Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 42
2024-08-30 22:13:09
Đám người muốn giả vờ như không xuất hiện, âm thầm rút lui.
Ai ngờ chính lúc này, một giọng ngạc nhiên vang lên.
"Thích Thịnh, là Thích Thịnh!"
Nghe vậy, Văn Nhu ôm tay khẽ nghiêng đầu.
"Anh Thịnh..."
Một thiếu niên đứng sau Thích Thịnh sợ hãi run bần bật, vội vàng tiến lên kéo vạt áo của Thích Thịnh đang đứng đầu hàng.
"Đừng... Đừng sợ, đây là trường học, có camera giám sát khắp nơi, nếu cô ta dám động thủ, bảo vệ sẽ nhanh chóng phát hiện, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Nghe vậy, đám anh em đang cố gắng né tránh ánh mắt của Văn Nhu kiểu: Hu hu, nhưng chúng em sợ!
Cuối cùng dưới sự chỉ huy của Thích Thịnh, cả đám lê bước đến trước mặt Văn Nhu.
Càng đến gần, Thích Thịnh mới nhìn rõ khuôn mặt thật của cô gái sau khi đã tẩy trang, lập tức ngỡ ngàng há hốc miệng.
Nữ phụ bạch liên hoa Khổng Phỉ Nhi tưởng sự kinh ngạc của cậu ta thành ngất ngây trước sắc đẹp, trong lòng dâng lên cảm giác đe dọa.
Ngay lập tức, từ phía sau đám đông, cô ta òa khóc nức nở lao vào lòng Thích Thịnh: "A Thịnh, cậu đến rồi, chậm thêm một bước nữa, chỉ sợ tớ sẽ... sẽ..."
Nữ sinh nói lấp lửng.
Nghe cô ta nói thế, Văn Nhu còn chưa cảm thấy gì, nhưng em gái gầy gò Đàm Ngọc Hân đứng sau cô lại không thể chịu được bộ dạng trà xanh của cô ta.
"Cái gì cơ! Chúng tôi đã làm gì cậu? Chị Nhu còn thả cậu ra khỏi căn phòng tối, dù Thích Thịnh đến muộn một bước cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu!"
Những lời của Đàm Ngọc Hoàn khiến Khổng Phỉ Nhi lập tức sợ hãi trốn sau lưng Thích Thịnh, để chính trùm trường Thanh Xuyên năm nào trực tiếp đối mặt với Văn Nhu đang vô cảm.
Trước tình cảnh này, khóe miệng Thích Thịnh giật giật.
"Chị Nhu, chị xem con trà xanh này đi, chị chịu được nhưng em không chịu được!"
Đàm Ngọc Hoàn giậm chân.
"Đúng vậy, chỉ với loại người này mà cũng dám tranh Thích Thịnh với chị, chị Nhu, chúng ta nên cho nó biết thế nào là lễ độ..."
Mập mạp Bành Gia Giai vừa mở miệng đã sặc mùi ‘lĩnh cơm hộp’ sớm.
Văn Nhu nghe vậy, nhíu mày nhìn Thích Thịnh đang cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt, lại nhìn Khổng Phỉ Nhi sau lưng cậu ta đang lén lút cười đắc ý và khiêu khích, hờ hững phất tay: "Thôi bỏ đi, trời cũng tối rồi, mọi người nên về nhà, ai ăn cơm thì ăn cơm, sau này cũng không cần chặn đường bạn Khổng này nữa. Chị Nhu... Đổi khẩu vị rồi!"
Nói xong, tự cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết, Văn Nhu nhấc chân bước ra ngoài.
"Chị Nhu..."
Đám người phía sau vội vàng gọi tên cô.
Nhưng Văn Nhu vừa đi đến bên cạnh Thích Thịnh, vừa khẽ ngửi mũi rồi lẩm bẩm: "Nắng nôi mùi mồ hôi hôi hám, tôi không ưa..."
Dứt câu, cô tiếp tục bước đi.
Giọng của Văn Nhu không nhỏ, đủ để Thích Thịnh, Khổng Phỉ Nhi, đám anh em của cậu ta và đám chị em của Văn Nhu nghe thấy.
Lại nữa, không thể nhịn nổi nữa rồi!
Mặc dù Thích Thịnh không đánh con gái, nhưng cũng không muốn bị người ta sỉ nhục như vậy, huống hồ tính khí cậu ta vốn không tốt, lập tức siết chặt nắm đấm, thình lình quay ngoắt lại hét lên với Văn Nhu đã đi được vài mét…
"Văn Nhu, cậu dám..."
Lời của thiếu niên vừa dứt, thậm chí Văn Nhu còn chưa quay đầu lại, bỗng một quả bóng rổ từ sân bên cạnh ném thẳng vào đầu cô.
Đối với quả bóng rổ này, Văn Nhu chẳng thèm ngước, chỉ quơ tay đã lập tức đánh quả bóng rổ xẹp lép.
Thích Thịnh: "..."
Khổng Phỉ Nhi: "..."
Đám anh em: "..."
Đám chị em: "..."
Xong xuôi cô thu tay, mất kiên nhẫn ngoái đầu lại: "Làm sao?"
Thấy vậy, Thích Thịnh nuốt nước miếng, môi liên tục mấp máy, mãi không thể phát ra âm thanh nào. Thấy biểu cảm của Văn Nhu từ không kiên nhẫn dần chuyển sang bực bội, khát vọng sống trỗi dậy, cậu ta mới rặn ra được vài chữ: "... Về nhà, đi đường cẩn thận nhé."
"Ha? Cần cậu nói à!"
Văn Nhu ghét bỏ quay người, đi thẳng một mạch về hướng cổng trường, cặp sách không cầm cũng chẳng bận tâm, dù sao về nhà cô cũng không đọc sách hay làm bài tập.
Thấy Văn Nhu thong thả đi được một đoạn, một tên trong đám anh em mới liếc mắt ra hiệu với Thích Thịnh: Anh Thịnh, cậu nhát quá, sau này anh em còn làm ăn kiểu gì!
Thích Thịnh trợn mắt với đối phương: Cậu không sợ thì lên đi!
Đám anh em: Ối giời, mất tín hiệu rồi, chả nhận được gì cả, sao thế nhỉ!
Nhưng chỉ lát sau, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp sân: "Bóng rổ của tôi nổ tung rồi ối giời ơi!"
Vì không có ký ức của nguyên chủ nên không quen đường, Văn Nhu về đến nhà thì trời đã tối đen.
Vừa mở cửa, cô bỗng nghe tiếng "Không được nhúc nhích!"
Văn Nhu liếc thấy một cậu bé khoảng chừng bốn đến năm tuổi, mập mạp mũm mĩm đang cầm một khẩu súng đồ chơi nhắm về phía cô.
Thấy cô không nghe lệnh đứng im tại chỗ nên nó tiếp tục tiến về phía trước.
"Không được! Con dị hợm, con heo to đã về nhà rồi! Giết nó thôi, giết nó thôi! Biubiubiu~"
Cùng với lời ác ý, nó kéo cò súng bắn vào Văn Nhu.
Viên đạn nhựa bắn vào người cũng đau đấy.
Văn Nhu chỉ lách một cái đã né được viên đạn của đối phương. Khi thằng bé chưa kịp phản ứng, cô đã xuất hiện trước mặt nó, giật lấy khẩu súng, tay kia không nói lời nào, lật ngược cả người nó lại, dí họng súng vào mông - nơi có nhiều thịt nhất: "Biubiubiu~"
Biu! Viên đạn từ khẩu súng đồ chơi bay vút, vẽ một đường cong hoàn hảo trước khi rơi gọn vào thùng rác cách đó không xa. Ném xong, Văn Nhu sải bước lên cầu thang.
Vừa đặt chân lên tầng trên, tiếng khóc thét vang dội từ dưới nhà đã xé tan bầu không khí yên tĩnh.
Nghe tiếng khóc, Văn Nhu chẳng những không hề mảy may áy náy, ngược lại còn vui vẻ hát vang bài ca quân đội Đế Quốc.
Hệ thống 666 chứng kiến toàn bộ hành động của cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "..." Ăn hiếp trẻ con mà cũng vui vẻ được, thật là hết nói.
Tắm rửa xong xuôi, Văn Nhu hoàn toàn phớt lờ tiếng đập cửa thình thịch của bà mẹ mặt nhọn đang gào thét đòi gặp cô để đòi lại công bằng cho con trai. Tâm trạng cô vui vẻ, quay sang hệ thống 666 dò hỏi về cách tán tỉnh con trai trong thế giới này.
[Lúc ở tinh tế, tôi chưa từng tán tỉnh ai cả, cũng chẳng biết cách theo đuổi Omega mình thích. Cho nên cậu giúp tôi tìm hiểu xem có cách nào hiệu quả để chinh phục con tim của Cố Tinh Nhượng không?]
Văn Nhu hùng hồn đưa ra yêu cầu.
Hệ thống 666: [...] Việc gì cũng hỏi nó, tưởng nó là cái gì chứ?
Lần thứ N, hệ thống 666 hối hận vì quyết định trói buộc với kẻ vô công rồi nghề như Văn Nhu này.
Bỏ bê nhiệm vụ, đắc tội nam chính, giờ đây còn coi nó như công cụ tìm kiếm.
Nó nhất định phải cho cô biết, thần tiên cũng có lòng tự trọng!
Hệ thống 666: [Tôi không!] Vẻ mặt kiên định.
Văn Nhu: [Tra thử đi.]
Hệ thống 666: [Tôi không muốn.] Dứt khoát từ chối.
Văn Nhu: [Tra thử đi, tra thử đi.]
Hệ thống 666: [Tôi - không - muốn!] Bực rồi nhé.
Ngay giây sau, tinh thần lực của Văn Nhu hóa thành roi quất vào đầu hệ thống.
[Sách nói, muốn chinh phục trái tim đàn ông trước tiên phải chinh phục dạ dày của họ, vì vậy tôi nghĩ cô nên bắt đầu bằng việc tặng cậu ta đồ ăn.] Nắm trong tay cuốn sách Bí kíp chinh phục tình yêu, hệ thống 666 ngửa mặt lên, vẻ mặt thành thật nói.
Nghe đến đây, Văn Nhu cau đôi mày thanh tú, đưa tay vuốt cằm.
Ngày hôm sau, giữa trưa, khi vừa tan học, cửa ra vào lớp 10-1 của nam chính Thích Thịnh, nữ chính Ninh Tiếu, nhân vật phản diện Cố Tinh Nhượng xuất hiện một cô gái cầm hộp cơm màu hồng.
Tiết toán của lớp 10-1 kéo dài hơn dự kiến vài phút, khiến cả lớp chìm trong sự ồn ào náo nhiệt. Thay vì chú ý đến bài giảng của thầy giáo toán đang say sưa giải thích ví dụ trên bục giảng, cả đám cúi đầu, mải mê lướt diễn đàn của trường. Họ bàn tán sôi nổi về sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp mới nổi trong trường gần đây. Mái tóc đỏ rực rỡ cùng vẻ đẹp tự tin, kiêu sa của cô khiến người ta liên tưởng đến thiếu nữ bước ra từ truyện tranh.
Nhiều nam sinh hay ru rú trong nhà lúc này lại hò hét trên diễn đàn, mẹ ơi, chúng con yêu cô gái ấy rồi!
Bỗng nhiên, có một bình luận xuất hiện:
[Hình như cô ấy... là Văn Nhu.]
Cả diễn đàn Thanh Xuyên sôi động bỗng chốc trở nên im lặng khác thường.
Cùng lúc đó, tiết toán của lớp 10-1 cũng kết thúc.
Văn Nhu nhận ra ánh mắt đầy phẫn nộ của thầy giáo toán khi ông ấy nhìn cô trước khi ra khỏi lớp. Tuy nhiên cô chẳng hề bận tâm, bởi vì cô đã trông thấy Cố Tinh Nhượng.
Ngay lập tức, Văn Nhu tóm lấy Cố Tinh Nhượng từ đám đông, nở nụ cười rạng rỡ và nhìn thẳng vào mắt chàng trai.
Lúc đầu, Cố Tinh Nhượng không nhận ra Văn Nhu vì cô không trang điểm, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh có thể nhấc bổng cả người anh lên của cô, anh lập tức biết ngay cô là ai.
Sau đó chàng trai u ám mím môi không nói lời nào, nhìn Văn Nhu mở hộp cơm Hello Kitty màu hường phấn hết sức nữ tính trong tay ra trước mặt anh, bên trong là một cục cháy đen thui không nhìn ra là thứ gì, còn tỏa ra mùi vớ thối nồng nặc, cứ như moi từ địa ngục lên đưa tới trước mặt anh.
"Đây, cậu ăn đi."
Vẻ mặt Văn Nhu đầy chân thành.
Cố Tinh Nhượng: "..." Tôi nghi ngờ cậu ta muốn đầu độc chết tôi!
Ai ngờ chính lúc này, một giọng ngạc nhiên vang lên.
"Thích Thịnh, là Thích Thịnh!"
Nghe vậy, Văn Nhu ôm tay khẽ nghiêng đầu.
"Anh Thịnh..."
Một thiếu niên đứng sau Thích Thịnh sợ hãi run bần bật, vội vàng tiến lên kéo vạt áo của Thích Thịnh đang đứng đầu hàng.
"Đừng... Đừng sợ, đây là trường học, có camera giám sát khắp nơi, nếu cô ta dám động thủ, bảo vệ sẽ nhanh chóng phát hiện, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Nghe vậy, đám anh em đang cố gắng né tránh ánh mắt của Văn Nhu kiểu: Hu hu, nhưng chúng em sợ!
Cuối cùng dưới sự chỉ huy của Thích Thịnh, cả đám lê bước đến trước mặt Văn Nhu.
Càng đến gần, Thích Thịnh mới nhìn rõ khuôn mặt thật của cô gái sau khi đã tẩy trang, lập tức ngỡ ngàng há hốc miệng.
Nữ phụ bạch liên hoa Khổng Phỉ Nhi tưởng sự kinh ngạc của cậu ta thành ngất ngây trước sắc đẹp, trong lòng dâng lên cảm giác đe dọa.
Ngay lập tức, từ phía sau đám đông, cô ta òa khóc nức nở lao vào lòng Thích Thịnh: "A Thịnh, cậu đến rồi, chậm thêm một bước nữa, chỉ sợ tớ sẽ... sẽ..."
Nữ sinh nói lấp lửng.
Nghe cô ta nói thế, Văn Nhu còn chưa cảm thấy gì, nhưng em gái gầy gò Đàm Ngọc Hân đứng sau cô lại không thể chịu được bộ dạng trà xanh của cô ta.
"Cái gì cơ! Chúng tôi đã làm gì cậu? Chị Nhu còn thả cậu ra khỏi căn phòng tối, dù Thích Thịnh đến muộn một bước cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu!"
Những lời của Đàm Ngọc Hoàn khiến Khổng Phỉ Nhi lập tức sợ hãi trốn sau lưng Thích Thịnh, để chính trùm trường Thanh Xuyên năm nào trực tiếp đối mặt với Văn Nhu đang vô cảm.
Trước tình cảnh này, khóe miệng Thích Thịnh giật giật.
"Chị Nhu, chị xem con trà xanh này đi, chị chịu được nhưng em không chịu được!"
Đàm Ngọc Hoàn giậm chân.
"Đúng vậy, chỉ với loại người này mà cũng dám tranh Thích Thịnh với chị, chị Nhu, chúng ta nên cho nó biết thế nào là lễ độ..."
Mập mạp Bành Gia Giai vừa mở miệng đã sặc mùi ‘lĩnh cơm hộp’ sớm.
Văn Nhu nghe vậy, nhíu mày nhìn Thích Thịnh đang cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt, lại nhìn Khổng Phỉ Nhi sau lưng cậu ta đang lén lút cười đắc ý và khiêu khích, hờ hững phất tay: "Thôi bỏ đi, trời cũng tối rồi, mọi người nên về nhà, ai ăn cơm thì ăn cơm, sau này cũng không cần chặn đường bạn Khổng này nữa. Chị Nhu... Đổi khẩu vị rồi!"
Nói xong, tự cho rằng mọi chuyện đã được giải quyết, Văn Nhu nhấc chân bước ra ngoài.
"Chị Nhu..."
Đám người phía sau vội vàng gọi tên cô.
Nhưng Văn Nhu vừa đi đến bên cạnh Thích Thịnh, vừa khẽ ngửi mũi rồi lẩm bẩm: "Nắng nôi mùi mồ hôi hôi hám, tôi không ưa..."
Dứt câu, cô tiếp tục bước đi.
Giọng của Văn Nhu không nhỏ, đủ để Thích Thịnh, Khổng Phỉ Nhi, đám anh em của cậu ta và đám chị em của Văn Nhu nghe thấy.
Lại nữa, không thể nhịn nổi nữa rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Thích Thịnh không đánh con gái, nhưng cũng không muốn bị người ta sỉ nhục như vậy, huống hồ tính khí cậu ta vốn không tốt, lập tức siết chặt nắm đấm, thình lình quay ngoắt lại hét lên với Văn Nhu đã đi được vài mét…
"Văn Nhu, cậu dám..."
Lời của thiếu niên vừa dứt, thậm chí Văn Nhu còn chưa quay đầu lại, bỗng một quả bóng rổ từ sân bên cạnh ném thẳng vào đầu cô.
Đối với quả bóng rổ này, Văn Nhu chẳng thèm ngước, chỉ quơ tay đã lập tức đánh quả bóng rổ xẹp lép.
Thích Thịnh: "..."
Khổng Phỉ Nhi: "..."
Đám anh em: "..."
Đám chị em: "..."
Xong xuôi cô thu tay, mất kiên nhẫn ngoái đầu lại: "Làm sao?"
Thấy vậy, Thích Thịnh nuốt nước miếng, môi liên tục mấp máy, mãi không thể phát ra âm thanh nào. Thấy biểu cảm của Văn Nhu từ không kiên nhẫn dần chuyển sang bực bội, khát vọng sống trỗi dậy, cậu ta mới rặn ra được vài chữ: "... Về nhà, đi đường cẩn thận nhé."
"Ha? Cần cậu nói à!"
Văn Nhu ghét bỏ quay người, đi thẳng một mạch về hướng cổng trường, cặp sách không cầm cũng chẳng bận tâm, dù sao về nhà cô cũng không đọc sách hay làm bài tập.
Thấy Văn Nhu thong thả đi được một đoạn, một tên trong đám anh em mới liếc mắt ra hiệu với Thích Thịnh: Anh Thịnh, cậu nhát quá, sau này anh em còn làm ăn kiểu gì!
Thích Thịnh trợn mắt với đối phương: Cậu không sợ thì lên đi!
Đám anh em: Ối giời, mất tín hiệu rồi, chả nhận được gì cả, sao thế nhỉ!
Nhưng chỉ lát sau, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp sân: "Bóng rổ của tôi nổ tung rồi ối giời ơi!"
Vì không có ký ức của nguyên chủ nên không quen đường, Văn Nhu về đến nhà thì trời đã tối đen.
Vừa mở cửa, cô bỗng nghe tiếng "Không được nhúc nhích!"
Văn Nhu liếc thấy một cậu bé khoảng chừng bốn đến năm tuổi, mập mạp mũm mĩm đang cầm một khẩu súng đồ chơi nhắm về phía cô.
Thấy cô không nghe lệnh đứng im tại chỗ nên nó tiếp tục tiến về phía trước.
"Không được! Con dị hợm, con heo to đã về nhà rồi! Giết nó thôi, giết nó thôi! Biubiubiu~"
Cùng với lời ác ý, nó kéo cò súng bắn vào Văn Nhu.
Viên đạn nhựa bắn vào người cũng đau đấy.
Văn Nhu chỉ lách một cái đã né được viên đạn của đối phương. Khi thằng bé chưa kịp phản ứng, cô đã xuất hiện trước mặt nó, giật lấy khẩu súng, tay kia không nói lời nào, lật ngược cả người nó lại, dí họng súng vào mông - nơi có nhiều thịt nhất: "Biubiubiu~"
Biu! Viên đạn từ khẩu súng đồ chơi bay vút, vẽ một đường cong hoàn hảo trước khi rơi gọn vào thùng rác cách đó không xa. Ném xong, Văn Nhu sải bước lên cầu thang.
Vừa đặt chân lên tầng trên, tiếng khóc thét vang dội từ dưới nhà đã xé tan bầu không khí yên tĩnh.
Nghe tiếng khóc, Văn Nhu chẳng những không hề mảy may áy náy, ngược lại còn vui vẻ hát vang bài ca quân đội Đế Quốc.
Hệ thống 666 chứng kiến toàn bộ hành động của cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "..." Ăn hiếp trẻ con mà cũng vui vẻ được, thật là hết nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tắm rửa xong xuôi, Văn Nhu hoàn toàn phớt lờ tiếng đập cửa thình thịch của bà mẹ mặt nhọn đang gào thét đòi gặp cô để đòi lại công bằng cho con trai. Tâm trạng cô vui vẻ, quay sang hệ thống 666 dò hỏi về cách tán tỉnh con trai trong thế giới này.
[Lúc ở tinh tế, tôi chưa từng tán tỉnh ai cả, cũng chẳng biết cách theo đuổi Omega mình thích. Cho nên cậu giúp tôi tìm hiểu xem có cách nào hiệu quả để chinh phục con tim của Cố Tinh Nhượng không?]
Văn Nhu hùng hồn đưa ra yêu cầu.
Hệ thống 666: [...] Việc gì cũng hỏi nó, tưởng nó là cái gì chứ?
Lần thứ N, hệ thống 666 hối hận vì quyết định trói buộc với kẻ vô công rồi nghề như Văn Nhu này.
Bỏ bê nhiệm vụ, đắc tội nam chính, giờ đây còn coi nó như công cụ tìm kiếm.
Nó nhất định phải cho cô biết, thần tiên cũng có lòng tự trọng!
Hệ thống 666: [Tôi không!] Vẻ mặt kiên định.
Văn Nhu: [Tra thử đi.]
Hệ thống 666: [Tôi không muốn.] Dứt khoát từ chối.
Văn Nhu: [Tra thử đi, tra thử đi.]
Hệ thống 666: [Tôi - không - muốn!] Bực rồi nhé.
Ngay giây sau, tinh thần lực của Văn Nhu hóa thành roi quất vào đầu hệ thống.
[Sách nói, muốn chinh phục trái tim đàn ông trước tiên phải chinh phục dạ dày của họ, vì vậy tôi nghĩ cô nên bắt đầu bằng việc tặng cậu ta đồ ăn.] Nắm trong tay cuốn sách Bí kíp chinh phục tình yêu, hệ thống 666 ngửa mặt lên, vẻ mặt thành thật nói.
Nghe đến đây, Văn Nhu cau đôi mày thanh tú, đưa tay vuốt cằm.
Ngày hôm sau, giữa trưa, khi vừa tan học, cửa ra vào lớp 10-1 của nam chính Thích Thịnh, nữ chính Ninh Tiếu, nhân vật phản diện Cố Tinh Nhượng xuất hiện một cô gái cầm hộp cơm màu hồng.
Tiết toán của lớp 10-1 kéo dài hơn dự kiến vài phút, khiến cả lớp chìm trong sự ồn ào náo nhiệt. Thay vì chú ý đến bài giảng của thầy giáo toán đang say sưa giải thích ví dụ trên bục giảng, cả đám cúi đầu, mải mê lướt diễn đàn của trường. Họ bàn tán sôi nổi về sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp mới nổi trong trường gần đây. Mái tóc đỏ rực rỡ cùng vẻ đẹp tự tin, kiêu sa của cô khiến người ta liên tưởng đến thiếu nữ bước ra từ truyện tranh.
Nhiều nam sinh hay ru rú trong nhà lúc này lại hò hét trên diễn đàn, mẹ ơi, chúng con yêu cô gái ấy rồi!
Bỗng nhiên, có một bình luận xuất hiện:
[Hình như cô ấy... là Văn Nhu.]
Cả diễn đàn Thanh Xuyên sôi động bỗng chốc trở nên im lặng khác thường.
Cùng lúc đó, tiết toán của lớp 10-1 cũng kết thúc.
Văn Nhu nhận ra ánh mắt đầy phẫn nộ của thầy giáo toán khi ông ấy nhìn cô trước khi ra khỏi lớp. Tuy nhiên cô chẳng hề bận tâm, bởi vì cô đã trông thấy Cố Tinh Nhượng.
Ngay lập tức, Văn Nhu tóm lấy Cố Tinh Nhượng từ đám đông, nở nụ cười rạng rỡ và nhìn thẳng vào mắt chàng trai.
Lúc đầu, Cố Tinh Nhượng không nhận ra Văn Nhu vì cô không trang điểm, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh có thể nhấc bổng cả người anh lên của cô, anh lập tức biết ngay cô là ai.
Sau đó chàng trai u ám mím môi không nói lời nào, nhìn Văn Nhu mở hộp cơm Hello Kitty màu hường phấn hết sức nữ tính trong tay ra trước mặt anh, bên trong là một cục cháy đen thui không nhìn ra là thứ gì, còn tỏa ra mùi vớ thối nồng nặc, cứ như moi từ địa ngục lên đưa tới trước mặt anh.
"Đây, cậu ăn đi."
Vẻ mặt Văn Nhu đầy chân thành.
Cố Tinh Nhượng: "..." Tôi nghi ngờ cậu ta muốn đầu độc chết tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro