Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Nh...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Diêm Lê đặt bút trong tay xuống, vươn bàn tay trắng đến dọa người ra, đem túi xách của Ôn Lung đang đặt trên bàn cô đặt lên trên bàn của mình.
Cổ tay của cậu rất nhỏ, bởi vì không có thịt, nên xương cổ tay hiện lên rất rõ ràng.
Ôn Lung khẽ nhíu mày.
Quá gầy rồi.
……
Chương trình học của buổi sáng đã kết thúc, đại đa số học sinh trong lớp đều đi xuống nhà ăn ở dưới lầu ăn cơm.
Diêm Lê ngồi ở chỗ của mình, lấy một cái bao nilon từ trong cặp sách ra, bên trong có đựng mấy miếng bánh mì khô.
Vừa nhìn đã biết, đây là bánh mì sắp hết hạn bán giảm giá ở siêu thị.
Cậu rất ít khi ăn cơm ở nhà ăn trong trường học, bởi vì quá đắt.
Diêm Lê sở dĩ vào học trong ngôi trường có học phí cao ngất ngưởng này, thật ra là bởi vì trước khi nhập học nhà trường đã đồng ý với Diêm Lê, nói là nếu như cậu nguyện ý vào đây học, thì mỗi năm sẽ cho cậu 500 kim tiền học bổng, hơn nữa sẽ miễn toàn bộ học phí.
Người cha ma men kia của cậu coi trọng số tiền học bổng 500 kim, trực tiếp sửa nguyện vọng của cậu tới trường này.
Tiền thưởng không có, hơn nữa thức ăn ở nhà ăn rất đắt, nên cậu liền không có tiền ăn cơm.
Ôn Lung gõ gõ bàn.
Diêm Lê rất tự giác mà đẩy túi xách đặt ở trên bàn cho cô.
Nhưng mà Ôn Lung chỉ nhìn lướt qua, không nhúc nhích.
“……”
Diêm Lê trầm mặc vài giây, sau đó lấy hộp cơm từ trong túi ra, mở hộp ra giúp cô, ngay cả đũa cũng đưa tới trên tay cô. Tiếp theo lại mở nắp hộp đựng trái cây, rồi đặt ở trên bàn của cô.
Hộp cơm tinh xảo được chia làm hai tầng, mỗi tầng đều đựng rất đầy. Lúc Diêm Lê mở ra giúp cô có nhìn thấy đồ ăn ở bên trong.
Hầu hết các món ăn cậu đều không quen biết, nhưng mà tầng thứ hai có mấy viên thịt tròn tròn màu trắng hồng cậu đã thấy qua, đó là tôm bóc vỏ.
Cậu ủ rũ quay đầu đi, tiếp tục gặm bánh mì khô trong tay mình.
Ôn Lung nhìn đống lớn đồ ăn phong phú, nhưng lại có vẻ không hài lòng cho lắm, gắp mỗi món một miếng liền đặt đũa xuống.
Ăn no rồi.
Cô đẩy hộp thức ăn cơ hồ chưa đụng qua cho người ở phía bên trái, “Đi rửa sạch hộp đi.”
Sau đó, giống như bố thí mà khinh miệt nói: “Thức ăn bên trong cũng cho cậu.”
Diêm Lê nhìn chằm chằm cái hộp kia một lát,nhưng không duỗi tay nhận lấy.
“Không cần sao?” Ôn Lung giương cằm lên, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
Không cần sao?
Diêm Lê nghe thấy tiếng dạ dày của mình đang kêu gào.
Tất nhiên là muốn. Ăn cái này là cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua cơm trưa rồi. Cậu cũng không có cái thứ gọi là lòng tự trọng kia.
Cậu kéo hộp tới trước mặt mình, lại lấy khăn giấy trong bàn mình ra, rồi lau đôi đũa mà Ôn Lung đã dùng qua.
Sau đó, cậu gắp mấy con tôm mà mình biết lên giải quyết trước.
【…… Thật đáng thương mà. 】
Ô ô ô.
Ôn Lung cảm thấy buồn cười, cô thế nhưng nghe ra giọng nói nghẹn ngào từ trong lời nói của một hệ thống.
Cô trả lời ở trong lòng: Yên tâm đi, cậu ta không mẫn cảm như vậy đâu.
Thậm chí có thể nói, cậu ta rất ít khi sinh ra cảm xúc dao động.
Không để ý tới ánh nhìn của người khác, sống giống như là một con quái vật nhỏ vậy.
Hệ thống cũng đã nhận ra điểm này. Mặc dù không muốn thừa nhận,nhưng mà cách tính của nó, hình như đúng là đã lỗi thời rồi……
【 Nhưng mà, vì sao cô phải đem thức ăn đưa cho cậu ta chứ? 】
Một con ác ma, mà lại đi đồng tình với người khác sao?
Ôn Lung: Đương nhiên là vì nhiệm vụ rồi.
【 Ta không hiểu, cái này thì có ích gì cho nhiệm vụ? Hành động giống như là bố thí, chẳng lẽ sẽ không làm tổn thương đến lòng tự trọng của vai ác sao, ngược lại sẽ làm cho cậu ta hắc hóa nhanh hơn? 】
Ôn Lung: Hệ thống tiên sinh, trước tiên ta phải phản bác ngươi một chút.
【……】
Ôn Lung: Trước mắt xem ra, Diêm Lê cũng không có cái thứ gọi là lòng tự trọng kia. Cậu ta giống như là một con dã thú, chỉ có dục vọng sinh tồn của dã thú, thứ duy nhất thúc đẩy cậu ta chỉ có bản năng sống sót. Cho nên, những thứ mà ngươi vừa nói đều không thành lập.
Hệ thống hơi có chút khó chịu, nhưng mà nó chỉ ủ rũ nghe cô nói.
Ôn Lung: Còn về câu hỏi của ngươi, tất cả những thứ mà ta làm tất nhiên sẽ có ích cho nhiệm vụ. Thứ nhất, trạng thái của cơ thể có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của con người, một thân thể rách nát như vậy, ngươi trông cậy vào cậu ta có thể có tâm lý tốt được sao? Khi năng lượng bị thiếu hụt, thân thể con người sẽ ức chế các loại hoạt động tiêu hao năng lượng, cảm xúc từ đó cũng sẽ sa sút một cách vô thức.
Cô nói tiếp: Diêm Lê thiếu những cảm xúc cơ bản của con người, phần lớn nguyên nhân chắc là trời sinh đã có chướng ngại về tình cảm và một phần là do cha cậu ta. Nhưng mà, điều duy nhất mà ta có thể giải quyết lúc này, chỉ có trạng thái thân thể của cậu ra. Còn về câu hỏi thứ hai…… Ngươi cảm thấy đâu là nguyên nhân cuối cùng khiến cho Diêm Lê phá hư tình cảm của nam nữ chủ?
Cổ tay của cậu rất nhỏ, bởi vì không có thịt, nên xương cổ tay hiện lên rất rõ ràng.
Ôn Lung khẽ nhíu mày.
Quá gầy rồi.
……
Chương trình học của buổi sáng đã kết thúc, đại đa số học sinh trong lớp đều đi xuống nhà ăn ở dưới lầu ăn cơm.
Diêm Lê ngồi ở chỗ của mình, lấy một cái bao nilon từ trong cặp sách ra, bên trong có đựng mấy miếng bánh mì khô.
Vừa nhìn đã biết, đây là bánh mì sắp hết hạn bán giảm giá ở siêu thị.
Cậu rất ít khi ăn cơm ở nhà ăn trong trường học, bởi vì quá đắt.
Diêm Lê sở dĩ vào học trong ngôi trường có học phí cao ngất ngưởng này, thật ra là bởi vì trước khi nhập học nhà trường đã đồng ý với Diêm Lê, nói là nếu như cậu nguyện ý vào đây học, thì mỗi năm sẽ cho cậu 500 kim tiền học bổng, hơn nữa sẽ miễn toàn bộ học phí.
Người cha ma men kia của cậu coi trọng số tiền học bổng 500 kim, trực tiếp sửa nguyện vọng của cậu tới trường này.
Tiền thưởng không có, hơn nữa thức ăn ở nhà ăn rất đắt, nên cậu liền không có tiền ăn cơm.
Ôn Lung gõ gõ bàn.
Diêm Lê rất tự giác mà đẩy túi xách đặt ở trên bàn cho cô.
Nhưng mà Ôn Lung chỉ nhìn lướt qua, không nhúc nhích.
“……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêm Lê trầm mặc vài giây, sau đó lấy hộp cơm từ trong túi ra, mở hộp ra giúp cô, ngay cả đũa cũng đưa tới trên tay cô. Tiếp theo lại mở nắp hộp đựng trái cây, rồi đặt ở trên bàn của cô.
Hộp cơm tinh xảo được chia làm hai tầng, mỗi tầng đều đựng rất đầy. Lúc Diêm Lê mở ra giúp cô có nhìn thấy đồ ăn ở bên trong.
Hầu hết các món ăn cậu đều không quen biết, nhưng mà tầng thứ hai có mấy viên thịt tròn tròn màu trắng hồng cậu đã thấy qua, đó là tôm bóc vỏ.
Cậu ủ rũ quay đầu đi, tiếp tục gặm bánh mì khô trong tay mình.
Ôn Lung nhìn đống lớn đồ ăn phong phú, nhưng lại có vẻ không hài lòng cho lắm, gắp mỗi món một miếng liền đặt đũa xuống.
Ăn no rồi.
Cô đẩy hộp thức ăn cơ hồ chưa đụng qua cho người ở phía bên trái, “Đi rửa sạch hộp đi.”
Sau đó, giống như bố thí mà khinh miệt nói: “Thức ăn bên trong cũng cho cậu.”
Diêm Lê nhìn chằm chằm cái hộp kia một lát,nhưng không duỗi tay nhận lấy.
“Không cần sao?” Ôn Lung giương cằm lên, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
Không cần sao?
Diêm Lê nghe thấy tiếng dạ dày của mình đang kêu gào.
Tất nhiên là muốn. Ăn cái này là cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua cơm trưa rồi. Cậu cũng không có cái thứ gọi là lòng tự trọng kia.
Cậu kéo hộp tới trước mặt mình, lại lấy khăn giấy trong bàn mình ra, rồi lau đôi đũa mà Ôn Lung đã dùng qua.
Sau đó, cậu gắp mấy con tôm mà mình biết lên giải quyết trước.
【…… Thật đáng thương mà. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ô ô ô.
Ôn Lung cảm thấy buồn cười, cô thế nhưng nghe ra giọng nói nghẹn ngào từ trong lời nói của một hệ thống.
Cô trả lời ở trong lòng: Yên tâm đi, cậu ta không mẫn cảm như vậy đâu.
Thậm chí có thể nói, cậu ta rất ít khi sinh ra cảm xúc dao động.
Không để ý tới ánh nhìn của người khác, sống giống như là một con quái vật nhỏ vậy.
Hệ thống cũng đã nhận ra điểm này. Mặc dù không muốn thừa nhận,nhưng mà cách tính của nó, hình như đúng là đã lỗi thời rồi……
【 Nhưng mà, vì sao cô phải đem thức ăn đưa cho cậu ta chứ? 】
Một con ác ma, mà lại đi đồng tình với người khác sao?
Ôn Lung: Đương nhiên là vì nhiệm vụ rồi.
【 Ta không hiểu, cái này thì có ích gì cho nhiệm vụ? Hành động giống như là bố thí, chẳng lẽ sẽ không làm tổn thương đến lòng tự trọng của vai ác sao, ngược lại sẽ làm cho cậu ta hắc hóa nhanh hơn? 】
Ôn Lung: Hệ thống tiên sinh, trước tiên ta phải phản bác ngươi một chút.
【……】
Ôn Lung: Trước mắt xem ra, Diêm Lê cũng không có cái thứ gọi là lòng tự trọng kia. Cậu ta giống như là một con dã thú, chỉ có dục vọng sinh tồn của dã thú, thứ duy nhất thúc đẩy cậu ta chỉ có bản năng sống sót. Cho nên, những thứ mà ngươi vừa nói đều không thành lập.
Hệ thống hơi có chút khó chịu, nhưng mà nó chỉ ủ rũ nghe cô nói.
Ôn Lung: Còn về câu hỏi của ngươi, tất cả những thứ mà ta làm tất nhiên sẽ có ích cho nhiệm vụ. Thứ nhất, trạng thái của cơ thể có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của con người, một thân thể rách nát như vậy, ngươi trông cậy vào cậu ta có thể có tâm lý tốt được sao? Khi năng lượng bị thiếu hụt, thân thể con người sẽ ức chế các loại hoạt động tiêu hao năng lượng, cảm xúc từ đó cũng sẽ sa sút một cách vô thức.
Cô nói tiếp: Diêm Lê thiếu những cảm xúc cơ bản của con người, phần lớn nguyên nhân chắc là trời sinh đã có chướng ngại về tình cảm và một phần là do cha cậu ta. Nhưng mà, điều duy nhất mà ta có thể giải quyết lúc này, chỉ có trạng thái thân thể của cậu ra. Còn về câu hỏi thứ hai…… Ngươi cảm thấy đâu là nguyên nhân cuối cùng khiến cho Diêm Lê phá hư tình cảm của nam nữ chủ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro