Chương 30 - Giáo Bá

Giáo Bá

Chu Vu

2024-08-11 19:55:35

Bé trai cho tới bây giờ được được cưng chiều không biết trời cao đất dày như Lộ Lãng sao có thể chịu đãi ngộ này, lập tức liều mạng khóc to như Dư Thiên. Nhưng thằng bé càng khóc to càng ồn ào, còn Dư Thiên càng lúc càng nhỏ giọng, cực kỳ đáng thương.

Mặc dù Tại Dã đã chứng kiến cảnh cô bé đánh người khác xong rồi khóc lớn cũng không khỏi cảm thán: Thằng nhãi Lộ Lãng này đúng là ngứa đòn, dám bắt nạt con gái anh.

Hiển nhiên Ôn Linh nữ sĩ cũng nghĩ vậy, bà ấy nghiêm khắc nói với con trai nhỏ: “Con đừng dọa Tiểu Thiên, cô bé là cháu gái của con, Tiểu Thiên mới hai tuổi, con lớn hơn con bé nhiều như vậy, lại là người lớn, sao lại cướp đồ của con bé?”

Tại Dã cảm thấy những lời này rất quen tai, lúc trước mỗi lần thằng nhãi Lộ Lãng này cố ý khóc lóc hãm hại anh, người lớn trong nhà cũng nói như vậy, tuy giọng điệu ôn hòa hơn chút nhưng ý chính đều là anh lớn tuổi hơn, không nên so đo với đứa em trai khác ba vẫn còn nhỏ tuổi.

Tại Dã vẫn nhớ lúc ấy anh bị mắng, thằng bé Lộ Lãng đứng phía sau cực kỳ đắc ý làm mặt quỷ. Bây giờ thằng bé này cũng bị mắng như vậy, chỉ có thể nói là phong thuỷ luân chuyển..

Đột nhiên Lộ Lãng tức giận ném chén của Dư Thiên, rơi vỡ chia năm xẻ bảy.

Tại Dã yên lặng nhìn tình hình hỗn loạn này, đồng tử co rút lại.

Mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, văng xuống bên chân anh. Trong mắt Tại Dã chợt hiện lên vẻ táo bạo, bị anh mạnh mẽ kìm nén lại.

Bình thường Tại Dã là soái ca không thích nói chuyện nhưng hôm nay hình như anh có vẻ yên lặng hơn ngày thường. Trên bàn cơm, người chồng thứ hai của phu nhân Ôn Linh Lộ Hỉ Thư đã trở lại, ông ấy là con lai Hoa kiều, vẻ ngoài rất tuấn lãng, bộ dạng rất tuấn lãng, tính cách cũng rất cởi mở.

Lộ Lãng giận dỗi, không ngừng gây ra tiếng vang, Ôn Linh nữ sĩ mắng thằng bé hai câu, Lộ Hỉ Thư làm người giảng hòa giữa hai mẹ con, nhanh chóng dỗ dành con trai, đồng ý cuối tuần sẽ dẫn thằng bé ra ngoài chơi.

Ánh mắt Ôn Linh nhìn hai ba con cũng rất dịu dàng, nhưng bà ấy nhanh chóng nhớ ra gì, nhìn sang Tại Dã.

“Tại Dã, ăn cánh gà đi, đây là món con thích nhất mà?” Bà ấy nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên bàn cơm chỉ có Dư Thiên mới hai tuổi ăn chăm chú nhất. Cô bé khóc một trận làm Lộ Lãng náo loạn rất lâu, còn cô bé khóc xong thì thôi, mắt không đỏ, thoải mái xem TV, ăn đồ ăn vặt, nhất là bây giờ, trên miệng dính đầy nước sốt.

Vốn dĩ Tại Dã không muốn ăn nhưng thấy cô bé như vậy, anh cũng yên lặng gặm hết nửa mâm cánh gà.

Ăn cơm xong, phu nhân Ôn Linh muốn tìm con trai lớn tán gẫu một hồi, thấy anh đang dọn đồ trong phòng, trong rương hành lý là đống quần áo của Dư Thiên bị xếp lộn xộn.

“Con dọn đồ làm gì vậy, không phải đã nói là hai đứa sẽ ở chỗ mẹ sao?”

“Con chỉ nói là ở tạm một thời gian thôi, bây giờ chồng con của mẹ đến rồi, con nên về nhà.” Tại Dã rất bình tĩnh.

Ôn Linh nữ sĩ khá luống cuống: “Nhưng con phải đi học, con chăm sóc Tiểu Thiên kiểu gì? Nếu con không muốn sống với mẹ thì ban ngày để Tiểu Thiên ở đây cho mẹ trông, con cứ đến trường, tan học rồi đến đây đón cô bé?”

Tại Dã lắc đầu: “Không cần đâu, con sẽ thuê bảo mẫu.”

Ôn Linh nữ sĩ sửng sốt: “Bảo mẫu? Nhưng con...”

Tại Dã không muốn nói nhiều, chỉ giải thích đơn giản: “Sớm muộn gì cũng phải thuê, con sẽ chú ý.”

Tại Dã đã quyết định thì không giữ anh ở lại được. Ôn Linh hiểu rõ tính cách của con trai mình nhưng do khoảng thời gian này sống chung hài hòa nên đáy lòng bà ấy có hơi mong chờ, bây giờ không được như thế thì cảm thấy rất thất vọng.

Cứ như vậy, Tại Dã dẫn theo Dư Thiên quay về căn nhà đã xa cách mấy ngày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, không bật đèn, cả căn nhà có vẻ rất lạnh lẽo. Không có gối ôm sô pha mềm mại, đồ trang trí xinh đẹp, ánh đèn xanh ấm áp, cũng không có người mẹ dịu dàng nói chuyện và làm đồ ăn cho anh.

Tại Dã buông Dư Thiên xuống, cất đồ của cô bé vào phòng.

Mở một ngăn tủ đã lâu chưa đụng đến, Tại Dã lấy ra một cái hộp. Trong hộp đựng một cái chén màu vàng, là một trong số ít những thứ anh cầm theo khi rời khỏi căn nhà trước đây.

Nhìn qua chén này không có chỗ nào đặc biệt, nhưng nó là thứ do Ôn Linh nữ sĩ tự tay làm.

Thời trẻ Tại Diên và Ôn Linh tự do yêu đương, vì muốn kết hôn với Ôn Linh, Tại Diên từ chối đối tượng liên hôn do gia đình lựa chọn. Sau khi hai người họ kết hôn đã trở thành một cặp đôi được mọi người trong giới hâm mộ. Ôn Linh thích sưu tầm dụng cụ ăn uống và chén trà, Tại Diên cũng tặng cho bà ấy rất nhiều.

Ôn Linh từng đi trải nghiệm tham quan xưởng chế tạo ấm chén, rất hứng thú kéo chồng và con trai cùng làm một bộ ly gồm ba chiếc, màu đỏ của bà ấy, của Tại Diên màu xanh, màu vàng chanh ấm áp còn lại là của Tại Dã.

Tuy chén được nung xong không tinh xảo lắm nhưng nó có ý nghĩa đặc biệt, sau đó gia đình ba người bọn họ luôn dùng bộ ly này.

Sau đó Ôn Linh biết việc Tại Diên ngoại tình, bà ấy sụp đổ, lúc cãi vã với Tại Diên, bà ấy tự tay quăng vỡ hai cái ly màu đỏ và xanh.

Lúc ấy mảnh sứ vỡ nát lăn xuống bên chân Tại Dã mới 6 tuổi, hàm ý gia đình của anh đã chia năm xẻ bảy như chén này.

Cuối cùng chỉ còn lại một chén màu vàng.

Buổi tối anh nhìn thấy Ôn Linh nữ sĩ và chồng con của bà ấy dùng chung một bộ dao nĩa màu đỏ, bà ấy vẫn giữ thói quen này. Tuy bộ ly trước đây đã vỡ nát nhưng bây giờ bà ấy đã tìm được một bộ mới.

Tại Dã nhắm mắt, đặt cái ly màu vàng trong tay về chỗ cũ, đẩy sâu vào ngăn tủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Giáo Bá

Số ký tự: 0