[ Xuyên Nhanh ] Ta Có Nữ Chủ Quang Hoàn
Chương 11
2024-11-14 02:26:26
Thẩm Minh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang bước vội vàng, bất đắc dĩ gọi: "Niệm Niệm."
Nhưng Giang Niệm hoàn toàn không để ý đến anh, nhanh chóng đi về phía thang máy. Đúng lúc này, cô gặp Tần Lỗi vừa bước ra. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cô, Tần Lỗi ngạc nhiên: "Niệm Niệm, em làm sao thế?"
Giang Niệm lắc đầu, hậm hực đáp: "Không sao cả. Tôi về trường. Tạm biệt."
Tần Lỗi nhìn theo bóng cô, rồi thấy Thẩm Minh đi nhanh phía sau, liền "ồ" lên một tiếng như vừa hiểu ra. Anh trêu chọc, giọng đầy vẻ thích thú: "Hai người cãi nhau à? Thẩm đại thiếu nhà chúng ta làm chuyện gì khiến em nổi giận thế? Mau kể đi, anh giúp em trút giận!"
Rõ ràng câu nói nghe đầy chính nghĩa, nhưng trong giọng điệu của Tần Lỗi lại chẳng giấu nổi vẻ khoái chí khi thấy người khác gặp rắc rối.
Giang Niệm trợn mắt lườm anh, bực mình bước vào thang máy.
Chưa kịp đóng cửa, Thẩm Minh đã một chân đạp Tần Lỗi sang bên, mặc kệ anh ôm chân kêu đau thảm thiết. Anh nhanh chóng bước vào thang máy, giữ chặt tay Giang Niệm, rồi bấm nút xuống tầng một.
Giang Niệm vùng tay ra hai lần mà không được, đành tức tối quay mặt đi. Thẩm Minh vẫn đứng thẳng, nhìn phía trước, vẻ mặt bình thản đến khó chịu.
Trong thang máy, ngoài hai người họ còn có vài người khác. Những người kia tuy im lặng cố thu nhỏ sự hiện diện của mình, nhưng ánh mắt tò mò thì không giấu được. Họ dựng thẳng tai lên, như thể muốn nghe lén mọi lời nói.
Giang Niệm cảm nhận được ánh nhìn đó, nhưng cơn giận khiến cô không nhịn được. Cô nắm tay Thẩm Minh, cấu mạnh vào mu bàn tay anh một cái.
Thẩm Minh khẽ kêu "A", quay lại nhìn cô, nhướn mày: "Em tính mưu sát chồng à?"
Giang Niệm hừ lạnh: "Đừng có tự tâng bốc mình. Anh không phải chồng tôi."
Thẩm Minh nhếch môi cười, giọng điệu đầy ý trêu chọc: "Chưa có danh phận lại càng thú vị."
Giang Niệm nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.
Đằng sau, vài tiếng ho nhẹ vang lên. Rõ ràng là cố nén cười nhưng không dám để lộ quá mức vì e ngại thân phận của Thẩm Minh. Ai cũng biết, chỉ ngày mai thôi, chuyện Thẩm thiếu và bạn gái cãi nhau trong thang máy sẽ được thêm mắm thêm muối mà lan truyền khắp nơi.
Giang Niệm không nhịn được liếc mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của Thẩm Minh. Anh ta vẫn điềm nhiên, vẻ mặt bình thản, không chút xao động, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
*Đúng là kiểu người trầm ổn đến đáng ghét!*
Lên xe, Giang Niệm chẳng buồn nói chuyện với anh. Cô ngồi ở ghế phụ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không thèm quay lại. Trong lúc lái xe, Thẩm Minh liếc nhìn cô vài lần, sau đó thản nhiên mở lời:
"Ngày xưa em ghen dữ dội vậy à?"
Giang Niệm khựng lại một chút, rồi bĩu môi chẳng thèm đáp.
Thẩm Minh duỗi tay ra muốn chạm vào cô, nhưng Giang Niệm lập tức nghiêng đầu né tránh. Cánh tay anh khựng lại giữa không trung, mày khẽ nhíu, sau đó anh dứt khoát đánh tay lái, tấp xe vào lề đường.
Trong xe im lặng đến mức nghe rõ từng tiếng hít thở.
Thẩm Minh lấy một điếu thuốc ra châm, tựa khuỷu tay lên cửa xe, dáng vẻ hờ hững mà lạnh lùng, khiến không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng lạ kỳ.
Giang Niệm siết tay, nhìn thẳng vào anh:
"Thẩm Minh, em là bạn gái của anh đúng không?"
Thẩm Minh gật đầu, giọng điềm nhiên: "Đúng."
"Vậy tại sao anh không nói với em bất cứ chuyện gì? Ba ngày trước, anh không liên lạc với em, em tìm anh, anh cũng không thèm trả lời. Bên ngoài thì toàn tin đồn thất thiệt, anh chẳng nói gì với em, hôm nay lại còn như thế này... Anh coi em là gì?"
Thẩm Minh hơi bất ngờ, anh búng nhẹ tàn thuốc, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Chuyện đó đều là việc nhỏ, em không cần để ý."
Giang Niệm cười nhạt, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự tổn thương:
"Không để ý? Bạn bè của em ai cũng hỏi liệu có phải bọn em đã chia tay rồi không. Họ hỏi về mấy tin đồn kia có phải thật không, nhưng anh biết không? Em còn mù tịt hơn cả họ. Thẩm Minh, chúng ta thật sự không hợp nhau."
Nhưng Giang Niệm hoàn toàn không để ý đến anh, nhanh chóng đi về phía thang máy. Đúng lúc này, cô gặp Tần Lỗi vừa bước ra. Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cô, Tần Lỗi ngạc nhiên: "Niệm Niệm, em làm sao thế?"
Giang Niệm lắc đầu, hậm hực đáp: "Không sao cả. Tôi về trường. Tạm biệt."
Tần Lỗi nhìn theo bóng cô, rồi thấy Thẩm Minh đi nhanh phía sau, liền "ồ" lên một tiếng như vừa hiểu ra. Anh trêu chọc, giọng đầy vẻ thích thú: "Hai người cãi nhau à? Thẩm đại thiếu nhà chúng ta làm chuyện gì khiến em nổi giận thế? Mau kể đi, anh giúp em trút giận!"
Rõ ràng câu nói nghe đầy chính nghĩa, nhưng trong giọng điệu của Tần Lỗi lại chẳng giấu nổi vẻ khoái chí khi thấy người khác gặp rắc rối.
Giang Niệm trợn mắt lườm anh, bực mình bước vào thang máy.
Chưa kịp đóng cửa, Thẩm Minh đã một chân đạp Tần Lỗi sang bên, mặc kệ anh ôm chân kêu đau thảm thiết. Anh nhanh chóng bước vào thang máy, giữ chặt tay Giang Niệm, rồi bấm nút xuống tầng một.
Giang Niệm vùng tay ra hai lần mà không được, đành tức tối quay mặt đi. Thẩm Minh vẫn đứng thẳng, nhìn phía trước, vẻ mặt bình thản đến khó chịu.
Trong thang máy, ngoài hai người họ còn có vài người khác. Những người kia tuy im lặng cố thu nhỏ sự hiện diện của mình, nhưng ánh mắt tò mò thì không giấu được. Họ dựng thẳng tai lên, như thể muốn nghe lén mọi lời nói.
Giang Niệm cảm nhận được ánh nhìn đó, nhưng cơn giận khiến cô không nhịn được. Cô nắm tay Thẩm Minh, cấu mạnh vào mu bàn tay anh một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Minh khẽ kêu "A", quay lại nhìn cô, nhướn mày: "Em tính mưu sát chồng à?"
Giang Niệm hừ lạnh: "Đừng có tự tâng bốc mình. Anh không phải chồng tôi."
Thẩm Minh nhếch môi cười, giọng điệu đầy ý trêu chọc: "Chưa có danh phận lại càng thú vị."
Giang Niệm nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.
Đằng sau, vài tiếng ho nhẹ vang lên. Rõ ràng là cố nén cười nhưng không dám để lộ quá mức vì e ngại thân phận của Thẩm Minh. Ai cũng biết, chỉ ngày mai thôi, chuyện Thẩm thiếu và bạn gái cãi nhau trong thang máy sẽ được thêm mắm thêm muối mà lan truyền khắp nơi.
Giang Niệm không nhịn được liếc mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của Thẩm Minh. Anh ta vẫn điềm nhiên, vẻ mặt bình thản, không chút xao động, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
*Đúng là kiểu người trầm ổn đến đáng ghét!*
Lên xe, Giang Niệm chẳng buồn nói chuyện với anh. Cô ngồi ở ghế phụ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không thèm quay lại. Trong lúc lái xe, Thẩm Minh liếc nhìn cô vài lần, sau đó thản nhiên mở lời:
"Ngày xưa em ghen dữ dội vậy à?"
Giang Niệm khựng lại một chút, rồi bĩu môi chẳng thèm đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Minh duỗi tay ra muốn chạm vào cô, nhưng Giang Niệm lập tức nghiêng đầu né tránh. Cánh tay anh khựng lại giữa không trung, mày khẽ nhíu, sau đó anh dứt khoát đánh tay lái, tấp xe vào lề đường.
Trong xe im lặng đến mức nghe rõ từng tiếng hít thở.
Thẩm Minh lấy một điếu thuốc ra châm, tựa khuỷu tay lên cửa xe, dáng vẻ hờ hững mà lạnh lùng, khiến không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng lạ kỳ.
Giang Niệm siết tay, nhìn thẳng vào anh:
"Thẩm Minh, em là bạn gái của anh đúng không?"
Thẩm Minh gật đầu, giọng điềm nhiên: "Đúng."
"Vậy tại sao anh không nói với em bất cứ chuyện gì? Ba ngày trước, anh không liên lạc với em, em tìm anh, anh cũng không thèm trả lời. Bên ngoài thì toàn tin đồn thất thiệt, anh chẳng nói gì với em, hôm nay lại còn như thế này... Anh coi em là gì?"
Thẩm Minh hơi bất ngờ, anh búng nhẹ tàn thuốc, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Chuyện đó đều là việc nhỏ, em không cần để ý."
Giang Niệm cười nhạt, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự tổn thương:
"Không để ý? Bạn bè của em ai cũng hỏi liệu có phải bọn em đã chia tay rồi không. Họ hỏi về mấy tin đồn kia có phải thật không, nhưng anh biết không? Em còn mù tịt hơn cả họ. Thẩm Minh, chúng ta thật sự không hợp nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro