Xuyên Nhanh: Phản Diện Vừa Mê Người Vừa Cưng Chiều Tôi
Thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt không muốn làm bia đỡ đạn 06
Thái Sử Anh
2024-06-18 22:26:27
Tác giả: Thái Sử Anh
Buổi tối, Thịnh Noãn rửa mặt xong thì cùng Thịnh Linh San nằm trên giường nói chuyện.
Biết con gái cãi nhau với bố nên mới về nước, Thịnh Linh San lại bất đắc dĩ đau lòng cho cô: “Noãn Noãn, mẹ và bố con rất khó để giải thích cho con hiểu, Leslie yêu con, bố con yêu con so với mẹ thì không hề kém chút nào. Con nên thẳng thắn nói chuyện với bố con.”
Thịnh Noãn không nói chuyện, bởi vì trong cốt truyện nguyên tác mà bộ phận chăm sóc khách hàng đưa ra thì nội dung liên quan đến cha của nguyên chủ rất ít. Thịnh Noãn cũng không biết vị đại gia nước Y là người như thế nào. Chỉ biết ông được miêu tả là một người lạnh mẽ cứng cỏi.
Thấy cô không nói lời nào, Thịnh Linh San thở dài lấy di động ra: “Noãn Noãn, mẹ thấy hẳn là con nên gọi cho bố một cuộc điện thoại. Hôm qua bố con còn gọi cho mẹ, bố rất lo cho con nhưng lại sợ con không để ý tới ông ấy.”
Không đợi Thịnh Noãn cự tuyệt, Thịnh Linh San đã bấm số, rất nhanh đối phương liền bắt máy.
“Alo, San à…”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính khiến người nghe dễ dàng tưởng tượng được phía bên kia điện thoại là người đàn ông lịch lãm tự phụ tới nhường nào.
“Leslie, Noãn Noãn muốn cùng anh nói chuyện.”
Trong nháy mắt, di động đã bị nhét vào tay Thịnh Noãn.
Thịnh Noãn có chút khẩn trương, nhất thời không biết nên nói cái gì. Ngược lại người đàn ông bên kia mở lời trước.
Leslie Norman giọng điệu trầm thấp mà ôn hoà, dịu dàng nói: “Noãn Noãn, công chúa nhỏ của ba, con còn giận ba sao?”
Rốt cuộc Thịnh Noãn nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Daddy.”
Leslie chậm rãi thở phào: “Ba còn tưởng rằng công chúa nhỏ của ba mãi mãi không bao giờ quan tâm đến ba nữa…”
Tiếng Trung của Leslie có hơi cứng nhắc nhưng sự chiều chuộng cùng yêu thương trong lời nói đều có thể nghe ra, Thịnh Noãn gần như chưa từng có cảm giác được ngườu ta toàn tâm toàn ý yêu thương thế này, nhất thời sống mũi có chút cay cay.
Cô chỉ nhẹ nhàng hít hít mũi, người phía bên kia liền phát hiện ra cái gì đó, ngữ điệu ngay lập tức có chút sốt ruột: “Đừng khóc công chúa nhỏ của ba, tất cả đều là ba không tốt. Sắp tới sinh nhật con daddy mua cho con toà lâu đài cổ mà con thích, coi như là quà sinh nhật 17 tuổi có được không?”
Sống mũi mũi đang cay cay của Thịnh Noãn đột nhiên im bặt, nháy mắt có chút kinh hãi.
Quà sinh nhật? Lâu đài cổ? Này này này này…
Cô biết Norman là gia tộc hào môn, nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại khí chất giàu có này vẫn khiến cô cực kì bị ảnh hưởng.
Cho đến tận khi Thịnh Linh San nói chuyện xong mới đi ra ngoài, Thịnh Noãn nằm một mình trên giường, cô vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Khi Thịnh Noãn đang bị toà lâu đài cổ đập đến mơ hồ, ở một nơi khác, Diệp Nam Hành trong bệnh viện đã tỉnh lại.
Gần như vừa mở mắt ra là hắn đã lập tức ngồi dậy, đáy mắt mang theo lạnh lẽo cảnh giác. Nhưng vài giây sau hắn phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.
Y tá đúng lúc đi vào, nhìn thấy hắn bỗng nhiên ngồi dậy liền sốt ruột quát to: “Làm gì đấy, kim chạy bây giờ, cái chai còn đang treo lơ lửng thế kia, anh nháo cái gì!”
Lúc này Diệp Nam Hành mới tỉnh táo lại.
“Chào cô, cho hỏi…Ai đưa tôi đến bệnh viện thế?” Diệp Nam Hành hỏi y tá.
Vốn dĩ y tá rất bất mãn với việc hắn cử động loạn hết cả lên nhưng mắt thấy sắc mặt thiếu niên tái nhợt với ngũ quan xinh đẹp, rốt cuộc cũng nhịn bực bội xuống mà trả lời: “Một cô bé trạc tuổi cậu.”
Nói xong, y tá không nhịn được lải nhải: “Mới tí tuổi, ra đường nên giữ mình trong sạch, không cần động đến mấy thứ linh đó…Cậu còn trẻ, rất dễ gây tổn thương đến bản thân mình.”
Đáy mắt Diệp Nam Hành trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó hắn bình tĩnh nói cảm ơn.
Chờ đến đến khi y tá kiểm tra xong rồi rời đi, Diệp Nam Hành dựa vào giường bệnh, lấy di động bằng tay không có kim, bấm vào diễn đàn trường. Tìm được Thịnh Miên, hắn dừng một chút.
Lúc này, ký ức lúc trước khi hắn mất ý thức chậm rãi ùa về.
Hắn nhớ tới người đưa hắn ra khỏi ngõ nhỏ lúc hắn mơ mơ hồ hồ, và…Hắn gần như mất khống chế cắn xé trên xe.
Nghĩ đến phù hiệu trường có chữ “Thịnh” kia mơ hồ hiện lại trong tầm mắt, Diệp Nam Hành bực bội nhíu mày.
Chắc là Thịnh Miên đi.
Ngay từ đầu cô ta đã muốn giúp hắn, sau đó bị doạ chạy mất, nhưng rồi vẫn quay lại sao?
Diệp Nam Hành không muốn dính dáng đến những người không liên quan, nhưng dù sao cô ta cũng cứu hắn, đưa hắn tới bệnh viện, hắn còn ở trong xe…Xâm phạm cô ta.
Diệp Nam Hành mặt vô cảm gửi lời mời kết bạn, bên kia liền chấp nhận.
Diệp Nam Hành: Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu.
Thịnh Miên nhanh chóng trả lời: Không có gì, cậu không sao chứ?
Diệp Nam Hành: Không sao, tiền thuốc men mấy ngày nữa tôi trả cậu, chuyện xảy ra trong xe thật xin lỗi, tôi không có ý xâm phạm cậu.
Đối phương không trả lời, Diệp Nam Hành cũng không nhìn điện thoại nữa, đặt đồng hồ báo thức rồi nhét dưới gối, không bao lâu đã ngủ say.
Phía bên kia, Thịnh Miên đang nói chuyện cùng mẹ là Chu Như thì thấy Diệp Nam Hành nhắn tin, cô ta sửng sốt vô cùng, đáy mắt hiện lên nghi hoặc nhưng tiếp theo liền hiểu ra cái gì đó.
Có người cứu Diệp Nam Hành và trả tiền thuốc men, Diệp Nam Hành tưởng đó là cô ta?
Cô ta không biết suy đoán của mình có đúng như những gì đối phương nghĩ hay không nên suy đi tính lại, cô ta dứt khoát không trả lời Diệp Nam Hành. Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Ai thế con?” Chu Như hỏi.
Thịnh Miên cất điện thoại: “ Có bạn học hỏi con vài chuyện í mà.”
Chu Như thở dài, sau đó khó chịu nói: “Ngày mai con mang vòng cổ đi trả cho con bé tiểu quỷ ngoại quốc đoa đi. Hai mẹ con nhà đó nhìn bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch, chả còn bao nhiêu tiền.”
Ánh mắt Thịnh Miên loé sáng: “Mẹ, hôm nay mẹ đi gặp cô?”
Chu Như ừ một tiếng, mang chuyện hôm nay đi gặp Thịnh Linh San kể lại cho con gái. Thịnh Miên nhếch khoé miệng.
Nhìn xem, thái độ của Thịnh Noãn ở trường còn cho rằng Thịnh Linh San gả được cho ông chồng ngoại quốc lắm tiền nhưng hoá ra tất cả chỉ là giả vờ.
Nghĩ đến đây, Thịnh Miên từ cặp sách lấy ra một hộp trang sức, mở ra bên trong là một cái vòng cổ đá quý sáng lấp lánh, so với cái Chu Như mượn Thịnh Linh San nhìn qua giống nhau như đúc.
Nhưng cái này chỉ là hàng giả.
Thịnh Miên mỉm cười đem hàng giả này đưa cho mẹ xem.
Chu Như đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt sáng trưng, vỗ tay: “Đúng rồi, mang cái này trả cho cô ta. Bà đây cực khổ chăm sóc cha mẹ nhưng đến cái vòng cổ thôi mà cũng tính toán, bà đây càng không trả. Đây là cô ta nợ bà đây.”
Buổi tối, Thịnh Noãn rửa mặt xong thì cùng Thịnh Linh San nằm trên giường nói chuyện.
Biết con gái cãi nhau với bố nên mới về nước, Thịnh Linh San lại bất đắc dĩ đau lòng cho cô: “Noãn Noãn, mẹ và bố con rất khó để giải thích cho con hiểu, Leslie yêu con, bố con yêu con so với mẹ thì không hề kém chút nào. Con nên thẳng thắn nói chuyện với bố con.”
Thịnh Noãn không nói chuyện, bởi vì trong cốt truyện nguyên tác mà bộ phận chăm sóc khách hàng đưa ra thì nội dung liên quan đến cha của nguyên chủ rất ít. Thịnh Noãn cũng không biết vị đại gia nước Y là người như thế nào. Chỉ biết ông được miêu tả là một người lạnh mẽ cứng cỏi.
Thấy cô không nói lời nào, Thịnh Linh San thở dài lấy di động ra: “Noãn Noãn, mẹ thấy hẳn là con nên gọi cho bố một cuộc điện thoại. Hôm qua bố con còn gọi cho mẹ, bố rất lo cho con nhưng lại sợ con không để ý tới ông ấy.”
Không đợi Thịnh Noãn cự tuyệt, Thịnh Linh San đã bấm số, rất nhanh đối phương liền bắt máy.
“Alo, San à…”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính khiến người nghe dễ dàng tưởng tượng được phía bên kia điện thoại là người đàn ông lịch lãm tự phụ tới nhường nào.
“Leslie, Noãn Noãn muốn cùng anh nói chuyện.”
Trong nháy mắt, di động đã bị nhét vào tay Thịnh Noãn.
Thịnh Noãn có chút khẩn trương, nhất thời không biết nên nói cái gì. Ngược lại người đàn ông bên kia mở lời trước.
Leslie Norman giọng điệu trầm thấp mà ôn hoà, dịu dàng nói: “Noãn Noãn, công chúa nhỏ của ba, con còn giận ba sao?”
Rốt cuộc Thịnh Noãn nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Daddy.”
Leslie chậm rãi thở phào: “Ba còn tưởng rằng công chúa nhỏ của ba mãi mãi không bao giờ quan tâm đến ba nữa…”
Tiếng Trung của Leslie có hơi cứng nhắc nhưng sự chiều chuộng cùng yêu thương trong lời nói đều có thể nghe ra, Thịnh Noãn gần như chưa từng có cảm giác được ngườu ta toàn tâm toàn ý yêu thương thế này, nhất thời sống mũi có chút cay cay.
Cô chỉ nhẹ nhàng hít hít mũi, người phía bên kia liền phát hiện ra cái gì đó, ngữ điệu ngay lập tức có chút sốt ruột: “Đừng khóc công chúa nhỏ của ba, tất cả đều là ba không tốt. Sắp tới sinh nhật con daddy mua cho con toà lâu đài cổ mà con thích, coi như là quà sinh nhật 17 tuổi có được không?”
Sống mũi mũi đang cay cay của Thịnh Noãn đột nhiên im bặt, nháy mắt có chút kinh hãi.
Quà sinh nhật? Lâu đài cổ? Này này này này…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô biết Norman là gia tộc hào môn, nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại khí chất giàu có này vẫn khiến cô cực kì bị ảnh hưởng.
Cho đến tận khi Thịnh Linh San nói chuyện xong mới đi ra ngoài, Thịnh Noãn nằm một mình trên giường, cô vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Khi Thịnh Noãn đang bị toà lâu đài cổ đập đến mơ hồ, ở một nơi khác, Diệp Nam Hành trong bệnh viện đã tỉnh lại.
Gần như vừa mở mắt ra là hắn đã lập tức ngồi dậy, đáy mắt mang theo lạnh lẽo cảnh giác. Nhưng vài giây sau hắn phát hiện mình đang ở trong bệnh viện.
Y tá đúng lúc đi vào, nhìn thấy hắn bỗng nhiên ngồi dậy liền sốt ruột quát to: “Làm gì đấy, kim chạy bây giờ, cái chai còn đang treo lơ lửng thế kia, anh nháo cái gì!”
Lúc này Diệp Nam Hành mới tỉnh táo lại.
“Chào cô, cho hỏi…Ai đưa tôi đến bệnh viện thế?” Diệp Nam Hành hỏi y tá.
Vốn dĩ y tá rất bất mãn với việc hắn cử động loạn hết cả lên nhưng mắt thấy sắc mặt thiếu niên tái nhợt với ngũ quan xinh đẹp, rốt cuộc cũng nhịn bực bội xuống mà trả lời: “Một cô bé trạc tuổi cậu.”
Nói xong, y tá không nhịn được lải nhải: “Mới tí tuổi, ra đường nên giữ mình trong sạch, không cần động đến mấy thứ linh đó…Cậu còn trẻ, rất dễ gây tổn thương đến bản thân mình.”
Đáy mắt Diệp Nam Hành trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó hắn bình tĩnh nói cảm ơn.
Chờ đến đến khi y tá kiểm tra xong rồi rời đi, Diệp Nam Hành dựa vào giường bệnh, lấy di động bằng tay không có kim, bấm vào diễn đàn trường. Tìm được Thịnh Miên, hắn dừng một chút.
Lúc này, ký ức lúc trước khi hắn mất ý thức chậm rãi ùa về.
Hắn nhớ tới người đưa hắn ra khỏi ngõ nhỏ lúc hắn mơ mơ hồ hồ, và…Hắn gần như mất khống chế cắn xé trên xe.
Nghĩ đến phù hiệu trường có chữ “Thịnh” kia mơ hồ hiện lại trong tầm mắt, Diệp Nam Hành bực bội nhíu mày.
Chắc là Thịnh Miên đi.
Ngay từ đầu cô ta đã muốn giúp hắn, sau đó bị doạ chạy mất, nhưng rồi vẫn quay lại sao?
Diệp Nam Hành không muốn dính dáng đến những người không liên quan, nhưng dù sao cô ta cũng cứu hắn, đưa hắn tới bệnh viện, hắn còn ở trong xe…Xâm phạm cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Nam Hành mặt vô cảm gửi lời mời kết bạn, bên kia liền chấp nhận.
Diệp Nam Hành: Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu.
Thịnh Miên nhanh chóng trả lời: Không có gì, cậu không sao chứ?
Diệp Nam Hành: Không sao, tiền thuốc men mấy ngày nữa tôi trả cậu, chuyện xảy ra trong xe thật xin lỗi, tôi không có ý xâm phạm cậu.
Đối phương không trả lời, Diệp Nam Hành cũng không nhìn điện thoại nữa, đặt đồng hồ báo thức rồi nhét dưới gối, không bao lâu đã ngủ say.
Phía bên kia, Thịnh Miên đang nói chuyện cùng mẹ là Chu Như thì thấy Diệp Nam Hành nhắn tin, cô ta sửng sốt vô cùng, đáy mắt hiện lên nghi hoặc nhưng tiếp theo liền hiểu ra cái gì đó.
Có người cứu Diệp Nam Hành và trả tiền thuốc men, Diệp Nam Hành tưởng đó là cô ta?
Cô ta không biết suy đoán của mình có đúng như những gì đối phương nghĩ hay không nên suy đi tính lại, cô ta dứt khoát không trả lời Diệp Nam Hành. Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Ai thế con?” Chu Như hỏi.
Thịnh Miên cất điện thoại: “ Có bạn học hỏi con vài chuyện í mà.”
Chu Như thở dài, sau đó khó chịu nói: “Ngày mai con mang vòng cổ đi trả cho con bé tiểu quỷ ngoại quốc đoa đi. Hai mẹ con nhà đó nhìn bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch, chả còn bao nhiêu tiền.”
Ánh mắt Thịnh Miên loé sáng: “Mẹ, hôm nay mẹ đi gặp cô?”
Chu Như ừ một tiếng, mang chuyện hôm nay đi gặp Thịnh Linh San kể lại cho con gái. Thịnh Miên nhếch khoé miệng.
Nhìn xem, thái độ của Thịnh Noãn ở trường còn cho rằng Thịnh Linh San gả được cho ông chồng ngoại quốc lắm tiền nhưng hoá ra tất cả chỉ là giả vờ.
Nghĩ đến đây, Thịnh Miên từ cặp sách lấy ra một hộp trang sức, mở ra bên trong là một cái vòng cổ đá quý sáng lấp lánh, so với cái Chu Như mượn Thịnh Linh San nhìn qua giống nhau như đúc.
Nhưng cái này chỉ là hàng giả.
Thịnh Miên mỉm cười đem hàng giả này đưa cho mẹ xem.
Chu Như đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt sáng trưng, vỗ tay: “Đúng rồi, mang cái này trả cho cô ta. Bà đây cực khổ chăm sóc cha mẹ nhưng đến cái vòng cổ thôi mà cũng tính toán, bà đây càng không trả. Đây là cô ta nợ bà đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro