Chương 130
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Đứa nhỏ không chỉ lười chút, còn sợ đau, bởi vậy nhìn nàng tới gần, không khỏi trốn về phía sau.
Động tác tránh né của nàng làm cho biểu tình của tỷ đệ hai người đều có biến hóa.
Nếu như không phải có vấn đề, làm sao sẽ trốn?
Động tác Lưu Sa trở nên càng cường ngạnh, nàng bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay mập mạp của Thiên, nhanh chóng đâm xuống ở đầu ngón tay nàng.
Trong màu đỏ tươi chứa theo một tia máu màu vàng đụng tới nàng ấy, biểu tình Lưu Sa thay đổi.
Nàng ấy nhanh chóng buông tay Thiên ra, cảm giác được ma trùng cố ý kích thích trong thân thể được giữ bình tĩnh, xác định thân phận đứa nhỏ.
Lập tức cúi đầu: "Thuộc hạ vượt quá quy củ, xin tôn chủ giáng tội!”
Nếu tỷ tỷ xác định thân phận của nó, La Duệ cũng không hoài nghi nữa, vô thanh vô tức quỳ xuống bên giường.
Nhưng hai người quỳ nửa ngày, tiểu ma tôn trên giường không tức giận trách phạt, cũng không lên tiếng.
Trong lòng hai người thấp thỏm, ngẩng đầu nhìn.
‘Tôn chủ?”
La Duệ quan sát nhất cử nhất động của tiểu ma tôn này, lớn mật suy đoán: "Chẳng lẽ Tôn chủ tu hành xảy ra vấn đề, ngay cả chúng ta cũng không nhớ?"
Lưu Sa cũng cảm thấy rất có khả năng, ôn nhu hỏi: "Tôn chủ, ngài còn nhớ rõ chúng ta không?"
Thiên thành thật lắc đầu.
Quả nhiên không nhớ rõ, lần này thì phiền toái rồi.
Lưu Sa trấn an nói: “Ta là Lưu Sa, hắn là La Duệ, hai người chúng ta là hộ pháp dưới trướng ngài. Tôn chủ xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngài chu toàn.”
La Duệ cũng nói: "Lúc trước chúng ta còn nhỏ, mới để cho những phản đồ kia có cơ hội làm ngài bị thương, hiện giờ hai người chúng ta đủ để bảo vệ ngài an toàn, xin tôn chủ yên tâm!"
Tỷ đệ hai người bất luận tính cách thế nào đã làm gì, trung thành đối với Hoài U Nông cũng là thật. Dù sao năm đó nếu như không phải có hắn, bây giờ hai người họ chỉ sợ còn ở địa ngục Ma thành dơ bẩn bị người ta cho là đồ chơi mà bắt nạt khinh nhờn.
“Bây giờ tôn chủ như vậy, tốt nhất không nên bị ngoại giới biết được, bất luận đi nơi nào, đều do chúng ta làm bạn, cho đến khi tôn chủ khôi phục mới thôi.”
“Tôn chủ có bộ dáng này, chúng ta hẳn nên bí mật tìm y tu đến chẩn đoán, nếu bị thương phải mau chóng điều dưỡng cho ngài ấy.”
Hai người thương thảo tiếp theo phải làm như thế nào, mới có thể giấu diếm trạng thái chân thật của "Ma Tôn", cùng với chuyện nên làm thế nào để chữa thương cho hắn.
Bọn họ đã hoàn toàn xem Thiên là Ma tôn Hoài U Nông.
Mặc dù hai người là thuộc hạ tín nhiệm nhất của Hoài U Nông, nhưng bọn họ cũng không rõ địa điểm bế quan cụ thể của Hoài U Nông, mỗi lần đều canh giữ ở Ma cung chờ tôn chủ bế quan kết thúc tự mình xuất hiện.
Hoài U Nông giờ phút này, còn ở địa phương bí mật an toàn bế quan, hoàn toàn không biết gì cả đối với chuyện xảy ra ở ngoại giới.
Chính chủ không xuất hiện, Thiên vừa mới đến thế giới này không bao lâu, cứ như thế thuận lợi (tạm thời) vinh đăng vị trí ma tôn.
Lưu Sa và La Duệ thương thảo một hồi, phát hiện Tiểu Ma Tôn đang chuyên tâm nhìn bọn họ.
“Tôn chủ, ngài còn nhớ rõ gì không?”
Thiên lắc đầu.
“Tôn chủ vì sao vẫn mãi không mở miệng, là do không thể lên tiếng?”
Thiên do dự chỉ tỷ tỷ xinh đẹp nói: "Lưu Sa!”
Lại chỉ thiếu niên tà khí nói: "La Duệ!
Nghe thấy nàng rốt cục mở miệng nói chuyện, hai người đều lộ ra nụ cười.
“Vâng, đây là tên ngài đặt cho chúng ta.”
Thiên cảm nhận được sự thân thiện của bọn họ, rốt cục thả lỏng, cũng cười rộ lên theo.
Nụ cười này khiến Lưu Sa và La Duệ giật mình.
Bọn họ chưa bao giờ thấy nụ cười của Ma Tôn, tôn chủ của bọn họ cũng không thích bề ngoài của mình, đó có lẽ chính là nguyên nhân hắn không thích cười.
Hơn nữa dưới khí thế bức người của hắn, cũng ít có người có thể chú ý đến dung mạo của hắn.
Hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn này đã không còn tà khí và sát ý, khuôn mặt tươi cười ngây thơ sáng lạn, thật sự khiến người mềm lòng.
Trên mặt Lưu Sa đột nhiên xuất hiện chút đỏ ửng, hai mắt La Duệ thì tỏa sáng, lại nói: "Tôn chủ yên tâm, chúng ta sẽ lấy tính mạng bảo vệ ngài không việc gì!"
Động tác tránh né của nàng làm cho biểu tình của tỷ đệ hai người đều có biến hóa.
Nếu như không phải có vấn đề, làm sao sẽ trốn?
Động tác Lưu Sa trở nên càng cường ngạnh, nàng bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay mập mạp của Thiên, nhanh chóng đâm xuống ở đầu ngón tay nàng.
Trong màu đỏ tươi chứa theo một tia máu màu vàng đụng tới nàng ấy, biểu tình Lưu Sa thay đổi.
Nàng ấy nhanh chóng buông tay Thiên ra, cảm giác được ma trùng cố ý kích thích trong thân thể được giữ bình tĩnh, xác định thân phận đứa nhỏ.
Lập tức cúi đầu: "Thuộc hạ vượt quá quy củ, xin tôn chủ giáng tội!”
Nếu tỷ tỷ xác định thân phận của nó, La Duệ cũng không hoài nghi nữa, vô thanh vô tức quỳ xuống bên giường.
Nhưng hai người quỳ nửa ngày, tiểu ma tôn trên giường không tức giận trách phạt, cũng không lên tiếng.
Trong lòng hai người thấp thỏm, ngẩng đầu nhìn.
‘Tôn chủ?”
La Duệ quan sát nhất cử nhất động của tiểu ma tôn này, lớn mật suy đoán: "Chẳng lẽ Tôn chủ tu hành xảy ra vấn đề, ngay cả chúng ta cũng không nhớ?"
Lưu Sa cũng cảm thấy rất có khả năng, ôn nhu hỏi: "Tôn chủ, ngài còn nhớ rõ chúng ta không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên thành thật lắc đầu.
Quả nhiên không nhớ rõ, lần này thì phiền toái rồi.
Lưu Sa trấn an nói: “Ta là Lưu Sa, hắn là La Duệ, hai người chúng ta là hộ pháp dưới trướng ngài. Tôn chủ xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngài chu toàn.”
La Duệ cũng nói: "Lúc trước chúng ta còn nhỏ, mới để cho những phản đồ kia có cơ hội làm ngài bị thương, hiện giờ hai người chúng ta đủ để bảo vệ ngài an toàn, xin tôn chủ yên tâm!"
Tỷ đệ hai người bất luận tính cách thế nào đã làm gì, trung thành đối với Hoài U Nông cũng là thật. Dù sao năm đó nếu như không phải có hắn, bây giờ hai người họ chỉ sợ còn ở địa ngục Ma thành dơ bẩn bị người ta cho là đồ chơi mà bắt nạt khinh nhờn.
“Bây giờ tôn chủ như vậy, tốt nhất không nên bị ngoại giới biết được, bất luận đi nơi nào, đều do chúng ta làm bạn, cho đến khi tôn chủ khôi phục mới thôi.”
“Tôn chủ có bộ dáng này, chúng ta hẳn nên bí mật tìm y tu đến chẩn đoán, nếu bị thương phải mau chóng điều dưỡng cho ngài ấy.”
Hai người thương thảo tiếp theo phải làm như thế nào, mới có thể giấu diếm trạng thái chân thật của "Ma Tôn", cùng với chuyện nên làm thế nào để chữa thương cho hắn.
Bọn họ đã hoàn toàn xem Thiên là Ma tôn Hoài U Nông.
Mặc dù hai người là thuộc hạ tín nhiệm nhất của Hoài U Nông, nhưng bọn họ cũng không rõ địa điểm bế quan cụ thể của Hoài U Nông, mỗi lần đều canh giữ ở Ma cung chờ tôn chủ bế quan kết thúc tự mình xuất hiện.
Hoài U Nông giờ phút này, còn ở địa phương bí mật an toàn bế quan, hoàn toàn không biết gì cả đối với chuyện xảy ra ở ngoại giới.
Chính chủ không xuất hiện, Thiên vừa mới đến thế giới này không bao lâu, cứ như thế thuận lợi (tạm thời) vinh đăng vị trí ma tôn.
Lưu Sa và La Duệ thương thảo một hồi, phát hiện Tiểu Ma Tôn đang chuyên tâm nhìn bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôn chủ, ngài còn nhớ rõ gì không?”
Thiên lắc đầu.
“Tôn chủ vì sao vẫn mãi không mở miệng, là do không thể lên tiếng?”
Thiên do dự chỉ tỷ tỷ xinh đẹp nói: "Lưu Sa!”
Lại chỉ thiếu niên tà khí nói: "La Duệ!
Nghe thấy nàng rốt cục mở miệng nói chuyện, hai người đều lộ ra nụ cười.
“Vâng, đây là tên ngài đặt cho chúng ta.”
Thiên cảm nhận được sự thân thiện của bọn họ, rốt cục thả lỏng, cũng cười rộ lên theo.
Nụ cười này khiến Lưu Sa và La Duệ giật mình.
Bọn họ chưa bao giờ thấy nụ cười của Ma Tôn, tôn chủ của bọn họ cũng không thích bề ngoài của mình, đó có lẽ chính là nguyên nhân hắn không thích cười.
Hơn nữa dưới khí thế bức người của hắn, cũng ít có người có thể chú ý đến dung mạo của hắn.
Hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn này đã không còn tà khí và sát ý, khuôn mặt tươi cười ngây thơ sáng lạn, thật sự khiến người mềm lòng.
Trên mặt Lưu Sa đột nhiên xuất hiện chút đỏ ửng, hai mắt La Duệ thì tỏa sáng, lại nói: "Tôn chủ yên tâm, chúng ta sẽ lấy tính mạng bảo vệ ngài không việc gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro