Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Tại Dã chỉ có thể học bộ dáng vừa rồi của mẫu thân, gỡ bộ quần áo kia xuống nhìn nhãn hiệu một chút, không thể nhìn ra cái gì, đành phải so trên người Dư Thiên. Nhưng không ổn, cũng nhìn không ra rốt cuộc có thích hợp hay không, anh theo bản năng ngẩng đầu muốn xin giúp đỡ, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt của một nhân viên cửa hàng.
Trong nháy mắt đó, nói không chút khoa trương, Tại Dã cảm giác như là ở trên lớp đối diện ánh mắt giáo viên muốn đặt câu hỏi.
Quả nhiên, nhân viên cửa hàng giống như nhận được tín hiệu nào đó nhanh chóng đi tới, mỉm cười: "Tiên sinh, có gì cần giúp không?"
Thật ra cũng không muốn giúp đỡ - Tại Dã: "... Bộ quần áo này, con bé mặc có vừa người không?”
Nhân viên cửa hàng nhìn: "Con của anh nhìn qua chừng hai tuổi đúng không? vậy cô bé mặc thứ này không thích hợp lắm, nhưng trong tiệm chúng tôi còn có mã nhỏ hơn, chờ chút, tôi sẽ để đồng nghiệp đi lấy." Tốc độ tay nhanh chóng liên lạc với đồng nghiệp, cũng không cho Tại Dã có thời gian từ chối.
"Tiên sinh, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng bọn tôi, rất đắt hàng, chất liệu này rất thân thiện với da bé, sẽ không kích thích làn da yếu ớt của trẻ, nó được..."
Trong lúc nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt giới thiệu, Tại Dã thậm chí không tìm thấy thời gian chen vào, thẳng đến khi đồng nghiệp cô ấy lấy quần áo ra, nhân viên cửa hàng mới vừa vặn dừng giới thiệu, lúc này, Tại Dã đã cảm thấy, bộ quần áo này không mua không được.
Dư Thiên hoàn toàn là một đứa trẻ ngây thơ cảm thấy chọn đồ chơi rất thú vị, rất nhanh kéo Tại Dã đi tới một kệ hàng khác, nhân viên cửa hàng cũng đi theo. Bị kẹp ở giữa Tại Dã bất giác nhìn về phía mẫu thân biến mất lúc trước.
Tại sao mẹ vẫn chưa trở về.
Mười lăm phút ngắn ngủi, với Tại Dã vô cùng dài dằng dặc, hơn nữa khi Ôn Linh phu nhân trở về, bà phát hiện trên tay con trai mình lại có rất nhiều quần áo. Vừa rồi không phải còn nói mua ít là đủ rồi sao?
“Mua xong rồi, có thể đi chưa?" Ngữ khí của Tại Dã gần như có hơi hèn mọn cùng khẩn cầu.
Ôn Linh: "... Ừ, không kém nhiều lắm, kế tiếp mua cho Tiểu Thiên chút vớ, mua thêm mấy đôi giày là được.”
Ánh mắt Tại Dã đã chết.
Anh ôm Dư Thiên hơi hưng phấn, một tay nâng mông của cô bé, một tay ngăn ở trước ngực cô bé, đảm đương một cái máy đi bộ hình người.
Vừa vào cửa hàng giày, Ôn Lĩnh phu nhân hiệu suất cao chọn hai đôi giày, đặt ở bên tay Tại Dã, dặn dò anh: "Con cho Tiểu Thiên thử xem có thích hợp hay không." Nói xong lại đi bên kia chọn lựa.
Tại Dã đành phải đặt Dư Thiên lên ghế thử giày, còn mình thì ngồi xổm trước mặt anh, nhận mệnh cởi giày thay giày cho cô bé.
Đứa nhỏ luôn không an phận, muốn lắc chân, Tại Dã nắm lấy chân cô: "Đừng lắc.”
Dư Thiên nhìn trái nhìn phải, lại nhìn chằm chằm nam sinh lông mày nhíu lại trước mắt, đột nhiên nói: "Gấu trúc!"
Tại Dã hôm nay mặc áo đen trắng, xem phối màu quả thật là gấu trúc. Anh không nói gì: "Nhóc nhìn tôi giống gấu trúc? Nhóc nhìn tôi có giống ba nhóc không?”
Là ai lần đầu tiên gặp mặt đã gọi anh là cha.
Anh nói xong lời này, thấy Dư Thiên đột nhiên rụt vai lấy tay che miệng cười trộm, phát ra loại tiếng cười hì hì gian trá lại đáng yêu này, vẻ mặt viết mình làm chuyện xấu nhưng không nói.
Tại Dã cảnh giác: "Con cười trộm cái gì, có phải hay không làm chuyện gì xấu không?"
Dư Thiên: "Hì hì!”
Không biết, nhưng hệ thống 65 mua xì dầu bên cạnh biết, nó nhìn Tại Dã với vẻ vô cùng thương hại. Vốn là, vị giáo bá này chỉ cần cùng thiếu nữ xinh đẹp nói chuyện yêu đương, hưởng thụ thanh xuân chua ngọt, mà không phải giặt tã sữa cho đứa nhỏ.
Đứa bé thần bí bí, dùng giọng nói nho nhỏ nói: "Con lặng lẽ nói cho ba biết.
Cô bé xua tay bảo cậu tới gần, dáng vẻ rất đáng yêu, Tại Dã nghi ngờ ghé sát vào, nghe thấy công chúa nhỏ (bé hư) này tuyên bố: “Con không nói với ba đâu, ba bị lừa rồi!”
Tại Dã: "..." Đệt, muốn đánh con nít.
Hít sâu vào.
Mua đồ xong, mới vừa bao lớn bao nhỏ rời khỏi trung tâm thương mại, trên quảng trường phía trước đối diện đi tới vài nam sinh, một người trong đó nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không cầm cự, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hô: "Này! Đó là anh Dã đúng không?!”
Mấy nam sinh đồng loạt nhìn qua, từ xa đi về phía Tại Dã chào hỏi, nhanh chóng đi tới trước mặt.
Ôn Linh phu nhân dắt đứa nhỏ: "Bọn họ là?”
Tại Dã: "Bạn học của con.”
Mấy nam sinh lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có phụ huynh, một đám nhu thuận không ít, thưa thớt gọi dì, cũng có người tò mò nhìn Dư Thiên, trong đó có lúc trước có người cùng Tại Dã vì đánh nhau bị kéo vào đồn công an giáo dục, còn không có đầu óc mà vui vẻ nói: "Anh Dã, đây là em gái của anh à, lúc trước cô bé còn ngốc nghếch gọi anh là ba đấy ha ha!"
Tại Dã: Tôi thấy cậu mới là ngốc nghếch.
Vừa rồi dài đến bốn giờ mua sắm đã tiêu hao xong kiên nhẫn của Tại Dã, anh hiện tại một câu cũng không muốn nói.
Nhưng ngẫu nhiên gặp được các đệ phá lệ nhiệt tình, một người trong đó chào hỏi: "Anh Dã, chúng ta buổi tối cơm nước xong đi công viên Liễu Thụ chơi bóng rổ, anh cũng cùng đi a, anh cũng đã lâu không cùng chúng em chơi!"
Ánh mắt Tại Dã khẽ động, cũng không phải muốn chơi bóng rổ, anh cũng muốn tạm thời giải thoát từ trong địa ngục chăm đứa nhỏ.
Ôn Linh thấy anh nhìn về phía mình lộ ra ý tứ hỏi, thiếu chút nữa cười ra tiếng, khoan dung nói: "Không có việc gì, con cùng bạn học đi chơi đi.”
Tại Dã lại nhìn tiểu quái thú chớp mắt. Sợ cô bé lại đề nghị cùng đi chơi, sau đó một lời không hợp khóc thành tiếng còi báo động.
Ôn Linh: "Yên tâm, mẹ trông Tiểu Thiên, con đi chơi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Trong nháy mắt đó, nói không chút khoa trương, Tại Dã cảm giác như là ở trên lớp đối diện ánh mắt giáo viên muốn đặt câu hỏi.
Quả nhiên, nhân viên cửa hàng giống như nhận được tín hiệu nào đó nhanh chóng đi tới, mỉm cười: "Tiên sinh, có gì cần giúp không?"
Thật ra cũng không muốn giúp đỡ - Tại Dã: "... Bộ quần áo này, con bé mặc có vừa người không?”
Nhân viên cửa hàng nhìn: "Con của anh nhìn qua chừng hai tuổi đúng không? vậy cô bé mặc thứ này không thích hợp lắm, nhưng trong tiệm chúng tôi còn có mã nhỏ hơn, chờ chút, tôi sẽ để đồng nghiệp đi lấy." Tốc độ tay nhanh chóng liên lạc với đồng nghiệp, cũng không cho Tại Dã có thời gian từ chối.
"Tiên sinh, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng bọn tôi, rất đắt hàng, chất liệu này rất thân thiện với da bé, sẽ không kích thích làn da yếu ớt của trẻ, nó được..."
Trong lúc nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt giới thiệu, Tại Dã thậm chí không tìm thấy thời gian chen vào, thẳng đến khi đồng nghiệp cô ấy lấy quần áo ra, nhân viên cửa hàng mới vừa vặn dừng giới thiệu, lúc này, Tại Dã đã cảm thấy, bộ quần áo này không mua không được.
Dư Thiên hoàn toàn là một đứa trẻ ngây thơ cảm thấy chọn đồ chơi rất thú vị, rất nhanh kéo Tại Dã đi tới một kệ hàng khác, nhân viên cửa hàng cũng đi theo. Bị kẹp ở giữa Tại Dã bất giác nhìn về phía mẫu thân biến mất lúc trước.
Tại sao mẹ vẫn chưa trở về.
Mười lăm phút ngắn ngủi, với Tại Dã vô cùng dài dằng dặc, hơn nữa khi Ôn Linh phu nhân trở về, bà phát hiện trên tay con trai mình lại có rất nhiều quần áo. Vừa rồi không phải còn nói mua ít là đủ rồi sao?
“Mua xong rồi, có thể đi chưa?" Ngữ khí của Tại Dã gần như có hơi hèn mọn cùng khẩn cầu.
Ôn Linh: "... Ừ, không kém nhiều lắm, kế tiếp mua cho Tiểu Thiên chút vớ, mua thêm mấy đôi giày là được.”
Ánh mắt Tại Dã đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ôm Dư Thiên hơi hưng phấn, một tay nâng mông của cô bé, một tay ngăn ở trước ngực cô bé, đảm đương một cái máy đi bộ hình người.
Vừa vào cửa hàng giày, Ôn Lĩnh phu nhân hiệu suất cao chọn hai đôi giày, đặt ở bên tay Tại Dã, dặn dò anh: "Con cho Tiểu Thiên thử xem có thích hợp hay không." Nói xong lại đi bên kia chọn lựa.
Tại Dã đành phải đặt Dư Thiên lên ghế thử giày, còn mình thì ngồi xổm trước mặt anh, nhận mệnh cởi giày thay giày cho cô bé.
Đứa nhỏ luôn không an phận, muốn lắc chân, Tại Dã nắm lấy chân cô: "Đừng lắc.”
Dư Thiên nhìn trái nhìn phải, lại nhìn chằm chằm nam sinh lông mày nhíu lại trước mắt, đột nhiên nói: "Gấu trúc!"
Tại Dã hôm nay mặc áo đen trắng, xem phối màu quả thật là gấu trúc. Anh không nói gì: "Nhóc nhìn tôi giống gấu trúc? Nhóc nhìn tôi có giống ba nhóc không?”
Là ai lần đầu tiên gặp mặt đã gọi anh là cha.
Anh nói xong lời này, thấy Dư Thiên đột nhiên rụt vai lấy tay che miệng cười trộm, phát ra loại tiếng cười hì hì gian trá lại đáng yêu này, vẻ mặt viết mình làm chuyện xấu nhưng không nói.
Tại Dã cảnh giác: "Con cười trộm cái gì, có phải hay không làm chuyện gì xấu không?"
Dư Thiên: "Hì hì!”
Không biết, nhưng hệ thống 65 mua xì dầu bên cạnh biết, nó nhìn Tại Dã với vẻ vô cùng thương hại. Vốn là, vị giáo bá này chỉ cần cùng thiếu nữ xinh đẹp nói chuyện yêu đương, hưởng thụ thanh xuân chua ngọt, mà không phải giặt tã sữa cho đứa nhỏ.
Đứa bé thần bí bí, dùng giọng nói nho nhỏ nói: "Con lặng lẽ nói cho ba biết.
Cô bé xua tay bảo cậu tới gần, dáng vẻ rất đáng yêu, Tại Dã nghi ngờ ghé sát vào, nghe thấy công chúa nhỏ (bé hư) này tuyên bố: “Con không nói với ba đâu, ba bị lừa rồi!”
Tại Dã: "..." Đệt, muốn đánh con nít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hít sâu vào.
Mua đồ xong, mới vừa bao lớn bao nhỏ rời khỏi trung tâm thương mại, trên quảng trường phía trước đối diện đi tới vài nam sinh, một người trong đó nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không cầm cự, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hô: "Này! Đó là anh Dã đúng không?!”
Mấy nam sinh đồng loạt nhìn qua, từ xa đi về phía Tại Dã chào hỏi, nhanh chóng đi tới trước mặt.
Ôn Linh phu nhân dắt đứa nhỏ: "Bọn họ là?”
Tại Dã: "Bạn học của con.”
Mấy nam sinh lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có phụ huynh, một đám nhu thuận không ít, thưa thớt gọi dì, cũng có người tò mò nhìn Dư Thiên, trong đó có lúc trước có người cùng Tại Dã vì đánh nhau bị kéo vào đồn công an giáo dục, còn không có đầu óc mà vui vẻ nói: "Anh Dã, đây là em gái của anh à, lúc trước cô bé còn ngốc nghếch gọi anh là ba đấy ha ha!"
Tại Dã: Tôi thấy cậu mới là ngốc nghếch.
Vừa rồi dài đến bốn giờ mua sắm đã tiêu hao xong kiên nhẫn của Tại Dã, anh hiện tại một câu cũng không muốn nói.
Nhưng ngẫu nhiên gặp được các đệ phá lệ nhiệt tình, một người trong đó chào hỏi: "Anh Dã, chúng ta buổi tối cơm nước xong đi công viên Liễu Thụ chơi bóng rổ, anh cũng cùng đi a, anh cũng đã lâu không cùng chúng em chơi!"
Ánh mắt Tại Dã khẽ động, cũng không phải muốn chơi bóng rổ, anh cũng muốn tạm thời giải thoát từ trong địa ngục chăm đứa nhỏ.
Ôn Linh thấy anh nhìn về phía mình lộ ra ý tứ hỏi, thiếu chút nữa cười ra tiếng, khoan dung nói: "Không có việc gì, con cùng bạn học đi chơi đi.”
Tại Dã lại nhìn tiểu quái thú chớp mắt. Sợ cô bé lại đề nghị cùng đi chơi, sau đó một lời không hợp khóc thành tiếng còi báo động.
Ôn Linh: "Yên tâm, mẹ trông Tiểu Thiên, con đi chơi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro