Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Đổi Phụ Thành C...
2024-09-10 06:55:39
Kỳ Bách Ngạn cũng chìm vào giấc ngủ, nó dựa vào ghế, cổ nghiêng sang một bên.
Tuy đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong tiềm thức, nó vẫn gồng mình mà tự nhắc nhở rằng anh Thời đang nằm trên đùi nó, nếu nó nhúc nhích, chắc chắn sẽ đánh thức anh ấy.
Nhìn một bộ của nó như vậy, 1314 đành phải hi sinh làm gối nằm cho Kỳ Bách Ngạn.
Đợi Kỳ Bách Ngạn ngủ sâu, Hứa Lan Chu mới mở đôi mắt xanh của hắn ra, trong cặp mắt của hắn không có chút gì gọi là vừa mới ngủ dậy.
Hắn nhìn lên, thấy Kỳ Bách Ngạn đã nhắm mắt, cổ cũng bị nghiêng sang một bên, phía dưới còn có 1314 đang làm gối nằm cho nó, hắn không khỏi có chút buồn cười.
Thao tác nhanh gọn lẹ, Hứa Lan Chu đã ngồi dậy chỉnh lại tư thế cho Kỳ Bách Ngạn nằm dễ chịu hơn một chút, lần này đổi thành hắn ngồi, Kỳ Bách Ngạn nằm ngủ.
Hứa Lan Chu lấy một cái máy tính bảng từ trong không gian của hắn ra.
Ấn mở một đoạn phim mới được Trần Tĩnh gửi đến.
Hứa Lan Chu cho người theo dõi Quách Xuân Hoa và Tạ Quang Nghĩa, công việc này của hắn tạm thời giao lại cho Trần Tĩnh. Bây giờ hắn chỉ việc đợi bên phía của nam nữ chính có động tĩnh gì thì sẽ liền lập tức "tiếp tay" họ nhanh chóng nhất có thể.
Điển hình như vụ tập đoàn Quy Mác trốn thuế, tuy không có chứng cớ đầy đủ nhưng vẫn bị Hứa Lan Chu moi lên nộp cho cảnh sát, tập đoàn của Tạ Quang Nghĩa lại nằm trên bờ vực sắp phá sản một lần nữa.
Nhờ có hắn "tiếp tay" mà tình cảm của nam nữ chính đã rạn nứt đến nổi không thể vãn hồi.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Hứa Lan Chu chỉ việc ăn xong rồi lại nằm, sắp bị Kỳ Bạch Nhiên nuôi béo đến nơi thì bên phía Tạ Quang Nghĩa đã gần như sắp sụp đổ.
Tạ Quang Nghĩa bị Hứa Lan Chu tính vài kế nhỏ, vì muốn đánh sụp nam nữ chính, hắn tính ra vài kế sách rất hay ho. Đại khái như việc đầu tiên, chính là đánh tỉnh nam phụ của vị diện này, Mộ Dư Sinh.
Mộ Dư Sinh là một trong số bàn tay vàng của nữ chính, hắn đánh tỉnh gã, cũng vô tình vớt gã ra khỏi tình cảnh hiểm nguy, xem như đã vô tình cứu gã một mạng.
Tiếp đến, là chậm rãi ăn mòn tập đoàn Quy Mác. Một tuần trước, hệ thống đột nhiên giao ra một nhiệm vụ chính tuyến, thu mua lại tập đoàn Quy Mác trong vòng một tháng, tiền không giới hạn. Hứa Lan Chu đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đó đây.
Thứ ba, chính là đập tan cái cp nam nữ chính này, hắn không ghen tị với tình cảm của hai người họ, nhưng miễn là họ không động đến hắn, thì hắn vẫn sẽ vui vẻ tùy tiện tặng cho họ câu chúc phúc, còn đằng này, chưa gì hết đã đánh úp Thời Xuyên, cơ thể này của hắn dù sao cũng là của Thời Xuyên, nếu không trả thù cho cậu ấy thì hắn không phải nam tử hán rồi.
Hứa Lan Chu nhìn Quách Xuân Hoa đang cố tình câu dẫn Mộ Dư Sinh, hắn nở một nụ cười lạnh nhạt.
Nữ chính sao? Cũng sắp mất đi bàn tay vàng rồi, hào quang yếu như vậy, sắp không lọt nổi người bình thường nữa.
Hứa Lan Chu nhấc điện thoại lên, gọi cho Hoa Bắc Thành, đầu bên kia vừa nhấc máy, đã nghe thấy âm thanh bấm máy liên tục vang lên, kèm theo đó là âm thanh cung kính của Hoa Bắc Thành: "Thời Tổng, buổi chiều vui vẻ, hôm nay ngài lại có chuyện gì hay ho muốn tôi làm hay sao?"
Hứa Lan Chu cười trầm thấp, thư ký Hoa quả thật hiểu hắn: "Hôm nay lại có phi vụ lớn cho anh cùng những người kia đây."
Hoa Bắc Thành ở đầu dây bên kia đã dừng đánh máy, hắn cũng nở một nụ cười tao nhã rồi nhàn nhạt hỏi Hứa Lan Chu: "Lần này ngài muốn làm gì nữa?"
Phi vụ mấy tháng trước đã rất lớn rồi, lần này lại là một phi vụ lớn hơn nữa, anh ta thật sự mong chờ.
Đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp quyến rũ, làm lỗ tai của Hoa Bắc Thành lục bục một hồi, đợi đến khi tiếng cười kia dừng lại, giọng nói trong trẻo đặc trưng của Hứa Lan Chu lại vang lên: "Chúng ta sẽ thu mua lại tập đoàn Quy Mác của Tạ thị."
Hoa Bắc Thành bên đây hưng phấn đến độ hít vào cả đống khí lạnh, giọng anh không hề giấu nổi sự kích động: "Tôi hiểu rồi, sớm mai 8 giờ sáng tôi sẽ đến rước ngài, ngày mai sẽ có cuộc hợp lớn, mong ngài hợp tác."
Còn chưa đợi Hứa Lan Chu trả lời, Hoa Bắc Thành đã nói tiếp: "Tôi mong Thời Tổng đây sẽ không bỏ trốn đi ăn sushi như tháng trước nữa."
Hứa Lan Chu cười tràn dài: "Tôi biết rồi, hahahaha."
"Vậy tôi xin phép. Chúc ngài có một buổi chiều vui vẻ, thân ái."
Đầu bên kia Hoa Bắc Thành đã cúp máy, đầu bên đây Hứa Lan Chu vẫn còn đang ngồi cười.
Để kể về sự việc trên, thì một tháng trước, "Hứa Lan Chu bỏ trốn" cùng "Kỳ Bách Ngạn trốn học", hai người dắt tay nhau đi đến nhà hàng năm sao ăn sushi ngắm phong cảnh hữu tình.
Hoa Bắc Thành ngày hôm đó đầu bù tóc rối chạy khắp nơi tìm kiếm hai vị lão đại này, đến cả Kỳ Bạch Nhiên nghe tin còn phải bỏ dở cuộc họp để đi kiếm hai người đó.
Hứa Lan Chu cùng Kỳ Bách Ngạn ăn no nê mới chịu bắt máy, vừa mở điện thoại lên, sống lưng của Hứa Lan Chu liền run lên một cái dữ dội, trên trán đổ mồ hôi như mưa rơi.
Hoa Bắc Thành, 9 cuộc gọi nhỡ.
Kỳ Bạch Nhiên, 79 cuộc gọi nhỡ.
Trần Tĩnh, 6 cuộc gọi nhỡ.
Và nhiều người khác...
Hứa Lan Chu mở to đôi mắt xanh thâm thẫm của mình, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy dằn vặt dữ dội.
Lại nhìn đến con số 79 chói mắt kia, trái tim Hứa Lan Chu dường như bị co rút kịch liệt, một cảm giác đầy tội lỗi cứ như thủy triều mà ập đến, đè nát nội tâm đang cảm thấy tội lỗi cực kỳ của hắn.
Hai tay hắn run rẩy, sau đó đột nhiên hắn cảm giác được có người nào đó đang nhìn chầm chầm vào mình.
Hứa Lan Chu không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hắn xoay người lại thì liền bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Kỳ Bạch Nhiên đang nhìn hắn.
Hứa Lan Chu sửng sốt.
Kỳ Bạch Nhiên của ngày hôm đó làm gì có tác phong như thường ngày. Y lúc đầu rất hoàn thiện, nhưng từ khi y chạy khắp nơi để kiếm người thương trong lòng mình, thì đến cả tác phong hay ngoại hình của mình y cũng không quan tâm. Kỳ Bạch Nhiên đã mang đôi giày với hai chiếc khác nhau mà chạy khắp cái thành phố A này để tìm kiếm bóng hình của hắn, lúc đã tìm ra hắn rồi, thì đầu tóc của y đã hỗn loạn, hai mắt lại đỏ lừ một cách hung hãn, trông y cực kì tức giận.
Khi nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Bạch Nhiên thì cảm giác tội lỗi nặng nề này ngay lập tức trở nên càng mãnh liệt, dường như nó đang muốn bóp chết hắn, có lẽ vì thế nên hắn mới thấy hơi khó thở. Hứa Lan Chu đứng trước mặt Kỳ Bạch Nhiên, tay chân hắn cứng đờ, một dạng ngơ ngác nhìn về hướng của y.
Qua vài giây, Hứa Lan Chu mới mở miệng nói trước: "Em...Em xin lỗi vì đã không bắt máy..."
Hệ thống cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà nhìn đến Hứa Lan Chu: [ Kí...Kí chủ... ]
Kỳ Bạch Nhiên hai mắt đỏ ngầu, thể trạng to lớn làm y trông như một con thú dữ khổng lồ, một dạng âu phục chỉnh tề vì bị vướng vài thứ trên đường mà vách áo đã bị rách, trên áo sơ mi còn dính vài vệt đen của bùn, hai ống của quần tây cũng gần như là tan tát, tóc tai rối loạn, trên trán nổi rất nhiều gân xanh, dường như sắp bùng nổ.
[ Chúc kí chủ sống sót thành công, không sống sót ta sẽ kéo lại! ] Tạm biệt ngài, chúng ta tạm thời ly hôn nhau vài ngày đi.
"Mi chờ chút! Mi bỏ trốn trước là chơi ăn gian! Mi không thể làm vậy!" Hứa Lan Chu thầm mắng.
Kỳ Bạch Nhiên vừa đuổi tới thì Hoa Bắc Thành cũng đuổi tới nơi, một dạng của Hoa Bắc Thành cũng không khác Kỳ Bạch Nhiên là mấy nhưng anh ta lại không có bộ dạng đáng sợ như Kỳ Bạch Nhiên.
Vừa tới đã trông thấy một dạng thú dữ như sắp ăn thịt người của Kỳ Bạch Nhiên, Hoa Bắc Thành đã thông minh mà kéo Kỳ Bách Ngạn đi trước, còn lớn tiếng báo lại rằng: "Thời Tổng, Kỳ Tổng, tôi dẫn Kỳ thiếu gia đi trước, hai người ở lại trò chuyện vui vẻ, cậu Kỳ cũng đã đói rồi, tôi đưa cậu ấy đi trước đây!" Chúc Thời Tổng thượng lộ bình an!
"Này, này! Chờ đã..." Ngươi kéo bé cưng đi thì mới chết ta ấy! Con cò gầy Hoa Bắc Thành, ngươi là đồ khốn nạn!
Hứa Lan Chu lúng túng, hắn thấy Kỳ Bạch Nhiên đi tới, trong lòng liền có cảm giác bất an, hắn lùi lại, vừa lùi vừa giơ tay lên nói: "Hãy nghe em giải thích..."
Kỳ Bạch Nhiên nghe thấy, nhưng y vẫn ngang nhiên mà bước đến. Hứa Lan Chu rốt cuộc cũng không còn đường lui, hắn bị ép sát tường miệng lấp ba lấp bấp muốn giải thích nhưng Kỳ Bạch Nhiên lại không cho hắn cơ hội.
Y dùng cà vạt trói tay của Hứa Lan Chu lại, sau đó không nói một lời mà bế người nọ lên, đi vào phòng bên cạnh.
Đây là phòng của khách VIP, nếu không có sự kêu gọi từ chủ phòng, thì bất cứ ai cũng không được bước vào trừ những trường hợp đặc biệt.
Kỳ Bạch Nhiên buộc chặt tay Hứa Lan Chu vào thanh sắt, mặc cho Hứa Lan Chu có la thét thế nào, Kỳ Bạch Nhiên cũng không thề để tâm mà đi thẳng vào phòng tắm.
Hứa Lan Chu có cảm giác bất an, hắn nằm trên giường muốn tìm cách bỏ trốn.
Quằn qua quằn lại với cái cà vạt, hắn không những không thể tháo được cái cà vạt ra mà còn làm quần áo mình trở nên lộn xộn.
Hứa Lan Chu bất lực, hắn cắn răng, sau đó lại cố gắng một lần nữa, nhưng cho đến khi mà Kỳ Bạch Nhiên đã đi ra, hắn vẫn không thể thoát ra được!
Tầm này thì hắn chầu ông bà ông vải mất!
Thấy Kỳ Bạch Nhiên đã đi tới, Hứa Lan Chu cười cười với bộ mặt nham nhở nói với y: "Chúng ta có thể ngồi xuống mà bàn chuyện không?"
Con người cao hơn 1m9 này, đứng từ mép giường nhìn xuống, trông y to lớn đến độ làm lòng của Hứa Lan Chu có chút bất an, nhất là khi y nhìn hắn bằng cặp mắt đỏ ngầu đó.
Hứa Lan Chu làm sao biết được, Kỳ Bạch Nhiên đã vừa chạy như điên ngoài đường vừa tìm kiếm bóng dáng của hắn. Nhưng khi thấy được Hứa Lan Chu ở đây, trong lòng y vẫn nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Tưởng chừng khi nhìn thấy người nọ, y sẽ điên cuồng mà chạy đến ôm hôn người ấy, nhưng đến khi tìm được, y lại không làm gì cả, khi nhìn thấy Bảo Bảo của mình, trong lòng y liền dâng lên xúc cảm khó nói, y của khi đó, thật sự muốn hỏi người đó một câu: "Rốt cuộc em đang làm gì vậy?"
Kể từ ngày hôm đó, Kỳ Bạch Nhiên mỗi khi gọi cho Hứa Lan Chu mà thấy hắn không bắt máy, y sẽ như người điên mà chạy điên cuồng đi tìm kiếm bóng hình của người nọ.
Tuy đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong tiềm thức, nó vẫn gồng mình mà tự nhắc nhở rằng anh Thời đang nằm trên đùi nó, nếu nó nhúc nhích, chắc chắn sẽ đánh thức anh ấy.
Nhìn một bộ của nó như vậy, 1314 đành phải hi sinh làm gối nằm cho Kỳ Bách Ngạn.
Đợi Kỳ Bách Ngạn ngủ sâu, Hứa Lan Chu mới mở đôi mắt xanh của hắn ra, trong cặp mắt của hắn không có chút gì gọi là vừa mới ngủ dậy.
Hắn nhìn lên, thấy Kỳ Bách Ngạn đã nhắm mắt, cổ cũng bị nghiêng sang một bên, phía dưới còn có 1314 đang làm gối nằm cho nó, hắn không khỏi có chút buồn cười.
Thao tác nhanh gọn lẹ, Hứa Lan Chu đã ngồi dậy chỉnh lại tư thế cho Kỳ Bách Ngạn nằm dễ chịu hơn một chút, lần này đổi thành hắn ngồi, Kỳ Bách Ngạn nằm ngủ.
Hứa Lan Chu lấy một cái máy tính bảng từ trong không gian của hắn ra.
Ấn mở một đoạn phim mới được Trần Tĩnh gửi đến.
Hứa Lan Chu cho người theo dõi Quách Xuân Hoa và Tạ Quang Nghĩa, công việc này của hắn tạm thời giao lại cho Trần Tĩnh. Bây giờ hắn chỉ việc đợi bên phía của nam nữ chính có động tĩnh gì thì sẽ liền lập tức "tiếp tay" họ nhanh chóng nhất có thể.
Điển hình như vụ tập đoàn Quy Mác trốn thuế, tuy không có chứng cớ đầy đủ nhưng vẫn bị Hứa Lan Chu moi lên nộp cho cảnh sát, tập đoàn của Tạ Quang Nghĩa lại nằm trên bờ vực sắp phá sản một lần nữa.
Nhờ có hắn "tiếp tay" mà tình cảm của nam nữ chính đã rạn nứt đến nổi không thể vãn hồi.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Hứa Lan Chu chỉ việc ăn xong rồi lại nằm, sắp bị Kỳ Bạch Nhiên nuôi béo đến nơi thì bên phía Tạ Quang Nghĩa đã gần như sắp sụp đổ.
Tạ Quang Nghĩa bị Hứa Lan Chu tính vài kế nhỏ, vì muốn đánh sụp nam nữ chính, hắn tính ra vài kế sách rất hay ho. Đại khái như việc đầu tiên, chính là đánh tỉnh nam phụ của vị diện này, Mộ Dư Sinh.
Mộ Dư Sinh là một trong số bàn tay vàng của nữ chính, hắn đánh tỉnh gã, cũng vô tình vớt gã ra khỏi tình cảnh hiểm nguy, xem như đã vô tình cứu gã một mạng.
Tiếp đến, là chậm rãi ăn mòn tập đoàn Quy Mác. Một tuần trước, hệ thống đột nhiên giao ra một nhiệm vụ chính tuyến, thu mua lại tập đoàn Quy Mác trong vòng một tháng, tiền không giới hạn. Hứa Lan Chu đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đó đây.
Thứ ba, chính là đập tan cái cp nam nữ chính này, hắn không ghen tị với tình cảm của hai người họ, nhưng miễn là họ không động đến hắn, thì hắn vẫn sẽ vui vẻ tùy tiện tặng cho họ câu chúc phúc, còn đằng này, chưa gì hết đã đánh úp Thời Xuyên, cơ thể này của hắn dù sao cũng là của Thời Xuyên, nếu không trả thù cho cậu ấy thì hắn không phải nam tử hán rồi.
Hứa Lan Chu nhìn Quách Xuân Hoa đang cố tình câu dẫn Mộ Dư Sinh, hắn nở một nụ cười lạnh nhạt.
Nữ chính sao? Cũng sắp mất đi bàn tay vàng rồi, hào quang yếu như vậy, sắp không lọt nổi người bình thường nữa.
Hứa Lan Chu nhấc điện thoại lên, gọi cho Hoa Bắc Thành, đầu bên kia vừa nhấc máy, đã nghe thấy âm thanh bấm máy liên tục vang lên, kèm theo đó là âm thanh cung kính của Hoa Bắc Thành: "Thời Tổng, buổi chiều vui vẻ, hôm nay ngài lại có chuyện gì hay ho muốn tôi làm hay sao?"
Hứa Lan Chu cười trầm thấp, thư ký Hoa quả thật hiểu hắn: "Hôm nay lại có phi vụ lớn cho anh cùng những người kia đây."
Hoa Bắc Thành ở đầu dây bên kia đã dừng đánh máy, hắn cũng nở một nụ cười tao nhã rồi nhàn nhạt hỏi Hứa Lan Chu: "Lần này ngài muốn làm gì nữa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phi vụ mấy tháng trước đã rất lớn rồi, lần này lại là một phi vụ lớn hơn nữa, anh ta thật sự mong chờ.
Đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp quyến rũ, làm lỗ tai của Hoa Bắc Thành lục bục một hồi, đợi đến khi tiếng cười kia dừng lại, giọng nói trong trẻo đặc trưng của Hứa Lan Chu lại vang lên: "Chúng ta sẽ thu mua lại tập đoàn Quy Mác của Tạ thị."
Hoa Bắc Thành bên đây hưng phấn đến độ hít vào cả đống khí lạnh, giọng anh không hề giấu nổi sự kích động: "Tôi hiểu rồi, sớm mai 8 giờ sáng tôi sẽ đến rước ngài, ngày mai sẽ có cuộc hợp lớn, mong ngài hợp tác."
Còn chưa đợi Hứa Lan Chu trả lời, Hoa Bắc Thành đã nói tiếp: "Tôi mong Thời Tổng đây sẽ không bỏ trốn đi ăn sushi như tháng trước nữa."
Hứa Lan Chu cười tràn dài: "Tôi biết rồi, hahahaha."
"Vậy tôi xin phép. Chúc ngài có một buổi chiều vui vẻ, thân ái."
Đầu bên kia Hoa Bắc Thành đã cúp máy, đầu bên đây Hứa Lan Chu vẫn còn đang ngồi cười.
Để kể về sự việc trên, thì một tháng trước, "Hứa Lan Chu bỏ trốn" cùng "Kỳ Bách Ngạn trốn học", hai người dắt tay nhau đi đến nhà hàng năm sao ăn sushi ngắm phong cảnh hữu tình.
Hoa Bắc Thành ngày hôm đó đầu bù tóc rối chạy khắp nơi tìm kiếm hai vị lão đại này, đến cả Kỳ Bạch Nhiên nghe tin còn phải bỏ dở cuộc họp để đi kiếm hai người đó.
Hứa Lan Chu cùng Kỳ Bách Ngạn ăn no nê mới chịu bắt máy, vừa mở điện thoại lên, sống lưng của Hứa Lan Chu liền run lên một cái dữ dội, trên trán đổ mồ hôi như mưa rơi.
Hoa Bắc Thành, 9 cuộc gọi nhỡ.
Kỳ Bạch Nhiên, 79 cuộc gọi nhỡ.
Trần Tĩnh, 6 cuộc gọi nhỡ.
Và nhiều người khác...
Hứa Lan Chu mở to đôi mắt xanh thâm thẫm của mình, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy dằn vặt dữ dội.
Lại nhìn đến con số 79 chói mắt kia, trái tim Hứa Lan Chu dường như bị co rút kịch liệt, một cảm giác đầy tội lỗi cứ như thủy triều mà ập đến, đè nát nội tâm đang cảm thấy tội lỗi cực kỳ của hắn.
Hai tay hắn run rẩy, sau đó đột nhiên hắn cảm giác được có người nào đó đang nhìn chầm chầm vào mình.
Hứa Lan Chu không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hắn xoay người lại thì liền bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Kỳ Bạch Nhiên đang nhìn hắn.
Hứa Lan Chu sửng sốt.
Kỳ Bạch Nhiên của ngày hôm đó làm gì có tác phong như thường ngày. Y lúc đầu rất hoàn thiện, nhưng từ khi y chạy khắp nơi để kiếm người thương trong lòng mình, thì đến cả tác phong hay ngoại hình của mình y cũng không quan tâm. Kỳ Bạch Nhiên đã mang đôi giày với hai chiếc khác nhau mà chạy khắp cái thành phố A này để tìm kiếm bóng hình của hắn, lúc đã tìm ra hắn rồi, thì đầu tóc của y đã hỗn loạn, hai mắt lại đỏ lừ một cách hung hãn, trông y cực kì tức giận.
Khi nhìn thấy bộ dạng này của Kỳ Bạch Nhiên thì cảm giác tội lỗi nặng nề này ngay lập tức trở nên càng mãnh liệt, dường như nó đang muốn bóp chết hắn, có lẽ vì thế nên hắn mới thấy hơi khó thở. Hứa Lan Chu đứng trước mặt Kỳ Bạch Nhiên, tay chân hắn cứng đờ, một dạng ngơ ngác nhìn về hướng của y.
Qua vài giây, Hứa Lan Chu mới mở miệng nói trước: "Em...Em xin lỗi vì đã không bắt máy..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà nhìn đến Hứa Lan Chu: [ Kí...Kí chủ... ]
Kỳ Bạch Nhiên hai mắt đỏ ngầu, thể trạng to lớn làm y trông như một con thú dữ khổng lồ, một dạng âu phục chỉnh tề vì bị vướng vài thứ trên đường mà vách áo đã bị rách, trên áo sơ mi còn dính vài vệt đen của bùn, hai ống của quần tây cũng gần như là tan tát, tóc tai rối loạn, trên trán nổi rất nhiều gân xanh, dường như sắp bùng nổ.
[ Chúc kí chủ sống sót thành công, không sống sót ta sẽ kéo lại! ] Tạm biệt ngài, chúng ta tạm thời ly hôn nhau vài ngày đi.
"Mi chờ chút! Mi bỏ trốn trước là chơi ăn gian! Mi không thể làm vậy!" Hứa Lan Chu thầm mắng.
Kỳ Bạch Nhiên vừa đuổi tới thì Hoa Bắc Thành cũng đuổi tới nơi, một dạng của Hoa Bắc Thành cũng không khác Kỳ Bạch Nhiên là mấy nhưng anh ta lại không có bộ dạng đáng sợ như Kỳ Bạch Nhiên.
Vừa tới đã trông thấy một dạng thú dữ như sắp ăn thịt người của Kỳ Bạch Nhiên, Hoa Bắc Thành đã thông minh mà kéo Kỳ Bách Ngạn đi trước, còn lớn tiếng báo lại rằng: "Thời Tổng, Kỳ Tổng, tôi dẫn Kỳ thiếu gia đi trước, hai người ở lại trò chuyện vui vẻ, cậu Kỳ cũng đã đói rồi, tôi đưa cậu ấy đi trước đây!" Chúc Thời Tổng thượng lộ bình an!
"Này, này! Chờ đã..." Ngươi kéo bé cưng đi thì mới chết ta ấy! Con cò gầy Hoa Bắc Thành, ngươi là đồ khốn nạn!
Hứa Lan Chu lúng túng, hắn thấy Kỳ Bạch Nhiên đi tới, trong lòng liền có cảm giác bất an, hắn lùi lại, vừa lùi vừa giơ tay lên nói: "Hãy nghe em giải thích..."
Kỳ Bạch Nhiên nghe thấy, nhưng y vẫn ngang nhiên mà bước đến. Hứa Lan Chu rốt cuộc cũng không còn đường lui, hắn bị ép sát tường miệng lấp ba lấp bấp muốn giải thích nhưng Kỳ Bạch Nhiên lại không cho hắn cơ hội.
Y dùng cà vạt trói tay của Hứa Lan Chu lại, sau đó không nói một lời mà bế người nọ lên, đi vào phòng bên cạnh.
Đây là phòng của khách VIP, nếu không có sự kêu gọi từ chủ phòng, thì bất cứ ai cũng không được bước vào trừ những trường hợp đặc biệt.
Kỳ Bạch Nhiên buộc chặt tay Hứa Lan Chu vào thanh sắt, mặc cho Hứa Lan Chu có la thét thế nào, Kỳ Bạch Nhiên cũng không thề để tâm mà đi thẳng vào phòng tắm.
Hứa Lan Chu có cảm giác bất an, hắn nằm trên giường muốn tìm cách bỏ trốn.
Quằn qua quằn lại với cái cà vạt, hắn không những không thể tháo được cái cà vạt ra mà còn làm quần áo mình trở nên lộn xộn.
Hứa Lan Chu bất lực, hắn cắn răng, sau đó lại cố gắng một lần nữa, nhưng cho đến khi mà Kỳ Bạch Nhiên đã đi ra, hắn vẫn không thể thoát ra được!
Tầm này thì hắn chầu ông bà ông vải mất!
Thấy Kỳ Bạch Nhiên đã đi tới, Hứa Lan Chu cười cười với bộ mặt nham nhở nói với y: "Chúng ta có thể ngồi xuống mà bàn chuyện không?"
Con người cao hơn 1m9 này, đứng từ mép giường nhìn xuống, trông y to lớn đến độ làm lòng của Hứa Lan Chu có chút bất an, nhất là khi y nhìn hắn bằng cặp mắt đỏ ngầu đó.
Hứa Lan Chu làm sao biết được, Kỳ Bạch Nhiên đã vừa chạy như điên ngoài đường vừa tìm kiếm bóng dáng của hắn. Nhưng khi thấy được Hứa Lan Chu ở đây, trong lòng y vẫn nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Tưởng chừng khi nhìn thấy người nọ, y sẽ điên cuồng mà chạy đến ôm hôn người ấy, nhưng đến khi tìm được, y lại không làm gì cả, khi nhìn thấy Bảo Bảo của mình, trong lòng y liền dâng lên xúc cảm khó nói, y của khi đó, thật sự muốn hỏi người đó một câu: "Rốt cuộc em đang làm gì vậy?"
Kể từ ngày hôm đó, Kỳ Bạch Nhiên mỗi khi gọi cho Hứa Lan Chu mà thấy hắn không bắt máy, y sẽ như người điên mà chạy điên cuồng đi tìm kiếm bóng hình của người nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro