Giáo Bá 15
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Sau khi tiễn mẹ đi, Tại Dã vào phòng liếc nhìn xem, đứa bé vẫn còn đang ngủ. Lúc trước nó ngủ quấn trong chăn bông nhưng bây giờ đã đổi tư thế, không rõ vì lí do gì mà cả người nằm sấp xuống, đầu lộ ra ngoài chăn bông, hai tay đè dưới người, mông cong lên.
Đây là tư thế ngủ kiểu gì vậy?
Đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, Tại Dã nhanh chóng ấn tắt tiếng. Liếc nhìn đứa cô bé đang ngủ say, thấy đứa nhỏ không động tĩnh gì mới đứng dậy cầm điện thoại vào WC nghe cuộc gọi.
“Này! Tại Dã, tối nay đến đường núi Hoa Vân không!”
Đây là lần đầu tiên cảm thấy giọng nói của tên này lớn như vậy, Tại Dã giảm âm lượng. Người gọi điện đến là bạn của anh Ninh Tắc Ích, một tay đua mô tô.
Hai người bởi vì đua xe mà quen biết, Tại Dã tuy rằng không giống Ninh Tắc Ích xem đua xe là giấc mộng, nhưng đây cũng là sở thích của anh, mỗi khi tâm tình anh không tốt, hoặc là cảm thấy nhàm chán, chỉ cần cưỡi xe chạy như bay dọc theo đường núi, là có thể vứt bỏ hết thảy tâm tình hỏng bét.
Hôm nay nói chuyện với cha mẹ, anh nhìn như bình tĩnh, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Giờ phút này, anh đặc biệt muốn chạy nhanh thổi gió lạnh ở trên đường.
"Có tới hay không, đã mấy ngày cậu không có ra ngoài chơi, đang bận rộn gì đấy, xe của cậu đã rỉ sét rồi đấy, mau tới mau tới!"
“... Lập tức tới.” Tại Dã cúp điện thoại, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm.
Đứa bé đang ngủ say, hiện tại hẳn sẽ không tỉnh, anh cưỡi xe hai giờ rồi về, hẳn là không có việc gì.
Cửa vừa mở ra, Tại Dã bị đứa bé đứng ngoài cửa phòng tắm dọa cho trong nháy mắt tim đập nhanh hơn.
“... Sao nhóc lại tỉnh?" Tại Dã nhấc cô lên, nhét vào trong chăn, "Đã tối rồi, nhóc phải đi ngủ.”
“Ừm... con chưa tắm.”
Nghĩ đến việc cô tắm mất bao lâu, Tại Dã nói qua loa: "Hôm nay có thể không tắm, ngày mai lại tắm.”
Ai ngờ đứa bé nhìn chằm chằm anh một hồi, đột nhiên thốt ra lời kinh người: "Ba muốn bỏ con một mình đi chơi.”
Tại Dã: "...!”
Dư Thiên: "Con cũng muốn chơi.”
Tại Dã: "Không được.”
Dư Thiên gắt gao kéo quần anh, bắt đầu đi qua quá trình luyện cổ họng.
Không hiểu tại sao đứa bé có thể lập tức khóc nhanh như mở bình nước, lại lập tức khóc ra tiếng còi báo động phòng không.
Nửa giờ sau, Tại Dã ôm con rời khỏi nhà, đến ga ra lái xe của mình ra. Xe rất ngầu, làm cho người ta có cảm giác mâu thuẫn vừa cồng kềnh lại nhẹ nhàng, đường nét lưu loát, phối màu là đỏ đen. Tại Dã bước lên, có vẻ chân dài nghịch thiên.
Nhưng ngực chàng trai chân dài đẹp trai này lại có một đứa bé, anh chống chân bên xe, kiểm tra dây buộc trên người dùng để buộc đứa bé một lần nữa, lại sửa sang mũ của cô lại chút.
"Đừng mở miệng nói chuyện, gió lớn, đừng lộn xộn, biết không?"
Đứa nhỏ hưng phấn dán vào ngực anh, dùng trán đập mạnh vào ngực anh tỏ vẻ biết.
Tiếng động cơ trầm thấp, xe khởi động, lái ra đường cái.
Đây có lẽ là lần lái chậm nhất sau khi mua được chiếc xe này. Anh duy trì tốc độ xe như sắp ngủ, đi tới đường núi Hoa Vân Sơn.
Nơi đó đã đỗ đầy các loại xe máy. Câu lạc bộ đua xe của Ninh Tắc Ích hôm nay bao trọn nơi này, bọn họ muốn luyện xe, còn phải thi đấu, cho nên rất náo nhiệt, tới không chỉ là tay đua, còn có rất nhiều bạn bè tham gia náo nhiệt.
Ninh Tắc Ích mặc đồng phục đua xe đẹp trai nói chuyện với người khác, thấy anh đến, lại đây chào hỏi.
"Tại Dã cậu tới rồi, như thế nào, hôm nay có muốn tham gia luyện tập thi đấu với chúng tôi hay không...... trước ngực cậu là gì, thế nào còn có thể động đậy?!”
Dã Từ thỏa hiệp đồng ý đưa theo Dư Thiên ra cửa, từ đó nghiêm mặt không nói gì, lúc này cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với bạn bè đang ngạc nhiên: "Hôm nay tôi không tham gia, cưỡi hai vòng rồi về, không cần để ý đến tôi.”
Đứa bé bị buộc chặt trước ngực anh quay đầu nhìn Ninh Tắc Ích một cái, cặp mắt nho đen tò mò kia khiến Ninh Tắc Ích sửng sốt.
"Tại Dã mẹ nó cậu xảy ra chuyện gì, người ta chở người tới đều là bạn gái để khoe vẻ đẹp trai, cậu đèo theo đứa nhỏ, có phải đầu óc có vấn đề hay không?"
Bởi vì không có cuộc sống về đêm tự do, Tại Dã nghe vậy tâm tình cực kì khó chịu: "Quản chính cậu đi.”
Dứt lời đội mũ, che khuất biểu tình lãnh khốc của mình, khởi động xe, theo bên ngoài xe dừng ở một bên, chuyển lên đường núi.
Đây là đường núi anh quen thuộc, anh đã ở chỗ này lái qua vô số lần, lúc nhanh nhất, đèn và bóng cây ven đường sẽ biến thành từng tuyến màu sắc rực rỡ, khi đó anh không phải đang cùng những người khác đua xe, càng giống là đang cùng thời gian chạy đua.
Khi tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, cảm giác trên thắt lưng bị đá một cước, ngẩn ra, màu sắc lưu động chung quanh dần dần chậm thành hình dáng cây cối rõ ràng.
Đứa nhỏ đưa lưng về phía trước bị trói ở ngực anh, cô nhìn cảnh vật xẹt qua bên cạnh, không hiểu sao kích động duỗi chân, cẩn thận vừa nghe, trong miệng còn đang kêu ùng ục ùng ục.
Kích động mù quáng gì, không phải nói không lên tiếng sao.
Nhưng tốc độ của Tại Dã không tự chủ đã chậm lại.
Gió đêm thổi qua quần áo anh, thổi qua tóc anh. Bên cạnh đường núi ban đêm không một bóng người, có cây đang nở hoa, cánh hoa nhỏ vụn rơi đầy đất, bị bánh xe nghiền qua, trong gió cũng chứa một mùi thơm.
Dành chút thời gian liếc xuống một cái, phát hiện trong miệng đứa bé cắn một góc quần áo của anh, giống như một con chó nhỏ.
Khóe miệng Tại Dã bỗng nhiên cong lên.
Đây là tư thế ngủ kiểu gì vậy?
Đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, Tại Dã nhanh chóng ấn tắt tiếng. Liếc nhìn đứa cô bé đang ngủ say, thấy đứa nhỏ không động tĩnh gì mới đứng dậy cầm điện thoại vào WC nghe cuộc gọi.
“Này! Tại Dã, tối nay đến đường núi Hoa Vân không!”
Đây là lần đầu tiên cảm thấy giọng nói của tên này lớn như vậy, Tại Dã giảm âm lượng. Người gọi điện đến là bạn của anh Ninh Tắc Ích, một tay đua mô tô.
Hai người bởi vì đua xe mà quen biết, Tại Dã tuy rằng không giống Ninh Tắc Ích xem đua xe là giấc mộng, nhưng đây cũng là sở thích của anh, mỗi khi tâm tình anh không tốt, hoặc là cảm thấy nhàm chán, chỉ cần cưỡi xe chạy như bay dọc theo đường núi, là có thể vứt bỏ hết thảy tâm tình hỏng bét.
Hôm nay nói chuyện với cha mẹ, anh nhìn như bình tĩnh, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Giờ phút này, anh đặc biệt muốn chạy nhanh thổi gió lạnh ở trên đường.
"Có tới hay không, đã mấy ngày cậu không có ra ngoài chơi, đang bận rộn gì đấy, xe của cậu đã rỉ sét rồi đấy, mau tới mau tới!"
“... Lập tức tới.” Tại Dã cúp điện thoại, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm.
Đứa bé đang ngủ say, hiện tại hẳn sẽ không tỉnh, anh cưỡi xe hai giờ rồi về, hẳn là không có việc gì.
Cửa vừa mở ra, Tại Dã bị đứa bé đứng ngoài cửa phòng tắm dọa cho trong nháy mắt tim đập nhanh hơn.
“... Sao nhóc lại tỉnh?" Tại Dã nhấc cô lên, nhét vào trong chăn, "Đã tối rồi, nhóc phải đi ngủ.”
“Ừm... con chưa tắm.”
Nghĩ đến việc cô tắm mất bao lâu, Tại Dã nói qua loa: "Hôm nay có thể không tắm, ngày mai lại tắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ đứa bé nhìn chằm chằm anh một hồi, đột nhiên thốt ra lời kinh người: "Ba muốn bỏ con một mình đi chơi.”
Tại Dã: "...!”
Dư Thiên: "Con cũng muốn chơi.”
Tại Dã: "Không được.”
Dư Thiên gắt gao kéo quần anh, bắt đầu đi qua quá trình luyện cổ họng.
Không hiểu tại sao đứa bé có thể lập tức khóc nhanh như mở bình nước, lại lập tức khóc ra tiếng còi báo động phòng không.
Nửa giờ sau, Tại Dã ôm con rời khỏi nhà, đến ga ra lái xe của mình ra. Xe rất ngầu, làm cho người ta có cảm giác mâu thuẫn vừa cồng kềnh lại nhẹ nhàng, đường nét lưu loát, phối màu là đỏ đen. Tại Dã bước lên, có vẻ chân dài nghịch thiên.
Nhưng ngực chàng trai chân dài đẹp trai này lại có một đứa bé, anh chống chân bên xe, kiểm tra dây buộc trên người dùng để buộc đứa bé một lần nữa, lại sửa sang mũ của cô lại chút.
"Đừng mở miệng nói chuyện, gió lớn, đừng lộn xộn, biết không?"
Đứa nhỏ hưng phấn dán vào ngực anh, dùng trán đập mạnh vào ngực anh tỏ vẻ biết.
Tiếng động cơ trầm thấp, xe khởi động, lái ra đường cái.
Đây có lẽ là lần lái chậm nhất sau khi mua được chiếc xe này. Anh duy trì tốc độ xe như sắp ngủ, đi tới đường núi Hoa Vân Sơn.
Nơi đó đã đỗ đầy các loại xe máy. Câu lạc bộ đua xe của Ninh Tắc Ích hôm nay bao trọn nơi này, bọn họ muốn luyện xe, còn phải thi đấu, cho nên rất náo nhiệt, tới không chỉ là tay đua, còn có rất nhiều bạn bè tham gia náo nhiệt.
Ninh Tắc Ích mặc đồng phục đua xe đẹp trai nói chuyện với người khác, thấy anh đến, lại đây chào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại Dã cậu tới rồi, như thế nào, hôm nay có muốn tham gia luyện tập thi đấu với chúng tôi hay không...... trước ngực cậu là gì, thế nào còn có thể động đậy?!”
Dã Từ thỏa hiệp đồng ý đưa theo Dư Thiên ra cửa, từ đó nghiêm mặt không nói gì, lúc này cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với bạn bè đang ngạc nhiên: "Hôm nay tôi không tham gia, cưỡi hai vòng rồi về, không cần để ý đến tôi.”
Đứa bé bị buộc chặt trước ngực anh quay đầu nhìn Ninh Tắc Ích một cái, cặp mắt nho đen tò mò kia khiến Ninh Tắc Ích sửng sốt.
"Tại Dã mẹ nó cậu xảy ra chuyện gì, người ta chở người tới đều là bạn gái để khoe vẻ đẹp trai, cậu đèo theo đứa nhỏ, có phải đầu óc có vấn đề hay không?"
Bởi vì không có cuộc sống về đêm tự do, Tại Dã nghe vậy tâm tình cực kì khó chịu: "Quản chính cậu đi.”
Dứt lời đội mũ, che khuất biểu tình lãnh khốc của mình, khởi động xe, theo bên ngoài xe dừng ở một bên, chuyển lên đường núi.
Đây là đường núi anh quen thuộc, anh đã ở chỗ này lái qua vô số lần, lúc nhanh nhất, đèn và bóng cây ven đường sẽ biến thành từng tuyến màu sắc rực rỡ, khi đó anh không phải đang cùng những người khác đua xe, càng giống là đang cùng thời gian chạy đua.
Khi tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, cảm giác trên thắt lưng bị đá một cước, ngẩn ra, màu sắc lưu động chung quanh dần dần chậm thành hình dáng cây cối rõ ràng.
Đứa nhỏ đưa lưng về phía trước bị trói ở ngực anh, cô nhìn cảnh vật xẹt qua bên cạnh, không hiểu sao kích động duỗi chân, cẩn thận vừa nghe, trong miệng còn đang kêu ùng ục ùng ục.
Kích động mù quáng gì, không phải nói không lên tiếng sao.
Nhưng tốc độ của Tại Dã không tự chủ đã chậm lại.
Gió đêm thổi qua quần áo anh, thổi qua tóc anh. Bên cạnh đường núi ban đêm không một bóng người, có cây đang nở hoa, cánh hoa nhỏ vụn rơi đầy đất, bị bánh xe nghiền qua, trong gió cũng chứa một mùi thơm.
Dành chút thời gian liếc xuống một cái, phát hiện trong miệng đứa bé cắn một góc quần áo của anh, giống như một con chó nhỏ.
Khóe miệng Tại Dã bỗng nhiên cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro