[ Xuyên Nhanh ] Ta Có Nữ Chủ Quang Hoàn
Chương 28
2024-11-14 02:26:26
“Giang Niệm, tôi muốn nói chuyện riêng với bạn một chút. Bạn có thời gian không?” – Anh ngập ngừng hỏi.
“Chuyện gì vậy?” – Giang Niệm hơi nghiêng đầu, giọng điệu lạnh nhạt.
Tiết Hạo có chút do dự, nhưng rồi cũng nói:
“Chuyện xảy ra gần đây chắc đã khiến bạn chịu nhiều oan ức. Bạn đừng buồn, chỉ những người không hiểu bạn mới tin vào mấy lời đồn nhảm đó thôi. Những ai thực sự biết bạn, yêu quý bạn, sẽ không bao giờ tin những điều vô căn cứ như thế.”
Giang Niệm gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Cảm ơn bạn. Nhưng tôi không buồn, cũng chẳng có gì để buồn cả. Mấy lời họ nói, tôi chẳng để tâm đâu. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi với Hiểu Nguyệt đi ăn trước nhé.”
Tiết Hạo nhìn Giang Niệm. Khuôn mặt trắng trẻo của cô khẽ ửng hồng, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh. Bộ váy dài màu xanh nhạt càng tôn lên vẻ đẹp trong trẻo, tựa như một tiểu tiên nữ. Cô thật sự chẳng có vẻ gì là đang đau khổ hay tức giận vì những tin đồn. Trái lại, dáng vẻ thoải mái của cô thậm chí còn rạng rỡ hơn cả trước kia.
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt có chút lưu luyến. Giang Niệm nhìn anh, khẽ cười:
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
Nói xong, cô kéo tay Lâm Hiểu Nguyệt đi thẳng, không ngoái đầu lại nhìn.
Lâm Hiểu Nguyệt đi theo, nhưng không nhịn được ngoảnh lại một lần. Thấy Tiết Hạo đứng đó với dáng vẻ buồn bã, cô nhỏ giọng trách:
“Cậu cũng thật nhẫn tâm, Tiết Hạo quan tâm cậu thật lòng đấy. Vậy mà cậu lại lạnh nhạt như vậy.”
“Chứ tôi biết làm sao bây giờ?” – Giang Niệm nhún vai.
“Ừ thì… đúng, nếu kéo dài càng không tốt.”
Huống hồ, giữa Giang Niệm và Tiết Hạo vốn chẳng có gì để nói. Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn nghĩ về 500 vạn kia. Nếu số tiền đó thực sự không đến tay cô, chắc cô sẽ muốn khóc mất. Bao nhiêu kế hoạch tiêu tiền hoàn hảo của cô sẽ đổ sông đổ bể. Cảm giác mộng đẹp tan vỡ chắc chắn chẳng khác gì bị ném xuống địa ngục cả…
---
Đến thứ Hai, khi vào lớp, Giang Niệm không thấy Lý Mỹ đâu. Lâm Hiểu Nguyệt nói cô ta đã xin nghỉ bệnh và về nhà. Nghe đâu từ sau khi Thẩm Minh xuất hiện trong văn phòng và làm rõ mọi chuyện, các bạn cùng phòng của Lý Mỹ đã có một trận cãi nhau to.
Từ ngày hôm đó, họ không còn đi chung với nhau như trước nữa. Các cô gái trong phòng bắt đầu quay sang tẩy chay Lý Mỹ.
Không chỉ vậy, họ còn kể với người khác rằng tất cả mọi chuyện đều là do Lý Mỹ ghen tị với Giang Niệm mà gây ra. Nguyên nhân chính là vì Lý Mỹ thích Tiết Hạo, nhưng Tiết Hạo lại thích Giang Niệm. Vì vậy, Lý Mỹ mới ôm hận trong lòng, đăng ảnh chụp lên Tieba, dựng chuyện, thậm chí còn gửi ảnh chụp lén cho giảng viên phụ trách.
“Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bọn tôi. Tất cả đều là lỗi của Lý Mỹ.”
Những lời này giống như một nồi trách nhiệm được họ quăng thẳng vào người Lý Mỹ, không chút do dự.
Giang Niệm nghe xong mà cảm thấy bất ngờ. Dù gì trước đây, nhóm họ khi đánh nhau cũng hùng hổ đoàn kết như một khối. Đến giờ, miệng cô vẫn còn đau vì cú đấm của họ! Vậy mà bây giờ, chỉ trong chớp mắt, họ tan rã và còn biến thành kẻ thù của nhau. Quả thực, đúng là thế gian khó lường.
“Ảnh chụp đó là do Lý Mỹ chụp sao?”
“Không phải, là Trương Dao vô tình chụp được thôi.”
Lâm Hiểu Nguyệt vẫn chưa hết sợ, nói với vẻ đầy phòng bị:
“May mà trước giờ tôi không thân thiết gì với mấy người bọn họ, tốt nhất là nên giữ khoảng cách. Ai mà biết được khi nào sẽ bị đâm sau lưng chứ!”
Giang Niệm gật đầu đồng ý, lần đầu tiên cô thấy Lâm Hiểu Nguyệt nói được câu có lý.
Buổi tối, cô cùng Thẩm Minh hẹn nhau đi ăn tối. Nhân tiện, cô cũng kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra ở trường. Thẩm Minh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, mặt không chút cảm xúc, chỉ cầm dao nĩa cắt miếng bít tết một cách tao nhã. Anh nâng mắt lên nhìn cô, giọng nhàn nhạt:
“Chuyện gì vậy?” – Giang Niệm hơi nghiêng đầu, giọng điệu lạnh nhạt.
Tiết Hạo có chút do dự, nhưng rồi cũng nói:
“Chuyện xảy ra gần đây chắc đã khiến bạn chịu nhiều oan ức. Bạn đừng buồn, chỉ những người không hiểu bạn mới tin vào mấy lời đồn nhảm đó thôi. Những ai thực sự biết bạn, yêu quý bạn, sẽ không bao giờ tin những điều vô căn cứ như thế.”
Giang Niệm gật đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Cảm ơn bạn. Nhưng tôi không buồn, cũng chẳng có gì để buồn cả. Mấy lời họ nói, tôi chẳng để tâm đâu. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi với Hiểu Nguyệt đi ăn trước nhé.”
Tiết Hạo nhìn Giang Niệm. Khuôn mặt trắng trẻo của cô khẽ ửng hồng, nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh. Bộ váy dài màu xanh nhạt càng tôn lên vẻ đẹp trong trẻo, tựa như một tiểu tiên nữ. Cô thật sự chẳng có vẻ gì là đang đau khổ hay tức giận vì những tin đồn. Trái lại, dáng vẻ thoải mái của cô thậm chí còn rạng rỡ hơn cả trước kia.
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt có chút lưu luyến. Giang Niệm nhìn anh, khẽ cười:
“Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé.”
Nói xong, cô kéo tay Lâm Hiểu Nguyệt đi thẳng, không ngoái đầu lại nhìn.
Lâm Hiểu Nguyệt đi theo, nhưng không nhịn được ngoảnh lại một lần. Thấy Tiết Hạo đứng đó với dáng vẻ buồn bã, cô nhỏ giọng trách:
“Cậu cũng thật nhẫn tâm, Tiết Hạo quan tâm cậu thật lòng đấy. Vậy mà cậu lại lạnh nhạt như vậy.”
“Chứ tôi biết làm sao bây giờ?” – Giang Niệm nhún vai.
“Ừ thì… đúng, nếu kéo dài càng không tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống hồ, giữa Giang Niệm và Tiết Hạo vốn chẳng có gì để nói. Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn nghĩ về 500 vạn kia. Nếu số tiền đó thực sự không đến tay cô, chắc cô sẽ muốn khóc mất. Bao nhiêu kế hoạch tiêu tiền hoàn hảo của cô sẽ đổ sông đổ bể. Cảm giác mộng đẹp tan vỡ chắc chắn chẳng khác gì bị ném xuống địa ngục cả…
---
Đến thứ Hai, khi vào lớp, Giang Niệm không thấy Lý Mỹ đâu. Lâm Hiểu Nguyệt nói cô ta đã xin nghỉ bệnh và về nhà. Nghe đâu từ sau khi Thẩm Minh xuất hiện trong văn phòng và làm rõ mọi chuyện, các bạn cùng phòng của Lý Mỹ đã có một trận cãi nhau to.
Từ ngày hôm đó, họ không còn đi chung với nhau như trước nữa. Các cô gái trong phòng bắt đầu quay sang tẩy chay Lý Mỹ.
Không chỉ vậy, họ còn kể với người khác rằng tất cả mọi chuyện đều là do Lý Mỹ ghen tị với Giang Niệm mà gây ra. Nguyên nhân chính là vì Lý Mỹ thích Tiết Hạo, nhưng Tiết Hạo lại thích Giang Niệm. Vì vậy, Lý Mỹ mới ôm hận trong lòng, đăng ảnh chụp lên Tieba, dựng chuyện, thậm chí còn gửi ảnh chụp lén cho giảng viên phụ trách.
“Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bọn tôi. Tất cả đều là lỗi của Lý Mỹ.”
Những lời này giống như một nồi trách nhiệm được họ quăng thẳng vào người Lý Mỹ, không chút do dự.
Giang Niệm nghe xong mà cảm thấy bất ngờ. Dù gì trước đây, nhóm họ khi đánh nhau cũng hùng hổ đoàn kết như một khối. Đến giờ, miệng cô vẫn còn đau vì cú đấm của họ! Vậy mà bây giờ, chỉ trong chớp mắt, họ tan rã và còn biến thành kẻ thù của nhau. Quả thực, đúng là thế gian khó lường.
“Ảnh chụp đó là do Lý Mỹ chụp sao?”
“Không phải, là Trương Dao vô tình chụp được thôi.”
Lâm Hiểu Nguyệt vẫn chưa hết sợ, nói với vẻ đầy phòng bị:
“May mà trước giờ tôi không thân thiết gì với mấy người bọn họ, tốt nhất là nên giữ khoảng cách. Ai mà biết được khi nào sẽ bị đâm sau lưng chứ!”
Giang Niệm gật đầu đồng ý, lần đầu tiên cô thấy Lâm Hiểu Nguyệt nói được câu có lý.
Buổi tối, cô cùng Thẩm Minh hẹn nhau đi ăn tối. Nhân tiện, cô cũng kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra ở trường. Thẩm Minh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, mặt không chút cảm xúc, chỉ cầm dao nĩa cắt miếng bít tết một cách tao nhã. Anh nâng mắt lên nhìn cô, giọng nhàn nhạt:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro