Giáo Bá
Chu Vu
2024-08-11 19:55:35
Dọc đường đi, anh dạy con gái làm thế nào trở thành một đứa trẻ khóc nháo làm người ghét, đi ngang qua một quán ven đường, ánh mắt cô bé bị một quán nhỏ bán thịt nướng và khoai tây hấp dẫn.
Dư Thiên chỉ vào tiếng xèo xèo, bay ra mùi thơm thịt nướng và xiên khoa tây: “Ăn thứ đó.”
Tại Dã: “Không được, con nít không được ăn thứ đó.”
Dư Thiên liếc anh một cái, lặp lại: “Ăn.”
Tại Dã: “Không thể ăn.”
Đứa nhỏ ngẩng đầu há mồm khóc lớn.
Tại Dã đen mặt: “Ba dạy con khóc với người khác, không dạy con khóc với ba!”
Theo một nghĩa nào đó, anh đã dạy thành công.
Cuối cùng cầm một xiên thịt và khoai tây nướng, Tại Dã tự mình ăn thịt chỉ cho cô bé cắn khoai tây. Khoai tây nướng rắc gia vị không ăn ngon bằng thịt nướng nhưng cô bé ăn rất thỏa mãn.
Cô bé ăn thì ngon miệng nhưng đêm đó vì thế mà bị đau bụng, khiến Tại Dã sợ đến mức lại ôm cô bé đi bệnh viện, lăn lộn một thời gian dài.
Buổi tối cô bé vì đau bụng âm ỉ không ngừng, không ngủ được. Cả đêm đó, Tại Dã ôm cô bé đi đi lại lại trong phòng, đi quanh nhà vài lần.
Cả đêm anh không ngủ được, xoa bụng cho cô bé, rồi pha nước cho cô bé, có động tĩnh gì lại bị bừng tĩnh, đến gần sáng mới chợp mắt được chút xíu.
Trước khi đi ngủ, Tại Dã nhéo mặt cô bé, ác độc nói: “Lần sau đừng nghĩ đến chuyện ăn đồ ăn vặt ven đường.”
Nói xong ngã vào giường không nhúc nhích.
Vì đêm qua quá mệt mỏi, nên sáng hôm nay anh không đi học, ngủ một giấc đến trưa rồi bị con gái đánh thức.
Tiểu Thiên tối hôm qua đau bụng hiện giờ đã không còn khó chịu, mặc áo ngủ tóc tai lộn xộn, cưỡi trên lưng anh nắm tóc anh, lầm bầm gọi bên tai anh: “Ba, ba.”
“Con đói bụng, ba.”
Tại Dã đau tới rên rỉ. Thức đêm với anh nói thật thì không mệt lắm, anh chơi game hai ngày liên tục không ngủ vẫn cực kì tỉnh táo. Nhưng trẻ con bị bệnh lại không giống thế, anh lo lắng khẩn trương, mệt đến không muốn thức dậy.
Đứng lên chậm chạp, nâng đứa nhỏ ngồi trên lưng anh, con bé kêu lên một tiếng ngắn ngủi, tiếp theo lại rất vui vẻ, còn lắc lư trên lưng anh, giống ngồi xe lắc ở quán bar.
Tại Dã cố ý nghiêng người, đứa nhỏ ngã xuống đống chăn, ngã hai chân chổng lên trời.
“Ha ha ha ha!” Cô bé còn vui vẻ cười, cảm thấy anh đang cố ý chơi với cô bé.
Tại Dã vuốt đầu tóc mình, đen mặt: “Con còn cười được.”
Đứa nhỏ cười hì hì lớn hơn nữa.
Tại Dã cảm thấy quá mệt mỏi xuống giường, bước vào phòng tắm như một bóng ma, anh ngồi trên bồn cầu, lợi dụng thời gian này giải phóng tư tưởng, một lát sau nghe tiếng cô bé cào cửa. Còn có tiếng thanh chốt bị kéo, anh sợ tới mức phải cố nghĩ lại lúc nãy có chốt cửa không.
“Con là mèo à, cào cửa làm gì.” Anh ở bên trong hô to.
“Ba, con đói bụng.” Đứa nhỏ ở bên ngoài thúc giục.
Lúc này Tại Dã lại nghĩ đến ba anh, Tại Diên tiên sinh. Mỗi lần anh giống quỷ đòi nợ mà nói chuyện với ông ấy. Chắc ông ấy cũng đau khổ như vậy.
Việc nuôi con thì con nhà người ta luôn đáng yêu nhất, vì chỉ cần chơi một lúc không cần chịu trách nhiệm. Nhưng đối các phụ huynh phải ở cùng với đứa trẻ thời gian dài thì lại cực kì mệt mỏi. Tại Dã gần đây cảm thấy mình sắp yêu việc đi học, thời gian đi học quá nhẹ nhàng.
Nhưng mà mọi chuyện không tốt đẹp như vậy, anh sắp nghỉ hè, sẽ phải chăm con cả ngày.
Đây là kì nghỉ hè lớp 11, chờ hết nghỉ hè là vào lớp 12. Đối với tất cả học sinh thì đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng cuối cùng.
Khi còn nhỏ Tại Dã đi học chậm một năm bởi vậy anh luôn lớn tuổi nhất lớp, được gọi là anh Dã. Nghỉ hè năm ngoái, “anh Dã” dẫn theo đàn em trong lớp đi dạo khắp Ninh Thủy, đánh nhau với người ta, đua xe đường núi, thậm chí nửa đêm tới bờ biển bơi lội nướng BBQ… Sinh hoạt đa sắc màu cực kì phong phú.
Năm nay, lúc đàn em mong chờ hỏi anh năm nay nghỉ hè đi đâu chơi, Tại Dã dựa người vào bên cửa sổ, dùng một quyển sách che mặt.
Đàn em không biết nguyên nhân: “Anh Dã?”
Cậu ấy chỉ nhìn thấy quyển sách trên mặt anh Dã mãi không động đậy, người giống như đã chết.
Gần đến nghỉ hè, Tại Dã tan học cõng ba lô rời khỏi trường học, bước chân thong thả.
Một chiếc xe màu đỏ rực dừng ở bên cạnh anh, cửa sổ xe hạ xuống để lộ khuôn mặt được trang điểm tinh xảo ra.
“Tại Dã, đúng lúc gặp được em ở đây, chị có món quà cho Tiểu Thiên, định đến quán bar đưa cho cô bé, nhưng mà bây giờ chị có việc không đi được, em cầm đồ giúp chị.”
Trước giờ Tại Dã vốn không quen với vị đại tiểu thư này. Mà bây giờ, có lẽ Tiểu Thiên với cô ấy càng quen thuộc.
Con gái anh thường xuyên nhận được các loại quà tặng, Tại Dã đã quen với chuyện này, rốt cuộc dù anh từ chối như thế nào, mấy người này cũng sẽ không nghe.
“Gì…” Tại Dã không kiên nhẫn nói được nửa câu thì đã thấy một con gấu bông lớn thò ra từ trong cửa sổ.
Con gấu bông cao khoảng hai mét bị đẩy ra từ cửa sổ, mềm mại dựa vào người Tại Dã. Mà đại tiểu thư đưa xong quà đã đóng cửa xe, phi xe rời đi, cũng không cho Tại Dã cócơ hội nhét gấu bông lại xe.
Chỗ này gần cổng trường, xung quanh còn nhiều bạn học. Tại Dã ôm một con gấu bông cực lớn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Gấu bông lớn thật! Mà ai kia?”
“Giống học sinh lớp 11”
Tại Dã thật sự muốn ném thứ này đi.
Anh nhìn đôi mắt gấu bông trong xoe đen như mực, nhịn xúc động xuống, cuối cùng cầm nó rời đi.
Tuy rằng tư thế ôm gấu bông và biểu tình của anh rất lạnh lùng, nhưng dọc đường đi vẫn nghe thấy người qua đường nói: “Ôi, gấu bông đáng yêu quá!”
Dư Thiên chỉ vào tiếng xèo xèo, bay ra mùi thơm thịt nướng và xiên khoa tây: “Ăn thứ đó.”
Tại Dã: “Không được, con nít không được ăn thứ đó.”
Dư Thiên liếc anh một cái, lặp lại: “Ăn.”
Tại Dã: “Không thể ăn.”
Đứa nhỏ ngẩng đầu há mồm khóc lớn.
Tại Dã đen mặt: “Ba dạy con khóc với người khác, không dạy con khóc với ba!”
Theo một nghĩa nào đó, anh đã dạy thành công.
Cuối cùng cầm một xiên thịt và khoai tây nướng, Tại Dã tự mình ăn thịt chỉ cho cô bé cắn khoai tây. Khoai tây nướng rắc gia vị không ăn ngon bằng thịt nướng nhưng cô bé ăn rất thỏa mãn.
Cô bé ăn thì ngon miệng nhưng đêm đó vì thế mà bị đau bụng, khiến Tại Dã sợ đến mức lại ôm cô bé đi bệnh viện, lăn lộn một thời gian dài.
Buổi tối cô bé vì đau bụng âm ỉ không ngừng, không ngủ được. Cả đêm đó, Tại Dã ôm cô bé đi đi lại lại trong phòng, đi quanh nhà vài lần.
Cả đêm anh không ngủ được, xoa bụng cho cô bé, rồi pha nước cho cô bé, có động tĩnh gì lại bị bừng tĩnh, đến gần sáng mới chợp mắt được chút xíu.
Trước khi đi ngủ, Tại Dã nhéo mặt cô bé, ác độc nói: “Lần sau đừng nghĩ đến chuyện ăn đồ ăn vặt ven đường.”
Nói xong ngã vào giường không nhúc nhích.
Vì đêm qua quá mệt mỏi, nên sáng hôm nay anh không đi học, ngủ một giấc đến trưa rồi bị con gái đánh thức.
Tiểu Thiên tối hôm qua đau bụng hiện giờ đã không còn khó chịu, mặc áo ngủ tóc tai lộn xộn, cưỡi trên lưng anh nắm tóc anh, lầm bầm gọi bên tai anh: “Ba, ba.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con đói bụng, ba.”
Tại Dã đau tới rên rỉ. Thức đêm với anh nói thật thì không mệt lắm, anh chơi game hai ngày liên tục không ngủ vẫn cực kì tỉnh táo. Nhưng trẻ con bị bệnh lại không giống thế, anh lo lắng khẩn trương, mệt đến không muốn thức dậy.
Đứng lên chậm chạp, nâng đứa nhỏ ngồi trên lưng anh, con bé kêu lên một tiếng ngắn ngủi, tiếp theo lại rất vui vẻ, còn lắc lư trên lưng anh, giống ngồi xe lắc ở quán bar.
Tại Dã cố ý nghiêng người, đứa nhỏ ngã xuống đống chăn, ngã hai chân chổng lên trời.
“Ha ha ha ha!” Cô bé còn vui vẻ cười, cảm thấy anh đang cố ý chơi với cô bé.
Tại Dã vuốt đầu tóc mình, đen mặt: “Con còn cười được.”
Đứa nhỏ cười hì hì lớn hơn nữa.
Tại Dã cảm thấy quá mệt mỏi xuống giường, bước vào phòng tắm như một bóng ma, anh ngồi trên bồn cầu, lợi dụng thời gian này giải phóng tư tưởng, một lát sau nghe tiếng cô bé cào cửa. Còn có tiếng thanh chốt bị kéo, anh sợ tới mức phải cố nghĩ lại lúc nãy có chốt cửa không.
“Con là mèo à, cào cửa làm gì.” Anh ở bên trong hô to.
“Ba, con đói bụng.” Đứa nhỏ ở bên ngoài thúc giục.
Lúc này Tại Dã lại nghĩ đến ba anh, Tại Diên tiên sinh. Mỗi lần anh giống quỷ đòi nợ mà nói chuyện với ông ấy. Chắc ông ấy cũng đau khổ như vậy.
Việc nuôi con thì con nhà người ta luôn đáng yêu nhất, vì chỉ cần chơi một lúc không cần chịu trách nhiệm. Nhưng đối các phụ huynh phải ở cùng với đứa trẻ thời gian dài thì lại cực kì mệt mỏi. Tại Dã gần đây cảm thấy mình sắp yêu việc đi học, thời gian đi học quá nhẹ nhàng.
Nhưng mà mọi chuyện không tốt đẹp như vậy, anh sắp nghỉ hè, sẽ phải chăm con cả ngày.
Đây là kì nghỉ hè lớp 11, chờ hết nghỉ hè là vào lớp 12. Đối với tất cả học sinh thì đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng cuối cùng.
Khi còn nhỏ Tại Dã đi học chậm một năm bởi vậy anh luôn lớn tuổi nhất lớp, được gọi là anh Dã. Nghỉ hè năm ngoái, “anh Dã” dẫn theo đàn em trong lớp đi dạo khắp Ninh Thủy, đánh nhau với người ta, đua xe đường núi, thậm chí nửa đêm tới bờ biển bơi lội nướng BBQ… Sinh hoạt đa sắc màu cực kì phong phú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm nay, lúc đàn em mong chờ hỏi anh năm nay nghỉ hè đi đâu chơi, Tại Dã dựa người vào bên cửa sổ, dùng một quyển sách che mặt.
Đàn em không biết nguyên nhân: “Anh Dã?”
Cậu ấy chỉ nhìn thấy quyển sách trên mặt anh Dã mãi không động đậy, người giống như đã chết.
Gần đến nghỉ hè, Tại Dã tan học cõng ba lô rời khỏi trường học, bước chân thong thả.
Một chiếc xe màu đỏ rực dừng ở bên cạnh anh, cửa sổ xe hạ xuống để lộ khuôn mặt được trang điểm tinh xảo ra.
“Tại Dã, đúng lúc gặp được em ở đây, chị có món quà cho Tiểu Thiên, định đến quán bar đưa cho cô bé, nhưng mà bây giờ chị có việc không đi được, em cầm đồ giúp chị.”
Trước giờ Tại Dã vốn không quen với vị đại tiểu thư này. Mà bây giờ, có lẽ Tiểu Thiên với cô ấy càng quen thuộc.
Con gái anh thường xuyên nhận được các loại quà tặng, Tại Dã đã quen với chuyện này, rốt cuộc dù anh từ chối như thế nào, mấy người này cũng sẽ không nghe.
“Gì…” Tại Dã không kiên nhẫn nói được nửa câu thì đã thấy một con gấu bông lớn thò ra từ trong cửa sổ.
Con gấu bông cao khoảng hai mét bị đẩy ra từ cửa sổ, mềm mại dựa vào người Tại Dã. Mà đại tiểu thư đưa xong quà đã đóng cửa xe, phi xe rời đi, cũng không cho Tại Dã cócơ hội nhét gấu bông lại xe.
Chỗ này gần cổng trường, xung quanh còn nhiều bạn học. Tại Dã ôm một con gấu bông cực lớn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Gấu bông lớn thật! Mà ai kia?”
“Giống học sinh lớp 11”
Tại Dã thật sự muốn ném thứ này đi.
Anh nhìn đôi mắt gấu bông trong xoe đen như mực, nhịn xúc động xuống, cuối cùng cầm nó rời đi.
Tuy rằng tư thế ôm gấu bông và biểu tình của anh rất lạnh lùng, nhưng dọc đường đi vẫn nghe thấy người qua đường nói: “Ôi, gấu bông đáng yêu quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro