Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Ha...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Đầu tiên là hắn rót một chén nước cho Ôn Lung, sau đó mới ngồi xuống mép giường cô.
“Sao anh lại tới đây?”
“Ừ, anh nghe người ta nói em ngất xỉu, cho nên liền sốt ruột tới đây nhìn xem thế nào.” Ngữ khí của Úc Lê mềm nhẹ, cũng không phải cố tình làm ra vẻ hư tình giả ý, rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra hảo cảm.
“Thân thể khá hơn chút nào chưa?”
“Ừ, chiều nay chắc là có thể xuất viện rồi.”
Ôn Lung nhìn mắt hắn nhiều thêm một cái.
Lông mi thật là dài.
Cô bỗng dưng nhớ tới Diêm Lê ở thế giới trước, lông mi của cậu ta cũng rất dài.
“Về hôn sự của chúng ta……” Úc Lê nói một nửa, chờ cô trả lời.
“"Em không vội, tất cả đều nghe theo anh.”
Dựa theo cốt truyện ban đầu, ở đoạn này nguyên chủ chỉ tuỳ tiện trả lời, sau đó thì không có đoạn tiếp theo nữa.
Người mà cô ấy thích vẫn là nam chủ Phó Hằng Vũ, cho nên căn bản là không định kết hôn cùng với Úc Lê. Sau khi lợi dụng hắn kích thích nữ chủ xong, cô ấy rất nhanh đã giải trừ hôn ước với vai ác.
Nhưng mà Ôn Lung còn có nhiệm vụ kỳ quái mà hệ thống đưa ra kia, kết hôn cùng với vai ác xem ra là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Mắt cô hàm chứa ý cười, nói: “Hôn kỳ anh quyết định đi.”
***
Ngày hôm sau.
Sau khi xuất viện, Ôn Lung liền trở về căn phòng của cô ở gần trường học.
Cô bây giờ đang là sinh viên năm cuối của trường.
Vốn dĩ học kỳ cuối năm tư không có môn học, nhưng mà cô đã thi đậu thạc sỹ của trường này, cộng thêm thân thể không khoẻ nên cũng không cần đi thực tập, nên chỉ đơn giản là chọn một môn học.
Tháng ba, sắp tới mùa tốt nghiệp, cũng là mùa thời tiết hay thay đổi.
Ôn Lung không ở trong ký túc xá, thuê một căn phòng ở bên ngoài trường học, cho nên lúc đi học phải di chuyển qua lại giữa phòng trọ và trường học.
Lúc cô tới trường đi học thì trời quang mây tạnh, kết quả lúc cõng cặp sách bước ra khỏi cổng trường đứng ở ven đường gọi xe thì gió to nổi lên, trời cũng âm u hẳn đi.
Tí tách.
Một giọt mưa bụi lạnh lẽo dừng trên mặt cô, sau đó là giọt thứ hai,giọt thứ ba……
“Thật đúng là mưa rồi……” Ôn Lung vươn tay ra, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo khi giọt mưa đánh vào lòng bàn tay.
Khí hậu ở đây rất hay thay đổi, cho nên trong cặp của cô lúc nào cũng thủ sẵn một cây ô.
Cô lấy ô từ trong cặp sách ra, bung ô ra, rồi chờ xe tiếp.
Nhưng mà chưa tới hai phút,mưa nhỏ tí tách bỗng chốc biến thành cơn mưa lớn.
Ôn Lung: “……”
Cô cầm ô, gió to thổi qua làm cho cây ô của cô xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô phí rất nhiều sức lực mới giữ vững được, không làm cho cây ô bị lật ngược lại.
Ô đã ổn định, nhưng mà tình huống trước mắt cô lại rối tinh rối mù.
Chiếc ô che mưa chỉ có thể bảo vệ phần trên của cô không bị ướt, nhưng mà làn váy lại bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Giày và tất của cô đều đã ướt hết rồi.
Gió thổi vào hai chân đã ướt của cô, có chút lạnh.
Ôn Lung không tự giác run lập cập, thở dài trong lòng.
Xong rồi, với cái thân thể rách nát này mà bị dầm mưa như vậy, ngày mai nhất định sẽ bị cảm cho mà xem.
Cô không chú ý tới, lúc cô đang sửa sang lại làn váy, có một chiếc xe hơi sang trọng chạy qua trước mặt cô.
Bên trong xe.
“Này này! Úc Lê, cái người vừa nãy đứng ở ven đường đợi xe hình như là bạn gái của cậu thì phải?”
Thanh niên tóc xoăn ngồi trên ghế phụ nhìn thấy người đứng ở bên đường, đột nhiên lên tiếng.
Nhưng mà,chiếc xe cũng không hề có ý định giảm tốc độ lại.
Nam nhân lẩm bẩm hai tiếng, hỏi: “Mình nhớ rõ, bạn gái của cậu không phải là thân thể không tốt sao? Sẽ không bị cảm chứ?”
Úc Lê đang lái xe quay đầu lại cười, nói: “Chắc là cậu nhìn nhầm rồi? Sao mình lại không chú ý tới……”
Thanh niên ngồi trên ghế phụ vò đầu bứt tóc, có chút nghi ngờ bản thân mình.
Lúc nãy xe chạy rất nhanh, hắn ta cũng chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua, không chừng thật đúng là đã nhìn nhầm rồi cũng nên.
Úc Lê quay đầu lại chuyên tâm lái xe.
Bên môi hắn còn chứa ý cười, nhưng mà thần sắc dưới đáy mắt lại lạnh như băng.
Hắn đương nhiên cũng đã nhìn thấy người đứng ở ven đường, cũng đã nhìn thấy vị hôn thê của hắn ngay cả váy áo cũng đã bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Váy ướt đẫm, nếu như để cho cô lên xe, thì sẽ làm dơ chỗ ngồi của hắn.
Hắn không có kiên nhẫn để rửa lại ghế sau một lần nữa đâu.
“Sao anh lại tới đây?”
“Ừ, anh nghe người ta nói em ngất xỉu, cho nên liền sốt ruột tới đây nhìn xem thế nào.” Ngữ khí của Úc Lê mềm nhẹ, cũng không phải cố tình làm ra vẻ hư tình giả ý, rất dễ dàng làm cho người khác sinh ra hảo cảm.
“Thân thể khá hơn chút nào chưa?”
“Ừ, chiều nay chắc là có thể xuất viện rồi.”
Ôn Lung nhìn mắt hắn nhiều thêm một cái.
Lông mi thật là dài.
Cô bỗng dưng nhớ tới Diêm Lê ở thế giới trước, lông mi của cậu ta cũng rất dài.
“Về hôn sự của chúng ta……” Úc Lê nói một nửa, chờ cô trả lời.
“"Em không vội, tất cả đều nghe theo anh.”
Dựa theo cốt truyện ban đầu, ở đoạn này nguyên chủ chỉ tuỳ tiện trả lời, sau đó thì không có đoạn tiếp theo nữa.
Người mà cô ấy thích vẫn là nam chủ Phó Hằng Vũ, cho nên căn bản là không định kết hôn cùng với Úc Lê. Sau khi lợi dụng hắn kích thích nữ chủ xong, cô ấy rất nhanh đã giải trừ hôn ước với vai ác.
Nhưng mà Ôn Lung còn có nhiệm vụ kỳ quái mà hệ thống đưa ra kia, kết hôn cùng với vai ác xem ra là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Mắt cô hàm chứa ý cười, nói: “Hôn kỳ anh quyết định đi.”
***
Ngày hôm sau.
Sau khi xuất viện, Ôn Lung liền trở về căn phòng của cô ở gần trường học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bây giờ đang là sinh viên năm cuối của trường.
Vốn dĩ học kỳ cuối năm tư không có môn học, nhưng mà cô đã thi đậu thạc sỹ của trường này, cộng thêm thân thể không khoẻ nên cũng không cần đi thực tập, nên chỉ đơn giản là chọn một môn học.
Tháng ba, sắp tới mùa tốt nghiệp, cũng là mùa thời tiết hay thay đổi.
Ôn Lung không ở trong ký túc xá, thuê một căn phòng ở bên ngoài trường học, cho nên lúc đi học phải di chuyển qua lại giữa phòng trọ và trường học.
Lúc cô tới trường đi học thì trời quang mây tạnh, kết quả lúc cõng cặp sách bước ra khỏi cổng trường đứng ở ven đường gọi xe thì gió to nổi lên, trời cũng âm u hẳn đi.
Tí tách.
Một giọt mưa bụi lạnh lẽo dừng trên mặt cô, sau đó là giọt thứ hai,giọt thứ ba……
“Thật đúng là mưa rồi……” Ôn Lung vươn tay ra, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo khi giọt mưa đánh vào lòng bàn tay.
Khí hậu ở đây rất hay thay đổi, cho nên trong cặp của cô lúc nào cũng thủ sẵn một cây ô.
Cô lấy ô từ trong cặp sách ra, bung ô ra, rồi chờ xe tiếp.
Nhưng mà chưa tới hai phút,mưa nhỏ tí tách bỗng chốc biến thành cơn mưa lớn.
Ôn Lung: “……”
Cô cầm ô, gió to thổi qua làm cho cây ô của cô xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô phí rất nhiều sức lực mới giữ vững được, không làm cho cây ô bị lật ngược lại.
Ô đã ổn định, nhưng mà tình huống trước mắt cô lại rối tinh rối mù.
Chiếc ô che mưa chỉ có thể bảo vệ phần trên của cô không bị ướt, nhưng mà làn váy lại bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Giày và tất của cô đều đã ướt hết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gió thổi vào hai chân đã ướt của cô, có chút lạnh.
Ôn Lung không tự giác run lập cập, thở dài trong lòng.
Xong rồi, với cái thân thể rách nát này mà bị dầm mưa như vậy, ngày mai nhất định sẽ bị cảm cho mà xem.
Cô không chú ý tới, lúc cô đang sửa sang lại làn váy, có một chiếc xe hơi sang trọng chạy qua trước mặt cô.
Bên trong xe.
“Này này! Úc Lê, cái người vừa nãy đứng ở ven đường đợi xe hình như là bạn gái của cậu thì phải?”
Thanh niên tóc xoăn ngồi trên ghế phụ nhìn thấy người đứng ở bên đường, đột nhiên lên tiếng.
Nhưng mà,chiếc xe cũng không hề có ý định giảm tốc độ lại.
Nam nhân lẩm bẩm hai tiếng, hỏi: “Mình nhớ rõ, bạn gái của cậu không phải là thân thể không tốt sao? Sẽ không bị cảm chứ?”
Úc Lê đang lái xe quay đầu lại cười, nói: “Chắc là cậu nhìn nhầm rồi? Sao mình lại không chú ý tới……”
Thanh niên ngồi trên ghế phụ vò đầu bứt tóc, có chút nghi ngờ bản thân mình.
Lúc nãy xe chạy rất nhanh, hắn ta cũng chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua, không chừng thật đúng là đã nhìn nhầm rồi cũng nên.
Úc Lê quay đầu lại chuyên tâm lái xe.
Bên môi hắn còn chứa ý cười, nhưng mà thần sắc dưới đáy mắt lại lạnh như băng.
Hắn đương nhiên cũng đã nhìn thấy người đứng ở ven đường, cũng đã nhìn thấy vị hôn thê của hắn ngay cả váy áo cũng đã bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Váy ướt đẫm, nếu như để cho cô lên xe, thì sẽ làm dơ chỗ ngồi của hắn.
Hắn không có kiên nhẫn để rửa lại ghế sau một lần nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro