Xuyên Nhanh Nữ Phụ Và Phản Diện Là Cặp Trời Sinh
Chương 46
2024-08-30 22:13:09
Sau khi cứu cô bé suýt nữa bị xe đụng, Cố Tinh Nhượng và Văn Nhu chỉ cần đứng chờ thêm năm phút trước trạm xe buýt rồi leo lên xe buýt số 27 mà mình đang chờ.
Lúc đứng trước cửa xếp hàng lên xe, Cố Tinh Nhượng vừa quẹt thẻ xong bỗng cảm nhận được có ai đó khẽ khàng kéo vạt áo phía sau mình.
Anh quay đầu lại theo bản năng thì thấy Văn Nhu mặt đầy vô tội chỉ chỉ chỗ quẹt thẻ và rương bỏ tiền bên cạnh nói:
"Tinh Tinh, tớ không có tiền mà cũng không có thẻ. Cậu quẹt cho tớ với."
Nữ sinh ngay thẳng thật thà đưa ra yêu cầu.
Sau đó Cố Tinh Nhượng còn chưa kịp phun ra lời từ chối đã nghe cô cười tươi rói bổ sung thêm một câu: "Tinh Tinh tốt không ai bằng."
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng hơi cụp mắt xuống để hàng mi đen dài che khuất tất cả cảm xúc phức tạp trong mắt mình. Mấy giây sau, anh giơ tay lên quẹt thẻ lần nữa.
Thấy thế, Văn Nhu lại càng cười tươi hơn. Cô lẽo đeo theo sau Cố Tinh Nhượng lên xe buýt rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, trên mặt viết đầy hai chữ "vui sướng".
Cố Tinh Nhượng liếc nhìn vẻ mới lạ và phấn khích trên mặt Văn Nhu rồi khẽ nhếch khoé miệng.
"Vui vậy à?"
Quả nhiên là cô chiêu nhà giàu, thỉnh thoảng ngồi loại phương tiện giao thông mộc mạc xe buýt này mà cũng phấn khích đến vậy.
"Tất nhiên rồi, được ngồi xe buýt với Tinh Tinh là vui nhất! Không, không thể nói như vậy được, đúng hơn là tớ cảm thấy chỉ cần được ngồi với cậu và có thể ngửi thấy mùi của cậu thì dù có làm gì tớ cũng đều vui hết!"
Văn Nhu nói với vẻ mặt rất chân thành.
Cố Tinh Nhượng chưa kịp đề phòng đã bị những lời này bay vào tai. Ngón tay anh bỗng siết chặt lại, đôi môi đang cong cong cũng theo đó mà mím lại.
"À phải rồi, Tinh Tinh à, từ nơi này đến nhà cậu có xa không? Hy vọng chúng ta có thể đi lâu một chút, như vậy chúng ta sẽ có thêm thời gian để ở gần nhau. Ấy, nói xong tớ mới phát hiện ra hai chúng ta học ở hai lớp khác nhau có vẻ không được tiện cho lắm. Nếu được chung một lớp thì tốt rồi..."
Trong lúc nhất thời, Văn Nhu im lặng chìm vào suy tư.
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng quay đầu liếc nhìn thiếu nữ tóc đỏ bên cạnh một cái, chỉ là còn chưa kịp nói gì đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa xe buýt. Anh vô thức nhíu chặt mày lại.
Đúng lúc này, hơi thở ấm áp của người nào đó bỗng nhiên phun ra ngay bên tai anh: "Sao thế? Tinh Tinh ơi cậu quen cái ông kia à?"
Trước nay Cố Tinh Nhượng chưa từng gần gũi với người khác như vậy chứ nói gì đến người khác phái. Anh hoàn toàn không có bất cứ sự chuẩn bị trước nào. Lấy tai trái làm trung tâm, Cố Tinh Nhượng cảm nhận được cơn tê dại nhanh chóng tràn lan khắp cơ thể. Phản ứng sinh lý thúc đẩy làm dái tai anh thoắt cái đỏ ửng lên.
Phản ứng đầu tiên của thiếu niên là né ra, đôi tay đang đặt trên đầu gối chợt siết chặt chiếc quần đồng phục màu xanh trắng, sau đó anh hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc đỏ hoàn toàn không nhận thức được hành động thân thiết của bản thân bên cạnh mình.
Sao vậy? Trên mặt tớ có cái gì à?
Trên mặt Văn Nhu viết đầy dòng chữ này.
Mà lúc này Cố Tinh Nhượng đã dính chặt phần lưng lên cửa kính xe rồi. Rõ ràng hai người đang ngồi ở hai chỗ khác nhau, thế mà bây giờ anh lại chỉ ngồi được chưa đến một phần tư cái ghế. Cố Tinh Nhượng cố gắng hết sức để trái tim đang đập loạn nhịp bình tĩnh lại.
"Không quen, cậu đừng có dựa vào gần tôi như vậy, nếu không..."
Cố Tinh Nhượng định mở miệng đe doạ để cô tránh ra, chỉ là đến khi thật sự nói ra rồi anh lại phát hiện ra hình như mình hoàn toàn không biết lấy cái gì để đe doạ Văn Nhu. Đánh thì đánh không lại, mắng lại không dám mắng, chạy thì chạy không xa, từ chối thì cô không thèm để ý.
Nói thật thì đúng là Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không thể làm gì được Văn Nhu thật.
Ngay lúc thiếu niên nhíu mày bối rối không biết rốt cuộc nên xử lý như thế nào thì Văn Nhu ở bên kia đã ngoan ngoãn ngồi thẳng người dậy rồi.
"Vậy hả vậy hả? Là lỗi của tớ, tớ không nên đến gần cậu như vậy. Cậu đừng tức giận nữa nhé?"
Cô quên mất chuyện Omega rất hay xấu hổ. Hiện tại cô còn chưa theo đuổi được người ta đâu, sao có thể sấn lại gần như vậy được!
Có điều Tinh Tinh đỏ mặt tía tai trông đáng yêu chết đi được, đáng yêu nhất thế giới!
Khóe miệng Văn Nhu từ từ cong tớn lên.
Song chính dáng vẻ dễ nói chuyện của cô lại khiến Cố Tinh Nhượng có cảm giác như vừa đấm vào bịch bông vậy. Sự khó chịu bực bội dâng trào trong lòng khiến môi anh càng mím chặt hơn.
"Cậu đừng giận, lần sau tớ sẽ để ý hơn. Hơn nữa nếu cậu không đồng ý thì tớ sẽ không bao giờ tuỳ tiện chạm vào cậu. Cậu cứ yên tâm, tớ ngay thẳng lắm đấy."
Văn Nhu nghiêm túc bảo đảm.
Cố Tinh Nhượng: "..." Cái gì vậy trời?
Cảm giác kỳ lạ khó hiểu trong lòng khiến thiếu niên thật sự không biết nên nói gì mới phải. Thậm chí trong khoảng thời gian ngắn anh còn nghĩ có khi nào mình chuyện bé xé ra to không? Rõ ràng anh mới là đàn ông kia mà?
Tại sao vào miệng Văn Nhu lại như anh mới là phái yếu nhu nhược vậy?
Ặc, thật ra nếu tính trên phương diện sức mạnh thì hình như anh đúng là phái yếu thật...
Nhưng Văn Nhu mạnh không ai bằng, ai đứng trước mặt cô mà chẳng thành kèo dưới chứ. Không thấy ngay cả Thích Thịnh trước đây oai phong một cõi mà bây giờ cũng phải khom lưng uốn gối trước cô đấy à?
Trong lúc nhất thời Cố Tinh Nhượng rơi vào trạng thái bối rối.
Mà ngay lúc này, khi nhìn thấy hành động của người nào đó trước mặt, ánh mắt thiếu niên chợt đông cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét mãnh liệt.
Văn Nhu luôn cẩn thận quan sát mọi phản ứng của anh tất nhiên cũng nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường này. Cô men theo ánh mắt của anh nhìn lên phía trước và thấy được ông cụ mặc áo trắng mà trước đó Cố Tinh Nhượng nhìn. Chẳng hiểu sao Văn Nhu lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, phần thân trên cũng đổ về phía trước một chút, vẻ phấn khích kỳ lạ loé lên trong mắt. Trông cô lúc này cứ như đang chuẩn bị làm gì đó vậy.
Nghe radio trong xe nhắc nhở trạm tiếp theo là một trường cấp hai nào đó, Văn Nhu không khỏi nghĩ chẳng lẽ ông cụ này đi đón cháu trai hay cháu gái gì đó, thế nên mới "vui vẻ" như vậy?
Văn Nhu không hiểu nhưng có thể cảm nhận được xe buýt dần dần đi vào trạm. Biểu cảm của Cố Tinh Nhượng cũng theo đó mà càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Điều này cũng làm Văn Nhu vô thức để ý đến ông cụ khó hiểu kia hơn trước.
Xịch...
Xe buýt đã vào trạm nhưng ông cụ kia vẫn ngồi trên ghế không có ý định xuống xe, trái lại còn đổ người về phía trước nữa.
Theo xe buýt dần dần dừng lại, mấy học sinh cấp hai đang đợi bên dưới lập tức vui vẻ leo lên xe. Người leo lên đầu tiên là một cô bé xinh xắn quàng khăn đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ. Cô bé này vừa định tiến tới chỗ ngồi còn trống đằng sau thì đột nhiên có một bàn tay già cỗi thò ra chuẩn xác hướng về phía ngực cô bé, nhìn qua là biết ngay đã có sự chuẩn bị trước, hành động cũng rất thành thạo, hoàn toàn không giống lần đầu phạm tội.
Ngay lúc sắp đạt được mục đích, tay của lão già dâm dê này bị một cánh tay nhỏ bé trắng nõn khác bẻ ngoặt sang một bên.
"Á!"
Cơn đau bất thình lình ập tới khiến ông già kia hét lên đầy thảm thiết, doạ cho đám học sinh cấp hai gần đó giật cả mình, nhất là cô bé đi đầu tiên suýt nữa bị sàm sỡ. Biểu cảm trên mặt cô bé trông rõ là kinh hoàng.
Người ngoài không nhìn thấy nhưng cô bé thì thấy rất rõ ràng.
Cô bé không còn nhỏ nữa, cũng biết chỗ nào người ngoài có thể chạm vào và chỗ nào thì không. Vừa rồi, vừa rồi suýt nữa cô bé đã bị...
Thấy dáng vẻ ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn của cô bé cấp hai kia, Văn Nhu lại dồn sức vào tay: "Cái đồ già mà không nên nết, vừa rồi ông định làm gì đấy hả? Có biết ba chữ "vô liêm sỉ" viết thế nào không vậy? Ông mấy tuổi mà cô bé kia mấy tuổi? Bây giờ trên xe buýt nào cũng có camera giám sát, tôi thấy có vẻ như đây không phải lần đầu tiên ông cố ý làm vậy đâu. Ông có tin tôi moi ra bằng được những hình động bị camera ghi lại của ông rồi ghép lại thành video tuồn lên mạng cho ông nổi tiếng luôn không ông già?"
Văn Nhu cất giọng u ám.
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao lúc nhìn thấy lão già này mặt mày Cố Tinh Nhượng lại khó coi như vậy. Có lẽ trước đây anh đã từng thấy hành động bỉ ổi của ông ta rồi. Đúng là một kẻ khiến người ta buồn nôn mà!
"Đừng đừng đừng, tôi có làm gì đâu, tôi chỉ duỗi người một cái thôi mà! Tôi không làm gì cả, cô gái cô buông tay mau, buông tay..."
"Thế cơ à? Vậy ông đi cùng tôi tới đồn cảnh sát rồi nói lại câu này cho cảnh sát nghe không?"
"Không không! Tôi... Tôi choáng quá, đúng thế, tôi bị cao huyết áp, tôi không đi được..."
Lão già dâm dê vừa nói vừa nhắm tịt mắt ngã thẳng về phía sau, sau đó nhân lúc xe buýt đang dừng mà chợt vùng ra khỏi tay Văn Nhu rồi vọt thẳng xuống xe, chẳng thèm quay đầu lại dù chỉ một lần, chỉ trong chốc lát đã biến mất tăm.
Thấy vậy, Văn Nhu không đuổi theo mà biểu cảm cũng chẳng có gì gọi là tức giận.
Lúc nãy cô rót một chút tinh thần lực vào người lão già kia rồi. Sau này người ông ta sẽ cứ ba ngày đau nhẹ một trận, năm ngày đau nặng một trận. Nếu đã già mà không nên nết như vậy thì cứ để ông ta đau đi, đau nhiều sẽ biết ngoan thôi. Cách này còn hiệu quả hơn cả xách ông ta tới đồn cảnh sát nữa, hừ.
Văn Nhu bình tĩnh ngồi về chỗ bên cạnh Cố Tinh Nhượng.
Có thể là sợ anh hiểu nhầm nên cô chủ động mở miệng giải thích: "Tinh Tinh, cậu đừng tưởng tớ dễ dàng tha cho ông già kia. Cậu tin tớ đi, chắc chắn ông ta sẽ bị dạy dỗ ra trò..."
"Người khác như thế nào chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Cố Tinh Nhượng cất giọng lạnh nhạt cắt ngang.
"Ừ ừ, Tinh Tinh đúng là người trong nóng ngoài lạnh, cứ làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình nhưng thật ra thì tâm địa vừa hiền lành vừa đáng yêu!"
Văn Nhu hoàn toàn không keo kiệt lời khen của mình với Cố Tinh Nhượng.
"Tôi..."
Cố Tinh Nhượng vẫn muốn phản bác nhưng lời đã đến bên khoé miệng lại phải nuốt hết vào bụng vì liếc thấy nụ cười xán lạn trên mặt Văn Nhu.
Thôi, giải thích cái gì chứ, cô có phải là gì của anh đâu mà giải thích!
Thiếu niên bực bội nghĩ vậy.
Suốt cả chặng đường sau đó, Cố Tinh Nhượng phát hiện ra thiếu nữ bên cạnh mình cứ như Lôi Phong* đầu thai vậy, thấy phụ nữ có thai là nhường chỗ ngay, còn cực kỳ nhiệt tình xách túi giùm người ta nữa.
*Lôi Phong: một nhân vật vị tha và khiêm tốn, hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, tấm gương điển hình giúp đỡ người khác hết mình không màng báo đáp
Sau khi xuống xe, vì trạm xe buýt cách khu nhà mà Cố Tinh Nhượng ở một đoạn nữa nên Văn Nhu lại càng bận rộn hơn.
Trái cầu lông của đám trẻ bất ngờ bị kẹt trên cây, cô lập tức nhảy vọt lên lấy xuống cho chúng.
Lúc đi lên sườn núi gặp một bà cụ bán trái cây đang vất vả đẩy xe ba bánh đi lên, cô không hề nghĩ ngợi đã chạy tới đẩy phụ người ta, còn thân thiết gọi người ta là bà nội nữa. Cuối cùng vì cô đẩy xe giúp, miệng lại ngọt ngào nên được người ta nhét cho hai quả táo.
Vì Văn Nhu mà Cố Tinh Nhượng cảm thấy đường về nhà của mình hôm nay dài ngoằng, sao nhiều người qua lại vậy nhỉ?
Văn Nhu chào tạm biệt bà cụ hiền lành kia rồi xoay người lại thì thấy Cố Tinh Nhượng nhíu mày đứng bên đường, dáng vẻ như đang suy tư gì đó. Thế là cô tiến lên mấy bước giơ một quả táo ra cho anh.
"Này, cho cậu táo này."
Nhìn thấy quả táo, Cố Tinh Nhượng lui về phía sau bước: "Tôi không ăn, còn nữa, đến nhà tôi rồi."
"Là nơi này hả? Sao nhanh quá vậy nhỉ, tớ tưởng là còn có thể đi chung với Tinh Tinh một hồi nữa cơ. Nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, thôi cậu mau vào nhà đi. Tớ đứng đây nhìn cậu vào."
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng vừa định xoay người đi thì cánh tay đang thả lỏng bên người của anh bị người ta nhẹ nhàng kéo lại: "Ấy từ từ, cầm táo đi này. Cậu đừng nói là không lấy, trái cây thôi chứ có phải cái gì đâu mà lấy với chả không. Thôi tớ về đây, bái bai Tinh Tinh nhé, ngày mai gặp."
Lúc này nắng chiều đã biến mất hoàn toàn, chân trời chỉ còn sót lại một ít ráng đỏ.
Văn Nhu đứng giữa trời hoàng hôn vẫy tay với anh rồi đi thẳng về phía trước không quay đầu lại. Đến khi đi được một đoạn xa, cô mới xoay người vẫy vẫy tay với anh lần nữa.
"Trời tối rồi, Tinh Tinh mau vào nhà đi. Tối nay tớ sẽ nhớ cậu đấy, cực kỳ nhớ cậu luôn!"
Những lời tỏ tình gần như là gào lên của đối phương khiến Cố Tinh Nhượng đang ngơ ngác nhìn thiếu nữ phía trước bỗng giật mình hoàn hồn.
Sau khi kịp phản ứng, vẻ phiền muộn chợt loé lên dưới đáy mắt thiếu niên. Anh không chút do dự xoay người đi thẳng vào khu nhà mình.
Nhưng lúc chuẩn bị đi vào cổng, Cố Tinh Nhượng lại vô thức quay đầu nhìn ra sau lưng lần cuối. Lần này anh thấy được Văn Nhu đã đi rất xa rồi bỗng nhiên giơ chân đạp vỡ một hòn đá nhỏ ven đường. Có lẽ chính cô cũng ý thức được hành động của mình hơi lố nên vội vàng nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không ai để ý đến mình mới bắt đầu hưng phấn đá tới đá lui.
Thấy vậy, bản thân Cố Tinh Nhượng cũng không hề nhận ra khoé miệng mình bắt đầu cong lên. Bấy giờ anh mới tiếp tục xoay người đi vào khu nhà mình.
Mãi đến khi đi ngang qua một cái thùng rác màu xanh lá cây ven đường, thiếu niên mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đang cầm quả táo Văn Nhu đưa cho.
Đi thêm vài bước đến trước thùng rác, Cố Tinh Nhượng giơ tay lên định vứt quả táo trong tay vào đó như trước đây vứt mấy cái băng cá nhân Văn Nhu dán cho mình vậy, có điều tay phải anh lại giơ táo lên rồi dừng trên thùng rác hồi lâu, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại rụt tay về.
Thôi, một quả táo thôi mà.
Cố Tinh Nhượng nghĩ vậy đấy.
Lúc đứng trước cửa xếp hàng lên xe, Cố Tinh Nhượng vừa quẹt thẻ xong bỗng cảm nhận được có ai đó khẽ khàng kéo vạt áo phía sau mình.
Anh quay đầu lại theo bản năng thì thấy Văn Nhu mặt đầy vô tội chỉ chỉ chỗ quẹt thẻ và rương bỏ tiền bên cạnh nói:
"Tinh Tinh, tớ không có tiền mà cũng không có thẻ. Cậu quẹt cho tớ với."
Nữ sinh ngay thẳng thật thà đưa ra yêu cầu.
Sau đó Cố Tinh Nhượng còn chưa kịp phun ra lời từ chối đã nghe cô cười tươi rói bổ sung thêm một câu: "Tinh Tinh tốt không ai bằng."
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng hơi cụp mắt xuống để hàng mi đen dài che khuất tất cả cảm xúc phức tạp trong mắt mình. Mấy giây sau, anh giơ tay lên quẹt thẻ lần nữa.
Thấy thế, Văn Nhu lại càng cười tươi hơn. Cô lẽo đeo theo sau Cố Tinh Nhượng lên xe buýt rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, trên mặt viết đầy hai chữ "vui sướng".
Cố Tinh Nhượng liếc nhìn vẻ mới lạ và phấn khích trên mặt Văn Nhu rồi khẽ nhếch khoé miệng.
"Vui vậy à?"
Quả nhiên là cô chiêu nhà giàu, thỉnh thoảng ngồi loại phương tiện giao thông mộc mạc xe buýt này mà cũng phấn khích đến vậy.
"Tất nhiên rồi, được ngồi xe buýt với Tinh Tinh là vui nhất! Không, không thể nói như vậy được, đúng hơn là tớ cảm thấy chỉ cần được ngồi với cậu và có thể ngửi thấy mùi của cậu thì dù có làm gì tớ cũng đều vui hết!"
Văn Nhu nói với vẻ mặt rất chân thành.
Cố Tinh Nhượng chưa kịp đề phòng đã bị những lời này bay vào tai. Ngón tay anh bỗng siết chặt lại, đôi môi đang cong cong cũng theo đó mà mím lại.
"À phải rồi, Tinh Tinh à, từ nơi này đến nhà cậu có xa không? Hy vọng chúng ta có thể đi lâu một chút, như vậy chúng ta sẽ có thêm thời gian để ở gần nhau. Ấy, nói xong tớ mới phát hiện ra hai chúng ta học ở hai lớp khác nhau có vẻ không được tiện cho lắm. Nếu được chung một lớp thì tốt rồi..."
Trong lúc nhất thời, Văn Nhu im lặng chìm vào suy tư.
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng quay đầu liếc nhìn thiếu nữ tóc đỏ bên cạnh một cái, chỉ là còn chưa kịp nói gì đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa xe buýt. Anh vô thức nhíu chặt mày lại.
Đúng lúc này, hơi thở ấm áp của người nào đó bỗng nhiên phun ra ngay bên tai anh: "Sao thế? Tinh Tinh ơi cậu quen cái ông kia à?"
Trước nay Cố Tinh Nhượng chưa từng gần gũi với người khác như vậy chứ nói gì đến người khác phái. Anh hoàn toàn không có bất cứ sự chuẩn bị trước nào. Lấy tai trái làm trung tâm, Cố Tinh Nhượng cảm nhận được cơn tê dại nhanh chóng tràn lan khắp cơ thể. Phản ứng sinh lý thúc đẩy làm dái tai anh thoắt cái đỏ ửng lên.
Phản ứng đầu tiên của thiếu niên là né ra, đôi tay đang đặt trên đầu gối chợt siết chặt chiếc quần đồng phục màu xanh trắng, sau đó anh hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm thiếu nữ tóc đỏ hoàn toàn không nhận thức được hành động thân thiết của bản thân bên cạnh mình.
Sao vậy? Trên mặt tớ có cái gì à?
Trên mặt Văn Nhu viết đầy dòng chữ này.
Mà lúc này Cố Tinh Nhượng đã dính chặt phần lưng lên cửa kính xe rồi. Rõ ràng hai người đang ngồi ở hai chỗ khác nhau, thế mà bây giờ anh lại chỉ ngồi được chưa đến một phần tư cái ghế. Cố Tinh Nhượng cố gắng hết sức để trái tim đang đập loạn nhịp bình tĩnh lại.
"Không quen, cậu đừng có dựa vào gần tôi như vậy, nếu không..."
Cố Tinh Nhượng định mở miệng đe doạ để cô tránh ra, chỉ là đến khi thật sự nói ra rồi anh lại phát hiện ra hình như mình hoàn toàn không biết lấy cái gì để đe doạ Văn Nhu. Đánh thì đánh không lại, mắng lại không dám mắng, chạy thì chạy không xa, từ chối thì cô không thèm để ý.
Nói thật thì đúng là Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không thể làm gì được Văn Nhu thật.
Ngay lúc thiếu niên nhíu mày bối rối không biết rốt cuộc nên xử lý như thế nào thì Văn Nhu ở bên kia đã ngoan ngoãn ngồi thẳng người dậy rồi.
"Vậy hả vậy hả? Là lỗi của tớ, tớ không nên đến gần cậu như vậy. Cậu đừng tức giận nữa nhé?"
Cô quên mất chuyện Omega rất hay xấu hổ. Hiện tại cô còn chưa theo đuổi được người ta đâu, sao có thể sấn lại gần như vậy được!
Có điều Tinh Tinh đỏ mặt tía tai trông đáng yêu chết đi được, đáng yêu nhất thế giới!
Khóe miệng Văn Nhu từ từ cong tớn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Song chính dáng vẻ dễ nói chuyện của cô lại khiến Cố Tinh Nhượng có cảm giác như vừa đấm vào bịch bông vậy. Sự khó chịu bực bội dâng trào trong lòng khiến môi anh càng mím chặt hơn.
"Cậu đừng giận, lần sau tớ sẽ để ý hơn. Hơn nữa nếu cậu không đồng ý thì tớ sẽ không bao giờ tuỳ tiện chạm vào cậu. Cậu cứ yên tâm, tớ ngay thẳng lắm đấy."
Văn Nhu nghiêm túc bảo đảm.
Cố Tinh Nhượng: "..." Cái gì vậy trời?
Cảm giác kỳ lạ khó hiểu trong lòng khiến thiếu niên thật sự không biết nên nói gì mới phải. Thậm chí trong khoảng thời gian ngắn anh còn nghĩ có khi nào mình chuyện bé xé ra to không? Rõ ràng anh mới là đàn ông kia mà?
Tại sao vào miệng Văn Nhu lại như anh mới là phái yếu nhu nhược vậy?
Ặc, thật ra nếu tính trên phương diện sức mạnh thì hình như anh đúng là phái yếu thật...
Nhưng Văn Nhu mạnh không ai bằng, ai đứng trước mặt cô mà chẳng thành kèo dưới chứ. Không thấy ngay cả Thích Thịnh trước đây oai phong một cõi mà bây giờ cũng phải khom lưng uốn gối trước cô đấy à?
Trong lúc nhất thời Cố Tinh Nhượng rơi vào trạng thái bối rối.
Mà ngay lúc này, khi nhìn thấy hành động của người nào đó trước mặt, ánh mắt thiếu niên chợt đông cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét mãnh liệt.
Văn Nhu luôn cẩn thận quan sát mọi phản ứng của anh tất nhiên cũng nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường này. Cô men theo ánh mắt của anh nhìn lên phía trước và thấy được ông cụ mặc áo trắng mà trước đó Cố Tinh Nhượng nhìn. Chẳng hiểu sao Văn Nhu lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, phần thân trên cũng đổ về phía trước một chút, vẻ phấn khích kỳ lạ loé lên trong mắt. Trông cô lúc này cứ như đang chuẩn bị làm gì đó vậy.
Nghe radio trong xe nhắc nhở trạm tiếp theo là một trường cấp hai nào đó, Văn Nhu không khỏi nghĩ chẳng lẽ ông cụ này đi đón cháu trai hay cháu gái gì đó, thế nên mới "vui vẻ" như vậy?
Văn Nhu không hiểu nhưng có thể cảm nhận được xe buýt dần dần đi vào trạm. Biểu cảm của Cố Tinh Nhượng cũng theo đó mà càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Điều này cũng làm Văn Nhu vô thức để ý đến ông cụ khó hiểu kia hơn trước.
Xịch...
Xe buýt đã vào trạm nhưng ông cụ kia vẫn ngồi trên ghế không có ý định xuống xe, trái lại còn đổ người về phía trước nữa.
Theo xe buýt dần dần dừng lại, mấy học sinh cấp hai đang đợi bên dưới lập tức vui vẻ leo lên xe. Người leo lên đầu tiên là một cô bé xinh xắn quàng khăn đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt là nụ cười rạng rỡ. Cô bé này vừa định tiến tới chỗ ngồi còn trống đằng sau thì đột nhiên có một bàn tay già cỗi thò ra chuẩn xác hướng về phía ngực cô bé, nhìn qua là biết ngay đã có sự chuẩn bị trước, hành động cũng rất thành thạo, hoàn toàn không giống lần đầu phạm tội.
Ngay lúc sắp đạt được mục đích, tay của lão già dâm dê này bị một cánh tay nhỏ bé trắng nõn khác bẻ ngoặt sang một bên.
"Á!"
Cơn đau bất thình lình ập tới khiến ông già kia hét lên đầy thảm thiết, doạ cho đám học sinh cấp hai gần đó giật cả mình, nhất là cô bé đi đầu tiên suýt nữa bị sàm sỡ. Biểu cảm trên mặt cô bé trông rõ là kinh hoàng.
Người ngoài không nhìn thấy nhưng cô bé thì thấy rất rõ ràng.
Cô bé không còn nhỏ nữa, cũng biết chỗ nào người ngoài có thể chạm vào và chỗ nào thì không. Vừa rồi, vừa rồi suýt nữa cô bé đã bị...
Thấy dáng vẻ ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn của cô bé cấp hai kia, Văn Nhu lại dồn sức vào tay: "Cái đồ già mà không nên nết, vừa rồi ông định làm gì đấy hả? Có biết ba chữ "vô liêm sỉ" viết thế nào không vậy? Ông mấy tuổi mà cô bé kia mấy tuổi? Bây giờ trên xe buýt nào cũng có camera giám sát, tôi thấy có vẻ như đây không phải lần đầu tiên ông cố ý làm vậy đâu. Ông có tin tôi moi ra bằng được những hình động bị camera ghi lại của ông rồi ghép lại thành video tuồn lên mạng cho ông nổi tiếng luôn không ông già?"
Văn Nhu cất giọng u ám.
Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao lúc nhìn thấy lão già này mặt mày Cố Tinh Nhượng lại khó coi như vậy. Có lẽ trước đây anh đã từng thấy hành động bỉ ổi của ông ta rồi. Đúng là một kẻ khiến người ta buồn nôn mà!
"Đừng đừng đừng, tôi có làm gì đâu, tôi chỉ duỗi người một cái thôi mà! Tôi không làm gì cả, cô gái cô buông tay mau, buông tay..."
"Thế cơ à? Vậy ông đi cùng tôi tới đồn cảnh sát rồi nói lại câu này cho cảnh sát nghe không?"
"Không không! Tôi... Tôi choáng quá, đúng thế, tôi bị cao huyết áp, tôi không đi được..."
Lão già dâm dê vừa nói vừa nhắm tịt mắt ngã thẳng về phía sau, sau đó nhân lúc xe buýt đang dừng mà chợt vùng ra khỏi tay Văn Nhu rồi vọt thẳng xuống xe, chẳng thèm quay đầu lại dù chỉ một lần, chỉ trong chốc lát đã biến mất tăm.
Thấy vậy, Văn Nhu không đuổi theo mà biểu cảm cũng chẳng có gì gọi là tức giận.
Lúc nãy cô rót một chút tinh thần lực vào người lão già kia rồi. Sau này người ông ta sẽ cứ ba ngày đau nhẹ một trận, năm ngày đau nặng một trận. Nếu đã già mà không nên nết như vậy thì cứ để ông ta đau đi, đau nhiều sẽ biết ngoan thôi. Cách này còn hiệu quả hơn cả xách ông ta tới đồn cảnh sát nữa, hừ.
Văn Nhu bình tĩnh ngồi về chỗ bên cạnh Cố Tinh Nhượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể là sợ anh hiểu nhầm nên cô chủ động mở miệng giải thích: "Tinh Tinh, cậu đừng tưởng tớ dễ dàng tha cho ông già kia. Cậu tin tớ đi, chắc chắn ông ta sẽ bị dạy dỗ ra trò..."
"Người khác như thế nào chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Cố Tinh Nhượng cất giọng lạnh nhạt cắt ngang.
"Ừ ừ, Tinh Tinh đúng là người trong nóng ngoài lạnh, cứ làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình nhưng thật ra thì tâm địa vừa hiền lành vừa đáng yêu!"
Văn Nhu hoàn toàn không keo kiệt lời khen của mình với Cố Tinh Nhượng.
"Tôi..."
Cố Tinh Nhượng vẫn muốn phản bác nhưng lời đã đến bên khoé miệng lại phải nuốt hết vào bụng vì liếc thấy nụ cười xán lạn trên mặt Văn Nhu.
Thôi, giải thích cái gì chứ, cô có phải là gì của anh đâu mà giải thích!
Thiếu niên bực bội nghĩ vậy.
Suốt cả chặng đường sau đó, Cố Tinh Nhượng phát hiện ra thiếu nữ bên cạnh mình cứ như Lôi Phong* đầu thai vậy, thấy phụ nữ có thai là nhường chỗ ngay, còn cực kỳ nhiệt tình xách túi giùm người ta nữa.
*Lôi Phong: một nhân vật vị tha và khiêm tốn, hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, tấm gương điển hình giúp đỡ người khác hết mình không màng báo đáp
Sau khi xuống xe, vì trạm xe buýt cách khu nhà mà Cố Tinh Nhượng ở một đoạn nữa nên Văn Nhu lại càng bận rộn hơn.
Trái cầu lông của đám trẻ bất ngờ bị kẹt trên cây, cô lập tức nhảy vọt lên lấy xuống cho chúng.
Lúc đi lên sườn núi gặp một bà cụ bán trái cây đang vất vả đẩy xe ba bánh đi lên, cô không hề nghĩ ngợi đã chạy tới đẩy phụ người ta, còn thân thiết gọi người ta là bà nội nữa. Cuối cùng vì cô đẩy xe giúp, miệng lại ngọt ngào nên được người ta nhét cho hai quả táo.
Vì Văn Nhu mà Cố Tinh Nhượng cảm thấy đường về nhà của mình hôm nay dài ngoằng, sao nhiều người qua lại vậy nhỉ?
Văn Nhu chào tạm biệt bà cụ hiền lành kia rồi xoay người lại thì thấy Cố Tinh Nhượng nhíu mày đứng bên đường, dáng vẻ như đang suy tư gì đó. Thế là cô tiến lên mấy bước giơ một quả táo ra cho anh.
"Này, cho cậu táo này."
Nhìn thấy quả táo, Cố Tinh Nhượng lui về phía sau bước: "Tôi không ăn, còn nữa, đến nhà tôi rồi."
"Là nơi này hả? Sao nhanh quá vậy nhỉ, tớ tưởng là còn có thể đi chung với Tinh Tinh một hồi nữa cơ. Nhưng bây giờ cũng không còn sớm nữa, thôi cậu mau vào nhà đi. Tớ đứng đây nhìn cậu vào."
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng vừa định xoay người đi thì cánh tay đang thả lỏng bên người của anh bị người ta nhẹ nhàng kéo lại: "Ấy từ từ, cầm táo đi này. Cậu đừng nói là không lấy, trái cây thôi chứ có phải cái gì đâu mà lấy với chả không. Thôi tớ về đây, bái bai Tinh Tinh nhé, ngày mai gặp."
Lúc này nắng chiều đã biến mất hoàn toàn, chân trời chỉ còn sót lại một ít ráng đỏ.
Văn Nhu đứng giữa trời hoàng hôn vẫy tay với anh rồi đi thẳng về phía trước không quay đầu lại. Đến khi đi được một đoạn xa, cô mới xoay người vẫy vẫy tay với anh lần nữa.
"Trời tối rồi, Tinh Tinh mau vào nhà đi. Tối nay tớ sẽ nhớ cậu đấy, cực kỳ nhớ cậu luôn!"
Những lời tỏ tình gần như là gào lên của đối phương khiến Cố Tinh Nhượng đang ngơ ngác nhìn thiếu nữ phía trước bỗng giật mình hoàn hồn.
Sau khi kịp phản ứng, vẻ phiền muộn chợt loé lên dưới đáy mắt thiếu niên. Anh không chút do dự xoay người đi thẳng vào khu nhà mình.
Nhưng lúc chuẩn bị đi vào cổng, Cố Tinh Nhượng lại vô thức quay đầu nhìn ra sau lưng lần cuối. Lần này anh thấy được Văn Nhu đã đi rất xa rồi bỗng nhiên giơ chân đạp vỡ một hòn đá nhỏ ven đường. Có lẽ chính cô cũng ý thức được hành động của mình hơi lố nên vội vàng nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không ai để ý đến mình mới bắt đầu hưng phấn đá tới đá lui.
Thấy vậy, bản thân Cố Tinh Nhượng cũng không hề nhận ra khoé miệng mình bắt đầu cong lên. Bấy giờ anh mới tiếp tục xoay người đi vào khu nhà mình.
Mãi đến khi đi ngang qua một cái thùng rác màu xanh lá cây ven đường, thiếu niên mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đang cầm quả táo Văn Nhu đưa cho.
Đi thêm vài bước đến trước thùng rác, Cố Tinh Nhượng giơ tay lên định vứt quả táo trong tay vào đó như trước đây vứt mấy cái băng cá nhân Văn Nhu dán cho mình vậy, có điều tay phải anh lại giơ táo lên rồi dừng trên thùng rác hồi lâu, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại rụt tay về.
Thôi, một quả táo thôi mà.
Cố Tinh Nhượng nghĩ vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro