Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa
Thế Giới Thứ Nh...
Sồ Sồ Cúc
2024-08-17 10:26:59
Kỳ nghỉ hè kéo dài một tháng rưỡi rất nhanh đã kết thúc.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Diêm Lê cơ hồ không có gì thay đổi, mỗi ngày đều đến trường học rất sớm, rồi bắt đầu lau dọn bàn ghế cho Ôn Lung.
Bởi vì cách một kỳ nghỉ, cho nên trên mặt bàn có rất nhiều tro bụi, thời gian quét dọn cũng lâu hơn một chút.
Tám giờ là giờ tự đọc, cậu đúng bảy giờ năm mươi mới đi ra ngoài giặt khăn lông.
Sau khi quay lại thì học sinh trong lớp đều đã tới gần hết.
Cậu cầm khăn lông đã được gấp gọn gàng bước vào cửa phòng học, âm thanh ríu rít của học sinh vừa mới tới lớp vào ngày đầu tiên khai giảng đột nhiên nhỏ lại.
“Ai vậy?”
“Wow, đẹp trai quá, học lớp nào vậy?”
“Đi nhầm phòng học rồi sao…… wow, thật là dễ thương!”
Diêm Lê bị mấy chục đạo ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, nhẹ nhàng nhíu mày.
Lại tới nữa, từ sau khi cậu cắt tóc, thì lúc nào cũng gặp phải loại tình huống như thế này.
Thật là phiền.
Cậu nghĩ tới Ôn Lung, bàn tay đang cầm khăn lông hơi siết chặt lại, trong lòng bất mãn nghĩ: Đều tại cô, một hai cứ phải bắt mình đi cắt tóc.
Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt khi Diêm Lê ngồi vào chỗ của mình.
“……”
Cô nương vừa mới nói cậu ấy thật là đẹp trai tức khắc trừng lớn hai mắt.
Cậu ta là…… Diêm Lê? Cái tên quái vật kia đẹp trai như vậy sao!?
Mà Lâm Đồng ngồi ở phía trước cậu, trơ mắt nhìn vị soái ca xa lạ này ngồi xuống phía sau lưng mình, cả người càng thêm không được tự nhiên.
Cô ta và Diêm Lê người ngồi bàn trước người ngồi bàn sau đã lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng cậu vén mái tóc lên.
Không nghĩ tới lại đẹp trai như vậy……
Chỉ là có chút gầy.
Lâm Đồng nhịn không được lại quay đầu lại nhìn thoáng qua. Giờ phút này cô ta đã hoàn toàn quên mất, chỉ mới một tháng rưỡi trước đây thôi, cô ta còn đầy mặt chán ghét mà gọi cậu là “quái vật”, hơn nữa còn nhiều lần đưa ra yêu cầu đổi chỗ ngồi với chủ nhiệm lớp.
“Cậu……” Cô ta muốn nói gì đó, nhưng mà ngay lúc này Ôn Lung lại vừa vặn cõng cặp sách tới.
Vì thế cô ta liền nhìn thấy, thiếu niên vừa nãy vẫn còn lạnh như băng, bây giờ lại ân cần mà nhận lấy túi xách trên tay của Ôn Lung, sau đó rất tự nhiên mà đặt vào chỗ của mình.
Sau đó, còn giúp cô ấy lấy sách từ trong cặp sách ra, rồi nhét hơn phân nửa vào trong hộc bàn của mình.
Lâm Đồng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Quái vật chính là quái vật, ăn qua mấy bữa cơm thừa của Ôn Lung, thì đã hạ mình mà đi hầu hạ người ta rồi.
Cô ta căm giận mà quay đầu lại, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, có phải là chỉ cần cô ta cũng cho Diêm Lê một chút đồ ăn, thì cậu ấy cũng sẽ đối đãi với mình như vậy hay không?
Bạn ngồi cùng bàn của cô ta cũng chú ý tới biến hoá của Diêm Lê, bèn nghiêng đầu hỏi: “Này, Diêm Lê, cậu có phải là béo lên rồi hay không?”
“Hả?” Tròng mắt của Diêm Lê chuyển động lên xuống.
Nam sinh ngồi ở hàng phía trước biết nói chuyện với cậu cũng không có tác dụng gì, nên đơn giản hỏi Ôn Lung: “Ôn Lung, cậu nhìn xem cậu ấy có phải là béo lên một chút rồi hay không?”
Nghe vậy, Ôn Lung nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
【Một trăm hai mươi tám cân. 】
Hệ thống rất nhanh đã đánh giá ra cân nặng của cậu.
Ôn Lung chống cằm, nói ở trong lòng: Ừm…… tăng thêm hai mươi cân rồi.
Nhớ rõ trước đây số liệu mà hệ thống đưa là không đến một trăm mười cân. Người Diêm Lê cũng cao hơn, trải qua hai tháng nay được ăn ngon thì cũng đã cao thêm hai centimet rồi.
Chiều cao bây giờ là một mét sáu mươi tám, trước đây lúc một trăm mười cân thì nhìn cả người giống như cây tre vậy, cho dù bây giờ có tăng thêm hai mươi cân,thì người vẫn thiên về gầy.
Ôn Lung: Tốt nhất là tăng thêm ba mươi cân nữa.
【 Ừ, vậy là cách cân nặng tiêu chuẩn không sai biệt lắm. Còn một năm nữa, chắc là sẽ kịp. 】
“Đúng là béo lên rồi.” Cô nói khẳng định.
“Ha, mình đã nói rồi mà!” Nam sinh vừa lòng mà quay người lại, rồi sau đó đi nói chuyện phiếm với những người khác.
【 Nhưng mới có hơn hai tháng mà đã tăng thêm hai mươi cân rồi, cũng rất lợi hại nha……】
Ôn Lung như nghĩ tới cái gì, đột nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Đúng vậy, có một niềm vui sướng khi nuôi heo con ……
Vậy thì cho ăn nhiều thêm một chút, hy vọng cậu ta năm sau sẽ trắng trẻo mập mạp, để dễ làm thịt bán lấy tiền.
Diêm Lê không hề hay biết mình đã trở thành heo con, giờ phút này nhìn chằm chằm vào ý cười trên môi cô, có chút khó hiểu.
Cậu béo lên thì cô cười cái gì chứ?
……
Khai giảng không lâu sau, vào một ngày tan học nào đó.
Ôn Lung và Ôn Nguyễn đang đi chung với nhau, lúc chuẩn bị ra khỏi cổng trường thì cô thoáng nhìn thấy có mấy nam sinh cường tráng đang canh giữ ở trong góc.
Có một người còn cầm điếu thuốc trên tay, dáng vẻ thoạt nhìn rất lưu manh.
Cô bực bội mà thở dài ở trong lòng.
Chậc, lại tới nữa.
Mặc dù đã hai tháng qua đi, nhưng mà Ôn Lung hiển nhiên vẫn chưa quên Tư Diễm ——người mà trước đây cô đã từng đắc tội.
Mấy ngày sau khi cô ném quyển sách vào mặt cậu ta, Tư Diễm đã từng phái người tới chặn cô lại, nhưng mà sau khi Ôn Lung phát hiện liền trực tiếp kêu tài xế chuyển hướng đi bằng hướng khác.
Nhưng mà bây giờ, cậu ta hình như đã thông minh hơn rồi, bốn cái cổng trong trường học đều có người của Tư Diễm.
Cộng thêm nghỉ hè đến bây giờ cũng đã hai tháng rồi, mà Tư Diễm vẫn chưa từ bỏ.
Không thể không nói, người này rất chấp nhất.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Diêm Lê cơ hồ không có gì thay đổi, mỗi ngày đều đến trường học rất sớm, rồi bắt đầu lau dọn bàn ghế cho Ôn Lung.
Bởi vì cách một kỳ nghỉ, cho nên trên mặt bàn có rất nhiều tro bụi, thời gian quét dọn cũng lâu hơn một chút.
Tám giờ là giờ tự đọc, cậu đúng bảy giờ năm mươi mới đi ra ngoài giặt khăn lông.
Sau khi quay lại thì học sinh trong lớp đều đã tới gần hết.
Cậu cầm khăn lông đã được gấp gọn gàng bước vào cửa phòng học, âm thanh ríu rít của học sinh vừa mới tới lớp vào ngày đầu tiên khai giảng đột nhiên nhỏ lại.
“Ai vậy?”
“Wow, đẹp trai quá, học lớp nào vậy?”
“Đi nhầm phòng học rồi sao…… wow, thật là dễ thương!”
Diêm Lê bị mấy chục đạo ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, nhẹ nhàng nhíu mày.
Lại tới nữa, từ sau khi cậu cắt tóc, thì lúc nào cũng gặp phải loại tình huống như thế này.
Thật là phiền.
Cậu nghĩ tới Ôn Lung, bàn tay đang cầm khăn lông hơi siết chặt lại, trong lòng bất mãn nghĩ: Đều tại cô, một hai cứ phải bắt mình đi cắt tóc.
Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt khi Diêm Lê ngồi vào chỗ của mình.
“……”
Cô nương vừa mới nói cậu ấy thật là đẹp trai tức khắc trừng lớn hai mắt.
Cậu ta là…… Diêm Lê? Cái tên quái vật kia đẹp trai như vậy sao!?
Mà Lâm Đồng ngồi ở phía trước cậu, trơ mắt nhìn vị soái ca xa lạ này ngồi xuống phía sau lưng mình, cả người càng thêm không được tự nhiên.
Cô ta và Diêm Lê người ngồi bàn trước người ngồi bàn sau đã lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng cậu vén mái tóc lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nghĩ tới lại đẹp trai như vậy……
Chỉ là có chút gầy.
Lâm Đồng nhịn không được lại quay đầu lại nhìn thoáng qua. Giờ phút này cô ta đã hoàn toàn quên mất, chỉ mới một tháng rưỡi trước đây thôi, cô ta còn đầy mặt chán ghét mà gọi cậu là “quái vật”, hơn nữa còn nhiều lần đưa ra yêu cầu đổi chỗ ngồi với chủ nhiệm lớp.
“Cậu……” Cô ta muốn nói gì đó, nhưng mà ngay lúc này Ôn Lung lại vừa vặn cõng cặp sách tới.
Vì thế cô ta liền nhìn thấy, thiếu niên vừa nãy vẫn còn lạnh như băng, bây giờ lại ân cần mà nhận lấy túi xách trên tay của Ôn Lung, sau đó rất tự nhiên mà đặt vào chỗ của mình.
Sau đó, còn giúp cô ấy lấy sách từ trong cặp sách ra, rồi nhét hơn phân nửa vào trong hộc bàn của mình.
Lâm Đồng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Quái vật chính là quái vật, ăn qua mấy bữa cơm thừa của Ôn Lung, thì đã hạ mình mà đi hầu hạ người ta rồi.
Cô ta căm giận mà quay đầu lại, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, có phải là chỉ cần cô ta cũng cho Diêm Lê một chút đồ ăn, thì cậu ấy cũng sẽ đối đãi với mình như vậy hay không?
Bạn ngồi cùng bàn của cô ta cũng chú ý tới biến hoá của Diêm Lê, bèn nghiêng đầu hỏi: “Này, Diêm Lê, cậu có phải là béo lên rồi hay không?”
“Hả?” Tròng mắt của Diêm Lê chuyển động lên xuống.
Nam sinh ngồi ở hàng phía trước biết nói chuyện với cậu cũng không có tác dụng gì, nên đơn giản hỏi Ôn Lung: “Ôn Lung, cậu nhìn xem cậu ấy có phải là béo lên một chút rồi hay không?”
Nghe vậy, Ôn Lung nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
【Một trăm hai mươi tám cân. 】
Hệ thống rất nhanh đã đánh giá ra cân nặng của cậu.
Ôn Lung chống cằm, nói ở trong lòng: Ừm…… tăng thêm hai mươi cân rồi.
Nhớ rõ trước đây số liệu mà hệ thống đưa là không đến một trăm mười cân. Người Diêm Lê cũng cao hơn, trải qua hai tháng nay được ăn ngon thì cũng đã cao thêm hai centimet rồi.
Chiều cao bây giờ là một mét sáu mươi tám, trước đây lúc một trăm mười cân thì nhìn cả người giống như cây tre vậy, cho dù bây giờ có tăng thêm hai mươi cân,thì người vẫn thiên về gầy.
Ôn Lung: Tốt nhất là tăng thêm ba mươi cân nữa.
【 Ừ, vậy là cách cân nặng tiêu chuẩn không sai biệt lắm. Còn một năm nữa, chắc là sẽ kịp. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng là béo lên rồi.” Cô nói khẳng định.
“Ha, mình đã nói rồi mà!” Nam sinh vừa lòng mà quay người lại, rồi sau đó đi nói chuyện phiếm với những người khác.
【 Nhưng mới có hơn hai tháng mà đã tăng thêm hai mươi cân rồi, cũng rất lợi hại nha……】
Ôn Lung như nghĩ tới cái gì, đột nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
Đúng vậy, có một niềm vui sướng khi nuôi heo con ……
Vậy thì cho ăn nhiều thêm một chút, hy vọng cậu ta năm sau sẽ trắng trẻo mập mạp, để dễ làm thịt bán lấy tiền.
Diêm Lê không hề hay biết mình đã trở thành heo con, giờ phút này nhìn chằm chằm vào ý cười trên môi cô, có chút khó hiểu.
Cậu béo lên thì cô cười cái gì chứ?
……
Khai giảng không lâu sau, vào một ngày tan học nào đó.
Ôn Lung và Ôn Nguyễn đang đi chung với nhau, lúc chuẩn bị ra khỏi cổng trường thì cô thoáng nhìn thấy có mấy nam sinh cường tráng đang canh giữ ở trong góc.
Có một người còn cầm điếu thuốc trên tay, dáng vẻ thoạt nhìn rất lưu manh.
Cô bực bội mà thở dài ở trong lòng.
Chậc, lại tới nữa.
Mặc dù đã hai tháng qua đi, nhưng mà Ôn Lung hiển nhiên vẫn chưa quên Tư Diễm ——người mà trước đây cô đã từng đắc tội.
Mấy ngày sau khi cô ném quyển sách vào mặt cậu ta, Tư Diễm đã từng phái người tới chặn cô lại, nhưng mà sau khi Ôn Lung phát hiện liền trực tiếp kêu tài xế chuyển hướng đi bằng hướng khác.
Nhưng mà bây giờ, cậu ta hình như đã thông minh hơn rồi, bốn cái cổng trong trường học đều có người của Tư Diễm.
Cộng thêm nghỉ hè đến bây giờ cũng đã hai tháng rồi, mà Tư Diễm vẫn chưa từ bỏ.
Không thể không nói, người này rất chấp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro