Chương 30 - Giáo Bá

Chương 201

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Cô ấy nhớ tới vừa rồi, mình còn đang cảm khái ảnh đế nhà mình chính là một dòng nước trong, chưa từng làm chuyện gì xấu, khiến cô ấy bớt lo.

Ai có thể ngờ được, vả mặt lại tới nhanh như vậy.

Đồng Kiến Tự mười bảy tuổi ra mắt, vừa ra mắt đã làm nhân vật chính cho đạo diễn điện ảnh nổi tiếng Lạc Hải, còn là do đạo diễn Lạc Hải ở trong sân trường trung học liếc mắt một cái đã chọn trúng, không tiếc tìm đến nhà mời diễn.

Bộ phim bi kịch kể về tuổi trẻ và bạo lực trường học, cuối cùng được đánh giá cao, giành được nhiều giải thưởng lớn, vai chính Đồng Kiến Tự cũng khiến người ta ấn tượng sâu sắc, trở thành thiếu niên ánh trăng trắng trong trẻo lạnh trong lòng không ít người, nhiều năm sau thống kê người có cảm giác thiếu niên kinh ngạc vẫn sẽ lấy đề cử cao nhất lên bảng.

Sau đó bởi vì nguyên nhân gia đình, Đồng Kiến Tự vẫn chưa tiến vào giới giải trí, mà là ở tuổi hai mươi ba, mới chính thức trở thành một diễn viên.

Linh khí được đạo diễn Lạc Hải khen ngợi năm đó của anh vẫn chưa tiêu tán, ngược lại bởi vì tuổi tác dần lớn, trở nên càng thêm động lòng người.

Anh tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên, diễn vai một nam ba, nhân vật phản diện trong phim tiên hiệp, vô tâm tình yêu dã tâm bừng bừng, vì có được sức mạnh mà không từ thủ đoạn.

Lấy khuôn mặt và diễn xuất, biến một nhân vật phản diện càng hấp dẫn hơn so với nhân vật chính.

Từ đó, anh một đường bùng nổ.

Đầu tiên là phim truyền hình, sau đó là điện ảnh, nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất... Đoạn đường này, thời gian mười năm, Phượng Dự làm người đại diện xuất đạo của anh, thì cùng nhau chứng kiến.

Riêng tư, quan hệ hai người rất tốt, xưng hô chị em, Phượng Dự thậm chí còn biết được ngay cả bí mật lớn nhất của Đồng Kiến Tự.

Nhưng vì sao cô ấy không biết, Đồng Kiến Tự còn có một đứa con gái! Còn đã ba tuổi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôm đứa nhỏ một đường chạy về phía nhà của Đồng Kiến Tự, trong lòng Phượng Dự không ngừng nhớ lại các loại giải thưởng vinh dự mà Đồng Kiến Tự lấy được mấy năm nay, lại không ngừng bắt đầu tự hỏi vạn nhất thật sự là con gái của Đồng Kiến Tự, sau khi tuôn ra, phải làm thế nào để dùng quan hệ xã hội giải quyết nguy cơ, với chuyện đứa nhỏ này sau này phải làm thế nào, hình tượng hiện tại của anh, đại diện phát ngôn trên người......

Phượng Dự nghĩ tới đầu óc đã sắp nổ tung, một đôi giày cao gót bị cô ấy giẫm đến đát đát vang, dồn dập như trống trận đòi mạng.

Phượng Dự có quyền hạn chìa khóa nhà họ Tự, cứ như vậy ôm đứa nhỏ mập mạp ba tuổi, đi giày cao gót bước đi như bay, cái loại cảm giác cân bằng và sức mạnh này, mặc cho ai nhìn cũng phải khen một câu bia bò.

Thiên bị cô ấy ôm vào trong ngực, không nhịn được cúi đầu nhìn chân và giày cao gót của cô.

“Đồng Kiến Tự!”

“Ảnh đế Đồng!”

Sau khi vào phòng, Phượng Dự cởi giày ngay cả dép lê cũng không thay, trực tiếp xông lên lầu ba.

Toàn bộ lầu ba đều là phòng của Đồng Kiến Tự, giờ phút này cửa chính khóa chặt, yên tĩnh, tựa như chủ nhân còn chưa tỉnh lại.

Đổi thành bình thường, Phượng Dự sẽ đi xem trong tủ lạnh có gì ăn, sau đó lại dịu dàng thúc giục nghệ sĩ nhà mình rời giường ăn chút gì.

Nhưng hiện tại, cô ấy chỉ muốn biết quả bom trong lòng có thể nổ tung hay không, khi nào thì nổ, cùng với Đồng Kiến Tự có biết quả bom này tồn tại hay không.

“Đồng Kiến Tự, xảy ra chuyện lớn rồi, lúc này cậu còn ngủ được, mau đứng lên!”

Cửa phòng bị nắm đấm lớn như bao cát đập thình thịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cửa này đắt tiền mang theo hơi thở lịch sử, cách âm chết tiệt.

Nếu như trước khi ngủ Đồng Kiến Tự uống thuốc, vậy lúc này sẽ có thể liều mạng so với mỹ nhân ngủ trong rừng, người bình thường khẳng định kêu không tỉnh.

Phượng Dự kêu mệt mỏi, rốt cục buông đứa nhỏ trong lòng xuống, lấy điện thoại di động ra không ngừng gọi điện thoại.

Tiếng đô đô vang lên nửa ngày.

Rốt cục, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô ấy, trong phòng có động tĩnh.

Cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt ảm đạm lại lóe sáng.

Ảm đạm là vì vẻ mặt anh tiều tụy, rõ ràng không được nghỉ ngơi tốt, tâm tình cũng có hơi trầm thấp.

Tỏa sáng chính là dung mạo của anh. Cho dù là loại mới vừa rời giường không trang điểm, dưới mặt mộc màu môi còn có hơi trắng bệch này, cũng giống như tự có kính lọc nhu quang.

Đồng Đồng mặc quần dài màu trắng ống tay áo rộng thùng thình, chân trần tới mở cửa đang muốn nói chuyện, trước tiên lại đối diện với ánh mắt đứa nhỏ đứng bên chân Phượng Dự.

Đồng Kiến Tự chần chừ một lát hỏi: "Chị, chị có con lúc nào?”

Phượng Dự: "Anh, tôi gọi cậu là anh! Hẳn là tôi hỏi cậu, cậu từ khi nào thì có đứa nhỏ!”

Đồng Kiến Tự: "...?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0