Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Giấy chứng minh danh tính mới của Dư Thiên cuối cùng cũng được giao cho Tại Dã. Tên của cô bé chính thức thành “Tại Thiên”.
Trước khi đăng ký tên, Tại Diên còn đặc biệt gọi điện đến, yêu cầu đổi tên cho cô bé, để ông nội chọn tên theo truyền thống gia đình.
Kết quả đã bị Tại Dã tắt máy một cách dứt khoát, Tại Diên cảm thấy Tại Dã gây sự vô cớ, tức giận một hồi, Tại Dã cũng lười giải thích nhiều với ông ấy.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa nhỏ này, cô bé đã tên là Thiên. Cô bé không có gì hết chỉ đưa theo một cái tên mà thôi, cho nên không thể đổi.
Cùng giấy chứng minh thân phận là kết quả điều tra thân thế. Về mẹ đẻ Dư Thiên không điều tra được gì, ngay cả dấu vết sinh hoạt hai năm trước cũng không tìm được, tựa như cô bé từ trống rỗng xuất hiện.
“Nếu không tìm được thì thôi, dù cho sự thật là thế nào, cô bé cũng là con gái cháu.” Tại Dã nói với bí thư Trác đến đưa đồ, "Nói với ba cháu không cần lại điều tra.”
“Được thôi, tôi sẽ nói với ông chủ.” Bí thư Trác nhìn đứa bé nằm bò trên sô pha xem truyện tranh, theo thói quen đẩy mắt kính, “Ngoài ra, ông chủ chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc cho tiểu thư Tiểu Thiên, để giới thiệu cô bé với mọi người.”
Tại Dã ôm cánh tay, giọng nói tràn đầy bực bội: “Ông ấy lại vẽ vời gì, nói với ông ấy, không cần.”
Từ khi cha mẹ ly hôn, Tại Dã lớn hơn chút, anh đã cãi nhau với ba một trận rồi khăng khăng dọn ra khỏi nhà. Mấy năm trước anh còn trở về lộ mặt ăn tết tham gia bữa tiệc gia đình, sau đó, ăn tết anh cũng không muốn trở về, ngay cả họ hàng cũng đã lâu chưa gặp được vị thiếu gia là anh này.
Bí thư Trác hơi khó xử: “Thiếu gia, tôi nghĩ ông chủ chỉ muốn gần gũi với cháu gái.”
Tại Dã hừ lạnh một tiếng: “Tôi sợ ông ấy dạy hư cô nhóc.”
Bí thư Trác ho khan, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, bữa tiệc này nên đến, ngoài việc giới thiệu tiểu thư cho mọi người, ông chủ còn muốn chuyển giao ít cổ phần cho tiểu thư. Nếu tiểu thư Tiểu Thiên không đến, đồ vật thuộc về cô né sợ sẽ bị người khác lấy mất.”
Tại Dã liếc nhìn ông ấy một cái. Quan hệ của anh và bí thư Trác so với ba anh còn tốt hơn một ít, rốt cuộc trước kia lúc anh gây sự đều là bí thư Trác xử lí, chỗ ở hay vào bệnh viện cũng là do bí thư ra mặt thuê người chăm sóc, xem như một người chú nhìn anh lớn lên.
Những lời nói lúc sau vốn dĩ bí thư Trác không nên nói, ông ấy nói vậy là xuất phát từ tâm ý riêng nhắc nhở cho anh.
Tại Dã: “……Biết rồi, cháu sẽ dẫn Tiểu Thiên tới.”
Vào lúc này, Tại Dã bỗng nhiên hiểu được lúc cha mẹ ly hôn tại sao mẹ anh lại kiên trì tranh giành nhiều đồ cho anh đến vậy. Anh thật sự không tham mấy công ty của Tại Diên, cũng không thèm muốn thân phận thiếu gia mà con riêng của ông hao tổn tâm trí muốn giành. Nếu anh muốn, mấy năm nay anh sẽ không ở bên ngoài không về nhà.
Chính anh có thể không thèm để ý, nhưng, một khi nghĩ đến đồ thuộc về con gái anh bị người khác cướp đi, anh sẽ tức giận. Ai cũng không thể cướp đồ của cô bé.
Bí thư Trác đi khỏi, Tại Dã nhìn về đứa nhỏ trên sô pha, cô bé đã nằm ngủ trên truyện tranh. Khuôn mặt như cục bột bị đè dẹp lép ở trên sách, miệng còn chảy nước miếng.
Bây giờ Tại Dã có thể thuần thục một tay nâng đầu cô bé lên, lau nước miếng, đổi sách thành gối đầu nhỏ.
Cô bé ngủ trên sô pha, Tại Dã ngồi xếp bằng dưới mặt đất, đeo tai nghe chơi game.
Đánh hai ván, Tại Dã hết sức chuyên chú đột nhiên bị ‘’tập kích’, đột nhiên bị đá một chân vào lưng. Quay đầu nhìn lại, là do đứa nhỏ xoay người ở trên sô pha, một chân đá vào trên người anh.
Anh kéo bàn chân hình ngó sen của cô bé xuống, một lúc sau anh lại thấy có thứ gì đâm vào lưng mình, đang chiến đấu kịch liệt, anh quay lại nhìn thử thì thấy đầu cô bé tựa vào lưng anh.
Sô pha này mềm hơn so với cái trước, nhưng lại không lớn bằng, đứa nhỏ ngủ ở trên không có gì chống đỡ sẽ dễ bị tuột xuống.
Mà vấn đề cũng ở trên người đứa bé, lúc đầu tới đến căn nhà này cô bé ngủ còn hơi an phận, bình thường cả đêm đều sẽ co thành một đống bất động. Nhưng bây giờ cô bé ngủ càng ngày càng tự do, tay chân thường mở ra, thường xuyên ngủ thành hình chữ đại.
Cuối tuần Tại Dã cho dì Ngô nghỉ cho nên trong nhà chỉ có cha con họ. Dư Thiên ngủ một giấc đến hoàng hôn, Tại Dã cũng ngồi trước sô pha chơi game cả một buổi trưa, mới cảm giác nhóc sau lưng mơ màng ngồi dậy,
Tại Dã nói: “Chính con đi rửa mặt, rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Ồ……” Cô bé ngoan ngoãn bò dậy từ trên sô pha, tự mình đi vào phòng vệ sinh.
Tại Dã nhìn đầu tóc vì ngủ mà lộn xộn, buông di động xuống đứng dậy cùng vào WC. Xem cô bé lôi ghế từ dưới bồn rửa tay ra, rửa mặt thuần thục, cô bé còn biết dùng lược chải đầu cho mình.
“Chờ xíu, bôi kem dưỡng da.” Tại Dã thấy cô bé chuẩn bị nhảy xuống ghế, ngăn cô bé lại.
Trẻ con sau khi rửa mặt phải bôi kem dưỡng ẩm là chuyện mẹ anh đã dặn dò. Hiện tại dầu gội sữa tắm kem dưỡng ẩm của cô bé đều do mẹ anh mua. Ôn Linh nữ sĩ rất thích mua đồ vật cho trẻ con, thường xuyên mua túi lớn mang lại đây.
Một tay ấn ót cô bé, một tay khác xoa xoa kem, xoa mười mấy vòng trên mặt, một bàn tay anh đã có thể che cả khuôn mặt cô bé.
“Xong rồi.’’ Tại Dã thu tại lại, cảm giác trên người mình toàn là mùi kem dưỡng ẩm cho trẻ.
Nhìn đến tóc sau đầu không được buộc lại, anh chải cho cô bé vài cái. Tóc trẻ con tinh tế mềm mại không cứng giống tóc anh.
Buộc m tóc là cả quy trình, lúc này cô bé lại cầm lược thanh thúy nói: “Chải đầu.”
Tại Dã: “Buộc xong rồi, chính con soi gương.”
Cô bé dùng sức kéo anh, lúc này anh mới nhận ra cô bé muốn chải đầu cho anh. Anh chỉ có thể ngồi xổm xuống, để cô bé ra dáng cầm lược chải trên đầu mấy cái. Đầu tóc được cô bé chải càng thêm lộn xộn. Tại Dã cũng không quản.
Hai người ra ngoài kiếm ăn.
Trước khi đăng ký tên, Tại Diên còn đặc biệt gọi điện đến, yêu cầu đổi tên cho cô bé, để ông nội chọn tên theo truyền thống gia đình.
Kết quả đã bị Tại Dã tắt máy một cách dứt khoát, Tại Diên cảm thấy Tại Dã gây sự vô cớ, tức giận một hồi, Tại Dã cũng lười giải thích nhiều với ông ấy.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa nhỏ này, cô bé đã tên là Thiên. Cô bé không có gì hết chỉ đưa theo một cái tên mà thôi, cho nên không thể đổi.
Cùng giấy chứng minh thân phận là kết quả điều tra thân thế. Về mẹ đẻ Dư Thiên không điều tra được gì, ngay cả dấu vết sinh hoạt hai năm trước cũng không tìm được, tựa như cô bé từ trống rỗng xuất hiện.
“Nếu không tìm được thì thôi, dù cho sự thật là thế nào, cô bé cũng là con gái cháu.” Tại Dã nói với bí thư Trác đến đưa đồ, "Nói với ba cháu không cần lại điều tra.”
“Được thôi, tôi sẽ nói với ông chủ.” Bí thư Trác nhìn đứa bé nằm bò trên sô pha xem truyện tranh, theo thói quen đẩy mắt kính, “Ngoài ra, ông chủ chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc cho tiểu thư Tiểu Thiên, để giới thiệu cô bé với mọi người.”
Tại Dã ôm cánh tay, giọng nói tràn đầy bực bội: “Ông ấy lại vẽ vời gì, nói với ông ấy, không cần.”
Từ khi cha mẹ ly hôn, Tại Dã lớn hơn chút, anh đã cãi nhau với ba một trận rồi khăng khăng dọn ra khỏi nhà. Mấy năm trước anh còn trở về lộ mặt ăn tết tham gia bữa tiệc gia đình, sau đó, ăn tết anh cũng không muốn trở về, ngay cả họ hàng cũng đã lâu chưa gặp được vị thiếu gia là anh này.
Bí thư Trác hơi khó xử: “Thiếu gia, tôi nghĩ ông chủ chỉ muốn gần gũi với cháu gái.”
Tại Dã hừ lạnh một tiếng: “Tôi sợ ông ấy dạy hư cô nhóc.”
Bí thư Trác ho khan, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, bữa tiệc này nên đến, ngoài việc giới thiệu tiểu thư cho mọi người, ông chủ còn muốn chuyển giao ít cổ phần cho tiểu thư. Nếu tiểu thư Tiểu Thiên không đến, đồ vật thuộc về cô né sợ sẽ bị người khác lấy mất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Dã liếc nhìn ông ấy một cái. Quan hệ của anh và bí thư Trác so với ba anh còn tốt hơn một ít, rốt cuộc trước kia lúc anh gây sự đều là bí thư Trác xử lí, chỗ ở hay vào bệnh viện cũng là do bí thư ra mặt thuê người chăm sóc, xem như một người chú nhìn anh lớn lên.
Những lời nói lúc sau vốn dĩ bí thư Trác không nên nói, ông ấy nói vậy là xuất phát từ tâm ý riêng nhắc nhở cho anh.
Tại Dã: “……Biết rồi, cháu sẽ dẫn Tiểu Thiên tới.”
Vào lúc này, Tại Dã bỗng nhiên hiểu được lúc cha mẹ ly hôn tại sao mẹ anh lại kiên trì tranh giành nhiều đồ cho anh đến vậy. Anh thật sự không tham mấy công ty của Tại Diên, cũng không thèm muốn thân phận thiếu gia mà con riêng của ông hao tổn tâm trí muốn giành. Nếu anh muốn, mấy năm nay anh sẽ không ở bên ngoài không về nhà.
Chính anh có thể không thèm để ý, nhưng, một khi nghĩ đến đồ thuộc về con gái anh bị người khác cướp đi, anh sẽ tức giận. Ai cũng không thể cướp đồ của cô bé.
Bí thư Trác đi khỏi, Tại Dã nhìn về đứa nhỏ trên sô pha, cô bé đã nằm ngủ trên truyện tranh. Khuôn mặt như cục bột bị đè dẹp lép ở trên sách, miệng còn chảy nước miếng.
Bây giờ Tại Dã có thể thuần thục một tay nâng đầu cô bé lên, lau nước miếng, đổi sách thành gối đầu nhỏ.
Cô bé ngủ trên sô pha, Tại Dã ngồi xếp bằng dưới mặt đất, đeo tai nghe chơi game.
Đánh hai ván, Tại Dã hết sức chuyên chú đột nhiên bị ‘’tập kích’, đột nhiên bị đá một chân vào lưng. Quay đầu nhìn lại, là do đứa nhỏ xoay người ở trên sô pha, một chân đá vào trên người anh.
Anh kéo bàn chân hình ngó sen của cô bé xuống, một lúc sau anh lại thấy có thứ gì đâm vào lưng mình, đang chiến đấu kịch liệt, anh quay lại nhìn thử thì thấy đầu cô bé tựa vào lưng anh.
Sô pha này mềm hơn so với cái trước, nhưng lại không lớn bằng, đứa nhỏ ngủ ở trên không có gì chống đỡ sẽ dễ bị tuột xuống.
Mà vấn đề cũng ở trên người đứa bé, lúc đầu tới đến căn nhà này cô bé ngủ còn hơi an phận, bình thường cả đêm đều sẽ co thành một đống bất động. Nhưng bây giờ cô bé ngủ càng ngày càng tự do, tay chân thường mở ra, thường xuyên ngủ thành hình chữ đại.
Cuối tuần Tại Dã cho dì Ngô nghỉ cho nên trong nhà chỉ có cha con họ. Dư Thiên ngủ một giấc đến hoàng hôn, Tại Dã cũng ngồi trước sô pha chơi game cả một buổi trưa, mới cảm giác nhóc sau lưng mơ màng ngồi dậy,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại Dã nói: “Chính con đi rửa mặt, rồi ra ngoài ăn cơm.”
“Ồ……” Cô bé ngoan ngoãn bò dậy từ trên sô pha, tự mình đi vào phòng vệ sinh.
Tại Dã nhìn đầu tóc vì ngủ mà lộn xộn, buông di động xuống đứng dậy cùng vào WC. Xem cô bé lôi ghế từ dưới bồn rửa tay ra, rửa mặt thuần thục, cô bé còn biết dùng lược chải đầu cho mình.
“Chờ xíu, bôi kem dưỡng da.” Tại Dã thấy cô bé chuẩn bị nhảy xuống ghế, ngăn cô bé lại.
Trẻ con sau khi rửa mặt phải bôi kem dưỡng ẩm là chuyện mẹ anh đã dặn dò. Hiện tại dầu gội sữa tắm kem dưỡng ẩm của cô bé đều do mẹ anh mua. Ôn Linh nữ sĩ rất thích mua đồ vật cho trẻ con, thường xuyên mua túi lớn mang lại đây.
Một tay ấn ót cô bé, một tay khác xoa xoa kem, xoa mười mấy vòng trên mặt, một bàn tay anh đã có thể che cả khuôn mặt cô bé.
“Xong rồi.’’ Tại Dã thu tại lại, cảm giác trên người mình toàn là mùi kem dưỡng ẩm cho trẻ.
Nhìn đến tóc sau đầu không được buộc lại, anh chải cho cô bé vài cái. Tóc trẻ con tinh tế mềm mại không cứng giống tóc anh.
Buộc m tóc là cả quy trình, lúc này cô bé lại cầm lược thanh thúy nói: “Chải đầu.”
Tại Dã: “Buộc xong rồi, chính con soi gương.”
Cô bé dùng sức kéo anh, lúc này anh mới nhận ra cô bé muốn chải đầu cho anh. Anh chỉ có thể ngồi xổm xuống, để cô bé ra dáng cầm lược chải trên đầu mấy cái. Đầu tóc được cô bé chải càng thêm lộn xộn. Tại Dã cũng không quản.
Hai người ra ngoài kiếm ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro