Xuyên Nhanh: Sau Khi Bị Đại Lão Cố Chấp Coi Trọng
Học bá (10)
2024-11-19 02:48:21
Lâm Giản Y thật ra không nói gì nhiều với Tô Niệm Niệm, chỉ là hệ thống đột nhiên nhắc nhở đã lâu không tăng độ hoàn thành của vai diễn nên cậu mới nhớ ra cần gặp mặt nữ chính.
Dù sao thì Lâm Thanh Luật và Tô Niệm Niệm là bạn cùng lớp, khoảng cách gần như vậy, lại hơn một tuần không đi gặp người mình thầm thương, điều này thực sự không phù hợp với hình tượng nam phụ si tình.
Vừa vặn nghe nói Hạ Tiêu giờ học này không có mặt, cậu lập tức đến đây.
Lâm Giản Y tùy tiện tìm một cái cớ, đưa cho Tô Niệm Niệm một chai sữa bò ấm.
Đưa một chai sữa bò, độ hoàn thành liền tăng 1%, thật sự rất có lợi.
Tô Niệm Niệm với ánh mắt phức tạp nhận lấy lọ sữa bò, trên chai có hình vẽ một con bò sữa dễ thương, bên cạnh còn có khẩu hiệu "Uống để cao lớn" của trẻ em.
Nếu là trước đây nhận được chai sữa bò này, cô có lẽ còn nghĩ ngợi nhiều một chút nhưng hiện tại...
Cô ngước mắt nhìn Lâm Giản Y, miệng mở ra nhưng cuối cùng lại không nói nên lời: "Hóa ra anh thật sự coi em là em gái à."
Hôm nay vừa gặp mặt, Lâm Giản Y mơ hồ cảm nhận được thái độ của nữ chính đối với cậu đã thay đổi nhưng hiện tại cô gái này nói chuyện với cậu không còn cái kiểu cố ý đè giọng làm nũng như trước, nghe lại khiến lỗ tai thoải mái hơn nhiều.
"Ừ." Lâm Giản Y không rõ lý do mà gật đầu, cậu chỉ làm theo hình tượng nhân vật si tình kiên nhẫn nên cũng không phản bác.
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô rất muốn hỏi một câu: chẳng phải các nam sinh nhận làm em gái đều có chút tình cảm riêng sao? Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên bị tiếng bước chân phía sau cắt ngang.
"Lâm Thanh Luật?" Hạ Tiêu cười chào Lâm Giản Y, ánh mắt mịt mờ lướt qua Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô nhìn nhìn hai người trước mặt, một cảm giác đặc trưng của nữ sinh khiến cô chậm rãi lùi lại.
"À..." Cô làm bộ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt đảo loạn "Cái đó, thầy giáo hình như gọi em đến văn phòng hỗ trợ, anh Thanh Luật, em đi trước nhé."
Không chờ Lâm Giản Y mở miệng, cô vội vã chạy về phía văn phòng giáo viên, tốc độ nhanh như thể có người đang đuổi theo từ phía sau.
Lâm Giản Y: "..."
Lần này, trước cửa lớp chỉ còn lại cậu và Hạ Tiêu.
Giờ này là giờ thi chạy, lớp 12 không cần xuống sân, nơi xa sân thể dục truyền đến tiếng nói cười náo nhiệt nhưng hành lang bên này lại vắng lặng, thỉnh thoảng có học sinh đi qua tò mò nhìn bọn họ.
Lâm Giản Y cúi đầu không nhìn Hạ Tiêu.
Hầu như ngay khi nhìn thấy người trước mặt, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lập tức bắt đầu dấy lên khắp cơ thể, cậu siết chặt tay bên hông, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng kiềm chế khát khao trong lòng, cầu nguyện Hạ Tiêu nói một câu để phá tan sự xấu hổ này.
Nhưng Hạ Tiêu vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Giản Y bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, cảm giác ngứa ngáy trở nên không chịu nổi, liếm liếm môi, tính mở miệng trước:
"Vậy tôi đi trước..."
Lời còn chưa kịp nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, áo khoác của Hạ Tiêu bất ngờ phủ lên, mùi bạc hà trên người nam sinh xộc vào mũi, tiếng của Lâm Giản Y lập tức bị cắt ngang.
"Gần đây cảm thấy không khỏe đúng không." Giọng của Hạ Tiêu ấm áp vang lên.
Lâm Giản Y vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy bàn tay của nam sinh cách lớp vải áo khoác nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, lực rất nhẹ: "Cầm lấy mà giảm bớt một chút."
"..."
Cậu ngơ ngác cầm lấy áo khoác, ôm trong tay, do dự một giây, cuối cùng vẫn muốn trả lại.
"Hạ Tiêu, cái này không..."
Nếu trước đây cậu có thể không cần suy nghĩ mà nhận nhưng sau khi biết Hạ Tiêu thích mình thì không thể nữa, hành động này quá ái muội, rất dễ khiến Hạ Tiêu hiểu lầm.
Hạ Tiêu cắt ngang lời cậu, ngón trỏ khẽ đặt lên cằm như đang suy nghĩ điều gì.
"Tôi nghĩ cậu có lẽ hiểu lầm một chuyện" hắn trầm ngâm một hồi rồi nói "Tôi trước đây chỉ muốn bày tỏ một chút rằng tôi thích cậu, không tính là tỏ tình."
Hóa ra không tính là tỏ tình sao, Lâm Giản Y sững sờ, muốn từ chối lời như bị ai đó nhẹ nhàng úp ngược bát nước, nuốt trở lại.
Hạ Tiêu ừ một tiếng, đột nhiên cười, ngón trỏ nhẹ gõ lên trán Lâm Giản Y: "Vậy nên không cần phải trốn tránh tôi như vậy, nếu cảm thấy không khỏe vẫn nên nói ra, cậu không thể để mặc cơ thể mình như vậy được."
Lâm Giản Y nhíu mày, vẫn muốn trả lại áo khoác: "Nhưng..."
Hạ Tiêu lại ngắt lời cậu "Vậy thì" hắn cho tay vào túi, lười biếng nói "Nếu cậu thực sự không muốn nợ tình cảm của tôi, vậy tôi sẽ mượn áo khoác của cậu để giảm bớt, sau đó cậu giúp tôi sửa lại ghi chép trong lớp thế nào, chúng ta có vay có trả, thanh toán sòng phẳng."
Nghe thấy hai từ "giao dịch", Lâm Giản Y lập tức buông lỏng, Hạ Tiêu thấy vậy tiếp tục nói.
"Cứ coi chuyện này như một giao dịch là được" hắn nói "Cậu thực sự không cần phải gánh nặng tâm lý lớn như vậy."
"..."
Lâm Giản Y do dự.
Hạ Tiêu ngừng lại một giây, ánh mắt như vô tình lướt qua thần sắc của cậu rồi nói với ẩn ý: "Hơn nữa, cậu sắp không chịu nổi rồi, nếu không giảm bớt sẽ sụp đổ..."
Lâm Giản Y mơ hồ bị thuyết phục.
"Được." Sau khoảng một phút suy nghĩ, cuối cùng cậu nhẹ nhàng gật đầu, ôm chặt lấy áo khoác của Hạ Tiêu, thần sắc nghiêm túc mà hứa hẹn: "Vậy cậu đưa yêu cầu ghi chép lớp học, tôi sẽ chỉnh sửa lại cẩn thận."
Hạ Tiêu nhìn cậu một hai giây, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên nụ cười thoáng qua "Ừ, một lời đã định." hắn nói.
Nhìn nam sinh ngoan ngoãn cầm lấy áo khoác của mình quay về lớp, Hạ Tiêu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đến khi Lâm Giản Y vào trong lớp, hắn mới thu lại ánh nhìn.
Bạn cùng phòng vừa lúc từ lớp học bước ra, thấy trên mặt hắn có nụ cười nhàn nhạt thì lập tức lùi lại nửa bước: "Này, anh Hạ, cậu vừa mới xảy ra chuyện gì thế, trúng tà à? Cười kỳ lạ quá..."
Hạ Tiêu thu lại nụ cười, nâng mí mắt nhìn cậu ta: "Kỳ lạ cái gì?"
Bạn cùng phòng gãi đầu, cũng không biết diễn tả thế nào "Không thể diễn tả được, chỉ là có chút biến thái, cậu biết không" cậu ta nghĩ mãi mới tìm được từ miêu tả "Giống như kẻ rình rập trong bóng tối, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ vào lầm đường lạc lối, còn bản thân thì tỏ ra rất tử tế."
Cậu ta khoa trương mà rùng mình: "Cậu vừa cười giống như thiếu nữ đàng hoàng cũng sắp bị câu dẫn."
"Khả năng miêu tả của cậu không tệ đâu" Hạ Tiêu mỉa mai liếc nhìn rồi lại nghĩ nghĩ, tâm trạng tốt hẳn lên "Nhưng đúng là vừa lừa được một cậu nhóc, chắc là sắp lầm đường lạc lối rồi."
Bạn cùng phòng: "?"
"À, tiết tự học sau cậu giúp tôi xin nghỉ" Hạ Tiêu lại nói.
Bạn cùng phòng: "...Hả?"
...
Vừa về đến lớp, Lâm Giản Y không chịu nổi mà úp mặt vào áo khoác của Hạ Tiêu.
Áo khoác của Hạ Tiêu lớn hơn của cậu một cỡ, nam sinh này thường ngày rất sạch sẽ, không có mùi gì lạ, ngược lại còn thoang thoảng mùi bạc hà.
Bạn cùng bàn nghĩ rằng cậu đang úp mặt vào áo khoác của mình, không để ý nhiều, chỉ thấy Lâm Giản Y vừa trở về đã gục xuống bàn, có chút lo lắng hỏi: "Lớp trưởng, cậu không sao chứ?"
"Không có gì." Một lát sau, giọng nói thấp thấp của Lâm Giản Y mới truyền ra, mang theo chút hơi thở đứt quãng.
Cậu thở rất nhẹ.
Không ai chú ý rằng cơ thể cậu đang run rẩy rất nhỏ.
Ôm lấy chiếc áo khoác mang theo hơi thở của Hạ Tiêu, Lâm Giản Y vốn tưởng rằng cảm giác khó chịu sẽ được giảm bớt, nhưng cậu nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Da thịt khao khát, khao khát chính là sự đụng chạm, không phải là mùi hương.
Trong cơ thể, cảm giác ngứa ngáy không những không giảm đi mà còn bị gợi lên bởi hơi thở quen thuộc, càng thêm sôi sục ở dưới làn da, làm máu trong cơ thể như sắp bùng nổ.
Lâm Giản Y đau khổ bóp chặt cổ tay mình, nhưng dù có cào đến mức da rách máu chảy, cũng không thể ngăn được cơn ngứa ngáy đang quay cuồng trong người.
Mất kiểm soát rồi, cậu nghĩ.
Lần này đến hệ thống cũng không giúp được mình.
Lâm Giản Y gục đầu xuống bàn hít thở một cách mệt mỏi, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, hàng mi dài dính chặt vào nhau, tầm nhìn ngày càng mờ đi.
"Lớp trưởng? Lớp trưởng?" Bạn cùng bàn cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, bắt đầu gọi cậu.
Ngay khi Lâm Giản Y cảm thấy mình sắp ngất đi, bỗng nhiên có người bước tới trước mặt cậu, vuốt nhẹ trán, giọng nói hơi lo lắng: "Thanh Luật?"
Bàn tay ấm áp của một người con trai cọ qua làn da, Lâm Giản Y theo bản năng giật mình, nắm chặt lấy tay người đó. Chủ nhân của bàn tay dừng lại một chút nhưng không hề đẩy ra, để mặc cậu nắm lấy.
"Thanh Luật, cậu không sao chứ?" Người đó cau mày hỏi.
Da thịt tiếp xúc, Lâm Giản Y nhận ra điều gì đó, cậu khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trước mắt.
"Hạ Tiêu..." Cậu nói với giọng khàn khàn.
Ánh mắt của Hạ Tiêu rất dịu dàng, dùng một tay khác vuốt nhẹ má cậu: "Ừ, tôi đây."
Các bạn cùng lớp trong phòng đều há hốc miệng nhìn hai người họ, trong ánh mắt đầy quan tâm xen lẫn chút hưng phấn, bạn cùng bàn vội vàng nhường đường cho Hạ Tiêu, đồng thời lo lắng nói: "Lớp trưởng từ khi về đã không khỏe, vẫn luôn gục xuống bàn."
Hạ Tiêu gật đầu, kéo lấy khuỷu tay Lâm Giản Y, bế cậu lên: "Cậu ấy chắc là hơi sốt, tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Lâm Giản Y thu mình vào lòng Hạ Tiêu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam sinh, hơi thở không đều mà dán chặt vào, nắm chặt lấy cánh tay hắn, đầu ngón tay gần như trắng bệch. Đầu hơi ngẩng lên, thở hổn hển như người sắp chết khát khó khăn nhìn thấy giọt nước, dồn hết sức lực để không cho Hạ Tiêu đi.
Cánh tay bị bóp đau nhưng Hạ Tiêu dường như không cảm thấy gì, biểu cảm tự nhiên dùng áo khoác che chắn cho Lâm Giản Y, vỗ nhẹ vài cái an ủi cậu, sau đó lịch sự quay lại nói với bạn cùng bàn: "Phiền cậu xin phép cho cậu ấy nghỉ tiết sau."
Bạn cùng bàn vẫn còn choáng váng vì sốc khi nhận ra mình đứng gần người nổi tiếng nhất, vội vàng đồng ý.
Khi hai người họ vừa rời khỏi, cả lớp lập tức bùng nổ.
"Trời ạ, bế đi như công chúa, đây có phải là sức mạnh của bạn trai không?"
"Quá đẹp trai rồi."
"Ôi, hóa ra lớp trưởng thực sự đang yêu."
............
Hạ Tiêu không đưa người đến phòng y tế mà đi đường vòng, dẫn đến một khu vực dạy học.
Khu vực này là tòa nhà mới xây, chưa được sử dụng, bên trong trống trải, thường không ai lui tới.
Hạ Tiêu chọn một phòng học, vào trong và khóa cửa lại.
Vẻ mặt lo lắng trước đó của hắn biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh. Hắn đặt Lâm Giản Y lên bàn học, sau đó kéo rèm cửa, đảm bảo không ai có thể nhìn vào hoặc vào phòng. Sau đó, hắn ngồi xuống đối diện Lâm Giản Y.
Nếu có ai trong lớp thấy Lâm Giản Y bây giờ, họ sẽ bị sốc. Người thường ngày nghiêm túc, luôn kéo khóa áo lên tận cổ giờ lại có cổ áo nhăn nhúm, tóc rối bời, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là không còn tỉnh táo.
Hạ Tiêu rất quen với hình ảnh này của Lâm Giản Y. Lần đầu tiên họ gặp nhau ở phòng y tế, Lâm Giản Y cũng trong tình trạng như thế này, còn cầu xin Hạ Tiêu ôm cậu.
Hắn ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng, lười biếng nhìn Lâm Giản Y ngồi trên bàn.
Lâm Giản Y vừa rời khỏi cơ thể ấm áp của Hạ Tiêu, biểu hiện của cậu trở nên bối rối. Khi thấy Hạ Tiêu lại xuất hiện trước mặt, theo bản năng, cậu muốn giơ tay ôm hắn.
Hạ Tiêu né tránh, không để cậu chạm vào.
Lâm Giản Y ngơ ngác nhìn tay mình, rồi lại thử với tay ra lần nữa nhưng Hạ Tiêu lại nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra.
"Hạ Tiêu..." Lâm Giản Y gọi, giọng đầy mơ hồ.
Hạ Tiêu cười nhẹ, hỏi lại một cách thờ ơ, giọng điệu lạnh lùng: "Tại sao tôi phải để cậu chạm vào? Mấy ngày nay cậu chẳng phải đã trốn tôi rất vui sao?"
Lâm Giản Y không nói gì. Cậu mơ hồ nhận ra mình đã làm gì đó sai khiến Hạ Tiêu không vui nhưng đầu óc cậu quá mờ mịt để suy nghĩ.
Hạ Tiêu cũng không mong đợi Lâm Giản Y trong tình trạng này có thể hiểu ý mình.
Hắn nhìn Lâm Giản Y gãi tay vì khó chịu, mắt nhướn lên: "Cậu khó chịu à?"
"Ừm..." Lâm Giản Y gắt gao bóp chặt tay mình, giọng run rẩy vì kìm nén.
Hạ Tiêu nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên cười nhẹ: "Vậy cậu nghĩ mình nên làm gì bây giờ?"
Hắn đặt hai tay lên bụng, ngón trỏ gõ nhẹ lên mu bàn tay: "Lâm Thanh Luật" hắn gọi tên cậu, "Hiện tại cậu đang khó chịu như vậy, cậu nghĩ mình nên làm gì?"
Giọng nói của Hạ Tiêu trở nên nhẹ nhàng, gần như là dụ dỗ.
Biểu hiện của Lâm Giản Y theo lời hắn càng trở nên trống rỗng: "Tôi không biết..."
"Không biết..." Hạ Tiêu lặp lại, giọng nhẹ nhàng sau đó bất ngờ giơ tay lên, ngón tay dài lướt nhẹ qua cằm Lâm Giản Y, rồi cào nhẹ một chút khiến cậu run rẩy.
Lâm Giản Y không thể kìm nén, cơ thể run rẩy, phát ra một tiếng nức nở.
Hạ Tiêu thu tay lại: "Bây giờ thì sao, cậu biết mình muốn gì chưa?"
"Muốn..." Lâm Giản Y nói nhưng đột ngột dừng lại. Cậu nhận ra mình sắp nói ra điều gì đó rất xấu hổ lập tức mím môi chặt, sự ngượng ngùng lan từ cổ lên đến tai, hiện lên làn da trắng nõn, trông vô cùng ngượng ngùng.
Cậu xấu hổ cúi đầu nhưng ngón tay không thể kháng cự lại dục vọng của cơ thể, run rẩy chạm vào, cố gắng dùng hành động để biểu đạt.
Hạ Tiêu lại né tránh, vẫn lặp lại câu hỏi: "Cậu muốn gì?"
Việc liên tục bị từ chối khiến sự khó chịu trong cơ thể Lâm Giản Y bùng nổ.
"Muốn..." Cuối cùng, Lâm Giản Y che mặt, giọng run rẩy vì ngượng ngùng: "Hạ Tiêu..."
Hạ Tiêu cười: "Muốn Hạ Tiêu làm gì?"
"Ôm tôi..."
Hạ Tiêu: "Ừ?"
Một khi đã bắt đầu nói thì những lời sau đó trở nên dễ dàng hơn nhiều. Lâm Giản Y cuối cùng cũng nói ra trong run rẩy: "Muốn... Hạ Tiêu ôm tôi..."
Nụ cười của Hạ Tiêu càng trở nên rõ ràng nhưng hắn vẫn không vội vã, hỏi thêm một câu cuối cùng:
"Cậu chỉ muốn tôi ôm cậu thôi sao? Còn gì khác không?"
"Ừ..."
Biểu hiện của Hạ Tiêu cuối cùng cũng dịu xuống, hắn đứng dậy nói: "Ngoan, không có gì đâu." rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cậu như để an ủi.
Môi Lâm Thanh Luật rất mềm, hình dáng môi đẹp, rất thích hợp để hôn.
Hắn nhớ, đầu cậu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại, hàng mi dài ướt nước mắt sinh lý, dính chặt lại, run run lên.
Hạ Tiêu chỉ hôn nhẹ rồi tách ra, một tay đặt lên bàn học, cúi xuống nhìn cậu, khe khẽ thở dài, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tai Lâm Giản Y: "Lâm Thanh Luật, cậu thấy không, cơ thể cậu không thể rời xa tôi."
"Đừng đi thích cô bạn thời thơ ấu của cậu, hãy thích tôi được không?"
Lâm Giản Y không còn tâm tư nghe lời hắn nói, cuối cùng cũng có thể chạm vào làn da quen thuộc, gắt gao nắm chặt cánh tay Hạ Tiêu, đầu không ngừng cọ vào cổ hắn, sự uất ức và ỷ lại hòa quyện khiến cậu không thể ngăn mình phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
Quả thật là bị tủi thân đến tàn nhẫn.
Hạ Tiêu cúi xuống, mỉm cười, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Lâm Giản Y, bế cậu lên thật gần, nhẹ nhàng vỗ về.
"Không sao đâu, đừng uất ức, tôi sẽ ôm cậu."
...
Lâm Giản Y lại nằm mơ, lần này không phải là căn hộ trước kia mà là một hành lang dài, trên đầu là những bóng đèn lạnh lẽo.
"Hiện tại tình hình thế nào?" Cậu nghe thấy mình hỏi một cách bình tĩnh người bên cạnh.
Người kia lo lắng hoảng loạn nói: "Hoàn toàn mất kiểm soát, cậu đừng vào trong, cậu sẽ bị giết ——!"
Giọng nói của người đó ngừng lại khi Lâm Giản Y đẩy cánh cửa.
Bên trong hành lang bỗng sáng lên đèn đỏ, âm thanh lặp lại liên tục vang lên.
"Cảnh báo! Khu vực nguy hiểm, xin đừng tiến vào!"
"Cảnh báo! Khu vực nguy hiểm, xin đừng tiến vào!"
Lâm Giản Y giơ tay đẩy cửa nhưng dừng lại giữa chừng.
Bên trong không biết từ khi nào đã xuất hiện một bức tường pha lê dày cộp, không thể nào vào được.
"Lâm Giản Y, em đến đây làm gì?" Từ bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: "Đi ra ngoài."
"Em chỉ muốn..."
"Đi ra ngoài, đừng để anh phải nói lại lần nữa."
Không khí trở nên im lặng rất lâu, sau đó mới nghe thấy giọng nói hơi khàn của thanh niên.
"Yên tâm, em không vào đâu, em cũng không chạm vào anh" Lâm Giản Y nhìn xuống, nhợt nhạt lộ ra một nụ cười có chút buồn bã, đầu đặt lên bức tường pha lê, nhẫn nhịn nhắm mắt lại: "Em chỉ muốn... nhìn thấy anh."
...
Lâm Giản Y tỉnh lại lần nữa, lần này là trong phòng y tế quen thuộc, nhìn lên trần nhà hơn một phút mới dần dần tỉnh táo lại.
Cậu thử nhấc tay, cảm giác ngứa ngáy khó chịu đã được xoa dịu, cơ thể cũng đã hồi phục sức lực, cảm giác rất thoải mái, rõ ràng là đã được ai đó trấn an kỹ càng.
Lâm Giản Y nhắm mắt, nhớ mang máng rằng Hạ Tiêu đã ôm mình đến đây.
Cậu nhìn quanh một vòng, phòng y tế vẫn yên ắng, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, chỉ có rèm cửa màu lam đang nhẹ nhàng lay động.
Hạ Tiêu đâu rồi?
Đang lúc Lâm Giản Y định xuống giường thì bác sĩ trường vừa khéo đẩy cửa bước vào: "À, cậu học sinh, cậu tỉnh rồi à?" Bác sĩ trường bưng một bình giữ nhiệt, nhìn cậu với vẻ rất thân thiện, vui vẻ hỏi "Hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Lâm Giản Y mỉm cười lễ phép "Đã khá hơn nhiều rồi" cậu ngập ngừng một lúc rồi mở miệng hỏi, "Xin hỏi, chú có biết người đã đưa tôi đến đây đâu không?"
"À, cậu nói cậu nhóc đó à." Bác sĩ trường đặt bình giữ nhiệt lên bàn "Cậu ta để cậu ở đây rồi đi ngay, chắc là vội đi học."
Tiết học sau của lớp ba rõ ràng là tự học.
Lâm Giản Y lặng lẽ nắm chặt góc chăn.
Hạ Tiêu chắc đã nhận ra rằng dạo gần đây cậu cố tình tránh mặt, sau khi trấn an cơ thể cậu xong, sợ cậu tỉnh lại sẽ thấy xấu hổ nên tự giác đi trước rồi.
"À đúng rồi" bác sĩ trường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên lên tiếng, chỉ về phía chiếc tủ nhỏ cạnh giường Lâm Giản Y "Đó là cậu học sinh đó để lại cho cậu, cậu có vẻ bị tụt huyết áp à, khai giảng đến giờ đã ngất xỉu hai lần rồi."
Lâm Giản Y sững người, theo hướng chỉ tay của bác sĩ trường mà nhìn qua, quả nhiên thấy trên tủ nhỏ có đặt hai viên kẹo.
Bên cạnh còn dán một mảnh giấy nhớ nhỏ.
Trên đó là nét chữ mạnh mẽ của Hạ Tiêu, đơn giản chỉ có năm chữ:
—— ngọt, tỉnh lại thì ăn.
Sự quan tâm thật đúng lúc.
"À, các cậu bây giờ, cứ ỷ vào cơ thể khỏe mạnh mà chủ quan" bác sĩ trường lại bắt đầu lải nhải, "Ngày thường nhớ ăn nhiều hơn một chút, chú ý dinh dưỡng cân đối..."
"... Vâng, tôi biết rồi." Tâm trạng Lâm Giản Y hơi phức tạp, cậu nắm chặt hai viên kẹo trong tay, cảm thấy lòng bàn tay dần dần ấm lên.
Hệ thống lên tiếng thật cẩn thận: "Ký chủ..."
Lâm Giản Y không trả lời.
Cậu chậm rãi dùng tay trái che mặt, ngồi trên giường co đầu gối lên, gục đầu xuống, hai tai lộ ra sắc đỏ ửng.
Vậy là cậu một mặt từ chối tình cảm của Hạ Tiêu, một mặt lại dựa dẫm vào sự chăm sóc của Hạ Tiêu.
Cậu cảm thấy mình có chút tra a...
Dù sao thì Lâm Thanh Luật và Tô Niệm Niệm là bạn cùng lớp, khoảng cách gần như vậy, lại hơn một tuần không đi gặp người mình thầm thương, điều này thực sự không phù hợp với hình tượng nam phụ si tình.
Vừa vặn nghe nói Hạ Tiêu giờ học này không có mặt, cậu lập tức đến đây.
Lâm Giản Y tùy tiện tìm một cái cớ, đưa cho Tô Niệm Niệm một chai sữa bò ấm.
Đưa một chai sữa bò, độ hoàn thành liền tăng 1%, thật sự rất có lợi.
Tô Niệm Niệm với ánh mắt phức tạp nhận lấy lọ sữa bò, trên chai có hình vẽ một con bò sữa dễ thương, bên cạnh còn có khẩu hiệu "Uống để cao lớn" của trẻ em.
Nếu là trước đây nhận được chai sữa bò này, cô có lẽ còn nghĩ ngợi nhiều một chút nhưng hiện tại...
Cô ngước mắt nhìn Lâm Giản Y, miệng mở ra nhưng cuối cùng lại không nói nên lời: "Hóa ra anh thật sự coi em là em gái à."
Hôm nay vừa gặp mặt, Lâm Giản Y mơ hồ cảm nhận được thái độ của nữ chính đối với cậu đã thay đổi nhưng hiện tại cô gái này nói chuyện với cậu không còn cái kiểu cố ý đè giọng làm nũng như trước, nghe lại khiến lỗ tai thoải mái hơn nhiều.
"Ừ." Lâm Giản Y không rõ lý do mà gật đầu, cậu chỉ làm theo hình tượng nhân vật si tình kiên nhẫn nên cũng không phản bác.
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô rất muốn hỏi một câu: chẳng phải các nam sinh nhận làm em gái đều có chút tình cảm riêng sao? Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đột nhiên bị tiếng bước chân phía sau cắt ngang.
"Lâm Thanh Luật?" Hạ Tiêu cười chào Lâm Giản Y, ánh mắt mịt mờ lướt qua Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô nhìn nhìn hai người trước mặt, một cảm giác đặc trưng của nữ sinh khiến cô chậm rãi lùi lại.
"À..." Cô làm bộ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt đảo loạn "Cái đó, thầy giáo hình như gọi em đến văn phòng hỗ trợ, anh Thanh Luật, em đi trước nhé."
Không chờ Lâm Giản Y mở miệng, cô vội vã chạy về phía văn phòng giáo viên, tốc độ nhanh như thể có người đang đuổi theo từ phía sau.
Lâm Giản Y: "..."
Lần này, trước cửa lớp chỉ còn lại cậu và Hạ Tiêu.
Giờ này là giờ thi chạy, lớp 12 không cần xuống sân, nơi xa sân thể dục truyền đến tiếng nói cười náo nhiệt nhưng hành lang bên này lại vắng lặng, thỉnh thoảng có học sinh đi qua tò mò nhìn bọn họ.
Lâm Giản Y cúi đầu không nhìn Hạ Tiêu.
Hầu như ngay khi nhìn thấy người trước mặt, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lập tức bắt đầu dấy lên khắp cơ thể, cậu siết chặt tay bên hông, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng kiềm chế khát khao trong lòng, cầu nguyện Hạ Tiêu nói một câu để phá tan sự xấu hổ này.
Nhưng Hạ Tiêu vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Giản Y bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, cảm giác ngứa ngáy trở nên không chịu nổi, liếm liếm môi, tính mở miệng trước:
"Vậy tôi đi trước..."
Lời còn chưa kịp nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, áo khoác của Hạ Tiêu bất ngờ phủ lên, mùi bạc hà trên người nam sinh xộc vào mũi, tiếng của Lâm Giản Y lập tức bị cắt ngang.
"Gần đây cảm thấy không khỏe đúng không." Giọng của Hạ Tiêu ấm áp vang lên.
Lâm Giản Y vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy bàn tay của nam sinh cách lớp vải áo khoác nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, lực rất nhẹ: "Cầm lấy mà giảm bớt một chút."
"..."
Cậu ngơ ngác cầm lấy áo khoác, ôm trong tay, do dự một giây, cuối cùng vẫn muốn trả lại.
"Hạ Tiêu, cái này không..."
Nếu trước đây cậu có thể không cần suy nghĩ mà nhận nhưng sau khi biết Hạ Tiêu thích mình thì không thể nữa, hành động này quá ái muội, rất dễ khiến Hạ Tiêu hiểu lầm.
Hạ Tiêu cắt ngang lời cậu, ngón trỏ khẽ đặt lên cằm như đang suy nghĩ điều gì.
"Tôi nghĩ cậu có lẽ hiểu lầm một chuyện" hắn trầm ngâm một hồi rồi nói "Tôi trước đây chỉ muốn bày tỏ một chút rằng tôi thích cậu, không tính là tỏ tình."
Hóa ra không tính là tỏ tình sao, Lâm Giản Y sững sờ, muốn từ chối lời như bị ai đó nhẹ nhàng úp ngược bát nước, nuốt trở lại.
Hạ Tiêu ừ một tiếng, đột nhiên cười, ngón trỏ nhẹ gõ lên trán Lâm Giản Y: "Vậy nên không cần phải trốn tránh tôi như vậy, nếu cảm thấy không khỏe vẫn nên nói ra, cậu không thể để mặc cơ thể mình như vậy được."
Lâm Giản Y nhíu mày, vẫn muốn trả lại áo khoác: "Nhưng..."
Hạ Tiêu lại ngắt lời cậu "Vậy thì" hắn cho tay vào túi, lười biếng nói "Nếu cậu thực sự không muốn nợ tình cảm của tôi, vậy tôi sẽ mượn áo khoác của cậu để giảm bớt, sau đó cậu giúp tôi sửa lại ghi chép trong lớp thế nào, chúng ta có vay có trả, thanh toán sòng phẳng."
Nghe thấy hai từ "giao dịch", Lâm Giản Y lập tức buông lỏng, Hạ Tiêu thấy vậy tiếp tục nói.
"Cứ coi chuyện này như một giao dịch là được" hắn nói "Cậu thực sự không cần phải gánh nặng tâm lý lớn như vậy."
"..."
Lâm Giản Y do dự.
Hạ Tiêu ngừng lại một giây, ánh mắt như vô tình lướt qua thần sắc của cậu rồi nói với ẩn ý: "Hơn nữa, cậu sắp không chịu nổi rồi, nếu không giảm bớt sẽ sụp đổ..."
Lâm Giản Y mơ hồ bị thuyết phục.
"Được." Sau khoảng một phút suy nghĩ, cuối cùng cậu nhẹ nhàng gật đầu, ôm chặt lấy áo khoác của Hạ Tiêu, thần sắc nghiêm túc mà hứa hẹn: "Vậy cậu đưa yêu cầu ghi chép lớp học, tôi sẽ chỉnh sửa lại cẩn thận."
Hạ Tiêu nhìn cậu một hai giây, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên nụ cười thoáng qua "Ừ, một lời đã định." hắn nói.
Nhìn nam sinh ngoan ngoãn cầm lấy áo khoác của mình quay về lớp, Hạ Tiêu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đến khi Lâm Giản Y vào trong lớp, hắn mới thu lại ánh nhìn.
Bạn cùng phòng vừa lúc từ lớp học bước ra, thấy trên mặt hắn có nụ cười nhàn nhạt thì lập tức lùi lại nửa bước: "Này, anh Hạ, cậu vừa mới xảy ra chuyện gì thế, trúng tà à? Cười kỳ lạ quá..."
Hạ Tiêu thu lại nụ cười, nâng mí mắt nhìn cậu ta: "Kỳ lạ cái gì?"
Bạn cùng phòng gãi đầu, cũng không biết diễn tả thế nào "Không thể diễn tả được, chỉ là có chút biến thái, cậu biết không" cậu ta nghĩ mãi mới tìm được từ miêu tả "Giống như kẻ rình rập trong bóng tối, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ vào lầm đường lạc lối, còn bản thân thì tỏ ra rất tử tế."
Cậu ta khoa trương mà rùng mình: "Cậu vừa cười giống như thiếu nữ đàng hoàng cũng sắp bị câu dẫn."
"Khả năng miêu tả của cậu không tệ đâu" Hạ Tiêu mỉa mai liếc nhìn rồi lại nghĩ nghĩ, tâm trạng tốt hẳn lên "Nhưng đúng là vừa lừa được một cậu nhóc, chắc là sắp lầm đường lạc lối rồi."
Bạn cùng phòng: "?"
"À, tiết tự học sau cậu giúp tôi xin nghỉ" Hạ Tiêu lại nói.
Bạn cùng phòng: "...Hả?"
...
Vừa về đến lớp, Lâm Giản Y không chịu nổi mà úp mặt vào áo khoác của Hạ Tiêu.
Áo khoác của Hạ Tiêu lớn hơn của cậu một cỡ, nam sinh này thường ngày rất sạch sẽ, không có mùi gì lạ, ngược lại còn thoang thoảng mùi bạc hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn cùng bàn nghĩ rằng cậu đang úp mặt vào áo khoác của mình, không để ý nhiều, chỉ thấy Lâm Giản Y vừa trở về đã gục xuống bàn, có chút lo lắng hỏi: "Lớp trưởng, cậu không sao chứ?"
"Không có gì." Một lát sau, giọng nói thấp thấp của Lâm Giản Y mới truyền ra, mang theo chút hơi thở đứt quãng.
Cậu thở rất nhẹ.
Không ai chú ý rằng cơ thể cậu đang run rẩy rất nhỏ.
Ôm lấy chiếc áo khoác mang theo hơi thở của Hạ Tiêu, Lâm Giản Y vốn tưởng rằng cảm giác khó chịu sẽ được giảm bớt, nhưng cậu nhận ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Da thịt khao khát, khao khát chính là sự đụng chạm, không phải là mùi hương.
Trong cơ thể, cảm giác ngứa ngáy không những không giảm đi mà còn bị gợi lên bởi hơi thở quen thuộc, càng thêm sôi sục ở dưới làn da, làm máu trong cơ thể như sắp bùng nổ.
Lâm Giản Y đau khổ bóp chặt cổ tay mình, nhưng dù có cào đến mức da rách máu chảy, cũng không thể ngăn được cơn ngứa ngáy đang quay cuồng trong người.
Mất kiểm soát rồi, cậu nghĩ.
Lần này đến hệ thống cũng không giúp được mình.
Lâm Giản Y gục đầu xuống bàn hít thở một cách mệt mỏi, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, hàng mi dài dính chặt vào nhau, tầm nhìn ngày càng mờ đi.
"Lớp trưởng? Lớp trưởng?" Bạn cùng bàn cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, bắt đầu gọi cậu.
Ngay khi Lâm Giản Y cảm thấy mình sắp ngất đi, bỗng nhiên có người bước tới trước mặt cậu, vuốt nhẹ trán, giọng nói hơi lo lắng: "Thanh Luật?"
Bàn tay ấm áp của một người con trai cọ qua làn da, Lâm Giản Y theo bản năng giật mình, nắm chặt lấy tay người đó. Chủ nhân của bàn tay dừng lại một chút nhưng không hề đẩy ra, để mặc cậu nắm lấy.
"Thanh Luật, cậu không sao chứ?" Người đó cau mày hỏi.
Da thịt tiếp xúc, Lâm Giản Y nhận ra điều gì đó, cậu khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trước mắt.
"Hạ Tiêu..." Cậu nói với giọng khàn khàn.
Ánh mắt của Hạ Tiêu rất dịu dàng, dùng một tay khác vuốt nhẹ má cậu: "Ừ, tôi đây."
Các bạn cùng lớp trong phòng đều há hốc miệng nhìn hai người họ, trong ánh mắt đầy quan tâm xen lẫn chút hưng phấn, bạn cùng bàn vội vàng nhường đường cho Hạ Tiêu, đồng thời lo lắng nói: "Lớp trưởng từ khi về đã không khỏe, vẫn luôn gục xuống bàn."
Hạ Tiêu gật đầu, kéo lấy khuỷu tay Lâm Giản Y, bế cậu lên: "Cậu ấy chắc là hơi sốt, tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Lâm Giản Y thu mình vào lòng Hạ Tiêu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam sinh, hơi thở không đều mà dán chặt vào, nắm chặt lấy cánh tay hắn, đầu ngón tay gần như trắng bệch. Đầu hơi ngẩng lên, thở hổn hển như người sắp chết khát khó khăn nhìn thấy giọt nước, dồn hết sức lực để không cho Hạ Tiêu đi.
Cánh tay bị bóp đau nhưng Hạ Tiêu dường như không cảm thấy gì, biểu cảm tự nhiên dùng áo khoác che chắn cho Lâm Giản Y, vỗ nhẹ vài cái an ủi cậu, sau đó lịch sự quay lại nói với bạn cùng bàn: "Phiền cậu xin phép cho cậu ấy nghỉ tiết sau."
Bạn cùng bàn vẫn còn choáng váng vì sốc khi nhận ra mình đứng gần người nổi tiếng nhất, vội vàng đồng ý.
Khi hai người họ vừa rời khỏi, cả lớp lập tức bùng nổ.
"Trời ạ, bế đi như công chúa, đây có phải là sức mạnh của bạn trai không?"
"Quá đẹp trai rồi."
"Ôi, hóa ra lớp trưởng thực sự đang yêu."
............
Hạ Tiêu không đưa người đến phòng y tế mà đi đường vòng, dẫn đến một khu vực dạy học.
Khu vực này là tòa nhà mới xây, chưa được sử dụng, bên trong trống trải, thường không ai lui tới.
Hạ Tiêu chọn một phòng học, vào trong và khóa cửa lại.
Vẻ mặt lo lắng trước đó của hắn biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh. Hắn đặt Lâm Giản Y lên bàn học, sau đó kéo rèm cửa, đảm bảo không ai có thể nhìn vào hoặc vào phòng. Sau đó, hắn ngồi xuống đối diện Lâm Giản Y.
Nếu có ai trong lớp thấy Lâm Giản Y bây giờ, họ sẽ bị sốc. Người thường ngày nghiêm túc, luôn kéo khóa áo lên tận cổ giờ lại có cổ áo nhăn nhúm, tóc rối bời, sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là không còn tỉnh táo.
Hạ Tiêu rất quen với hình ảnh này của Lâm Giản Y. Lần đầu tiên họ gặp nhau ở phòng y tế, Lâm Giản Y cũng trong tình trạng như thế này, còn cầu xin Hạ Tiêu ôm cậu.
Hắn ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng, lười biếng nhìn Lâm Giản Y ngồi trên bàn.
Lâm Giản Y vừa rời khỏi cơ thể ấm áp của Hạ Tiêu, biểu hiện của cậu trở nên bối rối. Khi thấy Hạ Tiêu lại xuất hiện trước mặt, theo bản năng, cậu muốn giơ tay ôm hắn.
Hạ Tiêu né tránh, không để cậu chạm vào.
Lâm Giản Y ngơ ngác nhìn tay mình, rồi lại thử với tay ra lần nữa nhưng Hạ Tiêu lại nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra.
"Hạ Tiêu..." Lâm Giản Y gọi, giọng đầy mơ hồ.
Hạ Tiêu cười nhẹ, hỏi lại một cách thờ ơ, giọng điệu lạnh lùng: "Tại sao tôi phải để cậu chạm vào? Mấy ngày nay cậu chẳng phải đã trốn tôi rất vui sao?"
Lâm Giản Y không nói gì. Cậu mơ hồ nhận ra mình đã làm gì đó sai khiến Hạ Tiêu không vui nhưng đầu óc cậu quá mờ mịt để suy nghĩ.
Hạ Tiêu cũng không mong đợi Lâm Giản Y trong tình trạng này có thể hiểu ý mình.
Hắn nhìn Lâm Giản Y gãi tay vì khó chịu, mắt nhướn lên: "Cậu khó chịu à?"
"Ừm..." Lâm Giản Y gắt gao bóp chặt tay mình, giọng run rẩy vì kìm nén.
Hạ Tiêu nhìn cậu vài giây, bỗng nhiên cười nhẹ: "Vậy cậu nghĩ mình nên làm gì bây giờ?"
Hắn đặt hai tay lên bụng, ngón trỏ gõ nhẹ lên mu bàn tay: "Lâm Thanh Luật" hắn gọi tên cậu, "Hiện tại cậu đang khó chịu như vậy, cậu nghĩ mình nên làm gì?"
Giọng nói của Hạ Tiêu trở nên nhẹ nhàng, gần như là dụ dỗ.
Biểu hiện của Lâm Giản Y theo lời hắn càng trở nên trống rỗng: "Tôi không biết..."
"Không biết..." Hạ Tiêu lặp lại, giọng nhẹ nhàng sau đó bất ngờ giơ tay lên, ngón tay dài lướt nhẹ qua cằm Lâm Giản Y, rồi cào nhẹ một chút khiến cậu run rẩy.
Lâm Giản Y không thể kìm nén, cơ thể run rẩy, phát ra một tiếng nức nở.
Hạ Tiêu thu tay lại: "Bây giờ thì sao, cậu biết mình muốn gì chưa?"
"Muốn..." Lâm Giản Y nói nhưng đột ngột dừng lại. Cậu nhận ra mình sắp nói ra điều gì đó rất xấu hổ lập tức mím môi chặt, sự ngượng ngùng lan từ cổ lên đến tai, hiện lên làn da trắng nõn, trông vô cùng ngượng ngùng.
Cậu xấu hổ cúi đầu nhưng ngón tay không thể kháng cự lại dục vọng của cơ thể, run rẩy chạm vào, cố gắng dùng hành động để biểu đạt.
Hạ Tiêu lại né tránh, vẫn lặp lại câu hỏi: "Cậu muốn gì?"
Việc liên tục bị từ chối khiến sự khó chịu trong cơ thể Lâm Giản Y bùng nổ.
"Muốn..." Cuối cùng, Lâm Giản Y che mặt, giọng run rẩy vì ngượng ngùng: "Hạ Tiêu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tiêu cười: "Muốn Hạ Tiêu làm gì?"
"Ôm tôi..."
Hạ Tiêu: "Ừ?"
Một khi đã bắt đầu nói thì những lời sau đó trở nên dễ dàng hơn nhiều. Lâm Giản Y cuối cùng cũng nói ra trong run rẩy: "Muốn... Hạ Tiêu ôm tôi..."
Nụ cười của Hạ Tiêu càng trở nên rõ ràng nhưng hắn vẫn không vội vã, hỏi thêm một câu cuối cùng:
"Cậu chỉ muốn tôi ôm cậu thôi sao? Còn gì khác không?"
"Ừ..."
Biểu hiện của Hạ Tiêu cuối cùng cũng dịu xuống, hắn đứng dậy nói: "Ngoan, không có gì đâu." rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cậu như để an ủi.
Môi Lâm Thanh Luật rất mềm, hình dáng môi đẹp, rất thích hợp để hôn.
Hắn nhớ, đầu cậu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại, hàng mi dài ướt nước mắt sinh lý, dính chặt lại, run run lên.
Hạ Tiêu chỉ hôn nhẹ rồi tách ra, một tay đặt lên bàn học, cúi xuống nhìn cậu, khe khẽ thở dài, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tai Lâm Giản Y: "Lâm Thanh Luật, cậu thấy không, cơ thể cậu không thể rời xa tôi."
"Đừng đi thích cô bạn thời thơ ấu của cậu, hãy thích tôi được không?"
Lâm Giản Y không còn tâm tư nghe lời hắn nói, cuối cùng cũng có thể chạm vào làn da quen thuộc, gắt gao nắm chặt cánh tay Hạ Tiêu, đầu không ngừng cọ vào cổ hắn, sự uất ức và ỷ lại hòa quyện khiến cậu không thể ngăn mình phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
Quả thật là bị tủi thân đến tàn nhẫn.
Hạ Tiêu cúi xuống, mỉm cười, vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Lâm Giản Y, bế cậu lên thật gần, nhẹ nhàng vỗ về.
"Không sao đâu, đừng uất ức, tôi sẽ ôm cậu."
...
Lâm Giản Y lại nằm mơ, lần này không phải là căn hộ trước kia mà là một hành lang dài, trên đầu là những bóng đèn lạnh lẽo.
"Hiện tại tình hình thế nào?" Cậu nghe thấy mình hỏi một cách bình tĩnh người bên cạnh.
Người kia lo lắng hoảng loạn nói: "Hoàn toàn mất kiểm soát, cậu đừng vào trong, cậu sẽ bị giết ——!"
Giọng nói của người đó ngừng lại khi Lâm Giản Y đẩy cánh cửa.
Bên trong hành lang bỗng sáng lên đèn đỏ, âm thanh lặp lại liên tục vang lên.
"Cảnh báo! Khu vực nguy hiểm, xin đừng tiến vào!"
"Cảnh báo! Khu vực nguy hiểm, xin đừng tiến vào!"
Lâm Giản Y giơ tay đẩy cửa nhưng dừng lại giữa chừng.
Bên trong không biết từ khi nào đã xuất hiện một bức tường pha lê dày cộp, không thể nào vào được.
"Lâm Giản Y, em đến đây làm gì?" Từ bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: "Đi ra ngoài."
"Em chỉ muốn..."
"Đi ra ngoài, đừng để anh phải nói lại lần nữa."
Không khí trở nên im lặng rất lâu, sau đó mới nghe thấy giọng nói hơi khàn của thanh niên.
"Yên tâm, em không vào đâu, em cũng không chạm vào anh" Lâm Giản Y nhìn xuống, nhợt nhạt lộ ra một nụ cười có chút buồn bã, đầu đặt lên bức tường pha lê, nhẫn nhịn nhắm mắt lại: "Em chỉ muốn... nhìn thấy anh."
...
Lâm Giản Y tỉnh lại lần nữa, lần này là trong phòng y tế quen thuộc, nhìn lên trần nhà hơn một phút mới dần dần tỉnh táo lại.
Cậu thử nhấc tay, cảm giác ngứa ngáy khó chịu đã được xoa dịu, cơ thể cũng đã hồi phục sức lực, cảm giác rất thoải mái, rõ ràng là đã được ai đó trấn an kỹ càng.
Lâm Giản Y nhắm mắt, nhớ mang máng rằng Hạ Tiêu đã ôm mình đến đây.
Cậu nhìn quanh một vòng, phòng y tế vẫn yên ắng, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, chỉ có rèm cửa màu lam đang nhẹ nhàng lay động.
Hạ Tiêu đâu rồi?
Đang lúc Lâm Giản Y định xuống giường thì bác sĩ trường vừa khéo đẩy cửa bước vào: "À, cậu học sinh, cậu tỉnh rồi à?" Bác sĩ trường bưng một bình giữ nhiệt, nhìn cậu với vẻ rất thân thiện, vui vẻ hỏi "Hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Lâm Giản Y mỉm cười lễ phép "Đã khá hơn nhiều rồi" cậu ngập ngừng một lúc rồi mở miệng hỏi, "Xin hỏi, chú có biết người đã đưa tôi đến đây đâu không?"
"À, cậu nói cậu nhóc đó à." Bác sĩ trường đặt bình giữ nhiệt lên bàn "Cậu ta để cậu ở đây rồi đi ngay, chắc là vội đi học."
Tiết học sau của lớp ba rõ ràng là tự học.
Lâm Giản Y lặng lẽ nắm chặt góc chăn.
Hạ Tiêu chắc đã nhận ra rằng dạo gần đây cậu cố tình tránh mặt, sau khi trấn an cơ thể cậu xong, sợ cậu tỉnh lại sẽ thấy xấu hổ nên tự giác đi trước rồi.
"À đúng rồi" bác sĩ trường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên lên tiếng, chỉ về phía chiếc tủ nhỏ cạnh giường Lâm Giản Y "Đó là cậu học sinh đó để lại cho cậu, cậu có vẻ bị tụt huyết áp à, khai giảng đến giờ đã ngất xỉu hai lần rồi."
Lâm Giản Y sững người, theo hướng chỉ tay của bác sĩ trường mà nhìn qua, quả nhiên thấy trên tủ nhỏ có đặt hai viên kẹo.
Bên cạnh còn dán một mảnh giấy nhớ nhỏ.
Trên đó là nét chữ mạnh mẽ của Hạ Tiêu, đơn giản chỉ có năm chữ:
—— ngọt, tỉnh lại thì ăn.
Sự quan tâm thật đúng lúc.
"À, các cậu bây giờ, cứ ỷ vào cơ thể khỏe mạnh mà chủ quan" bác sĩ trường lại bắt đầu lải nhải, "Ngày thường nhớ ăn nhiều hơn một chút, chú ý dinh dưỡng cân đối..."
"... Vâng, tôi biết rồi." Tâm trạng Lâm Giản Y hơi phức tạp, cậu nắm chặt hai viên kẹo trong tay, cảm thấy lòng bàn tay dần dần ấm lên.
Hệ thống lên tiếng thật cẩn thận: "Ký chủ..."
Lâm Giản Y không trả lời.
Cậu chậm rãi dùng tay trái che mặt, ngồi trên giường co đầu gối lên, gục đầu xuống, hai tai lộ ra sắc đỏ ửng.
Vậy là cậu một mặt từ chối tình cảm của Hạ Tiêu, một mặt lại dựa dẫm vào sự chăm sóc của Hạ Tiêu.
Cậu cảm thấy mình có chút tra a...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro