Chương 30 - Giáo Bá

Chương 424

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Đặt kiếm trước người lên đầu gối, vuốt ve hoa văn sương giá lạnh như băng trên chuôi kiếm, Công Tây Việt bình tĩnh trở lại.

Kiếm tu đời ta, hẳn là chưa từng có sợ hãi từ trước đến nay.

Đại địch trước mắt còn không sợ, huống chi là một đứa bé.

  ……

Tình nhật nhô lên cao, hạc minh cửu tiêu, một đội đệ tử xuyên qua bình phong tông môn đại trận, trở lại Vân Ẩn Tiên Môn.

Bọn họ ngự kiếm như sao băng, vượt qua mũi kiếm mây che sương mù, xuyên qua thác nước trên đỉnh núi cao, đệ tử nhỏ tuổi nổi lên tâm chơi đùa, đưa tay điểm qua Lạc Anh tiên thụ mọc thành bụi trên vách đá, lay động một trận mưa hoa trắng.

Sư tỷ phía trước oán trách mắng cậu một câu, làm cho tiểu đệ tử không khỏi rụt đầu lại.

Bỗng nhiên trên Hạc Đỉnh sơn phía trước kết ra ánh đèn ngũ sắc, linh khí mờ mịt từ lòng núi tràn ra, bạch hạc đậu trên núi cảm ứng được linh khí, nhanh nhẹn bay lượn trong núi.

Động tĩnh này khiến cho các đệ tử xung quanh chú ý, nhao nhao nhìn xung quanh Hạc Đỉnh Sơn.

Sư tỷ kia cũng bất chấp giáo huấn sư đệ, thanh âm vui mừng nói: "Động tĩnh này, chẳng lẽ là Công Tây sư tỷ xuất quan!”

Đại sư tỷ Công Tây Việt Vân Ẩn Tiên Môn đời này, ở trong sư môn rất được truy phủng, nàng ba năm trước bế quan trùng kích phân thần, trước đó không lâu thành công vượt qua lôi kiếp, mọi người đã sớm chờ mong nàng xuất quan, chỉ là không biết vì sao kéo dài hồi lâu này.

Hiện tại rốt cục cũng xuất quan!

“Đi, chúng ta đi chúc mừng sư tỷ!" Không ít đệ tử có vẻ mặt tươi cười, đi tới Hạc Đỉnh Sơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà lúc này trên mặt Công Tây Việt không thấy nụ cười hăng hái, ngược lại mơ hồ có hơi lo âu.

Tay cầm kiếm quanh năm của nàng cứng ngắc ôm một đứa bé, bé gái trắng nõn đáng yêu, tóc đen nhánh ngắn ngủi dán ở trên da đầu.

Bởi vì sinh ra không giống như trẻ con bình thường, chỉ là nàng dùng máu thịt thai nghén ở đan điền, cho nên đứa nhỏ vừa sinh ra đã phảng phất như hài đồng một tuổi.

Đứa bé còn chưa biết đi cũng không biết nói mềm mại nằm trong lòng nàng, sau khi mở cặp mắt tương tự nàng ra thì bắt đầu khóc, Công Tây Việt thật sự không có biện pháp với nàng.

Đám sư đệ sư muội đến chúc mừng kia mới đi tới Hạc Đỉnh sơn, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy sư tỷ Công Tây của bọn họ bước chân vội vàng, mày ủ nhíu chặt ngự kiếm rời đi.

Nhìn phương hướng kia, là đi tới Chiêu Minh cung của Linh Chiếu Kiếm Tiên.

“Vội vàng như vậy, như là đi tìm Linh Chiếu kiếm tiên, chẳng lẽ là tu hành có vấn đề gì?"

“Vừa rồi trong lòng Công Tây sư tỷ có tã lót phải không? Ta tựa nhiw nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc." Cũng có người nghi hoặc.

"Sư đệ ngươi nhìn lầm rồi à, Công Tây sư tỷ mới từ trong động phủ bế quan đi ra, trẻ sơ sinh ở đâu ra, ha ha ha!"

Công Tây Việt ngự kiếm như điện, nhanh chóng vọt vào Chiêu Minh cung của Linh Chiếu kiếm tiên.

Linh Chiếu kiếm tiên Kinh Linh Chiếu tính tình thanh lãnh thích yên tĩnh, trong Chiêu Minh cung to như vậy hiếm thấy bóng người. Công Tây Việt giẫm lên cánh hoa điêu linh đầy đất, xông vào tẩm điện Kinh Linh Chiếu đang nghỉ ngơi.

Nàng tùy ý như thế, thứ nhất nàng là đệ tử Kinh Linh Chiếu yêu thương nhất, gần như là một tay ông ấy nuôi lớn. Thứ hai, hai người còn có một tầng quan hệ huyết thống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kinh Linh Chiếu là cậu ruột của nàng, mẹ đẻ nàng mất sớm là muội muội duy nhất của Kinh Linh Chiếu.

“Sư phụ!”

Kinh Linh Chiếu phát hiện cô đến, chậm rãi mở mắt nói: "Chuyện gì khiến ngươi vội vàng như thế......”

Còn chưa nói xong, Công Tây Việt đã đưa đứa bé bọc vải đến trước mắt ông ấy.

Đứa nhỏ rầm rì một đường, thật vất vả yên tĩnh trong chốc lát, hiện tại lại muốn khóc.

“Con bé cứ khóc mãi, không biết nguyên do." Công Tây Việt thấp giọng nói, nàng đã nhiều năm không nói chuyện với sư phụ bằng giọng xin giúp đỡ này.

Kinh Linh Chiếu nhìn đứa nhỏ, tùy ý nói: "Đứa nhỏ này có hơi giống ngươi.”

Công Tây Việt lớn lên có vài phần giống cậu, cho nên đứa nhỏ này cũng có chút giống cậu.

Công Tây Việt: "Ừ, đây là con gái con.”

Kinh Linh Chiếu: "......”

“...... Ngươi nói cái gì?”

Kinh Linh Chiếu khiếp sợ.

Kinh Linh Chiếu tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0