[ Xuyên Nhanh ] Ta Có Nữ Chủ Quang Hoàn
Chương 18
2024-11-14 02:26:26
Vì vậy, Giang Niệm thật sự nghiêm túc đề nghị với Thẩm Minh: “Lần sau anh đi xe nào trông bình thường một chút thôi.”
Thẩm Minh hơi ngạc nhiên: “Hả?”
Giang Niệm bất đắc dĩ thở dài: “Chắc tại em quá xuất sắc nên cứ khiến người ta ghen ghét mãi.”
Thẩm Minh: “…”
Mãi sau, khi nghe Giang Niệm kể sơ qua câu chuyện, mặt anh lập tức tối sầm lại.
Dù rằng chuyện tình cảm của hai người không được công khai rộng rãi, nhưng Thẩm Minh cũng không cố tình giấu giếm. Anh vốn là người nổi tiếng ở trường A, còn Giang Niệm thì lại không muốn gặp rắc rối, nên cô luôn nhắc anh tránh xuất hiện quá phô trương. Thẩm Minh trước giờ không quá để ý đến điều đó, nhưng anh không ngờ rằng cách làm ấy lại dẫn đến việc cô bị dính tin đồn như vậy.
Tuy anh không quan tâm đến lời bàn tán của người ngoài, nhưng việc bạn gái mình bị hiểu lầm và phải chịu tổn thương danh dự khiến anh không thể vui vẻ nổi. Đặc biệt là khi nhìn thấy những ánh mắt chỉ trỏ mà cô phải đối mặt.
Còn về phía Giang Niệm, cô gần như đã quên chuyện này. Bởi vì cô quá xuất sắc, tự mình giải quyết ổn thỏa mọi việc, nhưng điều đó lại khiến cô không đạt được “kịch bản” mình mong đợi. Nghĩ đến việc này chỉ khiến cô thêm đau đầu, thế nên cô quyết định bỏ qua, không nghĩ nữa.
Nhưng mặc dù Giang Niệm đã không còn bận tâm, vẫn có người dùng chuyện này để bàn tán, thêu dệt thêm.
***
Hôm nay, trên đường từ căng tin về ký túc xá, Giang Niệm và Lâm Hiểu Nguyệt tình cờ nghe được vài giọng nói khe khẽ phía trước. Mấy cô gái nọ đang cười nói rôm rả, và chủ đề lại là tin đồn Giang Niệm bị bao nuôi.
Dù bài đăng đã bị xóa, và cố vấn học tập đã chính thức giải thích rõ rằng đó là hiểu lầm, bạn trai Giang Niệm chỉ đơn thuần là người yêu bình thường, không phải mối quan hệ mờ ám gì, nhưng có vẻ không phải ai cũng tin. Với một số người, đó chỉ là cái cớ để che giấu sự thật.
“Nghe nói Giang Niệm là con nhà giáo viên, gia cảnh bình thường. Nhà thế thì làm sao quen được mấy tay phú nhị đại đặc biệt giàu có?”
“Đúng rồi! Nhìn Giang Niệm thường ngày mặc quần áo chỉ vài trăm nghìn, chẳng có vẻ gì là quen được người có tiền. Mà đi chung với Lâm Hiểu Nguyệt cũng thấy quê quê nữa. Nhà Lâm Hiểu Nguyệt nghe đâu mở cái tiệm tạp hóa nho nhỏ, bố cô ta lái cái xe hơn trăm triệu thôi, họ làm gì có cơ hội gặp giới thượng lưu chứ?”
“Cái lý do kia nghe không lọt tai chút nào. Rõ ràng là thầy giáo không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng trường nên cố tình che đậy cho Giang Niệm.”
“Đúng thế! Cô ta thật may mắn!”
“...”
Những lời bàn tán đầy ác ý cứ thế tuôn ra, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, như thể họ đang cầm chứng cứ trong tay. Đến mức chính Giang Niệm nghe xong cũng suýt tin vào câu chuyện của họ.
Lâm Hiểu Nguyệt thì tức đến trừng mắt há hốc mồm. Cô chỉ vào chính mình, nhìn từ đầu đến chân: “Tôi trông quê mùa lắm à?”
Giang Niệm cũng cau mày: “Mặc đồ vài trăm nghìn thì đáng xấu hổ lắm sao?”
“Ôi trời ơi! Mấy cái miệng rộng này, để xem hôm nay tôi có dạy cho họ một bài học không!” Lâm Hiểu Nguyệt hùng hổ xắn tay áo định lao lên. Nhưng Giang Niệm nhanh chóng giữ cô lại: “Đừng làm thế. Chúng ta có hai người, họ những bốn người. Phải dùng trí mà thắng, không dùng sức!”
Thật ra, nếu bị nghi ngờ cũng không phải không có lý do, bởi vì Thẩm Minh đúng là quá “chơi lớn”. Xe anh đi toàn là xe đặc biệt đặt riêng, giá trị ít nhất phải tám con số! Chiếc xe bị chụp ảnh lần trước còn bị dân mạng “soi” ra là loại hiếm, gần như không có bán trên thị trường. Không phải cứ có tiền là mua được.
Một chiếc xe thôi cũng đủ cho thấy địa vị của chủ nhân nó không phải dạng vừa.
Mấy cô gái phía trước vẫn tiếp tục bàn tán: “Giang Niệm cứ tỏ vẻ thanh thuần, vô hại. Trước đây còn từ chối lời tỏ tình của Tiết Hạo nữa chứ. Mọi người cứ thắc mắc Tiết Hạo vừa học giỏi vừa đẹp trai, tại sao cô ta lại không thích? Hóa ra không phải không thích, mà là chê Tiết Hạo không giàu bằng ‘cha nuôi’ của cô ta thôi!”
Thẩm Minh hơi ngạc nhiên: “Hả?”
Giang Niệm bất đắc dĩ thở dài: “Chắc tại em quá xuất sắc nên cứ khiến người ta ghen ghét mãi.”
Thẩm Minh: “…”
Mãi sau, khi nghe Giang Niệm kể sơ qua câu chuyện, mặt anh lập tức tối sầm lại.
Dù rằng chuyện tình cảm của hai người không được công khai rộng rãi, nhưng Thẩm Minh cũng không cố tình giấu giếm. Anh vốn là người nổi tiếng ở trường A, còn Giang Niệm thì lại không muốn gặp rắc rối, nên cô luôn nhắc anh tránh xuất hiện quá phô trương. Thẩm Minh trước giờ không quá để ý đến điều đó, nhưng anh không ngờ rằng cách làm ấy lại dẫn đến việc cô bị dính tin đồn như vậy.
Tuy anh không quan tâm đến lời bàn tán của người ngoài, nhưng việc bạn gái mình bị hiểu lầm và phải chịu tổn thương danh dự khiến anh không thể vui vẻ nổi. Đặc biệt là khi nhìn thấy những ánh mắt chỉ trỏ mà cô phải đối mặt.
Còn về phía Giang Niệm, cô gần như đã quên chuyện này. Bởi vì cô quá xuất sắc, tự mình giải quyết ổn thỏa mọi việc, nhưng điều đó lại khiến cô không đạt được “kịch bản” mình mong đợi. Nghĩ đến việc này chỉ khiến cô thêm đau đầu, thế nên cô quyết định bỏ qua, không nghĩ nữa.
Nhưng mặc dù Giang Niệm đã không còn bận tâm, vẫn có người dùng chuyện này để bàn tán, thêu dệt thêm.
***
Hôm nay, trên đường từ căng tin về ký túc xá, Giang Niệm và Lâm Hiểu Nguyệt tình cờ nghe được vài giọng nói khe khẽ phía trước. Mấy cô gái nọ đang cười nói rôm rả, và chủ đề lại là tin đồn Giang Niệm bị bao nuôi.
Dù bài đăng đã bị xóa, và cố vấn học tập đã chính thức giải thích rõ rằng đó là hiểu lầm, bạn trai Giang Niệm chỉ đơn thuần là người yêu bình thường, không phải mối quan hệ mờ ám gì, nhưng có vẻ không phải ai cũng tin. Với một số người, đó chỉ là cái cớ để che giấu sự thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói Giang Niệm là con nhà giáo viên, gia cảnh bình thường. Nhà thế thì làm sao quen được mấy tay phú nhị đại đặc biệt giàu có?”
“Đúng rồi! Nhìn Giang Niệm thường ngày mặc quần áo chỉ vài trăm nghìn, chẳng có vẻ gì là quen được người có tiền. Mà đi chung với Lâm Hiểu Nguyệt cũng thấy quê quê nữa. Nhà Lâm Hiểu Nguyệt nghe đâu mở cái tiệm tạp hóa nho nhỏ, bố cô ta lái cái xe hơn trăm triệu thôi, họ làm gì có cơ hội gặp giới thượng lưu chứ?”
“Cái lý do kia nghe không lọt tai chút nào. Rõ ràng là thầy giáo không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng trường nên cố tình che đậy cho Giang Niệm.”
“Đúng thế! Cô ta thật may mắn!”
“...”
Những lời bàn tán đầy ác ý cứ thế tuôn ra, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, như thể họ đang cầm chứng cứ trong tay. Đến mức chính Giang Niệm nghe xong cũng suýt tin vào câu chuyện của họ.
Lâm Hiểu Nguyệt thì tức đến trừng mắt há hốc mồm. Cô chỉ vào chính mình, nhìn từ đầu đến chân: “Tôi trông quê mùa lắm à?”
Giang Niệm cũng cau mày: “Mặc đồ vài trăm nghìn thì đáng xấu hổ lắm sao?”
“Ôi trời ơi! Mấy cái miệng rộng này, để xem hôm nay tôi có dạy cho họ một bài học không!” Lâm Hiểu Nguyệt hùng hổ xắn tay áo định lao lên. Nhưng Giang Niệm nhanh chóng giữ cô lại: “Đừng làm thế. Chúng ta có hai người, họ những bốn người. Phải dùng trí mà thắng, không dùng sức!”
Thật ra, nếu bị nghi ngờ cũng không phải không có lý do, bởi vì Thẩm Minh đúng là quá “chơi lớn”. Xe anh đi toàn là xe đặc biệt đặt riêng, giá trị ít nhất phải tám con số! Chiếc xe bị chụp ảnh lần trước còn bị dân mạng “soi” ra là loại hiếm, gần như không có bán trên thị trường. Không phải cứ có tiền là mua được.
Một chiếc xe thôi cũng đủ cho thấy địa vị của chủ nhân nó không phải dạng vừa.
Mấy cô gái phía trước vẫn tiếp tục bàn tán: “Giang Niệm cứ tỏ vẻ thanh thuần, vô hại. Trước đây còn từ chối lời tỏ tình của Tiết Hạo nữa chứ. Mọi người cứ thắc mắc Tiết Hạo vừa học giỏi vừa đẹp trai, tại sao cô ta lại không thích? Hóa ra không phải không thích, mà là chê Tiết Hạo không giàu bằng ‘cha nuôi’ của cô ta thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro