[ Xuyên Nhanh ] Ta Có Nữ Chủ Quang Hoàn
Chương 37
2024-11-15 08:03:44
- Sợ à?
... Đương nhiên cô không sợ. Nhưng ít nhất, cũng phải nói cho cô biết trước để cô còn chuẩn bị tinh thần chứ!
Chiếc xe dần rời xa khu phố nhộn nhịp, tiến vào một con đường yên tĩnh. Hai bên đường là những hàng cây ngô đồng cao lớn, tán lá xanh mướt che kín cả bầu trời, ánh đèn đường nhạt nhòa càng làm khung cảnh thêm phần bí ẩn.
Khi xe dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn màu đen, từ xa, Giang Niệm đã nhìn thấy một tòa lâu đài cổ nguy nga, sáng rực ánh đèn, nổi bật giữa màn đêm.
... Được rồi, cô đoán chắc đây là giai đoạn "giam cầm thể xác lẫn tâm hồn" mà thường thấy trong phim. Nhưng cô nên kiên quyết phản kháng hay giả vờ hợp tác nhỉ?
- Nghĩ gì thế? Xuống xe đi. - Giọng Thẩm Minh vang lên, kéo cô trở về thực tại.
- ... À, vâng!
Giang Niệm vội vàng xuống xe, chạy theo sau Thẩm Minh. Anh ta vừa bước vào cửa đã cởi áo khoác, tiện tay ném cho một người giúp việc. Chiếc cà vạt trên cổ bị anh tháo ra một cách lười biếng, hai khuy áo sơ mi đen được mở, để lộ phần cổ và làn da săn chắc bên trong. Bờ vai và cánh tay anh rắn rỏi, tràn đầy sức sống.
Giang Niệm nghĩ thầm: So với việc "thề sống chết không khuất phục", có lẽ cô nên cân nhắc đến việc giả vờ ngoan ngoãn hợp tác thì hơn...
Nhưng ngay khi bước vào phòng, Giang Niệm đột nhiên thấy một người phụ nữ thanh lịch, xinh đẹp ngồi sau bàn làm việc. Bà đang cầm một cuốn sách trên tay, dáng vẻ tao nhã nhưng sắc sảo. Chính là... Diêu Thục Cầm?
Cô sững người mất một lúc lâu. *Tại sao mẹ anh ta lại ở đây?*
Diêu Thục Cầm, ban đầu còn tươi cười khi thấy Thẩm Minh trở về. Nhưng ngay khi bà nhìn thấy Giang Niệm bước vào sau lưng anh, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
*Giang Niệm? Sao cô ta lại ở đây?* Trong đầu bà thoáng qua rất nhiều suy nghĩ. Bà nhớ lại cuộc điện thoại không lâu trước của Thẩm Minh, khi anh nói bà đợi anh trong thư phòng. Bà đã đoán trước rằng anh sẽ về, có lẽ để nói chuyện rõ ràng.
Bà còn cẩn thận hỏi:
- Con nghe nói chuyện đó rồi phải không?
Anh đã xác nhận.
Diêu Thục Cầm đã chuẩn bị tâm lý để an ủi con trai mình. Bà biết cách làm của mình có thể không đúng lắm, nhưng chí ít, bà muốn Thẩm Minh hiểu rằng Giang Niệm không phải là người phụ nữ phù hợp với anh. Một chút an ủi, một chút động viên, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Nhưng bà không ngờ rằng... Thẩm Minh lại đưa Giang Niệm về nhà. Còn dẫn thẳng cô đến trước mặt bà!
*Ý con là gì đây?*
Trong khi đó, Giang Niệm còn bất ngờ hơn cả bà. *Đã nói đây là câu chuyện ngược luyến tình thâm hai người mà, tại sao bây giờ lại có thêm mẹ anh ta nữa chứ?!*
Thẩm Minh đã đi tới bàn làm việc, ngồi xuống một cách ung dung. Anh nhếch môi, ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ mình, sau đó chuyển sang Giang Niệm đang đứng ngây ra ở cửa:
- Hai người chắc đã gặp nhau rồi nhỉ? Không cần tôi giới thiệu lại chứ?
Diêu Thục Cầm không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Giang Niệm cũng im bặt, không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Minh nhìn cả hai, bình thản nói:
- Ngồi đi.
Giây phút này, nếu đổi từ “Ngồi” thành “Quỳ”, Thẩm Minh thực sự trông giống một vị quan huyện cổ đại đang thẩm án!
Sự chênh lệch này đúng là quá lớn!
Diêu Thục Cầm: “……”
Giang Niệm: “……”
Diêu Thục Cầm và Giang Niệm liếc nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng lảng tránh ánh mắt đối phương, mỗi người tự tìm một chỗ ngồi xuống, cố gắng giữ khoảng cách.
Thẩm Minh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, gương mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt:
- Tôi nghe nói hôm nay hai người dùng tôi làm món hàng giao dịch?
Diêu Thục Cầm lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, có chút chột dạ, nhưng vẫn cố gắng nói:
- Thẩm Minh, mẹ biết cách làm của mẹ có thể chưa được hợp lý, nhưng tất cả là vì muốn tốt cho con. Hơn nữa, Giang Niệm đã nhận tiền. Con phải hiểu rằng, trong mắt cô ấy, con chẳng phải người quan trọng đến mức nào. Chia tay lúc này vẫn còn kịp mà.
... Đương nhiên cô không sợ. Nhưng ít nhất, cũng phải nói cho cô biết trước để cô còn chuẩn bị tinh thần chứ!
Chiếc xe dần rời xa khu phố nhộn nhịp, tiến vào một con đường yên tĩnh. Hai bên đường là những hàng cây ngô đồng cao lớn, tán lá xanh mướt che kín cả bầu trời, ánh đèn đường nhạt nhòa càng làm khung cảnh thêm phần bí ẩn.
Khi xe dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn màu đen, từ xa, Giang Niệm đã nhìn thấy một tòa lâu đài cổ nguy nga, sáng rực ánh đèn, nổi bật giữa màn đêm.
... Được rồi, cô đoán chắc đây là giai đoạn "giam cầm thể xác lẫn tâm hồn" mà thường thấy trong phim. Nhưng cô nên kiên quyết phản kháng hay giả vờ hợp tác nhỉ?
- Nghĩ gì thế? Xuống xe đi. - Giọng Thẩm Minh vang lên, kéo cô trở về thực tại.
- ... À, vâng!
Giang Niệm vội vàng xuống xe, chạy theo sau Thẩm Minh. Anh ta vừa bước vào cửa đã cởi áo khoác, tiện tay ném cho một người giúp việc. Chiếc cà vạt trên cổ bị anh tháo ra một cách lười biếng, hai khuy áo sơ mi đen được mở, để lộ phần cổ và làn da săn chắc bên trong. Bờ vai và cánh tay anh rắn rỏi, tràn đầy sức sống.
Giang Niệm nghĩ thầm: So với việc "thề sống chết không khuất phục", có lẽ cô nên cân nhắc đến việc giả vờ ngoan ngoãn hợp tác thì hơn...
Nhưng ngay khi bước vào phòng, Giang Niệm đột nhiên thấy một người phụ nữ thanh lịch, xinh đẹp ngồi sau bàn làm việc. Bà đang cầm một cuốn sách trên tay, dáng vẻ tao nhã nhưng sắc sảo. Chính là... Diêu Thục Cầm?
Cô sững người mất một lúc lâu. *Tại sao mẹ anh ta lại ở đây?*
Diêu Thục Cầm, ban đầu còn tươi cười khi thấy Thẩm Minh trở về. Nhưng ngay khi bà nhìn thấy Giang Niệm bước vào sau lưng anh, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Giang Niệm? Sao cô ta lại ở đây?* Trong đầu bà thoáng qua rất nhiều suy nghĩ. Bà nhớ lại cuộc điện thoại không lâu trước của Thẩm Minh, khi anh nói bà đợi anh trong thư phòng. Bà đã đoán trước rằng anh sẽ về, có lẽ để nói chuyện rõ ràng.
Bà còn cẩn thận hỏi:
- Con nghe nói chuyện đó rồi phải không?
Anh đã xác nhận.
Diêu Thục Cầm đã chuẩn bị tâm lý để an ủi con trai mình. Bà biết cách làm của mình có thể không đúng lắm, nhưng chí ít, bà muốn Thẩm Minh hiểu rằng Giang Niệm không phải là người phụ nữ phù hợp với anh. Một chút an ủi, một chút động viên, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
Nhưng bà không ngờ rằng... Thẩm Minh lại đưa Giang Niệm về nhà. Còn dẫn thẳng cô đến trước mặt bà!
*Ý con là gì đây?*
Trong khi đó, Giang Niệm còn bất ngờ hơn cả bà. *Đã nói đây là câu chuyện ngược luyến tình thâm hai người mà, tại sao bây giờ lại có thêm mẹ anh ta nữa chứ?!*
Thẩm Minh đã đi tới bàn làm việc, ngồi xuống một cách ung dung. Anh nhếch môi, ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ mình, sau đó chuyển sang Giang Niệm đang đứng ngây ra ở cửa:
- Hai người chắc đã gặp nhau rồi nhỉ? Không cần tôi giới thiệu lại chứ?
Diêu Thục Cầm không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Niệm cũng im bặt, không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Minh nhìn cả hai, bình thản nói:
- Ngồi đi.
Giây phút này, nếu đổi từ “Ngồi” thành “Quỳ”, Thẩm Minh thực sự trông giống một vị quan huyện cổ đại đang thẩm án!
Sự chênh lệch này đúng là quá lớn!
Diêu Thục Cầm: “……”
Giang Niệm: “……”
Diêu Thục Cầm và Giang Niệm liếc nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng lảng tránh ánh mắt đối phương, mỗi người tự tìm một chỗ ngồi xuống, cố gắng giữ khoảng cách.
Thẩm Minh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, gương mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt:
- Tôi nghe nói hôm nay hai người dùng tôi làm món hàng giao dịch?
Diêu Thục Cầm lúc này cũng đã lấy lại tinh thần, có chút chột dạ, nhưng vẫn cố gắng nói:
- Thẩm Minh, mẹ biết cách làm của mẹ có thể chưa được hợp lý, nhưng tất cả là vì muốn tốt cho con. Hơn nữa, Giang Niệm đã nhận tiền. Con phải hiểu rằng, trong mắt cô ấy, con chẳng phải người quan trọng đến mức nào. Chia tay lúc này vẫn còn kịp mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro