Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá 12

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Dư Thiên không muốn tự đi một mình, nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà Tại Dã đã phát hiện tư thế ôm đứa nhỏ của mình đã thuần thục hơn không ít.

Anh gọi xe, ôm Dư Thiên đến một nhà trẻ gần nhất để được tư vấn tình hình. Trước khi đến, Tại Dã đã dùng điện thoại di động tìm kiếm một ít tư liệu, nhưng chân chính tới đến nơi này nhìn xem, thì anh không khỏi nhíu mày.

Nơi này, thật sự thích hợp? Diện tích không lớn, trẻ em lại rất nhiều, rõ ràng ở đây thiếu giáo viên, bận rộn, không kịp lo quá nhiều việc, cơ sở vật chất không mới, Tại Dã còn nhìn thấy hai đứa nhỏ đánh nhau để cướp đồ chơi, cào mặt đối phương, tuy rằng giáo viên rất nhanh đã ngăn lại.

Tại Dã nhìn đứa nhóc lười động đậy trong lòng mình. Cô bé lười như vậy, nói chuyện cũng không nói rõ, nếu như bị người khác bắt nạt, chắc chắn sẽ chỉ biết khóc, nếu để cô bé chỗ như vậy… Tại Dã mới nghĩ chút đã nhíu mày.

Chứng minh thân phận còn còn chưa xử lý xong, Tại Dã đã dẫn Dư Thiên đến ba nhà trẻ xem qua trước.

Hai nhà khác thiết bị tương đối tốt,cũng khá ổn nhưng luôn có nơi này nơi kia làm cho Tại Dã bất mãn.

Anh mua nước và thuốc lá ởtrong cửa hàng, ngồi xổm dưới bóng cây ven đường, cau mày: “Sao nhóc lại phiền phức như vậy?"

Anh nghiện thuốc lá không nặng, nhưng vì mấy ngày nay cực kỳ bận rộn đến mức nhớ không ra, lúc này trong lòng thật sự phiền não, anh rất bực bội, vì thế mới châm điếu thuốc hung hăng hút hai hơi thật mạnh.

Mùi khói thuốc làm mặt Dư Thiên nhăn thành một cục, cô bé hét lên: "“Thối! Thối! Thối! Thối! thối thối!”

Hai mắt Tại Dã trống rỗng nhìn về phương xa, không để ý đến cô bé.

Dư Thiên đột nhiên đập đầu vào vai anh, Tại Dã giơ tay cầm thuốc lên, một tay đè lên trán cô bé.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô bé đụng mạnh anh giống như con lợn rừng, Tại Dã không biết nên nói gì, vội vàng dập thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Được rồi được rồi..”

Trẻ con sao có thể phiền phức như vậy chứ?

Rắc rối còn lớn hơn nữa đang chờ anh ở phía sau.

Mang theo Dư Thiên về đến nhà, đi qua cửa chính, đặt đứa bé xuống.

Dư Thiên ngửa đầu: "Uống sữa chua!”

Tại Dã: "Chỉ có thể uống một chai.”

Nói xong một lớn một nhỏ đi đến phòng khách, Tại Dã đột nhiên nhìn hai người ngồi trên sô pha.

Tại Dã “!!!”

Vì không muốn bị anh phát hiện, hai vị này không cởi giày ở cửa ra vào, mà lặng lẽ mai phục ở đây. Chân mày Tại Dã nhảy dựng, nhanh chóng cúi người ôm lấy Dư Thiên, quay đầu muốn tông cửa xông ra.

Bốp!

Một chiếc dép lê lướt qua đầu anh, đập vào tủ giày trước cửa, thành công ngăn chặn hành vi chạy trốn của Tại Dã.

“Tiểu Dã, con lại đây.” Người mẹ đã lâu không gặp, trong tay còn cầm một chiếc dép lê khác, nói như thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở phía sau bà, còn có một người đàn ông trung niên mặc âu phục giống như vừa rời khỏi một hội nghị nào đó, không thể nghi ngờ chính là ba anh.

Cha anh Tại Diên tiên sinh và mẹ anh Ôn Linh nữ sĩ, từ sau khi ly hôn, đã nhiều năm không gặp nhau.

Lúc trước ly hôn ầm ĩ túi bụi, trở mặt, hai bên đều bày ra thái độ cả đời không qua lại với nhau, không nghĩ tới nhiều năm không gặp, lần này có thể bình thản ngồi trong một gian phòng, là bởi vì con trai của bọn họ tuổi còn trẻ làm ra một đứa con gái, biến thành cha đơn thân.

Trên sô pha dài, nam nữ trung niên vẻ mặt ngưng trọng một trái một phải ngồi, đối diện là Tại Dã và đứa trẻ, trên bàn trà ở giữa bày ba phần báo cáo giám định kết quả giống nhau, trong đó một phần còn bị bóp đầy nếp nhăn.

Tại Diên tiên sinh và Ôn Linh nữ sĩ, nhìn tiểu hài tử một hồi lâu, rốt cục dời ánh mắt phức tạp về phía Tại Dã.

Tại Diên tiên sinh lên tiếng trước: "Là do ba quản giáo quá ít, con vừa trưởng thành đã làm ra đứa nhỏ?”

Tại Dã nghe ông ta nói thì theo thói quen phản cảm, mặt không chút thay đổi: "Do di truyền.

Ba chữ, cảm giác trào phúng kéo đầy.

Cho nên Tại Diên không thích ở chung với đứa con trai này, ông ta phàm là cùng đứa con trai này nói chuyện, sẽ dễ dàng bị chọc tức đến não sung huyết, chưa từng từ trong miệng anh nghe một câu hay nào.

“Con nói cái gì? Ba dạy con là vừa tuổi vị thành niên đã ngủ với bạn gái sao, còn làm người ta mang thai?”

“Lời nói và việc làm dạy, sao không tính là dạy, trên bất chính dưới tất loạn.”

Hai câu nói, làm cho Tại Diên tiên sinh tung hoành trên thương trường nhiều năm tức giận đến thở hổn hển. Ông ta thiếu chút nữa nhấc chổi đặt ở bên cạnh lên đánh con trai, chỉ là ngại bên cạnh còn có một cô cháu gái đang nhìn, cố nén xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0