Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Một Trăm Lẻ Một...
2024-09-10 06:55:39
Hứa Lan Chu rơi vào trầm tư.
Không hổ là vợ hắn, so với những thế giới khác thì cũng không kém cạnh là bao.
Tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là đều chết cực kì thảm!
Kỳ Bạch Nhiên thì phát điên rồi tự sát, Lý Thừa Viêm thì bị chặt đầu treo trước tường thành, Paraxial Èn thị bị chính tay nam chính giết chết, Thương Trình lại chết cháy trong căn nhà của chính mình!
Sao tên nào tên nấy, đều chết thê thảm như vậy chứ!
Hứa Lan Chu bất lực đến đau đầu, hắn xoa xoa mi tâm, muốn giữ bản thân mình bình tĩnh lại chút.
1314 vẫn cầm tư liệu, nó đọc thêm vài lần, phát hiện có một chỗ rất thú vị, nó liền quay sang nói với hắn.
[Kí chủ à, ở thế giới này Thương Trình là đứa trẻ duy nhất trốn thoát thành công được đó nha! ]
(Rất lợi hại. ]
Hứa Lan Chu chỉ "ừm" một tiếng với nó, rồi rất tự nhiên nằm xuống, đắp chăn kín đầu.
Trời tối thui, đã thế còn rất lạnh, Hứa Lan Chu bây giờ đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ, nên không thể nào kiềm chế được cơn buồn ngủ của chính mình. Hắn nằm xuống, lười biếng chỉnh lại tư thế ngủ cho thoải mái.
Cứ ngủ trước đi, ngày mai dậy rồi sẽ đi kiếm Thương Trình. Còn bây giờ thì hắn buồn ngủ quá...
Tạm thời có thể xác định nơi này khá an toàn. Bởi vì những đứa trẻ ở đây chưa đạt tiêu chuẩn cho việc hiến tế, vì vậy chúng vẫn sẽ được nuôi dưỡng.
[ Kí chủ à, Thẩm Tri Thời vì thấy Thương Trình trốn được nên mới trốn theo đó, nhưng lại không thành công, ngày mai ngài hãy đi tìm y rồi cùng y trốn khỏi nơi này đi nhé! Tôi thấy nơi này không quá an toàn đâu. ]
( Ngài đừng ngủ mà, dậy nghe tôi nói đi! ]
1314 dùng hai tay mèo kéo chăn của hắn, nhưng nó dùng hết sức lực rồi cũng không kéo ra được, chỉ đành bất lực mà ngồi trên nệm nhìn Hứa Lan Chu đang nằm trên giường.
Hứa Lan Chu thản nhiên nói ra ngoài tấm chăn.
"Ta biết rồi, mi đừng nói nữa."
Trốn ra khỏi nơi này là chuyện đương nhiên rồi, nhưng hắn còn muốn chơi cái đám yêu quái, yêu tinh, nhền nhện ở nơi này một vố lớn hơn cơ!
Hắn sẽ giải thoát hết cho toàn bộ những đứa trẻ bị lừa gạt đến nơi này, sau đó sẽ đưa theo những đứa trẻ ấy cùng nhau bỏ chạy.
Hắn không thể bỏ lại những đứa trẻ đáng thương này được.
Hắn sẽ cứu lấy tất cả những đứa trẻ ở đây.
...
5 giờ sáng.
Hứa Lan Chu vẫn còn đang ngủ trên giường thì đột ngột bị ai đó kéo dậy.
"Anh à, anh à, anh..."
Hứa Lan Chu bị lay tỉnh, hắn mở mắt, nhìn người đang lay mình. Vừa thức dậy thôi mà đã náo nhiệt như thế rồi, làm hắn tưởng đâu hắn sắp được đi du lịch.
Đứa trẻ kêu Hứa Lan Chu dậy thấy hắn đã thức giấc, nó liền mỉm cười ngọt ngào với hắn, âm mũi còn phát ta tiếng hì hì, làm Hứa Lan Chu vừa nhìn đã siu lòng.
Đáng yêu quá!!!
"Anh ơi, dậy đi điểm danh ạ!" Hứa Lan Chu nhìn xuống bản tên trước túi áo nó, nhớ kĩ cái tên 'Nhan Chu Tuế' rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm."
Nhan Chu Tuế thấy Hứa Lan Chu gật đầu rồi, nên nó liền đi đến chỗ những đứa trẻ khác, tiếp tục gọi những đứa trẻ ấy dậy.
Hứa Lan Chu nhanh chóng bước xuống giường, hắn nhìn lại toàn bộ xung quanh căn phòng một lần nữa. Tối qua quá mờ, hắn không thể nhìn rõ được, bây giờ trời đã sáng, hắn nhìn căn phòng này một vòng mà không khỏi thất vọng.
Tệ thật, tuy căn phòng có sáng hơn đôi chút, nhưng cũng không thể cứu vớt được cái gì. Căn phòng này vẫn âm u đến quỷ dị, nhưng nhờ có sự tồn tại của những sinh linh nhỏ bé bên trong căn phòng, nên hắn cảm thấy cũng không tệ mấy. Sự xuất hiện của những đứa nhỏ ở đây khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hứa Lan Chu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm lấy đồ của mình, hắn cầm lấy bộ quần áo trên tay, tính đi ra bên ngoài để điểm danh.
Nhưng hắn còn chưa đi, thì đã thấy Nhan Chu Tuế đang quần quật bế theo một đứa nhỏ khác, trên tay nó cầm hai bộ quần áo, vừa lôi vừa lết muốn đi ra cùng.
Nhan Chu Tuế rất nhỏ, chỉ tầm khoảng 6 tuổi. Vậy mà giờ đây nó lại ôm theo một đứa bé khoảng tầm 3 tuổi trong lòng, trông vừa đáng yêu, lại vừa tội nghiệp.
Đứa bé được Nhan Chu Tuế ôm trong lòng vẫn còn đang say giấc nồng, tuy Nhan Chu Tuế còn nhỏ, nhưng nó rất chu đáo, lại còn ngoan ngoãn. Nó ôm đứa nhỏ trong lòng, cũng không hề than nặng kêu nhẹ gì, mà nó chỉ im lặng vừa lôi vừa lết muốn đi tới phía cửa. Khi nào mà đứa bé nó ôm dần tuột xuống, nó lại sốc bé lên để điều chỉnh lại tư thế cho ẻm.
Hứa Lan Chu nhìn nó, hắn vừa thương, lại vừa buồn cười.
Và hắn cười thật, hắn cười lên một cái liền thu hút được sự chú ý của mấy đứa nhỏ. Bọn nhỏ thấy hắn cười thì đều ngây ngốc đứng nhìn, trong số đó có một bé gái tóc đỏ cũng tầm cỡ Nhan Chu Tuế, con bé rất nhí nhảnh mà phất hai tay lên múa loạn, nó luôn miệng khen hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn trong trẻo.
"Anh Thời đẹp quá! đẹp quá! đẹp quá!" Vừa khen cô bé vừa vỗ tay bẹp bẹp, trông con bé rất láu cá, nhưng cũng rất đáng yêu.
Nhan Chu Tuế ôm đứa bé trong lòng, nó bất lực nói với cô bé có mái tóc đỏ ấy.
"Tiểu Ngư, không được nhảy trên giường."
Trương Nan Ngư cười hì hì, để lộ cái má tròn xoe hồng hào, khiến nội tâm người nhìn trực tiếp ngã khụy.
"Tiểu Ngư không nhảy nữa ạ!"
Hứa Lan Chu buồn cười nhìn mấy đứa nhỏ, hắn nhanh chân đi lại, xoa đầu hai đứa. Tay kia cũng thuận tiện bế đứa bé đang nằm trong lòng Nhan Chu Tuế lên, ôm nó vào lòng mình.
Thể lực hắn rất tốt, từ lâu đã vượt qua thể lực của một con người bình thường.
Chỉ số thể lực của hắn lên đến tận 180/200. Tức là, hắn có thể vác theo hai bao đá nặng gần 150kg trên vai mà chạy bộ không hề hấn gì.
Để có được cái thể lực trâu bò này, hắn đã phải trả giá đắt lắm! Chỉ Nam ngày nào cũng lôi kéo hắn luyện tập, không cho hắn nghỉ ngày nào cả, thế nên độ trâu bò của hắn một phần cũng là do Chỉ Nam huấn luyện mà thành.
Nhưng thể lực của hắn chỉ có thể so sánh với người bình thường, còn thể lực của Chỉ Nam, chỉ số của cậu ấy có khi đã lên gần đến 400/1000. Chỉ số của Chỉ Nam chính là thuộc dạng so sánh chuyên biệt.
Chỉ số của Chỉ Nam chuyên về thể lực và sức bền do cậu ấy luyện tập quá độ mà thành, nhưng tinh thần lực của cậu ta chỉ được đánh giá ở cấp S+.
Còn tinh thần lực của Hứa Lan Chu chính là cấp SSS.
Hứa Lan Chu là hacker số một Tinh Tế, thế nhưng hắn đã lựa chọn sống ẩn dật. Vì vậy, đối với những quy tắc hà khắc của Tinh Tế, chúng đều không ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu.
Nếu so sánh thể lực của hắn với Chỉ Nam, thì thể lực của hắn chỉ ở năm mức trung bình.
Nhưng như vậy cũng đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần.
Nhưng mà có nhiều lúc Hứa Lan Chu không thể hiểu được. Rằng vì sao hắn mạnh như vậy, nhưng lại không thể giãy ra khỏi vòng tay của vợ hắn.
Chuyện này đáng để hắn suy ngẫm...
Hứa Lan Chu ôm đứa bé ở trong lòng, hắn nhìn xuống bảng tên của bé con.
"Tư Vĩnh Niên."
Lại là một đứa trẻ đáng yêu.
Nhìn mái tóc vàng óng này của đứa nhỏ, Hứa Lan Chu lại nhớ về người vợ xinh đẹp của hắn ở thế giới trước.
Paraxial Ên chính là một thiên sứ chính hiệu, y rất đẹp, và y biết rằng y đẹp. Vì vậy nên y đã nhiều lần dùng cái nhan sắc ấy để quyến rũ hắn.
Ài, chết tiệt! En đúng là thâm hiểm, vì y biết rõ là hắn sẽ siu lòng ngay mà!
Hứa Lan Chu ôm Tư Vĩnh Niên bằng một tay, tay còn lại cầm theo bộ đồ của hắn.
Hứa Lan Chu đi về hướng ra vào, hắn vỗ vào thành cửa, nhỏ nhẹ nói với mấy đứa nhỏ.
"Nhanh chân lên nào mấy đứa, ra đứng xếp hàng mau!"
"Vâng ạ!!"
"Dạ anh!"
"Em tới đây hì hì~"
Hứa Lan Chu đếm từng đứa, đến khi chúng ra đủ, hắn mới khép cánh cửa lại.
Khung cảnh bên ngoài lại khác biệt hoàn toàn so với những gì hắn nghĩ.
Cô nhi viện này được xây theo kiểu bo tròn tạo nên một kiến trúc độc lạ. Bên trong phòng thì được lát bằng đá cẩm thạch còn bên ngoài lại lắp bằng kính chống đạn xuyên thấu có thể nhìn rõ tất cả ở cả bên trong.
Hứa Lan Chu nhìn những bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống bên ngoài mặt kính, hắn thấy hy vọng sống của mình như sắp bị vụt tắt.
Bên ngoài chỉ có mỗi tuyết! Ngoài tuyết thì cũng chỉ thấy tuyết, một mảnh trắng xóa, không có gì cả.
Hắn làm sao có thể thoát ra khỏi nơi này đây? Bằng cách nào chứ!? Bên ngoài chỉ toàn là tuyết, chẳng biết là độ dày của tuyết là khoảng bao nhiêu cm nữa.
Rốt cuộc Thương Trình đã chạy trốn khỏi nơi này bằng cách nào vậy? Hắn bắt đầu cảm thấy tò mò rồi.
Hứa Lan Chu ôm Tư Vĩnh Niên, hắn dịu dàng vỗ về đứa bé ấy. Heo nhỏ này không chịu dậy, ngủ từ nãy đến bây giờ rồi nhưng vẫn còn rất say, bị truyền từ tay Nhan Chu Tuế qua tay hắn cũng không chịu tỉnh, đúng là heo nhỏ mà.
Hứa Lan Chu cùng bọn nhỏ đã sếp thành một hàng dài, hắn nhìn qua bên phòng của mấy đứa nhỏ khác.
Mấy đứa nhỏ bên bển cũng đang lục tục xếp thành hàng, đứa nào đứa nấy cũng đều là một dạng ngốc manh, riêng chỉ duy nhất một đứa là rất khác.
Thương Trình không dễ thương như mấy đứa trẻ bên cạnh, mà y lại mang theo nét đẹp như một con phượng hoàng rực lửa. Y lộng lẫy, lại ngạo kiều, hơn cả thế nữa, chính là đôi mắt của y rất đẹp, đôi mắt ấy giống như giọt sương hình thành thành một viên ngọc quý. Nó hoa lệ, lộng lẫy chẳng khác nào là một viên Aquamarine. Một viên ngọc trong vắt lại thanh thuần.
Hứa Lan Chu nhìn Thương Trình không chớp mắt lấy một cái, hắn không thể tin được con người này đang ấp ủ một sự trả thù mãnh liệt ở sâu trong lòng. Trông y cũng đâu giống một người sẽ làm như cốt truyện mà 1314 kể đâu nhỉ?
Cảm nhận thấy ai đó đang nhìn mình, Thương Trình bất ngờ ngoảnh đầu nhìn lại.
Vô tình Thương Trình và Hứa Lan Chu đã chạm mắt.
Hai mắt đã đối nhau, Hứa Lan Chu cũng không tỏ ra ngại ngần gì, hắn cúi xuống điều chỉnh lại tư thế cho Tư Vĩnh Niên, song lại ngắng đầu lên trực tiếp cười với Thương Trình một cái, khiến cho trái tim đang bình ổn của y nháy mắt liền rung động kịch liệt. Đại não còn chưa lưu thông gì thì trái tim đã nhảy lên không ngừng.
Cảm giác này thật quen thuộc, giống như y đã quen biết người này từ rất lâu rồi.
Tui phải ôn thi,nên nay tui up 2 chương luôn :))) để mấy bà đọc cho đã=))))
Không hổ là vợ hắn, so với những thế giới khác thì cũng không kém cạnh là bao.
Tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là đều chết cực kì thảm!
Kỳ Bạch Nhiên thì phát điên rồi tự sát, Lý Thừa Viêm thì bị chặt đầu treo trước tường thành, Paraxial Èn thị bị chính tay nam chính giết chết, Thương Trình lại chết cháy trong căn nhà của chính mình!
Sao tên nào tên nấy, đều chết thê thảm như vậy chứ!
Hứa Lan Chu bất lực đến đau đầu, hắn xoa xoa mi tâm, muốn giữ bản thân mình bình tĩnh lại chút.
1314 vẫn cầm tư liệu, nó đọc thêm vài lần, phát hiện có một chỗ rất thú vị, nó liền quay sang nói với hắn.
[Kí chủ à, ở thế giới này Thương Trình là đứa trẻ duy nhất trốn thoát thành công được đó nha! ]
(Rất lợi hại. ]
Hứa Lan Chu chỉ "ừm" một tiếng với nó, rồi rất tự nhiên nằm xuống, đắp chăn kín đầu.
Trời tối thui, đã thế còn rất lạnh, Hứa Lan Chu bây giờ đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ, nên không thể nào kiềm chế được cơn buồn ngủ của chính mình. Hắn nằm xuống, lười biếng chỉnh lại tư thế ngủ cho thoải mái.
Cứ ngủ trước đi, ngày mai dậy rồi sẽ đi kiếm Thương Trình. Còn bây giờ thì hắn buồn ngủ quá...
Tạm thời có thể xác định nơi này khá an toàn. Bởi vì những đứa trẻ ở đây chưa đạt tiêu chuẩn cho việc hiến tế, vì vậy chúng vẫn sẽ được nuôi dưỡng.
[ Kí chủ à, Thẩm Tri Thời vì thấy Thương Trình trốn được nên mới trốn theo đó, nhưng lại không thành công, ngày mai ngài hãy đi tìm y rồi cùng y trốn khỏi nơi này đi nhé! Tôi thấy nơi này không quá an toàn đâu. ]
( Ngài đừng ngủ mà, dậy nghe tôi nói đi! ]
1314 dùng hai tay mèo kéo chăn của hắn, nhưng nó dùng hết sức lực rồi cũng không kéo ra được, chỉ đành bất lực mà ngồi trên nệm nhìn Hứa Lan Chu đang nằm trên giường.
Hứa Lan Chu thản nhiên nói ra ngoài tấm chăn.
"Ta biết rồi, mi đừng nói nữa."
Trốn ra khỏi nơi này là chuyện đương nhiên rồi, nhưng hắn còn muốn chơi cái đám yêu quái, yêu tinh, nhền nhện ở nơi này một vố lớn hơn cơ!
Hắn sẽ giải thoát hết cho toàn bộ những đứa trẻ bị lừa gạt đến nơi này, sau đó sẽ đưa theo những đứa trẻ ấy cùng nhau bỏ chạy.
Hắn không thể bỏ lại những đứa trẻ đáng thương này được.
Hắn sẽ cứu lấy tất cả những đứa trẻ ở đây.
...
5 giờ sáng.
Hứa Lan Chu vẫn còn đang ngủ trên giường thì đột ngột bị ai đó kéo dậy.
"Anh à, anh à, anh..."
Hứa Lan Chu bị lay tỉnh, hắn mở mắt, nhìn người đang lay mình. Vừa thức dậy thôi mà đã náo nhiệt như thế rồi, làm hắn tưởng đâu hắn sắp được đi du lịch.
Đứa trẻ kêu Hứa Lan Chu dậy thấy hắn đã thức giấc, nó liền mỉm cười ngọt ngào với hắn, âm mũi còn phát ta tiếng hì hì, làm Hứa Lan Chu vừa nhìn đã siu lòng.
Đáng yêu quá!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh ơi, dậy đi điểm danh ạ!" Hứa Lan Chu nhìn xuống bản tên trước túi áo nó, nhớ kĩ cái tên 'Nhan Chu Tuế' rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm."
Nhan Chu Tuế thấy Hứa Lan Chu gật đầu rồi, nên nó liền đi đến chỗ những đứa trẻ khác, tiếp tục gọi những đứa trẻ ấy dậy.
Hứa Lan Chu nhanh chóng bước xuống giường, hắn nhìn lại toàn bộ xung quanh căn phòng một lần nữa. Tối qua quá mờ, hắn không thể nhìn rõ được, bây giờ trời đã sáng, hắn nhìn căn phòng này một vòng mà không khỏi thất vọng.
Tệ thật, tuy căn phòng có sáng hơn đôi chút, nhưng cũng không thể cứu vớt được cái gì. Căn phòng này vẫn âm u đến quỷ dị, nhưng nhờ có sự tồn tại của những sinh linh nhỏ bé bên trong căn phòng, nên hắn cảm thấy cũng không tệ mấy. Sự xuất hiện của những đứa nhỏ ở đây khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Hứa Lan Chu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm lấy đồ của mình, hắn cầm lấy bộ quần áo trên tay, tính đi ra bên ngoài để điểm danh.
Nhưng hắn còn chưa đi, thì đã thấy Nhan Chu Tuế đang quần quật bế theo một đứa nhỏ khác, trên tay nó cầm hai bộ quần áo, vừa lôi vừa lết muốn đi ra cùng.
Nhan Chu Tuế rất nhỏ, chỉ tầm khoảng 6 tuổi. Vậy mà giờ đây nó lại ôm theo một đứa bé khoảng tầm 3 tuổi trong lòng, trông vừa đáng yêu, lại vừa tội nghiệp.
Đứa bé được Nhan Chu Tuế ôm trong lòng vẫn còn đang say giấc nồng, tuy Nhan Chu Tuế còn nhỏ, nhưng nó rất chu đáo, lại còn ngoan ngoãn. Nó ôm đứa nhỏ trong lòng, cũng không hề than nặng kêu nhẹ gì, mà nó chỉ im lặng vừa lôi vừa lết muốn đi tới phía cửa. Khi nào mà đứa bé nó ôm dần tuột xuống, nó lại sốc bé lên để điều chỉnh lại tư thế cho ẻm.
Hứa Lan Chu nhìn nó, hắn vừa thương, lại vừa buồn cười.
Và hắn cười thật, hắn cười lên một cái liền thu hút được sự chú ý của mấy đứa nhỏ. Bọn nhỏ thấy hắn cười thì đều ngây ngốc đứng nhìn, trong số đó có một bé gái tóc đỏ cũng tầm cỡ Nhan Chu Tuế, con bé rất nhí nhảnh mà phất hai tay lên múa loạn, nó luôn miệng khen hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn trong trẻo.
"Anh Thời đẹp quá! đẹp quá! đẹp quá!" Vừa khen cô bé vừa vỗ tay bẹp bẹp, trông con bé rất láu cá, nhưng cũng rất đáng yêu.
Nhan Chu Tuế ôm đứa bé trong lòng, nó bất lực nói với cô bé có mái tóc đỏ ấy.
"Tiểu Ngư, không được nhảy trên giường."
Trương Nan Ngư cười hì hì, để lộ cái má tròn xoe hồng hào, khiến nội tâm người nhìn trực tiếp ngã khụy.
"Tiểu Ngư không nhảy nữa ạ!"
Hứa Lan Chu buồn cười nhìn mấy đứa nhỏ, hắn nhanh chân đi lại, xoa đầu hai đứa. Tay kia cũng thuận tiện bế đứa bé đang nằm trong lòng Nhan Chu Tuế lên, ôm nó vào lòng mình.
Thể lực hắn rất tốt, từ lâu đã vượt qua thể lực của một con người bình thường.
Chỉ số thể lực của hắn lên đến tận 180/200. Tức là, hắn có thể vác theo hai bao đá nặng gần 150kg trên vai mà chạy bộ không hề hấn gì.
Để có được cái thể lực trâu bò này, hắn đã phải trả giá đắt lắm! Chỉ Nam ngày nào cũng lôi kéo hắn luyện tập, không cho hắn nghỉ ngày nào cả, thế nên độ trâu bò của hắn một phần cũng là do Chỉ Nam huấn luyện mà thành.
Nhưng thể lực của hắn chỉ có thể so sánh với người bình thường, còn thể lực của Chỉ Nam, chỉ số của cậu ấy có khi đã lên gần đến 400/1000. Chỉ số của Chỉ Nam chính là thuộc dạng so sánh chuyên biệt.
Chỉ số của Chỉ Nam chuyên về thể lực và sức bền do cậu ấy luyện tập quá độ mà thành, nhưng tinh thần lực của cậu ta chỉ được đánh giá ở cấp S+.
Còn tinh thần lực của Hứa Lan Chu chính là cấp SSS.
Hứa Lan Chu là hacker số một Tinh Tế, thế nhưng hắn đã lựa chọn sống ẩn dật. Vì vậy, đối với những quy tắc hà khắc của Tinh Tế, chúng đều không ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu.
Nếu so sánh thể lực của hắn với Chỉ Nam, thì thể lực của hắn chỉ ở năm mức trung bình.
Nhưng như vậy cũng đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều lần.
Nhưng mà có nhiều lúc Hứa Lan Chu không thể hiểu được. Rằng vì sao hắn mạnh như vậy, nhưng lại không thể giãy ra khỏi vòng tay của vợ hắn.
Chuyện này đáng để hắn suy ngẫm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Lan Chu ôm đứa bé ở trong lòng, hắn nhìn xuống bảng tên của bé con.
"Tư Vĩnh Niên."
Lại là một đứa trẻ đáng yêu.
Nhìn mái tóc vàng óng này của đứa nhỏ, Hứa Lan Chu lại nhớ về người vợ xinh đẹp của hắn ở thế giới trước.
Paraxial Ên chính là một thiên sứ chính hiệu, y rất đẹp, và y biết rằng y đẹp. Vì vậy nên y đã nhiều lần dùng cái nhan sắc ấy để quyến rũ hắn.
Ài, chết tiệt! En đúng là thâm hiểm, vì y biết rõ là hắn sẽ siu lòng ngay mà!
Hứa Lan Chu ôm Tư Vĩnh Niên bằng một tay, tay còn lại cầm theo bộ đồ của hắn.
Hứa Lan Chu đi về hướng ra vào, hắn vỗ vào thành cửa, nhỏ nhẹ nói với mấy đứa nhỏ.
"Nhanh chân lên nào mấy đứa, ra đứng xếp hàng mau!"
"Vâng ạ!!"
"Dạ anh!"
"Em tới đây hì hì~"
Hứa Lan Chu đếm từng đứa, đến khi chúng ra đủ, hắn mới khép cánh cửa lại.
Khung cảnh bên ngoài lại khác biệt hoàn toàn so với những gì hắn nghĩ.
Cô nhi viện này được xây theo kiểu bo tròn tạo nên một kiến trúc độc lạ. Bên trong phòng thì được lát bằng đá cẩm thạch còn bên ngoài lại lắp bằng kính chống đạn xuyên thấu có thể nhìn rõ tất cả ở cả bên trong.
Hứa Lan Chu nhìn những bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống bên ngoài mặt kính, hắn thấy hy vọng sống của mình như sắp bị vụt tắt.
Bên ngoài chỉ có mỗi tuyết! Ngoài tuyết thì cũng chỉ thấy tuyết, một mảnh trắng xóa, không có gì cả.
Hắn làm sao có thể thoát ra khỏi nơi này đây? Bằng cách nào chứ!? Bên ngoài chỉ toàn là tuyết, chẳng biết là độ dày của tuyết là khoảng bao nhiêu cm nữa.
Rốt cuộc Thương Trình đã chạy trốn khỏi nơi này bằng cách nào vậy? Hắn bắt đầu cảm thấy tò mò rồi.
Hứa Lan Chu ôm Tư Vĩnh Niên, hắn dịu dàng vỗ về đứa bé ấy. Heo nhỏ này không chịu dậy, ngủ từ nãy đến bây giờ rồi nhưng vẫn còn rất say, bị truyền từ tay Nhan Chu Tuế qua tay hắn cũng không chịu tỉnh, đúng là heo nhỏ mà.
Hứa Lan Chu cùng bọn nhỏ đã sếp thành một hàng dài, hắn nhìn qua bên phòng của mấy đứa nhỏ khác.
Mấy đứa nhỏ bên bển cũng đang lục tục xếp thành hàng, đứa nào đứa nấy cũng đều là một dạng ngốc manh, riêng chỉ duy nhất một đứa là rất khác.
Thương Trình không dễ thương như mấy đứa trẻ bên cạnh, mà y lại mang theo nét đẹp như một con phượng hoàng rực lửa. Y lộng lẫy, lại ngạo kiều, hơn cả thế nữa, chính là đôi mắt của y rất đẹp, đôi mắt ấy giống như giọt sương hình thành thành một viên ngọc quý. Nó hoa lệ, lộng lẫy chẳng khác nào là một viên Aquamarine. Một viên ngọc trong vắt lại thanh thuần.
Hứa Lan Chu nhìn Thương Trình không chớp mắt lấy một cái, hắn không thể tin được con người này đang ấp ủ một sự trả thù mãnh liệt ở sâu trong lòng. Trông y cũng đâu giống một người sẽ làm như cốt truyện mà 1314 kể đâu nhỉ?
Cảm nhận thấy ai đó đang nhìn mình, Thương Trình bất ngờ ngoảnh đầu nhìn lại.
Vô tình Thương Trình và Hứa Lan Chu đã chạm mắt.
Hai mắt đã đối nhau, Hứa Lan Chu cũng không tỏ ra ngại ngần gì, hắn cúi xuống điều chỉnh lại tư thế cho Tư Vĩnh Niên, song lại ngắng đầu lên trực tiếp cười với Thương Trình một cái, khiến cho trái tim đang bình ổn của y nháy mắt liền rung động kịch liệt. Đại não còn chưa lưu thông gì thì trái tim đã nhảy lên không ngừng.
Cảm giác này thật quen thuộc, giống như y đã quen biết người này từ rất lâu rồi.
Tui phải ôn thi,nên nay tui up 2 chương luôn :))) để mấy bà đọc cho đã=))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro