Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Nh...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Biện pháp như thế này, những người hầu khác ít nhiều cũng đều nghĩ qua. Nhưng mà tuyệt đối không có người giống như cậu coi đó như điều hiển nhiên.
Sự gian ác của Diêm Lê sớm đã trở thành một phần xương máu của cậu ta, thiện ý của người khác, ở trong mắt của cậu ta bất quá là dán một cái nhãn “có thể lợi dụng” mà thôi.
“A. Không cần làm phiền cậu đâu……” Hai má Ôn Nguyễn nổi lên một rặng mây đỏ.
Phòng của cô ta, trước giờ chưa từng có người khác giới cùng tuổi bước vào.
“Đây là công việc của tôi, không phiền toái.”
Cậu khó có được mà nói một câu giống tiếng người.
“Vậy…… vất vả cho cậu rồi.” Thấy cậu kiên trì, Ôn Nguyễn yên lặng nghiêng người qua, để cho cậu đi vào quét dọn.
Rõ ràng là chị em ruột, nhưng mà phong cách trang trí phòng của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Phòng của Ôn Nguyễn mặc dù cũng rất tinh xảo, nhưng mà lại không xa hoa tới cực điểm giống như phòng của Ôn Lung.
Ít nhất thì trên mặt đất cũng không có tấm thảm khó xử lý kia, trên bàn, trên ngăn tủ cũng không có những thứ đồ trang trí quý giá đến mức thái quá.
Căn phòng như vậy, cây chổi trên tay cậu hoàn toàn đủ dùng, cùng lắm thì lại dùng giẻ lau lau qua một chút là được.
Diêm Lê cụp mắt xuống, che lại sự thất vọng nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Căn phòng này, không có bất kì giá trị tham khảo nào cả.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp, sàn nhà, bàn và các góc xó xỉnh đều lau qua một lần.
Ôn Nguyễn đỏ mặt nói cảm ơn cậu.
Nhưng cậu lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng kia, miễn cưỡng trả lời xong liền đi ra ngoài.
……
Buổi chiều, dựa theo thiết lập, Ôn Lung phải đi tới hoa viên nhỏ bên ngoài biệt thự của mình uống trà.
Người hầu không ai muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này, hận không thể đem tất cả mọi thứ có liên quan tới vị đại tiểu thư có bệnh công chúa này, đẩy hết lên trên người của thiếu niên mới tới kia.
Dù sao thì cậu ta cũng vừa mới tới, tuổi còn trẻ như vậy cũng không cần phải nuôi sống gia đình, công việc không còn thì không còn thôi.
Bọn họ cứ tự an ủi bản thân mình như vậy.
Không phải bọn họ xấu, mà là do bị hoàn cảnh ép buộc.
Không ai muốn thừa nhận ác niệm ở trong lòng mình, bọn họ thích dùng đủ loại lý do hợp lý hoá những ác ý đó, làm cho bản thân mình nhìn qua vẫn là người thân thiện tử tế.
“Diêm…… Ách, Diêm Lê? Đây là trà và điểm tâm của Đại tiểu thư, cậu đưa đến bên ngoài hoa viên đi, chờ Ôn Lung tiểu thư ăn xong thì phụ trách thu dọn về.”
“…… Ừm.”
“Nhớ rõ phải đeo bao tay. Đại tiểu thư không thích đồ dơ bẩn.” Một người hầu nam chỉ vào một cái xe đẩy nhỏ màu bạc.
Diêm Lê nhìn qua, tầng trên cùng và tầng chính giữa của xe đẩy đều được chạm rỗng, tầng dưới cùng có một cái ngăn kéo nhỏ.
Tầng trên của xe đẩy là một cái giá ba tầng bày điểm tâm tinh xảo, ngăn kéo bên dưới mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có mấy đôi bao tay tơ lụa màu trắng.
Cậu đến gần, cúi người lấy một đôi từ trong ngăn kéo ra đeo vào.
Xúc cảm của tơ lụa rất tốt, dán vào trên làn da mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, rất thoải mái.
“Đi nhanh đi, đại tiểu thư mà chờ lâu thì sẽ tức giận. Chắc cậu không muốn mất công việc này đâu nhỉ?”
Diêm Lê không để ý tới người nọ, đẩy xe vòng ra biệt thự phía sau Ôn gia.
Sáng nay cái người gọi là mẹ Trương kia đã nói qua với cậu kết cấu của Ôn gia, cậu không tốn chút sức nào đã ghi nhớ kiến trúc phức tạp của tòa nhà này ở trong đầu.
Dễ như trở bàn tay tìm thấy lối vào hoa viên, cậu đẩy cửa vào.
Thời tiết đầu mùa hạ, hoa trong hoa viên vẫn còn đang nở rộ, hương thơm của các loài hoa và cỏ cây chui vào trong khoang mũi của cậu.
Diêm Lê nhớ tới phòng của mình.
Bên dưới cửa sổ chính là bãi rác, tầng lầu bên cạnh là khu đèn đỏ, lúc nào cũng có khách nhân xong việc mang theo một thân mùi rượu, bước chân nghiêng ngả lảo đảo đứng ở góc tường xả lũ.
Cậu rất ít khi mở cửa sổ, bởi vì lúc nào cũng là một mùi hôi thối.
Nhưng mà mùi ở trong nhà cũng không dễ ngửi, tất cả đều là mùi rượu của cha cậu và mùi son phấn của phụ nữ mà ông ấy mang về.
Hoàn cảnh làm việc ở đây thực không tồi.
Cậu nghĩ như vậy.
Sau đó, tầm mắt cậu rơi vào trong căn đình màu trắng ở chính giữa hoa viên, nhưng mà lại không nhìn thấy bóng dáng của vị đại tiểu thư kia đâu.
Bỗng dưng, ánh mắt cậu dừng lại ở phía sau đình.
Phía sau đình lộ ra một ít tóc đen nhánh, dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.
Diêm Lê đẩy xe qua đó, cũng nhìn thấy thiếu nữ đang híp mắt dưới ánh mặt trời.
Động tác của Ôn Lung cơ hồ giống hệt như lúc cô đang ở trong phòng, lười biếng mà nằm ở trên ghế, giày tùy ý đặt qua một bên, hai bắp chân đung đưa qua lại.
Ánh mặt trời dừng ở trên người cô, làm cho làn da trắng như tuyết kia càng thêm trắng nõn tinh tế.
Nghe thấy động tĩnh, cô nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, sau đó nhíu mày.
Ánh mắt kia như đang nói, sao lại là tên ngu xuẩn này vậy……
Diêm Lê nhìn không ra biểu tình của cô, nhưng mà biết đại khái đó không phải là biểu hiện vui vẻ gì.
Cậu không có cảm xúc sợ hãi nào, vẫn như cũ bình tĩnh mà lấy nước đã đun sôi từ trong xe ra, rồi pha một ấm trà.
Cậu chưa làm qua loại chuyện này, nhưng mà người hầu vừa rồi đã căn dặn rất rõ ràng. Mặc dù động tác không được thuần thục cho lắm, nhưng mà trà pha ra cũng ra dáng ra hình.
Để ở bên cạnh một lát cho nguội, Ôn Lung bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không vui nói: “Đặc quá.”
“Cậu là hy vọng buổi tối ta sẽ không ngủ được sao? Ngu xuẩn!”
“Tôi sẽ pha lại.” Diêm Lê cụp mắt xuống.
Ôn Lung lần này chỉ dùng môi chạm nhẹ vào chén trà,trên khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy lửa giận.
“Nhạt quá!”
[ Có gì khác nhau sao? ] Hệ thống không nhịn được nhảy ra nhìn thoáng qua.
Sao nó không nhìn ra được vậy?
Ôn Lung: Sao ta biết được, dù sao thì cũng uống khá ngon.
[……]
Sự gian ác của Diêm Lê sớm đã trở thành một phần xương máu của cậu ta, thiện ý của người khác, ở trong mắt của cậu ta bất quá là dán một cái nhãn “có thể lợi dụng” mà thôi.
“A. Không cần làm phiền cậu đâu……” Hai má Ôn Nguyễn nổi lên một rặng mây đỏ.
Phòng của cô ta, trước giờ chưa từng có người khác giới cùng tuổi bước vào.
“Đây là công việc của tôi, không phiền toái.”
Cậu khó có được mà nói một câu giống tiếng người.
“Vậy…… vất vả cho cậu rồi.” Thấy cậu kiên trì, Ôn Nguyễn yên lặng nghiêng người qua, để cho cậu đi vào quét dọn.
Rõ ràng là chị em ruột, nhưng mà phong cách trang trí phòng của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Phòng của Ôn Nguyễn mặc dù cũng rất tinh xảo, nhưng mà lại không xa hoa tới cực điểm giống như phòng của Ôn Lung.
Ít nhất thì trên mặt đất cũng không có tấm thảm khó xử lý kia, trên bàn, trên ngăn tủ cũng không có những thứ đồ trang trí quý giá đến mức thái quá.
Căn phòng như vậy, cây chổi trên tay cậu hoàn toàn đủ dùng, cùng lắm thì lại dùng giẻ lau lau qua một chút là được.
Diêm Lê cụp mắt xuống, che lại sự thất vọng nhàn nhạt dưới đáy mắt.
Căn phòng này, không có bất kì giá trị tham khảo nào cả.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp, sàn nhà, bàn và các góc xó xỉnh đều lau qua một lần.
Ôn Nguyễn đỏ mặt nói cảm ơn cậu.
Nhưng cậu lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng kia, miễn cưỡng trả lời xong liền đi ra ngoài.
……
Buổi chiều, dựa theo thiết lập, Ôn Lung phải đi tới hoa viên nhỏ bên ngoài biệt thự của mình uống trà.
Người hầu không ai muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này, hận không thể đem tất cả mọi thứ có liên quan tới vị đại tiểu thư có bệnh công chúa này, đẩy hết lên trên người của thiếu niên mới tới kia.
Dù sao thì cậu ta cũng vừa mới tới, tuổi còn trẻ như vậy cũng không cần phải nuôi sống gia đình, công việc không còn thì không còn thôi.
Bọn họ cứ tự an ủi bản thân mình như vậy.
Không phải bọn họ xấu, mà là do bị hoàn cảnh ép buộc.
Không ai muốn thừa nhận ác niệm ở trong lòng mình, bọn họ thích dùng đủ loại lý do hợp lý hoá những ác ý đó, làm cho bản thân mình nhìn qua vẫn là người thân thiện tử tế.
“Diêm…… Ách, Diêm Lê? Đây là trà và điểm tâm của Đại tiểu thư, cậu đưa đến bên ngoài hoa viên đi, chờ Ôn Lung tiểu thư ăn xong thì phụ trách thu dọn về.”
“…… Ừm.”
“Nhớ rõ phải đeo bao tay. Đại tiểu thư không thích đồ dơ bẩn.” Một người hầu nam chỉ vào một cái xe đẩy nhỏ màu bạc.
Diêm Lê nhìn qua, tầng trên cùng và tầng chính giữa của xe đẩy đều được chạm rỗng, tầng dưới cùng có một cái ngăn kéo nhỏ.
Tầng trên của xe đẩy là một cái giá ba tầng bày điểm tâm tinh xảo, ngăn kéo bên dưới mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có mấy đôi bao tay tơ lụa màu trắng.
Cậu đến gần, cúi người lấy một đôi từ trong ngăn kéo ra đeo vào.
Xúc cảm của tơ lụa rất tốt, dán vào trên làn da mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, rất thoải mái.
“Đi nhanh đi, đại tiểu thư mà chờ lâu thì sẽ tức giận. Chắc cậu không muốn mất công việc này đâu nhỉ?”
Diêm Lê không để ý tới người nọ, đẩy xe vòng ra biệt thự phía sau Ôn gia.
Sáng nay cái người gọi là mẹ Trương kia đã nói qua với cậu kết cấu của Ôn gia, cậu không tốn chút sức nào đã ghi nhớ kiến trúc phức tạp của tòa nhà này ở trong đầu.
Dễ như trở bàn tay tìm thấy lối vào hoa viên, cậu đẩy cửa vào.
Thời tiết đầu mùa hạ, hoa trong hoa viên vẫn còn đang nở rộ, hương thơm của các loài hoa và cỏ cây chui vào trong khoang mũi của cậu.
Diêm Lê nhớ tới phòng của mình.
Bên dưới cửa sổ chính là bãi rác, tầng lầu bên cạnh là khu đèn đỏ, lúc nào cũng có khách nhân xong việc mang theo một thân mùi rượu, bước chân nghiêng ngả lảo đảo đứng ở góc tường xả lũ.
Cậu rất ít khi mở cửa sổ, bởi vì lúc nào cũng là một mùi hôi thối.
Nhưng mà mùi ở trong nhà cũng không dễ ngửi, tất cả đều là mùi rượu của cha cậu và mùi son phấn của phụ nữ mà ông ấy mang về.
Hoàn cảnh làm việc ở đây thực không tồi.
Cậu nghĩ như vậy.
Sau đó, tầm mắt cậu rơi vào trong căn đình màu trắng ở chính giữa hoa viên, nhưng mà lại không nhìn thấy bóng dáng của vị đại tiểu thư kia đâu.
Bỗng dưng, ánh mắt cậu dừng lại ở phía sau đình.
Phía sau đình lộ ra một ít tóc đen nhánh, dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.
Diêm Lê đẩy xe qua đó, cũng nhìn thấy thiếu nữ đang híp mắt dưới ánh mặt trời.
Động tác của Ôn Lung cơ hồ giống hệt như lúc cô đang ở trong phòng, lười biếng mà nằm ở trên ghế, giày tùy ý đặt qua một bên, hai bắp chân đung đưa qua lại.
Ánh mặt trời dừng ở trên người cô, làm cho làn da trắng như tuyết kia càng thêm trắng nõn tinh tế.
Nghe thấy động tĩnh, cô nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, sau đó nhíu mày.
Ánh mắt kia như đang nói, sao lại là tên ngu xuẩn này vậy……
Diêm Lê nhìn không ra biểu tình của cô, nhưng mà biết đại khái đó không phải là biểu hiện vui vẻ gì.
Cậu không có cảm xúc sợ hãi nào, vẫn như cũ bình tĩnh mà lấy nước đã đun sôi từ trong xe ra, rồi pha một ấm trà.
Cậu chưa làm qua loại chuyện này, nhưng mà người hầu vừa rồi đã căn dặn rất rõ ràng. Mặc dù động tác không được thuần thục cho lắm, nhưng mà trà pha ra cũng ra dáng ra hình.
Để ở bên cạnh một lát cho nguội, Ôn Lung bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không vui nói: “Đặc quá.”
“Cậu là hy vọng buổi tối ta sẽ không ngủ được sao? Ngu xuẩn!”
“Tôi sẽ pha lại.” Diêm Lê cụp mắt xuống.
Ôn Lung lần này chỉ dùng môi chạm nhẹ vào chén trà,trên khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy lửa giận.
“Nhạt quá!”
[ Có gì khác nhau sao? ] Hệ thống không nhịn được nhảy ra nhìn thoáng qua.
Sao nó không nhìn ra được vậy?
Ôn Lung: Sao ta biết được, dù sao thì cũng uống khá ngon.
[……]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro