Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 34
2024-08-30 22:13:09
Ngu Kiều khôi phục ký ức.
Ngay trước đàn Thiên Mụ, sau khi Kỳ Ân chính miệng đút nàng nuốt trôi viên thuốc cuối cùng.
Nhưng đương lúc ‘quê’ đến mức phải đội trăm cái quần đùi chống nhục, nhớ lại ký ức mình đã đánh mất suốt một năm qua, chẳng những không khiến Ngu Kiều cảm thấy vui mừng khôn xiết, trái lại nàng còn càng không thiết tha gì nhân sinh nữa, muốn đăng xuất ngay nơi này sang hành tinh khác sống.
Trong cơn xấu hổ cực độ, Ngu Kiều nhìn thoáng qua Ngu Bất Lỗ đứng giữa trận chiến hỗn loạn ở bên dưới, đối mặt với đám sĩ phu nho nhã của Bắc Tần, lấy một chọi mười, nàng dựa vào tốc độ nhanh nhất để kiểm soát tình hình. Nàng hoàn toàn không để ý đến Kỳ Ân ở bên cạnh, chạy vọt đến bên cha ruột, đỏ mặt lẳng lặng kéo vạt áo của Ngu Bất Lỗ y như một đứa trẻ trót đi lạc. Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào hoa văn của gạch đá màu xanh dưới bàn chân. Cho dù Ngu Bất Lỗ có quay sang hỏi điều gì, nàng đều im re, chỉ khăng khăng đòi đi theo ông ấy.
Ngu Bất Lỗ thấy bình rượu mơ của mình tỏ vẻ như thế thì ngẩng đầu nhìn Kỳ Ân đang từ tốn đứng dậy trên đàn Thiên Mụ với nụ cười cưng chiều nở trên môi. Ông ấy biết ngay chắc hẳn không phải Kiều Kiều nhà mình bị ức hiếp, mà chỉ là khó chịu nên tự đành hanh vậy thôi.
Thế là, trong cái gật đầu ngầm đồng ý của Kỳ Ân ở bên trên, Ngu Bất Lỗ lệnh cho người của mình đưa đám quan chức Bắc Tần tạo phản xuống trước. Lúc này, mới dẫn Ngu Kiều cho đến giờ vẫn chưa bớt đỏ mặt về phủ Tướng quân.
Quãng đường ngắn ngủi từ đàn Thiên Mụ đến phủ Tướng quân đủ để Ngu Kiều sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình.
Sau khi đã làm rõ ràng, trong phủ Tướng quân.
Cuối cùng Ngu Kiều cũng đưa ra quyết định, nghiêm trang nhìn về phía Ngu Bất Lỗ ngồi đối diện đang định mở lời dò hỏi, nàng dùng giọng điệu kiên định lên tiếng trước: "Phụ thân, người cũng đã biết về chuyện nữ nhi mất trí nhớ trước đó, bây giờ con đã khôi phục ký ức rồi, ta đã suy nghĩ kỹ càng, con cảm thấy con với Kỳ Ân không phải yêu nhau thật lòng, con không muốn gả đi nữa, con muốn ở bên cạnh người cả đời."
Nghe vậy, Ngu Bất Lỗ: "?" Biểu cảm ông da đen mặt đầy chấm hỏi.
"Kiều Kiều à, phần nghi lễ đã thành, không phải con cứ nói không gả thì không gả, bây giờ phụ thân của con vẫn còn chưa lợi hại đến mức đó đâu, chưa gánh vác được cơn giận của Quân vương một nước..."
Ngu Bất Lỗ còn chưa dứt lời khuyên nhủ con gái, đã thấy Ngu Kiều mím môi, trông nàng đáng yêu y hệt lúc bé, đáng yêu đến mức Ngu Bất Lỗ trụy tim.
"Phụ thân, người không yêu con sao? Chẳng lẽ người muốn trơ mắt nhìn nữ nhi của mình ngâm nửa đời sau trong nước đắng ư?"
Ngu Bất Lỗ: "..." Cạn lời.
"Nhưng phu quân là do chính tay con chọn mà, ban đầu là đứa nào đứng trên cổng thành uy hiếp cha ruột của mình, nào là Kỳ Ân mà chết thì con quyết không sống một mình, thậm chí còn vì hắn mà bịa ra lý do mang thai nữa..."
Ngu Bất Lỗ cố ý học theo giọng điệu lúc ấy của Ngu Kiều.
Ngu Kiều nghe vậy thì ‘nhục’ lắm, siết chặt hai nắm tay nhỏ của mình, giơ lên trước mắt giả vờ khóc lóc ngang bướng: "Con mặc kệ, con mặc kệ, phụ thân, con mặc kệ, con cứ không ở bên hắn đấy, con muốn ở với người cả đời, hu hu hu..."
Vốn tưởng rằng nam chính Văn Nhân Vô Kỵ chính là tên nam nhân chó nhất mà nàng từng gặp, Ngu Kiều thật sự không ngờ thế mà kẻ chó còn hơn chó lại ở bên cạnh nàng từ đầu đến cuối.
Kỳ Ân đọc được suy nghĩ, vậy mà hắn lại đọc được, nàng đã tưởng tượng ra bao tư thế xấu hổ trước mặt hơn cơ chứ, chỉ nhớ vu vơ thôi mà Ngu Kiều đã xấu hổ đến tê cả da đầu.
Tê đến mức nàng chỉ ước cả đời này không cần phải gặp lại đối phương nữa, cứ làm con rùa rụt cổ, chỉ cần mình không thấy ta là ta cũng không thấy mình, tránh được chừng nào thì tránh.
Nhưng điều này là không thể nào.
Phía bên này, Ngu Kiều còn chưa thuyết phục được Ngu Bất Lỗ, gần chạng vạng tối, bên ngoài phủ Tướng quân đã có một đám đông do Triệu Hữu dẫn đầu đến cung nghênh Hoàng hậu hồi cung.
Ngu Kiều chỉ giằng co thoáng chốc rồi tức giận bước vào xe Phượng, ai bảo nàng là bé ngoan yêu, nàng lo nếu mình thật sự không quay về, người đời sẽ chỉ trích Ngu Bất Lỗ, còn cả con chó khốn nạn kia nữa!
——
Dưới sự hầu hạ của đám cung nhân, Ngu Kiều tẩy trang, tháo tóc, cởi giá y nặng nề ra, đi ngâm mình tắm rửa, đổi một bộ xiêm y thoải mái hơn, sau đó được mấy thị nữ cầm đèn cung đình trên tay dẫn đến điện Thanh An của Kỳ Ân, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trước kia, Ngu Kiều mong chờ sẽ ‘đánh vần’ với Kỳ Ân bao nhiêu, bây giờ lại khịt mũi xem thường bấy nhiêu.
Đi thì đi, ai sợ ai cơ chứ.
Cho dù có được thân xác của ta, cũng không chiếm được trái tim của ta đâu, hừ.
Trên đường đi, Ngu Kiều đã kiêu ngạo nghĩ như thế.
Cho đến khi nàng đẩy cánh cửa điện khép hờ, thô lỗ xốc rèm châu một cái, trông thấy người nào đó ở ngay phía trước đang cầm quyển sách trong tay. Dưới ánh nến chập chờn, hắn dựa trên chiếc giường rộng đủ mười người nằm, xiêm y hơi hé, tóc đen óng ả xõa vai cùng với đường xương quai xanh hiện rõ. Nháy mắt lòng kiên định của nàng đã trên bờ vực sụp đổ.
Trong điện hương thơm ấm áp say nồng, trong nỗi kinh ngạc, Ngu Kiều trợn tròn mắt, lập tức lắc nguầy nguậy cái đầu đang u mê, toan gắt gỏng mấy câu thì…
Kỳ Ân nghe thấy có động tĩnh, hắn buông quyển sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía nàng rồi mỉm cười.
"Kiều Kiều, nàng đến rồi."
Giọng nói của nam nhân ngọt như mật, thoáng chốc ngọt thấm lòng Ngu Kiều.
Ngu Kiều không để ý đến việc đối phương có thể nghe thấy được tiếng lòng của nàng, nàng đang điên cuồng tự nhắc nhở bản thân mình rằng đối phương chính là một con chó khốn nạn.
Lại không ngờ một giây sau, Kỳ Ân trên giường đã chậm rãi đứng dậy.
Đến tận lúc này, Ngu Kiều mới nhìn rõ đối phương ăn mặc lả lơi nhường nào, xém chút nữa nàng đã không nhịn được ngửa mặt lên giời, bởi vì nàng sợ nếu mình không ngửa, mũi sẽ chảy ra hai hàng đo đỏ đáng xí hổ nào đó quá.
Ngu Kiều thấy Kỳ Ân đang từng bước một đến gần mình, rõ ràng lý trí thúc giục nàng nên lập tức tránh ra, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh, cứ ghim chặt xuống đất.
Cho đến khi mùi hương mát lạnh ập tới, lúc này nàng mới hành động thì đã quá muộn.
Nàng lui về sau một bước, nam nhân lại tiến lên trước một bước, thậm chí còn dụng ý khó dò ép nàng đi về phía giường.
Ngu Kiều bị ép phải lui lại từng bước một, nàng bất ngờ ngước lên thì bắt gặp Kỳ Ân đang cười đểu cáng, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên. Nàng vung tay, toan liều mạng đẩy hắn ra lại bất ngờ trượt chân một cái, cả người ngã ra sau.
"Kiều Kiều, cẩn thận!"
Kỳ Ân quát khẽ một tiếng, lập tức đỡ Ngu Kiều ngã xuống chiếc giường ở đằng sau.
Đương lúc trở tay không kịp ngã xuống nơi mềm mại, Ngu Kiều phát hiện tên chó đang nằm trước người mình, đã vậy còn tuân thủ nguyên tắc ngã ở đâu nằm nguyên ở đó, đè cho nàng không cử động nổi. Chẳng những thế, mũi chó còn đang ngửi tới ngửi lui quanh tóc, mũi và cổ của nàng.
Ngu Kiều đều bị hắn ngửi đến nổi cả da gà.
"Chàng đứng dậy!"
"Ta không đứng."
Giọng của Kỳ Ân thấm đượm men say, dứt câu, hắn cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi của Ngu Kiều: "Kiều Kiều, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta thật sự rất vui..."
Dưới ánh nến mê ly, trong đôi mắt hai màu tuyệt đẹp của nam nhân lấp lánh ánh sáng thuần khiết.
"Có thể cưới được nàng làm thê tử ta thật sự vui lắm, từ nay về sau ta cũng không còn là người cô đơn nhất nữa."
Trên mặt Kỳ Ân đong đầy niềm hân hoan chân thành.
Phạm... Phạm quy rồi…
Không hổ là đồ chó, có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng lâu như vậy mà vẫn giả vờ không hay biết, còn dùng cả mỹ nhân kế lẫn khổ nhục kế ra trận, nhà ngươi cho rằng như thế này ta sẽ thỏa hiệp ư?
Sớm đã mềm lòng nhưng vẫn mạnh miệng ‘gáy’ - Ngu Kiều vừa bất bình vừa căm giận chửi.
Giây tiếp theo, nam nhân ấn cổ tay nàng, chẳng nói chẳng rằng hôn ngay xuống.
Đừng mà! Thả ta ra!
Ngu Kiều giận dỗi phản kháng trong lòng.
Đừng mà! Thả ta ra!
Đừng thả ta ra!
Trong lúc sơ sểnh, nàng đã trót tuôn tiếng lòng của mình.
Sau đó, Ngu Kiều mơ mơ màng màng, phút chốc nàng chỉ cảm thấy mình tựa một chiếc thuyền nhỏ dũng cảm lao về phía biển trời mênh mông giữa mưa gió bập bùng.
Khi thì bị gió lớn quật mạnh, đẩy thuyền đi thật xa, khi thì bị sóng biển vùi xuống, chìm chìm nổi nổi, mất phương hướng, cứ lòng vòng lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi sắc trời hừng sáng.
Ngu Kiều đi chiếc thuyền nhỏ trong mưa to gió lớn cả đêm, cơ hồ đến chạng vạng tối ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, chiếc bụng của nàng biểu tình phản đối, hai chân thì nhũn như hai sợi mì, vừa bước xuống giường xém chút đã ngã.
Đã thế còn bị tên chó chực bên cạnh cười cợt, còn nói cái gì mà buổi tối quyết chiến lần nữa hắn nhất định sẽ nhường nàng.
Miệng lưỡi của nam nhân là ma quỷ, Ngu Kiều tin mới là lạ, tối hôm nay nàng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không thèm tái chiến với hắn đâu.
Nàng đã quyết định sẽ nghỉ ngơi rồi nên cho dù Kỳ Ân có nói gì, nàng cũng đều không dao động. Sau khi dùng xong bữa tối, nàng trở về điện, đập vào mắt là cảnh Kỳ Ân đã tắm xong, y phục không chỉnh tề, còn dùng một mảnh vải trói hai tay mình lại, để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Ầm!
Ngay trước đàn Thiên Mụ, sau khi Kỳ Ân chính miệng đút nàng nuốt trôi viên thuốc cuối cùng.
Nhưng đương lúc ‘quê’ đến mức phải đội trăm cái quần đùi chống nhục, nhớ lại ký ức mình đã đánh mất suốt một năm qua, chẳng những không khiến Ngu Kiều cảm thấy vui mừng khôn xiết, trái lại nàng còn càng không thiết tha gì nhân sinh nữa, muốn đăng xuất ngay nơi này sang hành tinh khác sống.
Trong cơn xấu hổ cực độ, Ngu Kiều nhìn thoáng qua Ngu Bất Lỗ đứng giữa trận chiến hỗn loạn ở bên dưới, đối mặt với đám sĩ phu nho nhã của Bắc Tần, lấy một chọi mười, nàng dựa vào tốc độ nhanh nhất để kiểm soát tình hình. Nàng hoàn toàn không để ý đến Kỳ Ân ở bên cạnh, chạy vọt đến bên cha ruột, đỏ mặt lẳng lặng kéo vạt áo của Ngu Bất Lỗ y như một đứa trẻ trót đi lạc. Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào hoa văn của gạch đá màu xanh dưới bàn chân. Cho dù Ngu Bất Lỗ có quay sang hỏi điều gì, nàng đều im re, chỉ khăng khăng đòi đi theo ông ấy.
Ngu Bất Lỗ thấy bình rượu mơ của mình tỏ vẻ như thế thì ngẩng đầu nhìn Kỳ Ân đang từ tốn đứng dậy trên đàn Thiên Mụ với nụ cười cưng chiều nở trên môi. Ông ấy biết ngay chắc hẳn không phải Kiều Kiều nhà mình bị ức hiếp, mà chỉ là khó chịu nên tự đành hanh vậy thôi.
Thế là, trong cái gật đầu ngầm đồng ý của Kỳ Ân ở bên trên, Ngu Bất Lỗ lệnh cho người của mình đưa đám quan chức Bắc Tần tạo phản xuống trước. Lúc này, mới dẫn Ngu Kiều cho đến giờ vẫn chưa bớt đỏ mặt về phủ Tướng quân.
Quãng đường ngắn ngủi từ đàn Thiên Mụ đến phủ Tướng quân đủ để Ngu Kiều sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình.
Sau khi đã làm rõ ràng, trong phủ Tướng quân.
Cuối cùng Ngu Kiều cũng đưa ra quyết định, nghiêm trang nhìn về phía Ngu Bất Lỗ ngồi đối diện đang định mở lời dò hỏi, nàng dùng giọng điệu kiên định lên tiếng trước: "Phụ thân, người cũng đã biết về chuyện nữ nhi mất trí nhớ trước đó, bây giờ con đã khôi phục ký ức rồi, ta đã suy nghĩ kỹ càng, con cảm thấy con với Kỳ Ân không phải yêu nhau thật lòng, con không muốn gả đi nữa, con muốn ở bên cạnh người cả đời."
Nghe vậy, Ngu Bất Lỗ: "?" Biểu cảm ông da đen mặt đầy chấm hỏi.
"Kiều Kiều à, phần nghi lễ đã thành, không phải con cứ nói không gả thì không gả, bây giờ phụ thân của con vẫn còn chưa lợi hại đến mức đó đâu, chưa gánh vác được cơn giận của Quân vương một nước..."
Ngu Bất Lỗ còn chưa dứt lời khuyên nhủ con gái, đã thấy Ngu Kiều mím môi, trông nàng đáng yêu y hệt lúc bé, đáng yêu đến mức Ngu Bất Lỗ trụy tim.
"Phụ thân, người không yêu con sao? Chẳng lẽ người muốn trơ mắt nhìn nữ nhi của mình ngâm nửa đời sau trong nước đắng ư?"
Ngu Bất Lỗ: "..." Cạn lời.
"Nhưng phu quân là do chính tay con chọn mà, ban đầu là đứa nào đứng trên cổng thành uy hiếp cha ruột của mình, nào là Kỳ Ân mà chết thì con quyết không sống một mình, thậm chí còn vì hắn mà bịa ra lý do mang thai nữa..."
Ngu Bất Lỗ cố ý học theo giọng điệu lúc ấy của Ngu Kiều.
Ngu Kiều nghe vậy thì ‘nhục’ lắm, siết chặt hai nắm tay nhỏ của mình, giơ lên trước mắt giả vờ khóc lóc ngang bướng: "Con mặc kệ, con mặc kệ, phụ thân, con mặc kệ, con cứ không ở bên hắn đấy, con muốn ở với người cả đời, hu hu hu..."
Vốn tưởng rằng nam chính Văn Nhân Vô Kỵ chính là tên nam nhân chó nhất mà nàng từng gặp, Ngu Kiều thật sự không ngờ thế mà kẻ chó còn hơn chó lại ở bên cạnh nàng từ đầu đến cuối.
Kỳ Ân đọc được suy nghĩ, vậy mà hắn lại đọc được, nàng đã tưởng tượng ra bao tư thế xấu hổ trước mặt hơn cơ chứ, chỉ nhớ vu vơ thôi mà Ngu Kiều đã xấu hổ đến tê cả da đầu.
Tê đến mức nàng chỉ ước cả đời này không cần phải gặp lại đối phương nữa, cứ làm con rùa rụt cổ, chỉ cần mình không thấy ta là ta cũng không thấy mình, tránh được chừng nào thì tránh.
Nhưng điều này là không thể nào.
Phía bên này, Ngu Kiều còn chưa thuyết phục được Ngu Bất Lỗ, gần chạng vạng tối, bên ngoài phủ Tướng quân đã có một đám đông do Triệu Hữu dẫn đầu đến cung nghênh Hoàng hậu hồi cung.
Ngu Kiều chỉ giằng co thoáng chốc rồi tức giận bước vào xe Phượng, ai bảo nàng là bé ngoan yêu, nàng lo nếu mình thật sự không quay về, người đời sẽ chỉ trích Ngu Bất Lỗ, còn cả con chó khốn nạn kia nữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
——
Dưới sự hầu hạ của đám cung nhân, Ngu Kiều tẩy trang, tháo tóc, cởi giá y nặng nề ra, đi ngâm mình tắm rửa, đổi một bộ xiêm y thoải mái hơn, sau đó được mấy thị nữ cầm đèn cung đình trên tay dẫn đến điện Thanh An của Kỳ Ân, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Trước kia, Ngu Kiều mong chờ sẽ ‘đánh vần’ với Kỳ Ân bao nhiêu, bây giờ lại khịt mũi xem thường bấy nhiêu.
Đi thì đi, ai sợ ai cơ chứ.
Cho dù có được thân xác của ta, cũng không chiếm được trái tim của ta đâu, hừ.
Trên đường đi, Ngu Kiều đã kiêu ngạo nghĩ như thế.
Cho đến khi nàng đẩy cánh cửa điện khép hờ, thô lỗ xốc rèm châu một cái, trông thấy người nào đó ở ngay phía trước đang cầm quyển sách trong tay. Dưới ánh nến chập chờn, hắn dựa trên chiếc giường rộng đủ mười người nằm, xiêm y hơi hé, tóc đen óng ả xõa vai cùng với đường xương quai xanh hiện rõ. Nháy mắt lòng kiên định của nàng đã trên bờ vực sụp đổ.
Trong điện hương thơm ấm áp say nồng, trong nỗi kinh ngạc, Ngu Kiều trợn tròn mắt, lập tức lắc nguầy nguậy cái đầu đang u mê, toan gắt gỏng mấy câu thì…
Kỳ Ân nghe thấy có động tĩnh, hắn buông quyển sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía nàng rồi mỉm cười.
"Kiều Kiều, nàng đến rồi."
Giọng nói của nam nhân ngọt như mật, thoáng chốc ngọt thấm lòng Ngu Kiều.
Ngu Kiều không để ý đến việc đối phương có thể nghe thấy được tiếng lòng của nàng, nàng đang điên cuồng tự nhắc nhở bản thân mình rằng đối phương chính là một con chó khốn nạn.
Lại không ngờ một giây sau, Kỳ Ân trên giường đã chậm rãi đứng dậy.
Đến tận lúc này, Ngu Kiều mới nhìn rõ đối phương ăn mặc lả lơi nhường nào, xém chút nữa nàng đã không nhịn được ngửa mặt lên giời, bởi vì nàng sợ nếu mình không ngửa, mũi sẽ chảy ra hai hàng đo đỏ đáng xí hổ nào đó quá.
Ngu Kiều thấy Kỳ Ân đang từng bước một đến gần mình, rõ ràng lý trí thúc giục nàng nên lập tức tránh ra, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh, cứ ghim chặt xuống đất.
Cho đến khi mùi hương mát lạnh ập tới, lúc này nàng mới hành động thì đã quá muộn.
Nàng lui về sau một bước, nam nhân lại tiến lên trước một bước, thậm chí còn dụng ý khó dò ép nàng đi về phía giường.
Ngu Kiều bị ép phải lui lại từng bước một, nàng bất ngờ ngước lên thì bắt gặp Kỳ Ân đang cười đểu cáng, trong lòng bùng lên một ngọn lửa không tên. Nàng vung tay, toan liều mạng đẩy hắn ra lại bất ngờ trượt chân một cái, cả người ngã ra sau.
"Kiều Kiều, cẩn thận!"
Kỳ Ân quát khẽ một tiếng, lập tức đỡ Ngu Kiều ngã xuống chiếc giường ở đằng sau.
Đương lúc trở tay không kịp ngã xuống nơi mềm mại, Ngu Kiều phát hiện tên chó đang nằm trước người mình, đã vậy còn tuân thủ nguyên tắc ngã ở đâu nằm nguyên ở đó, đè cho nàng không cử động nổi. Chẳng những thế, mũi chó còn đang ngửi tới ngửi lui quanh tóc, mũi và cổ của nàng.
Ngu Kiều đều bị hắn ngửi đến nổi cả da gà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chàng đứng dậy!"
"Ta không đứng."
Giọng của Kỳ Ân thấm đượm men say, dứt câu, hắn cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi của Ngu Kiều: "Kiều Kiều, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ta thật sự rất vui..."
Dưới ánh nến mê ly, trong đôi mắt hai màu tuyệt đẹp của nam nhân lấp lánh ánh sáng thuần khiết.
"Có thể cưới được nàng làm thê tử ta thật sự vui lắm, từ nay về sau ta cũng không còn là người cô đơn nhất nữa."
Trên mặt Kỳ Ân đong đầy niềm hân hoan chân thành.
Phạm... Phạm quy rồi…
Không hổ là đồ chó, có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng lâu như vậy mà vẫn giả vờ không hay biết, còn dùng cả mỹ nhân kế lẫn khổ nhục kế ra trận, nhà ngươi cho rằng như thế này ta sẽ thỏa hiệp ư?
Sớm đã mềm lòng nhưng vẫn mạnh miệng ‘gáy’ - Ngu Kiều vừa bất bình vừa căm giận chửi.
Giây tiếp theo, nam nhân ấn cổ tay nàng, chẳng nói chẳng rằng hôn ngay xuống.
Đừng mà! Thả ta ra!
Ngu Kiều giận dỗi phản kháng trong lòng.
Đừng mà! Thả ta ra!
Đừng thả ta ra!
Trong lúc sơ sểnh, nàng đã trót tuôn tiếng lòng của mình.
Sau đó, Ngu Kiều mơ mơ màng màng, phút chốc nàng chỉ cảm thấy mình tựa một chiếc thuyền nhỏ dũng cảm lao về phía biển trời mênh mông giữa mưa gió bập bùng.
Khi thì bị gió lớn quật mạnh, đẩy thuyền đi thật xa, khi thì bị sóng biển vùi xuống, chìm chìm nổi nổi, mất phương hướng, cứ lòng vòng lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi sắc trời hừng sáng.
Ngu Kiều đi chiếc thuyền nhỏ trong mưa to gió lớn cả đêm, cơ hồ đến chạng vạng tối ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, chiếc bụng của nàng biểu tình phản đối, hai chân thì nhũn như hai sợi mì, vừa bước xuống giường xém chút đã ngã.
Đã thế còn bị tên chó chực bên cạnh cười cợt, còn nói cái gì mà buổi tối quyết chiến lần nữa hắn nhất định sẽ nhường nàng.
Miệng lưỡi của nam nhân là ma quỷ, Ngu Kiều tin mới là lạ, tối hôm nay nàng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không thèm tái chiến với hắn đâu.
Nàng đã quyết định sẽ nghỉ ngơi rồi nên cho dù Kỳ Ân có nói gì, nàng cũng đều không dao động. Sau khi dùng xong bữa tối, nàng trở về điện, đập vào mắt là cảnh Kỳ Ân đã tắm xong, y phục không chỉnh tề, còn dùng một mảnh vải trói hai tay mình lại, để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro