằng sau này nàng sẽ khó chịu cả đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Yên tâm, một chút buồn ngủ này thiếp vẫn chịu được…”
Khi còn ở hiện đại, không phải nàng chưa từng thức suốt đêm, có trời mới biết tại sao giờ lại yếu ớt đến vậy? Chỉ cơn buồn ngủ nho nhỏ cũng không nhịn được…
Ngu Kiều nghĩ đến đây bèn nhìn sang Kỳ Ân.
Cụm từ “cậy sủng sinh kiêu” từ từ xuất hiện trong lòng nàng, đồng thời nàng không nhịn được thầm trách một câu. Đều tại chàng, ai bảo tới chuyện này mà chàng cũng nghe theo ta, đã nghe theo ta thì chịu, hừ hừ.
Ngay khi nội tâm Ngu Kiều tràn đầy những bong bóng màu hồng, nàng bỗng bắt gặp một vầng sáng kỳ lạ thông qua khe hở của rèm châu rủ xuống bên trên ngự liễn. Những tiếng lốp bốp đột ngột vang lên, bong bóng trong lòng thoáng vỡ tan từ cái này đến cái khác.
Nàng xốc rèm châu lên trong vô thức, vừa nhìn đã thấy một nam tử mang theo một vầng ánh sáng dịu dàng nổi bật trong đám người, mặc y phục của thái giám, lúc thì đi theo hình chữ S, lúc lại đi theo hình chữ B.
Văn Nhân Vô Kỵ!
Ngu Kiều không nhịn được hét to trong lòng.
Đúng vậy, là Văn Nhân Vô Kỵ.
Không biết có phải vì là con cưng của thế giới này hay không, từ lúc Ngu Kiều xuyên không đến giờ, nàng chỉ gặp duy nhất một người dù đi đến đâu cũng mang theo bộ lọc ánh sáng kỳ lạ như thế.
Ngu Kiều còn tưởng rằng sau khi xuyên không mắt nàng xảy ra vấn đề, bằng không một người đang yên đang lành sao lại biến thành dáng vẻ quái quỷ như vậy khi rơi vào mắt nàng?
Sau đó trừ nam chính ra, nàng thấy những người khác vô cùng bình thường, từ đó Ngu Kiều mới biết bộ lọc đó chỉ xuất hiện trên người nam chính.
Kỳ Ân nghe thấy tiếng lòng của Ngu Kiều bèn nheo mắt nhìn sang nhưng chỉ thấy một đám thái giám lông mày rậm rạp với đôi mắt săm soi, không nhận ra ai là Văn Nhân Vô Kỵ, chứ đừng nói chi đến việc nhìn thấy ánh sáng dịu dàng khác thường nào đó.
Điều này khiến đáy lòng Kỳ Ân bất giác toả ra sát khí hung tàn.
Hắn để tâm sự tồn tại khác biệt của Văn Nhân Vô Kỵ trước mắt Ngu Kiều, điều này khiến hắn nghi ngờ nếu trên đời này thật sự có thần linh thì có phải từ đầu họ đã muốn nối dây tơ hồng cho Ngu Kiều và Văn Nhân Vô Kỵ kết thành đôi hay không.
Giống như kịch bản ban đầu mà Ngu Kiều thầm tưởng tượng.
Kỳ Ân nghĩ đến đây bèn nắm chặt tay nàng.
Cảm nhận sức lực trên bàn tay, Ngu Kiều vô thức quay đầu, lập tức sa vào cặp mắt thâm trầm.
“Đang nhìn gì vậy?”
Kỳ Ân hỏi nhỏ.
Về chuyện này, Ngu Kiều có thể trả lời nàng đang nhìn nam tử tỏa sáng nhất trong đám người - nam chính Văn Nhân Vô Kỵ được không?
Thậm chí nàng chẳng thể tìm ra lý do giải thích vì sao nàng vừa nhìn là có thể nhận ra Văn Nhân Vô Kỵ giữa một đám thái giám áo trắng như được tiêu chuẩn hóa trên một dây chuyền sản xuất kia.
Nhưng sự xuất hiện của hắn ta vẫn khiến Ngu Kiều thoáng có dự cảm không lành.
Bởi vì nàng không biết rốt cuộc cổ trùng trong người nàng có bị Văn Nhân Vô Kỵ khống chế hay không, đối phương chỉ tùy tiện động một ngón tay, nàng sẽ mất mạng ngay. Sự xuất hiện của Văn Nhân Vô Kỵ có nghĩa là từ giờ trở đi, chỉ cần đối phương phát hiện nàng lá mặt lá trái, nàng có thể rời xa Kỳ Ân bất cứ lúc nào.
Điều này khiến Ngu Kiều bất giác dâng lên cảm giác hoảng sợ không thôi, vừa sợ hãi vừa không muốn từ bỏ.
Đủ loại cảm xúc kích động khiến nàng nắm chặt tay Kỳ Ân.
“Không nhìn gì hết, thiếp không nhìn ra ngoài nữa, chỉ nhìn mình chàng thôi.”
Ngu Kiều phải dùng hết sức mình mới có thể quay lại và nở nụ cười xán lạn với người kế bên, đôi mắt nhìn chăm chú vào mặt Kỳ Ân như thể muốn ghi tạc nó vào lòng.
Nếu Ngu Kiều nàng thật sự không trốn thoát kiếp nạn này, nàng chỉ hy vọng trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, mình có thể ngắm nhìn Kỳ Ân yêu quý của mình nhiều hơn, ngắm nhìn nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro