Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 36
2024-08-30 22:13:09
“Phù, phù, phù…”
Đưa mắt nhìn xung quanh, ở trên chiến trường Lam Tinh không có điểm cuối này chất đống những thi thể của lũ Trùng tộc hoặc xấu xí hoặc dữ dằn, dòng máu bẩn thỉu màu vàng nâu chảy đầy khắp nơi.
Cũng giống vậy, không biết bao nhiêu chiếc cơ giáp tàn tạ của nhân loại đã hỏng hóc hoàn toàn, giọt máu đỏ tươi yên lặng chảy qua khe hở của lớp kim loại lạnh như băng, cho dù không mở mấy chiếc cơ giáp to lớn đó ra thì cũng biết người bên trong đã thập tử vô sinh.
Đúng là vì cái chết quá yên ắng nên mới làm tiếng thở dốc duy nhất trở nên đặc biệt như vậy.
Giữa một mảng đỏ chói mắt là một cô gái tóc bạc, khắp người phủ đầy vết thương dữ tợn. Hai mắt cô nhắm nghiền, bên mắt trái có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống tận cằm, máu thịt be bét, máu chảy xuống thấm ướt tóc, làm nhòe cả mắt cô, nếu không phải ngực cô vẫn còn phập phồng thì từ xa nhìn lại trông thật sự chẳng khác nào một thi thể.
Lúc này, một tiếng kêu vừa to vừa chói bất chợt vang lên bên tai cô.
Nó làm hơi thở của cô hơi dừng lại, cô lập tức mở con mắt phải vẫn còn lành lặn ra, bật nhảy lên nhanh như gió, đồng thời, cô còn rút một thanh kiếm đầy vết nứt ở cách bản thân không xa lên để phòng thủ. Chỉ nghe “keng” một tiếng, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Lúc này, kẻ đang mặt đối mặt với cô, ngoài Trùng hậu – đầu sỏ gây ra trận chiến này ra thì không thể là ai khác!
Vừa đối mặt, thật đúng là kẻ thù gặp nhau, đỏ lừ cả mắt.
Nó hận cô giết gần hết tất cả tộc nhân của nó, cô hận nó âm hiểm xảo trá, hủy diệt quê hương thân thương nhất của họ.
Trong phút chốc, cả hai đều muốn giết chết đối phương.
Chỉ nghe một tiếng “bùm” vang lên rất chói tai, đó là do hai tinh thần lực đứng đầu va chạm vào nhau, tạo ra ảnh hưởng chẳng khác gì vũ khí sát thương quy mô lớn của tinh tế.
Bùm bùm…
Một lát sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hơn phân nửa Lam Tinh chìm trong biển lửa chỉ sau một cái chớp mắt.
——
Văn Nhu đang nằm bò ra bàn học bỗng đột ngột mở mắt ra.
Trong nháy mắt, bên tai cô toàn là tiếng ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ, tiếng quạt điện trên đỉnh đầu kêu lên “kẽo kẹt”, còn có cả tiếng giáo viên toán trên bục giảng đang mồ hôi nhễ nhại, khàn giọng hô to: “Cả lớp chú ý, chú ý, tôi sắp biến hình!”
Vẻ mờ mịt chợt lóe qua trong mắt Văn Nhu, cô khẽ lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.
Cô đã xuyên tới thế giới yên ổn hòa bình này một ngày một đêm, không biết có phải là do sử dụng tinh thần lực quá mức hay không mà cô lại mơ thấy cảnh chết chùm vời Trùng hậu đời trước.
Cho dù cô đã chết rất thảm thiết, nhưng có thể làm đối thủ nổ tan xác thành chùm pháo hoa, Văn Nhu – đoàn trưởng quân đoàn đứng đầu Đế Quốc khi trước – vẫn cong môi cười đắc thắng.
Nhưng tinh thần lực nổ mạnh gây ra di chứng đau đầu thường xuyên và cả nơi chẳng biết là đâu này vẫn làm Văn Nhu thấy hơi bực bội.
Đúng lúc này…
Giọng bé trai õng ẹo bỗng vang lên trong đầu cô:
[Vậy thì nhận nhiệm vụ đi, chỉ cần cô nhận nhiệm vụ của tôi, hoàn thành xuất sắc tình tiết của nữ phụ là đau đầu nhức óc gì đó có thể khỏi hẳn. Không chỉ có vậy, tôi còn có thể giúp cô chữa trị tinh thần lực bị hao tổn, giúp cô nổi dậy ở thế giới bình thường này, vả mặt người ba cặn bã, mẹ kế trà xanh và thằng em trai mất dạy của cô. Tôi thậm chí còn có thể kéo dài tuổi thọ cho cô, muốn sống đến 99 tuổi cũng chỉ là chuyện nhỏ!]
Giọng nói trong đầu ra sức thuyết phục.
Nghe thấy tiếng này, Văn Nhu mới giật mình nhớ lại, đêm qua, khi tinh thần thể của cô mấp mé bên bờ tử vong, trong cơ thể xuất hiện một cái tên là hệ thống 666 chủ động trói buộc với cô.
Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không để thứ đồ không rõ nguồn gốc này bám vào tinh thần thể của mình, nhưng ai bảo cô “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”, chỉ có thể mặc cho thứ này thường trú trong đầu cô, hơi tí lại lừa dối cô đi làm cái nhiệm vụ nữ phụ chó mà gì đấy.
Đúng vậy, nữ phụ.
Đêm qua, sau khi thứ này trói buộc với cô, vì quá phiền phức nên cô chỉ đáp bừa một câu, vậy mà đối phương liền chủ động truyền vào đầu cô nội dung một quyển tiểu thuyết học đường cũ rích và quái gở.
Đến lúc đó, Văn Nhu mới biết bản thân xuyên từ thời đại Ngân Hà về Lam Tinh của 10 nghìn năm trước. Không chỉ có vậy, thân thể mà cô đang dùng còn là nữ phụ trong quyển tiểu thuyết này.
À đúng rồi, theo như những gì hệ thống 666 giới thiệu, quyển tiểu thuyết này còn có một cái tên rất thú vị, tên là “Trùm trường ác ma đừng dính lấy tôi: Cô ấy vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp”.
Nữ chính trong truyện chính là Ninh Tiếu, bởi vì công việc của ba mẹ có thay đổi nên chuyển từ trường trường cấp ba ở quê tới trường cấp ba ở thành phố lớn như Thanh Xuyên để theo học. Tuy thành tích học tập không tệ nhưng cô ấy lại vì chất giọng nhỏ nhẹ của người Ngô mà bị các bạn cùng trường ở thành phố lớn nói tiếng phổ thông cười nhạo.
Còn cả chuyện trước đây Ninh Tiếu vô tình bị lây chấy ở quê, vậy là phải cắt mái tóc đen nhánh mềm mượt thành tóc tém, lại thêm phần tóc mái dày cộp, kính đen cũ kỹ, phong cách ăn mặc quê mùa cùng với sự rụt rè, thường ngày chỉ dám cúi đầu bước đi nên không ai nhìn thấy rõ diện mạo của Ninh Tiếu. Môi trường học đường ở trường THPT Thanh Xuyên 3 vẫn luôn không tốt đẹp cho lắm, vậy nên mới chuyển trường tới đây chưa đến hai ngày mà Ninh Tiếu đã trở thành đối tượng để rất nhiều học sinh trong lớp bắt nạt cho vui.
Sau khi bị bắt nạt khoảng tầm một tháng, trong một lần ngoài ý muốn, Ninh Tiếu bị người khác làm rơi kính cận, trực tiếp mặt đối mặt với trùm trường khét tiếng trong trường. Chỉ qua một cái liếc mắt, nam chính kiêm trùm trường - Thích Thịnh - người vừa chia tay bạn gái hoa khôi vì chán ngấy đã rơi vào đôi mắt trong veo như pha lê của Ninh Tiếu.
Từ đó về sau, hai người họ bắt đầu hành trình “cậu đuổi tôi trốn”, thi thoảng lại làm mấy hành động tình yêu học đường ngọt ngào như ấn lên tường hôn hít gì đó.
Trong lúc đó, hoa khôi kiêm bạn gái cũ của nam chính, rồi thì chị đại bất lương, người theo đuổi nữ chính ở dưới quê và cả anh trai hàng xóm dịu dàng gì đó cùng nhau ra trận, làm cuộc tình này trở nên vô cùng ầm ĩ náo nhiệt.
Cuối truyện, đương nhiên tất cả những nhân vật đầu trâu mặt ngựa đều phải xuống sân khấu, nam chính si tình không đổi thành công ôm người đẹp về nhà, hai người cùng thi vào đại học ở Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ lập tức kết hôn sinh con, kết thúc viên mãn, hạnh phúc.
Văn Nhu không phải ai khác, chính là nhân vật chị đại bất lương đeo bám nam chính.
Tuổi của cô gái này không lớn, mới chỉ 16 tuổi, điều kiện gia đình lại giàu có, ba của nguyên chủ là nhà thầu địa ốc, cũng được coi là nhà giàu số một, số hai ở thành phố Thanh Xuyên.
Tiếc là mẹ của nguyên chủ mất sớm, bà ấy vừa mới mất một tháng, ba ruột nguyên chủ đã cưới một hot girl mạng mặt như cái dùi, ừm, lại còn đã mang thai ba tháng. Hai người đó thậm chí còn đến Hồng Kông kiểm tra từ sớm, là con trai.
Việc này làm ông bà nội của nguyên chủ - người luôn chê trách vì cả nhà chỉ có một đứa con gái là Văn Nhu – vui mừng đến mức không phân biệt được Nam với Bắc, hoàn toàn không buồn để ý đến việc hài cốt con dâu chịu khổ nửa đời với con trai hai ông bà vẫn chưa lạnh đã lập tức hoan hỉ chào đón con dâu mới vào cửa, còn hầu hạ cơm bưng nước rót.
Thấy vậy, thân thích bên nhà mẹ đẻ Văn Nhu đều không dám trách móc một câu nào, ai bảo bọn họ đều kiếm sống dưới tay chú, dưới tay anh rể đâu. Thậm chí đến ông bà ngoại của Văn Nhu cũng không dám nói gì, chỉ sợ nhiều lời một câu thì công việc của mấy đứa con trai, con gái khác đều tuột khỏi tay.
Nhưng những người khác không dám phản đối, cô bé Văn Nhu từ nhỏ đã không thể chấp nhận được dù chỉ một hạt cát làm sao có thể chịu đựng nỗi uất ức này!
Ngay trong hôn lễ, Văn Nhu đã hất bàn hất ghế, quấy khóc cãi vã, phản đối quyết định này. Văn Nhu thậm chí còn từng tự sát, tiếc là vẫn không ngăn được việc mưa muốn rơi, ba muốn biến thành đồ khốn nạn.
Từ đó về sau, Văn Nhu ngoan ngoãn từ nhỏ, ngày nào cũng cố gắng học tập phấn đấu đã thay đổi, trở nên sa đọa, hư đốn.
Khi lên cấp ba, Văn Nhu còn trở thành chị Nhu nổi tiếng gần xa của trường THPT Thanh Xuyên 3. Đối với chị Nhu, nhuộm tóc, trốn học, đánh nhau, đi bar đều là chuyện thường ngày.
Mà một chị đại nổi tiếng trong trường thì sao có thể không có bạn trai được, vậy thì mất giá biết bao!
Vì thế, nguyên chủ chọn tới chọn lui, phát hiện trong cả trường THPT số ba, chỉ có mình nam chính Thích Thịnh là còn tạm ổn, những người khác không phải đồ mọt sách chỉ biết học tập thì là đồ xấu xí mặt mũi vặn vẹo, nguyên chủ ngứa mắt mấy người đó!
Nhưng ai mà ngờ nguyên chủ lại bị từ chối ngay trong lần tỏ tình đầu tiên, không chỉ có vậy, Thích Thịnh mà nguyên chủ thích còn yêu đương với trà xanh cướp mất danh hiệu hoa khôi mà cô ấy ghét, làm nguyên chủ tức giận đến mức suýt chút nữa đã đánh đến tận cửa. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc hai người đó chia tay, Thích Thịnh vậy mà lại ưng đồ mọt sách vừa xấu lại còn vô danh.
Từ đó, Văn Nhu đã bắt đầu cuộc sống hàng ngày đều ăn cơm, ngủ, gây sự với nhỏ mọt sách, bị nam chính làm cho bẽ mặt.
Đến khi gia đình phá sản, hầu như tất cả mọi người trong trường đều xa lánh nguyên chủ, chỉ có nữ chính mọt sách trong miệng nguyên chủ là vẫn sẵn lòng đến an ủi, mời cô ấy ăn cơm. Lúc này, cuối cùng Văn Nhu mới phát hiện ai mới là người tốt thực sự, chỉ là khi đó hai người họ đã không kịp làm bạn bè nữa rồi. Văn Nhu bất ngờ ngất xỉu vào viện, kiểm tra xong mới biết cô ấy đang bị ung thư thời kỳ cuối, không còn sống được mấy tháng nữa.
Cuối cùng, thiếu nữ từng không ai bì kịp đã chết trong mùa hè sau kỳ thi đại học, phai tàn như hoa, cũng trở thành một vết sẹo chói mắt trong tuổi thanh xuân của nữ chính.
Văn Nhu đã biết mấy tình tiết này từ tối qua, chẳng qua lúc đó đầu cô đang vô cùng đau đớn, hoàn toàn không có tâm tư để chú ý tới tình tiết, hệ thống, nhiệm vụ gì đó. Hiện giờ Văn Nhu đã ngủ gần một ngày một đêm, cơn đau đầu cũng đã giảm bớt một tí tẹo, lúc này cô mới có tâm trạng để tìm hiểu.
[Nhiệm vụ gì thế? Nói nghe thử xem nào.]
Giọng cô lười biếng vang lên trong lòng, dù gì cô cũng đang nhàn rỗi.
Nghe vậy, hệ thống 666 lập tức hăng hái, trời mới biết nó vốn cho rằng Văn Nhu chẳng buồn để ý tới điều gì, khả năng cao là ở thế giới này nó cũng sẽ thua Long Thất, không ngờ cánh cửa hi vọng lại mở ra với nó rồi!
Đúng vậy, hệ thống 666 này không phải ai khác mà chính là bản thể thần thức của Nguyệt Lão trên Thiên đình.
Đưa mắt nhìn xung quanh, ở trên chiến trường Lam Tinh không có điểm cuối này chất đống những thi thể của lũ Trùng tộc hoặc xấu xí hoặc dữ dằn, dòng máu bẩn thỉu màu vàng nâu chảy đầy khắp nơi.
Cũng giống vậy, không biết bao nhiêu chiếc cơ giáp tàn tạ của nhân loại đã hỏng hóc hoàn toàn, giọt máu đỏ tươi yên lặng chảy qua khe hở của lớp kim loại lạnh như băng, cho dù không mở mấy chiếc cơ giáp to lớn đó ra thì cũng biết người bên trong đã thập tử vô sinh.
Đúng là vì cái chết quá yên ắng nên mới làm tiếng thở dốc duy nhất trở nên đặc biệt như vậy.
Giữa một mảng đỏ chói mắt là một cô gái tóc bạc, khắp người phủ đầy vết thương dữ tợn. Hai mắt cô nhắm nghiền, bên mắt trái có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống tận cằm, máu thịt be bét, máu chảy xuống thấm ướt tóc, làm nhòe cả mắt cô, nếu không phải ngực cô vẫn còn phập phồng thì từ xa nhìn lại trông thật sự chẳng khác nào một thi thể.
Lúc này, một tiếng kêu vừa to vừa chói bất chợt vang lên bên tai cô.
Nó làm hơi thở của cô hơi dừng lại, cô lập tức mở con mắt phải vẫn còn lành lặn ra, bật nhảy lên nhanh như gió, đồng thời, cô còn rút một thanh kiếm đầy vết nứt ở cách bản thân không xa lên để phòng thủ. Chỉ nghe “keng” một tiếng, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Lúc này, kẻ đang mặt đối mặt với cô, ngoài Trùng hậu – đầu sỏ gây ra trận chiến này ra thì không thể là ai khác!
Vừa đối mặt, thật đúng là kẻ thù gặp nhau, đỏ lừ cả mắt.
Nó hận cô giết gần hết tất cả tộc nhân của nó, cô hận nó âm hiểm xảo trá, hủy diệt quê hương thân thương nhất của họ.
Trong phút chốc, cả hai đều muốn giết chết đối phương.
Chỉ nghe một tiếng “bùm” vang lên rất chói tai, đó là do hai tinh thần lực đứng đầu va chạm vào nhau, tạo ra ảnh hưởng chẳng khác gì vũ khí sát thương quy mô lớn của tinh tế.
Bùm bùm…
Một lát sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hơn phân nửa Lam Tinh chìm trong biển lửa chỉ sau một cái chớp mắt.
——
Văn Nhu đang nằm bò ra bàn học bỗng đột ngột mở mắt ra.
Trong nháy mắt, bên tai cô toàn là tiếng ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ, tiếng quạt điện trên đỉnh đầu kêu lên “kẽo kẹt”, còn có cả tiếng giáo viên toán trên bục giảng đang mồ hôi nhễ nhại, khàn giọng hô to: “Cả lớp chú ý, chú ý, tôi sắp biến hình!”
Vẻ mờ mịt chợt lóe qua trong mắt Văn Nhu, cô khẽ lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.
Cô đã xuyên tới thế giới yên ổn hòa bình này một ngày một đêm, không biết có phải là do sử dụng tinh thần lực quá mức hay không mà cô lại mơ thấy cảnh chết chùm vời Trùng hậu đời trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù cô đã chết rất thảm thiết, nhưng có thể làm đối thủ nổ tan xác thành chùm pháo hoa, Văn Nhu – đoàn trưởng quân đoàn đứng đầu Đế Quốc khi trước – vẫn cong môi cười đắc thắng.
Nhưng tinh thần lực nổ mạnh gây ra di chứng đau đầu thường xuyên và cả nơi chẳng biết là đâu này vẫn làm Văn Nhu thấy hơi bực bội.
Đúng lúc này…
Giọng bé trai õng ẹo bỗng vang lên trong đầu cô:
[Vậy thì nhận nhiệm vụ đi, chỉ cần cô nhận nhiệm vụ của tôi, hoàn thành xuất sắc tình tiết của nữ phụ là đau đầu nhức óc gì đó có thể khỏi hẳn. Không chỉ có vậy, tôi còn có thể giúp cô chữa trị tinh thần lực bị hao tổn, giúp cô nổi dậy ở thế giới bình thường này, vả mặt người ba cặn bã, mẹ kế trà xanh và thằng em trai mất dạy của cô. Tôi thậm chí còn có thể kéo dài tuổi thọ cho cô, muốn sống đến 99 tuổi cũng chỉ là chuyện nhỏ!]
Giọng nói trong đầu ra sức thuyết phục.
Nghe thấy tiếng này, Văn Nhu mới giật mình nhớ lại, đêm qua, khi tinh thần thể của cô mấp mé bên bờ tử vong, trong cơ thể xuất hiện một cái tên là hệ thống 666 chủ động trói buộc với cô.
Nếu là lúc trước, cô tuyệt đối sẽ không để thứ đồ không rõ nguồn gốc này bám vào tinh thần thể của mình, nhưng ai bảo cô “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”, chỉ có thể mặc cho thứ này thường trú trong đầu cô, hơi tí lại lừa dối cô đi làm cái nhiệm vụ nữ phụ chó mà gì đấy.
Đúng vậy, nữ phụ.
Đêm qua, sau khi thứ này trói buộc với cô, vì quá phiền phức nên cô chỉ đáp bừa một câu, vậy mà đối phương liền chủ động truyền vào đầu cô nội dung một quyển tiểu thuyết học đường cũ rích và quái gở.
Đến lúc đó, Văn Nhu mới biết bản thân xuyên từ thời đại Ngân Hà về Lam Tinh của 10 nghìn năm trước. Không chỉ có vậy, thân thể mà cô đang dùng còn là nữ phụ trong quyển tiểu thuyết này.
À đúng rồi, theo như những gì hệ thống 666 giới thiệu, quyển tiểu thuyết này còn có một cái tên rất thú vị, tên là “Trùm trường ác ma đừng dính lấy tôi: Cô ấy vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp”.
Nữ chính trong truyện chính là Ninh Tiếu, bởi vì công việc của ba mẹ có thay đổi nên chuyển từ trường trường cấp ba ở quê tới trường cấp ba ở thành phố lớn như Thanh Xuyên để theo học. Tuy thành tích học tập không tệ nhưng cô ấy lại vì chất giọng nhỏ nhẹ của người Ngô mà bị các bạn cùng trường ở thành phố lớn nói tiếng phổ thông cười nhạo.
Còn cả chuyện trước đây Ninh Tiếu vô tình bị lây chấy ở quê, vậy là phải cắt mái tóc đen nhánh mềm mượt thành tóc tém, lại thêm phần tóc mái dày cộp, kính đen cũ kỹ, phong cách ăn mặc quê mùa cùng với sự rụt rè, thường ngày chỉ dám cúi đầu bước đi nên không ai nhìn thấy rõ diện mạo của Ninh Tiếu. Môi trường học đường ở trường THPT Thanh Xuyên 3 vẫn luôn không tốt đẹp cho lắm, vậy nên mới chuyển trường tới đây chưa đến hai ngày mà Ninh Tiếu đã trở thành đối tượng để rất nhiều học sinh trong lớp bắt nạt cho vui.
Sau khi bị bắt nạt khoảng tầm một tháng, trong một lần ngoài ý muốn, Ninh Tiếu bị người khác làm rơi kính cận, trực tiếp mặt đối mặt với trùm trường khét tiếng trong trường. Chỉ qua một cái liếc mắt, nam chính kiêm trùm trường - Thích Thịnh - người vừa chia tay bạn gái hoa khôi vì chán ngấy đã rơi vào đôi mắt trong veo như pha lê của Ninh Tiếu.
Từ đó về sau, hai người họ bắt đầu hành trình “cậu đuổi tôi trốn”, thi thoảng lại làm mấy hành động tình yêu học đường ngọt ngào như ấn lên tường hôn hít gì đó.
Trong lúc đó, hoa khôi kiêm bạn gái cũ của nam chính, rồi thì chị đại bất lương, người theo đuổi nữ chính ở dưới quê và cả anh trai hàng xóm dịu dàng gì đó cùng nhau ra trận, làm cuộc tình này trở nên vô cùng ầm ĩ náo nhiệt.
Cuối truyện, đương nhiên tất cả những nhân vật đầu trâu mặt ngựa đều phải xuống sân khấu, nam chính si tình không đổi thành công ôm người đẹp về nhà, hai người cùng thi vào đại học ở Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ lập tức kết hôn sinh con, kết thúc viên mãn, hạnh phúc.
Văn Nhu không phải ai khác, chính là nhân vật chị đại bất lương đeo bám nam chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuổi của cô gái này không lớn, mới chỉ 16 tuổi, điều kiện gia đình lại giàu có, ba của nguyên chủ là nhà thầu địa ốc, cũng được coi là nhà giàu số một, số hai ở thành phố Thanh Xuyên.
Tiếc là mẹ của nguyên chủ mất sớm, bà ấy vừa mới mất một tháng, ba ruột nguyên chủ đã cưới một hot girl mạng mặt như cái dùi, ừm, lại còn đã mang thai ba tháng. Hai người đó thậm chí còn đến Hồng Kông kiểm tra từ sớm, là con trai.
Việc này làm ông bà nội của nguyên chủ - người luôn chê trách vì cả nhà chỉ có một đứa con gái là Văn Nhu – vui mừng đến mức không phân biệt được Nam với Bắc, hoàn toàn không buồn để ý đến việc hài cốt con dâu chịu khổ nửa đời với con trai hai ông bà vẫn chưa lạnh đã lập tức hoan hỉ chào đón con dâu mới vào cửa, còn hầu hạ cơm bưng nước rót.
Thấy vậy, thân thích bên nhà mẹ đẻ Văn Nhu đều không dám trách móc một câu nào, ai bảo bọn họ đều kiếm sống dưới tay chú, dưới tay anh rể đâu. Thậm chí đến ông bà ngoại của Văn Nhu cũng không dám nói gì, chỉ sợ nhiều lời một câu thì công việc của mấy đứa con trai, con gái khác đều tuột khỏi tay.
Nhưng những người khác không dám phản đối, cô bé Văn Nhu từ nhỏ đã không thể chấp nhận được dù chỉ một hạt cát làm sao có thể chịu đựng nỗi uất ức này!
Ngay trong hôn lễ, Văn Nhu đã hất bàn hất ghế, quấy khóc cãi vã, phản đối quyết định này. Văn Nhu thậm chí còn từng tự sát, tiếc là vẫn không ngăn được việc mưa muốn rơi, ba muốn biến thành đồ khốn nạn.
Từ đó về sau, Văn Nhu ngoan ngoãn từ nhỏ, ngày nào cũng cố gắng học tập phấn đấu đã thay đổi, trở nên sa đọa, hư đốn.
Khi lên cấp ba, Văn Nhu còn trở thành chị Nhu nổi tiếng gần xa của trường THPT Thanh Xuyên 3. Đối với chị Nhu, nhuộm tóc, trốn học, đánh nhau, đi bar đều là chuyện thường ngày.
Mà một chị đại nổi tiếng trong trường thì sao có thể không có bạn trai được, vậy thì mất giá biết bao!
Vì thế, nguyên chủ chọn tới chọn lui, phát hiện trong cả trường THPT số ba, chỉ có mình nam chính Thích Thịnh là còn tạm ổn, những người khác không phải đồ mọt sách chỉ biết học tập thì là đồ xấu xí mặt mũi vặn vẹo, nguyên chủ ngứa mắt mấy người đó!
Nhưng ai mà ngờ nguyên chủ lại bị từ chối ngay trong lần tỏ tình đầu tiên, không chỉ có vậy, Thích Thịnh mà nguyên chủ thích còn yêu đương với trà xanh cướp mất danh hiệu hoa khôi mà cô ấy ghét, làm nguyên chủ tức giận đến mức suýt chút nữa đã đánh đến tận cửa. Khó khăn lắm mới chờ đến lúc hai người đó chia tay, Thích Thịnh vậy mà lại ưng đồ mọt sách vừa xấu lại còn vô danh.
Từ đó, Văn Nhu đã bắt đầu cuộc sống hàng ngày đều ăn cơm, ngủ, gây sự với nhỏ mọt sách, bị nam chính làm cho bẽ mặt.
Đến khi gia đình phá sản, hầu như tất cả mọi người trong trường đều xa lánh nguyên chủ, chỉ có nữ chính mọt sách trong miệng nguyên chủ là vẫn sẵn lòng đến an ủi, mời cô ấy ăn cơm. Lúc này, cuối cùng Văn Nhu mới phát hiện ai mới là người tốt thực sự, chỉ là khi đó hai người họ đã không kịp làm bạn bè nữa rồi. Văn Nhu bất ngờ ngất xỉu vào viện, kiểm tra xong mới biết cô ấy đang bị ung thư thời kỳ cuối, không còn sống được mấy tháng nữa.
Cuối cùng, thiếu nữ từng không ai bì kịp đã chết trong mùa hè sau kỳ thi đại học, phai tàn như hoa, cũng trở thành một vết sẹo chói mắt trong tuổi thanh xuân của nữ chính.
Văn Nhu đã biết mấy tình tiết này từ tối qua, chẳng qua lúc đó đầu cô đang vô cùng đau đớn, hoàn toàn không có tâm tư để chú ý tới tình tiết, hệ thống, nhiệm vụ gì đó. Hiện giờ Văn Nhu đã ngủ gần một ngày một đêm, cơn đau đầu cũng đã giảm bớt một tí tẹo, lúc này cô mới có tâm trạng để tìm hiểu.
[Nhiệm vụ gì thế? Nói nghe thử xem nào.]
Giọng cô lười biếng vang lên trong lòng, dù gì cô cũng đang nhàn rỗi.
Nghe vậy, hệ thống 666 lập tức hăng hái, trời mới biết nó vốn cho rằng Văn Nhu chẳng buồn để ý tới điều gì, khả năng cao là ở thế giới này nó cũng sẽ thua Long Thất, không ngờ cánh cửa hi vọng lại mở ra với nó rồi!
Đúng vậy, hệ thống 666 này không phải ai khác mà chính là bản thể thần thức của Nguyệt Lão trên Thiên đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro