Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Một Trăm Lẻ Một...
2024-09-10 06:55:39
Thương Trình thấy hai người nói chuyện rôm rã, y cũng không muốn cắt ngang, nên chỉ im lặng ngắm nhìn.
Ánh sáng của đèn chiếu lên sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, nét non trẻ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cơ hồ biến mất, chỉ còn lại vẻ đẹp kinh động lòng người.
Thương Trình không kìm nén nổi nhịp tim dồn dập, y ngẩng đầu nhìn người nợ rất lâu.
Bên ngoài tỏ ra lạnh lùng bình thản, bên trong lại không ngừng mạnh mẽ gọi tên người này.
Y làm sao vậy? Liệu có phải đã trúng tà rồi không?
Nhìn từng cử chỉ, hành động của người nọ, bất giác đều khiến tim y đập mạnh. Ngay cả khi bị bác cả đẩy vào nơi này, y cũng không điên cuồng đến thế. Vậy mà nhìn xem, mỗi khi thấy người nọ cười lên một chút, bờ mi khẽ lung lay một chút, trái tim của y sẽ điên cuồng nhảy lên, linh hồn y cũng vậy, mạnh mẽ run rẩy, kích thích đến từng tế bào. Y có thế kìm chế, nhưng chăng biết sẽ kìm chế được trong bao lâu nữa. (1
Thật muốn...khảm thiếu niên ấy vào sâu trong linh hồn mình, để cậu ấy chỉ nhìn mỗi mình mình.
Đáy mắt Thương Trình bất giác lộ ra tia hung quang, hiển nhiên những điều mà y nghĩ đều chính là chuyện mà y muốn làm thật. Thương Trình giống hắn, đều là những kẻ điên có tính chiếm hữu cực kì cao. Nếu để y đứng cùng bọn nhóc loi choi ở nơi này thì quả thực không cùng đẳng cấp. Bởi vì, Thương Trình không giống với những đứa trẻ khác. Khi vừa tiến vào cô nhi viện, y đã lập tức nhận ra ngay sự khác biệt ở nơi này với những cô nhi viện kia.
Lũ quỷ có thể qua mặt được những đứa trẻ ngây thơ khác, nhưng không thể qua mặt nổi Thương Trình. Ngay khoảnh khắc đầu tiên được "chào đón", thứ ra tiếp đón y chính là một con quỷ đầu dê đi bằng hai chân. Miệng nó chảy ra hàng nước bọt tanh tưởi, thoang thoảng lại có mùi rỉ sét của máu. Vậy thì sao có thể qua mặt được
Thương Trình chứ. Đã thế, ánh mắt của nó khi nhìn Thương Trình tựa như đang nhìn một món hàng hóa được rao bán. Vừa thơm ngon, lại bổ dưỡng, khiến nó cảm thấy thèm thuồng.
Con ngươi của con quỷ đảo ngang rồi đảo dọc, thay đổi liên tục không cố định, nhưng Thương Trình vẫn cảm nhận được ánh mắt của nó khi nhìn mình chính là đang coi y như một con lợn. Lúc đó Thương Trình đã biết rồi, chỉ cần con lợn được vỗ béo xong, thì nơi cuối cùng nó được đưa đến...
Chính là lò mố.
Thương Trình biết rõ, nhưng y lại không cảm thấy sợ hãi.
Trái tim y lúc đó chỉ cảm thấy trống rỗng. Bị đẩy vào nơi kinh hoàng này, bị bác cả đẩy vào đây, đừng nói đến sợ hãi, chút ấm áp còn xót lại tại đêm đó đều đã tan biến vào hư không hết rồi, y chẳng muốn làm người tốt nữa.
Ngay trong chính căn nhà của mình, Thương Trình lại bị đối xử không khác gì một con chó!
Họ xem y là? Họ xem nơi ấy là gì?
Căn nhà đó, cái ghế đó, cái giường đó,... Tất cả đều là của y, nó đứng tên của y, đều là đồ của y!
Khốn khiếp!
Thương Trình gục mặt xuống bàn, y nhớ lại mấy chuyện cũ, trong lòng day lên cảm xúc khó chịu. Nghĩ đến những kẻ đang nhởn nhớ sống ở ngoài kia, lục phủ ngũ tạng của y liền trở nên sôi trào, lồng ngực phập phồng lên xuống một cách dồn dập, tức giận muốn bùng nổ.
Thương Trình thở đều, cố gắng khống chế lại cảm xúc, nhưng không thể được. Có một loại cảm xúc tiêu cực đến cực điểm, nó đang bắt đầu đâm chồi, trỗi dậy muốn xâm chiếm lấy lý trí của y.
Cảm xúc đó cứ lấn chiếm mãi, lan rộng ra khắp nơi, nhưng lại không tài nào lan tràn đến chỗ trái tim của Thương Trình được.
Xen kẽ trong luồng cảm xúc tiêu cực ấy, trong tim Thương Trình vẫn chừa lại một mảnh sáng trong. Nơi đó chứa cái tên của một người, in đậm vào sâu trong linh thức, không thể dứt ra bởi chấp niệm.
Hứa Lan Chu, người này đã định rồi, là người định mệnh mà y không thể chối bày được.
Một ánh nhìn của thiếu niên ấy thôi mà đã có thể khiến cho linh hồn của một kẻ như y kịch liệt run rẩy, ngay khoảnh khắc lần đầu chạm mắt nhau đó, trái tim y đã điên cuồng đập loạn, lúc đó y đã biết rồi. Y muốn người này, muốn dành điều tốt đẹp nhất cho cậu ấy.
Khổ nỗi, nơi này bề mặt quá sạch sẽ nhưng bên trong lại mục nát cùng cực, chẳng có lấy một nơi sạch sẽ cho thiếu niên của y.
Cái gì bẩn cũng được, ngay cả nhân cách bẩn cũng được, chỉ xin trong tim chừa lại một khoảng trống sạch sẽ, để làm nơi an ngụ cho thiếu niên kia. Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên ấy, cảm giác mà cậu ấy mang rất khác biệt, dường như người này không có nơi nào để trở về, có lẽ vì thế nên mới kéo lên một chút thương xót từ trái tim y.
Nếu như người nọ không có nơi để trở về, vậy y sẽ cho cậu ấy một nơi, có thể yên tâm mà ngụ lại.
Ít ra trong tim y, thiếu niên ấy cũng sẽ không bị vấy bẩn.
Nhưng mà... mảnh sáng trong đó lại sắp bị chính y đập vỡ rồi. Từng dòng cảm xúc tiêu cực lan tràn trong tâm trí của Thương Trình, nó hóa thành từng sợi tơ mảnh, muốn đâm thủng tuyến phòng ngự cuối cùng trong trái tim của y, muốn vấy bấn thiếu niên đang trú ngụ trong nơi ấy.
Không thể được, y không cho phép!
Âm thanh hệ thống bất thình lình vang lên, tiếng còi báo động kêu lên in ỏi, bảng màu hệ thống cũng đổi sang tín hiệu đỏ, thông báo nhiệm vụ lần này khẩn cấp vô cùng.
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Ngăn cản Thương Trình hắc hoá. )
( Thời gian: 10 phút. ]
[ Hệ thống bắt đầu đếm ngược. ]
Hứa Lan Chu đang nói chuyện với Chỉ Nam rất vui vẻ thì ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn lại. Hắn hoang mang tột độ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình.
Làm sao vậy, sao tự nhiên lại hắc hóa!!??
"Thương Trình."
Hứa Lan Chu dịu dàng kêu thiếu niên đang gục mặt xuống bàn ấy, hắn đưa tay, lay nhẹ người Thương Trình.
Nhận thấy bờ vai gầy guộc của thiếu niên run lên nhè nhẹ, hắn đột nhiên thấy xót xa vô cùng. Thương Trình rốt cuộc làm sao vậy, hắn chỉ vừa quay đi vài phút, sao lại xuất hiện dấu hiệu hắc hóa chứ?
"Cậu ta bị gì vậy?" Chỉ Nam nhìn đến Thương Trình, thấy cơ thể y run lên, cậu khó hiểu hỏi.
Hứa Lan Chu khoát tay tỏ ý không có gì, hắn lo lắng kéo góc áo Thương Trình, để y chú ý đến hắn. Hứa Lan Chu lại dịu dàng gọi.
"Thương Trình, có nghe thấy tôi không?"
Lúc này Thương Trình mới chịu ngẩng đầu lên nhìn người đang gọi mình, con ngươi mờ đục của y dần lóe lên chút ánh sáng, y gọi khẽ.
"Lan Chu à..."
"Lan Chu ở đây." Hứa Lan Chu nhẹ giọng đáp lại thiếu niên ấy.
"Đừng bỏ rơi tôi nhé..." Thương Trình nắm lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng thều thào. Y áp mặt vào cánh tay của Hứa Lan Chu, giống như một con thú nhỏ sắp bị vứt bỏ mà van xin người trước mặt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hứa Lan Chu lại mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Paraxial En trên người
Thương Trình. Con ngươi hắn vô thức co rụt, nhưng rất nhanh đã định thần lại.
"Sẽ không." Hứa Lan Chu đáp lại lời y một cách chắc nịch. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Thương Trình, tuyệt đối sẽ không. Đối với Hứa Lan Chu mà nói, Thương Trình còn quý hơn mạng của hắn, chính vì vậy làm sao hắn có thể bỏ rơi Thương Trình được.
Bảng đèn của hệ thống từ màu đỏ chậm rãi chuyển về màu xanh, cho đến khi nó xanh hoàn toàn, báo hiệu rằng
Thương Trình đã trở lại trạng thái bình thường, thì lúc đó hệ thống mới phát thông báo rằng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
(Nhiệm vụ chính tuyến: Ngăn cản Thương Trình hắc hóa. ]
( Nhiệm vụ hoàn thành. ]
( Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ được giao. ]
Hứa Lan Chu nhìn bảng đèn hệ thống mà thở phào nhẹ nhõm, trở về trạng thái bình thường là tốt rồi, bằng không thì hắn cũng không biết làm như nào mới phải.
Âm thanh của hệ thống vừa thông báo xong thì liền trở về trạng thái im lặng, trong phòng học rộng rãi đang xì xào nói chuyện to nhỏ bỗng nhiên cũng trở nên im ắng.
Một nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy căn phòng...
Nhận thấy sự khác lạ của mấy đứa nhỏ, Hứa Lan Chu và Chỉ Nam lập tức trở nên cảnh giác. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tiếp xúc với thế giới này, nên vẫn có vài chuyện hắn vẫn chưa hiểu rõ, hắn cần có thêm thời gian để phải quan sát thêm nữa. Chính vì thế nên khi cả lớp bỗng dưng trở nên im lặng như vậy, hắn đã ngay lập tức liền rơi vào trạng thái phòng thủ. Không phải tự nhiên mà hắn trở nên như thế, mà bởi vì do linh cảm của hắn mách bảo, có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến gần.
Hứa Lan Chu lặng im như một con thú săn mồi quan sát toàn cảnh xung quanh. Hắn nghe thấy tiếng chân nặng nề của một thứ gì đó đang đi đến, cứ rầm một tiếng, bàn học của hắn liền run lên nhè nhẹ. Kéo theo đó là một mùi thôi thối tanh tưởi giống như mùi của cá biển mặn bị phân hủy, tanh đến buồn nôn, chỉ cần hít phải một ngụm mùi ấy thôi thì nội tạng sẽ quăn quại.
Có thứ gì đó đang đến gần phòng học, cái mùi kinh tởm ấy cũng ngày càng trở nên nồng nặc. Chỉ Nam và Hứa Lan Chu đều đồng loạt nhăn mặt chề môi. Thối, thối chết đi được!
Nhưng khi cả hai nhìn xuống mấy đứa trẻ bàn dưới, Hứa Lan Chu đã không khỏi ngạc nhiên khi bọn trẻ vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Ngay cả Thương Trình cũng vậy, y tựa như không thể ngửi thấy cái mùi kinh khủng ấy.
Chỉ Nam ra kí hiệu bằng mắt, cậu ta nháy hai cái, Hứa Lan Chu liền hiểu ý mà lẳng lặng gật đầu.
Ý Chỉ Nam chính là mau kêu Thương Trình dậy đi, nếu không để thứ đó đi vào rồi thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra đó. Đến lúc đó thì kể cả có kêu cậu ta ra trận thì cũng không thể nào vớt nổi y đâu.
Ánh sáng của đèn chiếu lên sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, nét non trẻ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy cơ hồ biến mất, chỉ còn lại vẻ đẹp kinh động lòng người.
Thương Trình không kìm nén nổi nhịp tim dồn dập, y ngẩng đầu nhìn người nợ rất lâu.
Bên ngoài tỏ ra lạnh lùng bình thản, bên trong lại không ngừng mạnh mẽ gọi tên người này.
Y làm sao vậy? Liệu có phải đã trúng tà rồi không?
Nhìn từng cử chỉ, hành động của người nọ, bất giác đều khiến tim y đập mạnh. Ngay cả khi bị bác cả đẩy vào nơi này, y cũng không điên cuồng đến thế. Vậy mà nhìn xem, mỗi khi thấy người nọ cười lên một chút, bờ mi khẽ lung lay một chút, trái tim của y sẽ điên cuồng nhảy lên, linh hồn y cũng vậy, mạnh mẽ run rẩy, kích thích đến từng tế bào. Y có thế kìm chế, nhưng chăng biết sẽ kìm chế được trong bao lâu nữa. (1
Thật muốn...khảm thiếu niên ấy vào sâu trong linh hồn mình, để cậu ấy chỉ nhìn mỗi mình mình.
Đáy mắt Thương Trình bất giác lộ ra tia hung quang, hiển nhiên những điều mà y nghĩ đều chính là chuyện mà y muốn làm thật. Thương Trình giống hắn, đều là những kẻ điên có tính chiếm hữu cực kì cao. Nếu để y đứng cùng bọn nhóc loi choi ở nơi này thì quả thực không cùng đẳng cấp. Bởi vì, Thương Trình không giống với những đứa trẻ khác. Khi vừa tiến vào cô nhi viện, y đã lập tức nhận ra ngay sự khác biệt ở nơi này với những cô nhi viện kia.
Lũ quỷ có thể qua mặt được những đứa trẻ ngây thơ khác, nhưng không thể qua mặt nổi Thương Trình. Ngay khoảnh khắc đầu tiên được "chào đón", thứ ra tiếp đón y chính là một con quỷ đầu dê đi bằng hai chân. Miệng nó chảy ra hàng nước bọt tanh tưởi, thoang thoảng lại có mùi rỉ sét của máu. Vậy thì sao có thể qua mặt được
Thương Trình chứ. Đã thế, ánh mắt của nó khi nhìn Thương Trình tựa như đang nhìn một món hàng hóa được rao bán. Vừa thơm ngon, lại bổ dưỡng, khiến nó cảm thấy thèm thuồng.
Con ngươi của con quỷ đảo ngang rồi đảo dọc, thay đổi liên tục không cố định, nhưng Thương Trình vẫn cảm nhận được ánh mắt của nó khi nhìn mình chính là đang coi y như một con lợn. Lúc đó Thương Trình đã biết rồi, chỉ cần con lợn được vỗ béo xong, thì nơi cuối cùng nó được đưa đến...
Chính là lò mố.
Thương Trình biết rõ, nhưng y lại không cảm thấy sợ hãi.
Trái tim y lúc đó chỉ cảm thấy trống rỗng. Bị đẩy vào nơi kinh hoàng này, bị bác cả đẩy vào đây, đừng nói đến sợ hãi, chút ấm áp còn xót lại tại đêm đó đều đã tan biến vào hư không hết rồi, y chẳng muốn làm người tốt nữa.
Ngay trong chính căn nhà của mình, Thương Trình lại bị đối xử không khác gì một con chó!
Họ xem y là? Họ xem nơi ấy là gì?
Căn nhà đó, cái ghế đó, cái giường đó,... Tất cả đều là của y, nó đứng tên của y, đều là đồ của y!
Khốn khiếp!
Thương Trình gục mặt xuống bàn, y nhớ lại mấy chuyện cũ, trong lòng day lên cảm xúc khó chịu. Nghĩ đến những kẻ đang nhởn nhớ sống ở ngoài kia, lục phủ ngũ tạng của y liền trở nên sôi trào, lồng ngực phập phồng lên xuống một cách dồn dập, tức giận muốn bùng nổ.
Thương Trình thở đều, cố gắng khống chế lại cảm xúc, nhưng không thể được. Có một loại cảm xúc tiêu cực đến cực điểm, nó đang bắt đầu đâm chồi, trỗi dậy muốn xâm chiếm lấy lý trí của y.
Cảm xúc đó cứ lấn chiếm mãi, lan rộng ra khắp nơi, nhưng lại không tài nào lan tràn đến chỗ trái tim của Thương Trình được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xen kẽ trong luồng cảm xúc tiêu cực ấy, trong tim Thương Trình vẫn chừa lại một mảnh sáng trong. Nơi đó chứa cái tên của một người, in đậm vào sâu trong linh thức, không thể dứt ra bởi chấp niệm.
Hứa Lan Chu, người này đã định rồi, là người định mệnh mà y không thể chối bày được.
Một ánh nhìn của thiếu niên ấy thôi mà đã có thể khiến cho linh hồn của một kẻ như y kịch liệt run rẩy, ngay khoảnh khắc lần đầu chạm mắt nhau đó, trái tim y đã điên cuồng đập loạn, lúc đó y đã biết rồi. Y muốn người này, muốn dành điều tốt đẹp nhất cho cậu ấy.
Khổ nỗi, nơi này bề mặt quá sạch sẽ nhưng bên trong lại mục nát cùng cực, chẳng có lấy một nơi sạch sẽ cho thiếu niên của y.
Cái gì bẩn cũng được, ngay cả nhân cách bẩn cũng được, chỉ xin trong tim chừa lại một khoảng trống sạch sẽ, để làm nơi an ngụ cho thiếu niên kia. Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên ấy, cảm giác mà cậu ấy mang rất khác biệt, dường như người này không có nơi nào để trở về, có lẽ vì thế nên mới kéo lên một chút thương xót từ trái tim y.
Nếu như người nọ không có nơi để trở về, vậy y sẽ cho cậu ấy một nơi, có thể yên tâm mà ngụ lại.
Ít ra trong tim y, thiếu niên ấy cũng sẽ không bị vấy bẩn.
Nhưng mà... mảnh sáng trong đó lại sắp bị chính y đập vỡ rồi. Từng dòng cảm xúc tiêu cực lan tràn trong tâm trí của Thương Trình, nó hóa thành từng sợi tơ mảnh, muốn đâm thủng tuyến phòng ngự cuối cùng trong trái tim của y, muốn vấy bấn thiếu niên đang trú ngụ trong nơi ấy.
Không thể được, y không cho phép!
Âm thanh hệ thống bất thình lình vang lên, tiếng còi báo động kêu lên in ỏi, bảng màu hệ thống cũng đổi sang tín hiệu đỏ, thông báo nhiệm vụ lần này khẩn cấp vô cùng.
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Ngăn cản Thương Trình hắc hoá. )
( Thời gian: 10 phút. ]
[ Hệ thống bắt đầu đếm ngược. ]
Hứa Lan Chu đang nói chuyện với Chỉ Nam rất vui vẻ thì ngay lập tức ngoảnh đầu nhìn lại. Hắn hoang mang tột độ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình.
Làm sao vậy, sao tự nhiên lại hắc hóa!!??
"Thương Trình."
Hứa Lan Chu dịu dàng kêu thiếu niên đang gục mặt xuống bàn ấy, hắn đưa tay, lay nhẹ người Thương Trình.
Nhận thấy bờ vai gầy guộc của thiếu niên run lên nhè nhẹ, hắn đột nhiên thấy xót xa vô cùng. Thương Trình rốt cuộc làm sao vậy, hắn chỉ vừa quay đi vài phút, sao lại xuất hiện dấu hiệu hắc hóa chứ?
"Cậu ta bị gì vậy?" Chỉ Nam nhìn đến Thương Trình, thấy cơ thể y run lên, cậu khó hiểu hỏi.
Hứa Lan Chu khoát tay tỏ ý không có gì, hắn lo lắng kéo góc áo Thương Trình, để y chú ý đến hắn. Hứa Lan Chu lại dịu dàng gọi.
"Thương Trình, có nghe thấy tôi không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Thương Trình mới chịu ngẩng đầu lên nhìn người đang gọi mình, con ngươi mờ đục của y dần lóe lên chút ánh sáng, y gọi khẽ.
"Lan Chu à..."
"Lan Chu ở đây." Hứa Lan Chu nhẹ giọng đáp lại thiếu niên ấy.
"Đừng bỏ rơi tôi nhé..." Thương Trình nắm lấy ống tay áo của hắn, nhỏ giọng thều thào. Y áp mặt vào cánh tay của Hứa Lan Chu, giống như một con thú nhỏ sắp bị vứt bỏ mà van xin người trước mặt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hứa Lan Chu lại mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Paraxial En trên người
Thương Trình. Con ngươi hắn vô thức co rụt, nhưng rất nhanh đã định thần lại.
"Sẽ không." Hứa Lan Chu đáp lại lời y một cách chắc nịch. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Thương Trình, tuyệt đối sẽ không. Đối với Hứa Lan Chu mà nói, Thương Trình còn quý hơn mạng của hắn, chính vì vậy làm sao hắn có thể bỏ rơi Thương Trình được.
Bảng đèn của hệ thống từ màu đỏ chậm rãi chuyển về màu xanh, cho đến khi nó xanh hoàn toàn, báo hiệu rằng
Thương Trình đã trở lại trạng thái bình thường, thì lúc đó hệ thống mới phát thông báo rằng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
(Nhiệm vụ chính tuyến: Ngăn cản Thương Trình hắc hóa. ]
( Nhiệm vụ hoàn thành. ]
( Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ được giao. ]
Hứa Lan Chu nhìn bảng đèn hệ thống mà thở phào nhẹ nhõm, trở về trạng thái bình thường là tốt rồi, bằng không thì hắn cũng không biết làm như nào mới phải.
Âm thanh của hệ thống vừa thông báo xong thì liền trở về trạng thái im lặng, trong phòng học rộng rãi đang xì xào nói chuyện to nhỏ bỗng nhiên cũng trở nên im ắng.
Một nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy căn phòng...
Nhận thấy sự khác lạ của mấy đứa nhỏ, Hứa Lan Chu và Chỉ Nam lập tức trở nên cảnh giác. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tiếp xúc với thế giới này, nên vẫn có vài chuyện hắn vẫn chưa hiểu rõ, hắn cần có thêm thời gian để phải quan sát thêm nữa. Chính vì thế nên khi cả lớp bỗng dưng trở nên im lặng như vậy, hắn đã ngay lập tức liền rơi vào trạng thái phòng thủ. Không phải tự nhiên mà hắn trở nên như thế, mà bởi vì do linh cảm của hắn mách bảo, có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến gần.
Hứa Lan Chu lặng im như một con thú săn mồi quan sát toàn cảnh xung quanh. Hắn nghe thấy tiếng chân nặng nề của một thứ gì đó đang đi đến, cứ rầm một tiếng, bàn học của hắn liền run lên nhè nhẹ. Kéo theo đó là một mùi thôi thối tanh tưởi giống như mùi của cá biển mặn bị phân hủy, tanh đến buồn nôn, chỉ cần hít phải một ngụm mùi ấy thôi thì nội tạng sẽ quăn quại.
Có thứ gì đó đang đến gần phòng học, cái mùi kinh tởm ấy cũng ngày càng trở nên nồng nặc. Chỉ Nam và Hứa Lan Chu đều đồng loạt nhăn mặt chề môi. Thối, thối chết đi được!
Nhưng khi cả hai nhìn xuống mấy đứa trẻ bàn dưới, Hứa Lan Chu đã không khỏi ngạc nhiên khi bọn trẻ vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Ngay cả Thương Trình cũng vậy, y tựa như không thể ngửi thấy cái mùi kinh khủng ấy.
Chỉ Nam ra kí hiệu bằng mắt, cậu ta nháy hai cái, Hứa Lan Chu liền hiểu ý mà lẳng lặng gật đầu.
Ý Chỉ Nam chính là mau kêu Thương Trình dậy đi, nếu không để thứ đó đi vào rồi thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra đó. Đến lúc đó thì kể cả có kêu cậu ta ra trận thì cũng không thể nào vớt nổi y đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro