Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Nơi Những Tên C...
2024-09-10 06:55:39
1314 rất vui vẻ,ký chủ nhà nó cuối cùng cũng có trách nhiệm về nhiệm vụ của mình rồi!
1314 cười khoe bộ răng trắng tinh: [Paraxial En, là một thiếu niên nghèo, hiện tại Phản diện đại nhân vẫn chưa hắc hóa,chúng ta còn có thể cứu vớt được a!! ]
Hứa Lan Chu kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Anh ấy đang ở?"
[ Phía đông nam,chỗ này cách nơi đây cũng gần thôi, ký chủ đừng lo lắng,con tàu Benelly này đang tiến thẳng tới
Tesxa. ]
Thành Baxial cùng Tesxa là hai hòn đảo gần nhau nhất,đi qua mất khoảng 5,6 ngày thôi. Nguyên liệu của Benelly đủ để đến đó.
Nội tâm Hứa Lan Chu rốt cuộc cũng trở nên bình lặng. Hắn rất mong chờ để gặp được tên đó.
Không biết ở thế giới này, vợ hắn sẽ lại có hình dạng như thế nào nữa đây!! Hắn rất mong chờ a.
1314 còn tính phổ cập một chút kiến thức về thế giới này cho Hứa Lan Chu thì đột nhiên, thân tàu một lần nữa lại rung lắc kịch liệt.
Bên ngoài vang lên tiếng hét và những tiếng nói đầy vội vã.
"Kéo căng buồm! Đón gió đi về phía trước!" Maricus giữ lấy cái nón của mình,con vẹt màu xanh trên vai ông lặp lại lời ông nói: "Kéo căng buồm! Kéo căng buồm! Nhanh tay nhanh chân lên lũ ngu ngốc!"
Telliben hậm hực: "Câm mồm đi con vẹt chết tiệt! Nếu không hôm nay tao còn sống, tao nhất định đem mày làm vẹt quay." Nói rồi,gã dậm một chân lên thành thuyền,quyết đoán,dùng sức nắm chặt lấy dây kéo,kéo căng buồm thuyền rồi cột chặt.
Phía còn lại, Amanda sợ hãi đến phát run,nhưng lý trí của gã không cho phép gã chết trên mặt biển,gã cũng dùng sức,kéo căng rồi cột chặt dây buồm.
Ariche phía trên theo hướng gió mà lái thuyền tránh né những cái xúc tu khổng lồ của con quái vật. Maricus đứng một bên chỉ huy mọi người hành động,còn những người khác lại cầm vũ khí lên,nghênh đón những cái xúc tua khổng lồ đang lao tới.
Ẩm ĩ như vậy, Hứa Lan Chu cũng bước ra khỏi boong tàu. Nhìn bầu trời xám xịt rồi lại có những xúc tu khổng lồ đang cố gắng bắt lấy những thủy thủ,vẻ mặt hắn trầm ngâm.
Trong cơn gió bão,Maricus dùng kiếm đỡ lấy một đòn thục mạnh của cái xúc tu,tiếng kiếm ken két ken két va chạm vào đống thịt nhơ nhuốc.
Kiếm ông dính lại bởi chất dịch nhờn nó nhả ra. Maricus nhíu chặt mày,vũ kiếm một cái,thanh kiếm của ông liền trở về như cũ.
Maricus hét lớn: "Cẫn thận xúc tu của nó!" Xúc tu của con mực này rất trơn, cứ như dầu vậy.
"Vâng thưa thuyền trưởng!"
"Thuyền....thuyền trưởng! Cứu tôi....cứu tôi với!" Một thủy thủ bị xúc tu nắm lấy đang hoảng sợ cầu xin Maricus.
Maricus hoảng hốt mở to mắt,ông nhanh chóng lao tới,muốn giải cứu anh ta ra khỏi cái xúc tu khổng lồ. Nhưng còn chưa kịp chạy đến, Hứa Lan Chu đã nhảy từ trên xuống, một kiếm chém đứt cái xúc tu kia.
Hành động hoa mỹ của hắn khiến cho anh thủy thủ cùng Maricus trợn mắt há mồm,ông dùng sức chém thật mạnh mà cái xúc tu chết tiệt ấy cũng không lay chuyển gì,Lee chỉ vừa chém một kiếm,cái xúc tu đó liền đứt ra làm hai. Maricus sững sờ.
Lại nhìn đến thanh kiếm tồi tàn của chàng trai trẻ đó. Cây kiếm đó có gì đó rất kì lạ. Ông cứ nhìn "nó" miết, Huyết Trường Dạ ngứa mình ngứa mẩy.
Bỗng, con mắt trên thanh kiếm đột nhiên mở to ra rồi nháy mắt với ông một cái làm Maricus hoảng sợ đến té ngã ra đăng sau.
"Cái quỷ gì đây!??"
Đến anh thủy thủ đang đứng cũng mở to mắt như không thể tin được: "Thuyền trưởng, nó vừa mới nhảy mắt với ngài đó!"
Hứa Lan Chu hạ mắt,nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ: "Còn ngồi ở đây? Muốn chết sao?" Mau cầm kiếm lên đi,không nó bắt cóc ông xuống biển,tôi cũng không vớt được đâu nha!
Telliben chạy tới đỡ lấy Maricus đứng dậy: "Ông mà ngồi ở đây nữa thì mấy cái xúc tu đó sẽ bắt cóc ông đó thuyền trưởng à!" Phải có chí tự giác chứ!!
Maricus hoàn hồn lại đôi chút,ông ngơ ngác chỉ tay về cây kiếm của Hứa Lan Chu: "Telliben, nó vừa với nháy mắt với tôi đó."
Telliben hả một tiếng ,gã nhìn tới hướng Maricus rồi lập tức nhăn mặt lại: "Ông đang nói mớ gì vậy?"
"Cây kiếm đó làm sao có thể nháy mắt với ông được,bị dọa hoảng quá nên bị ảo tưởng à?"
Anh thủy thủ đột ngột lên tiếng,giọng nói anh có chút gấp gáp: "Không phải ảo giác đâu! Là thật đó thưa ngài!
Chính mắt tôi nhìn thấy nó nháy mắt với thuyền trưởng!!"
Hứa Lan Chu nhứt đầu không thôi,thân tàu thì ngã trái ngã phải,xúc tu thì càng ngày càng nhiều hơn. Hứa Lan Chu chém đôi mấy cái xúc tu đang lao tới như tốc độ tên bắn,vừa chém vừa đỡ,gần như hắn bị đám xúc tu đó đánh hội đồng.
"Muốn chết hết hay sao mà còn đứng ở đó tám chuyện?" Đám người này chắc chắn rất muốn đi bán muối cùng lão gia gia,nếu không cũng sẽ không trong tình cảnh này mà nói chuyện nhiệt tình như vậy.
Trong lúc mà đám người Maricus nói chuyện, Hứa Lan Chu đã chém hơn mười cái xúc tu, hắn hiện rất tức giận.
Chém nãy giờ rất nhiều,nhưng hắn chém mãi không hết được! Chém cái kia chìm xuống,cái khác lại ngôi lên, xúc tu thì cứ lên không ngừng,hắn thì cũng chỉ có hai tay thôi,tay nào chém mệt liền đổi sang tay khác.
Hứa - chém đậu hũ - Lan Chu chém nhiều cũng thấy mệt,tuy hắn cắt những cái xúc tu đó rất dễ dàng, nhưng không phải hắn không biết mệt nha! Dù sao hắn cũng là con người mà.
Maricus cùng Telliben nghe vậy thì cùng lao tới,nhưng đúng thật. Họ không phải là đối thủ của đám xúc tu đó, ở trên Benelly chỉ có mỗi Hứa Lan Chu là chém đứt được những cái xúc tu khổng lồ của con mực hung hãn này.
Số còn lại nếu như liều mình lao tới, không rớt xuống biển thì cũng chính là thành món tráng miệng của nó.
Ariche rút khẩu súng bên hông của mình ra, bắn vào mấy cái xúc tu đang lơ lửng đó vài phát,thật bất ngờ, hiệu quả hơn gã mong đợi,mấy cái xúc tu đó sau nửa tiếng cũng chịu thối lui lại một chút. Maricus như nhìn thấy hi vọng.
Ông dùng dằn,cắn răng mà hét lớn: "Tất cả rút súng!"
Amanda cùng vài tên khác mau chóng chạy xuống boong tàu chuẩn bị kích hoạt pháo.
Đợi khi mọi người canh được "nó" một cách chính xác nhất, Maricus liền hạ lệnh nổ súng.
Những ngọn pháo được Amanda chuẩn bị nãy giờ cũng đồng loạt được kích hoạt.
Maricus hướng kiếm về phía bầu trời rực rỡ những cái xúc tu: "Nổ!"
Tiếng đạn cùng pháo đồng loạt vang lên,âm thanh như muốn xé tan bầu trời. Khi mà bình minh ló dạng,đó là lúc mà những cái xúc tu kia thật sự thối lui.
Maricus cùng tất cả thủy thủ trên tàu đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng xong rồi..." Telliben ngã khụy.
Ariche mặt mày trắng bệt, bởi vì mệt mỏi nên anh ta cũng ngã lừ xuống: "Tôi không trụ nổi nữa....thuyền trưởng."
Amanda phía dưới còn tệ hơn,anh ta vỗ vai một tên gần đó, mặt màu xanh lè: "Tôi còn tưởng mình chết rồi."
Trừ Hứa Lan Chu và Maricus vần đang đứng nghiêm chỉnh ra thì ai cũng đều ngã khụy xuống.
Maricus đang rất lo sợ.
Đạn dược pháo,tất cả gần như đã tiêu hao gần hết. Nếu không may trên đường đến Tesxa mà gặp phải bọn cướp biển hay một con quái vật biển,Benelly và những thủy thủ trên tàu ông nhất định sẽ không thể sống sót mà trở về Baxial.
Phải mau chóng đến được Tesxa, nếu không tất cả sẽ phải bỏ mạng ở trên biển!
Maricus nghiêm giọng hướng tới đám người đang nằm la lết khắp nơi mà hét: "Đông nam hướng 4 giờ. Nếu còn muốn sống thì chúng ta phải mau chóng đến được Tesxa,mau đứng dậy!"
Tuy đã rất mệt,nhưng bọn họ hiểu rõ rằng thuyền trưởng chỉ muốn tốt cho mình. Nếu bọn họ còn không mau đứng dậy,không chừng sẽ phải chết ngay tại đây.
Cả người và cả tàu đều trở nên nhớp nháp tanh tưởi bởi vì chất dịch nhờn của con mực khổng lồ kia. Đến trên boong thuyền, lác đác cũng có vài cái xúc tu do Hứa Lan Chu chém đứt.
Mùi tanh xộc lên mũi, cả đám đều đứng ở thành tàu điên cuồng ói, mặt mày trước đã xanh giờ lại thêm xanh. Sắc mặt của tất cả đều không được tốt mấy.
Lúc đầu Maricus thấy thì cũng bình thường thôi, nhưng sau khi cái mùi tanh tưởi của nó xộc lên mũi, ông cũng dựa vào thành thuyền mà điên cuồng ói.
Tình hình không tốt lắm, Hứa Lan Chu vì sợ dơ nên đã vào phòng trước, để lại cả đám người mặt mày xanh lè.
"Tổng vệ sinh tập thể! Mau chóng đem xà phồng từ buồng tàu lên,chúng ta sẽ gột rửa cho Benelly!"
Tất cả đều tán thành lời của Maricus nói, Telliben và Ariche ói nhiều nhất,hai người ói xong đã mệt lã mà ngồi dựa vào nhau.
Telliben nói nhỏ: "Cái đóng dịch nhờn này thật kinh tởm!"
Ariche không ổn nhưng cũng cố cười gượng: "Anh đừng nói vậy, tôi nghĩ thịt của nó sẽ rất ngon."
Telliben nghiêng đầu nhìn Ariche,rồi lại nhìn đến mấy cái xúc tu nằm la liệt trăn đất: "Đừng nói với tôi rằng anh muốn ăn thịt sống nhé."
Ariche bị Telliben chọc cười nghiêng ngả,ông bạn này của gã tính tình tuy cộc cằn nhưng thật sự là rất tốt, đôi lúc gã thấy anh ta thật là dễ thương với những câu nói ngây ngô của chính mình.
"Không,tôi đẹp chứ đâu có ngu!" Ariche vuốt mái tóc đã bị nước biển làm ướt nhẹp. Anh cười ranh mãnh.
"Đế Amanda nấu,anh ta nấu ăn rất ngon."
Telliben mặt mày lạnh lùng mà gật đầu phụ họa: "Tán thành."
Giọng của Maricus từ xa vọng tới: "Các anh còn ngồi đó làm gì? Mau chóng tới đây giúp đi!"
Bên kia đã nổi lên đầy những bọt bong bóng màu trắng tinh tuyết. Tất cả mọi người đều hợp sức để chà rửa kì cọ cho thân tàu Benelly. Chỉ cần thấy đống nước nhớp nháp tanh tưởi trên mặt gỗ,một người trong số đó liền không nhịn được mà muốn ọe ra.
Trong khi tất cả mọi người đều đang ra sức kì cọ cho con tàu, Hứa Lan Chu lại ở trong phòng mà tắm nước nóng.
Quần áo của hắn đã bị nước biển và nước mưa hất lên ướt nhẹp, khi nó khô dính sát vào người hắn thì nó lại toát ra cái mùi khó ngửi cực kì.
Đến Hứa Lan Chu khi ngửi thấy cái mùi ghê tởm ấy phát ra từ trên người mình, chính hắn đã bị sốc thành một mảnh.
1314 cười khoe bộ răng trắng tinh: [Paraxial En, là một thiếu niên nghèo, hiện tại Phản diện đại nhân vẫn chưa hắc hóa,chúng ta còn có thể cứu vớt được a!! ]
Hứa Lan Chu kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Anh ấy đang ở?"
[ Phía đông nam,chỗ này cách nơi đây cũng gần thôi, ký chủ đừng lo lắng,con tàu Benelly này đang tiến thẳng tới
Tesxa. ]
Thành Baxial cùng Tesxa là hai hòn đảo gần nhau nhất,đi qua mất khoảng 5,6 ngày thôi. Nguyên liệu của Benelly đủ để đến đó.
Nội tâm Hứa Lan Chu rốt cuộc cũng trở nên bình lặng. Hắn rất mong chờ để gặp được tên đó.
Không biết ở thế giới này, vợ hắn sẽ lại có hình dạng như thế nào nữa đây!! Hắn rất mong chờ a.
1314 còn tính phổ cập một chút kiến thức về thế giới này cho Hứa Lan Chu thì đột nhiên, thân tàu một lần nữa lại rung lắc kịch liệt.
Bên ngoài vang lên tiếng hét và những tiếng nói đầy vội vã.
"Kéo căng buồm! Đón gió đi về phía trước!" Maricus giữ lấy cái nón của mình,con vẹt màu xanh trên vai ông lặp lại lời ông nói: "Kéo căng buồm! Kéo căng buồm! Nhanh tay nhanh chân lên lũ ngu ngốc!"
Telliben hậm hực: "Câm mồm đi con vẹt chết tiệt! Nếu không hôm nay tao còn sống, tao nhất định đem mày làm vẹt quay." Nói rồi,gã dậm một chân lên thành thuyền,quyết đoán,dùng sức nắm chặt lấy dây kéo,kéo căng buồm thuyền rồi cột chặt.
Phía còn lại, Amanda sợ hãi đến phát run,nhưng lý trí của gã không cho phép gã chết trên mặt biển,gã cũng dùng sức,kéo căng rồi cột chặt dây buồm.
Ariche phía trên theo hướng gió mà lái thuyền tránh né những cái xúc tu khổng lồ của con quái vật. Maricus đứng một bên chỉ huy mọi người hành động,còn những người khác lại cầm vũ khí lên,nghênh đón những cái xúc tua khổng lồ đang lao tới.
Ẩm ĩ như vậy, Hứa Lan Chu cũng bước ra khỏi boong tàu. Nhìn bầu trời xám xịt rồi lại có những xúc tu khổng lồ đang cố gắng bắt lấy những thủy thủ,vẻ mặt hắn trầm ngâm.
Trong cơn gió bão,Maricus dùng kiếm đỡ lấy một đòn thục mạnh của cái xúc tu,tiếng kiếm ken két ken két va chạm vào đống thịt nhơ nhuốc.
Kiếm ông dính lại bởi chất dịch nhờn nó nhả ra. Maricus nhíu chặt mày,vũ kiếm một cái,thanh kiếm của ông liền trở về như cũ.
Maricus hét lớn: "Cẫn thận xúc tu của nó!" Xúc tu của con mực này rất trơn, cứ như dầu vậy.
"Vâng thưa thuyền trưởng!"
"Thuyền....thuyền trưởng! Cứu tôi....cứu tôi với!" Một thủy thủ bị xúc tu nắm lấy đang hoảng sợ cầu xin Maricus.
Maricus hoảng hốt mở to mắt,ông nhanh chóng lao tới,muốn giải cứu anh ta ra khỏi cái xúc tu khổng lồ. Nhưng còn chưa kịp chạy đến, Hứa Lan Chu đã nhảy từ trên xuống, một kiếm chém đứt cái xúc tu kia.
Hành động hoa mỹ của hắn khiến cho anh thủy thủ cùng Maricus trợn mắt há mồm,ông dùng sức chém thật mạnh mà cái xúc tu chết tiệt ấy cũng không lay chuyển gì,Lee chỉ vừa chém một kiếm,cái xúc tu đó liền đứt ra làm hai. Maricus sững sờ.
Lại nhìn đến thanh kiếm tồi tàn của chàng trai trẻ đó. Cây kiếm đó có gì đó rất kì lạ. Ông cứ nhìn "nó" miết, Huyết Trường Dạ ngứa mình ngứa mẩy.
Bỗng, con mắt trên thanh kiếm đột nhiên mở to ra rồi nháy mắt với ông một cái làm Maricus hoảng sợ đến té ngã ra đăng sau.
"Cái quỷ gì đây!??"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến anh thủy thủ đang đứng cũng mở to mắt như không thể tin được: "Thuyền trưởng, nó vừa mới nhảy mắt với ngài đó!"
Hứa Lan Chu hạ mắt,nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ: "Còn ngồi ở đây? Muốn chết sao?" Mau cầm kiếm lên đi,không nó bắt cóc ông xuống biển,tôi cũng không vớt được đâu nha!
Telliben chạy tới đỡ lấy Maricus đứng dậy: "Ông mà ngồi ở đây nữa thì mấy cái xúc tu đó sẽ bắt cóc ông đó thuyền trưởng à!" Phải có chí tự giác chứ!!
Maricus hoàn hồn lại đôi chút,ông ngơ ngác chỉ tay về cây kiếm của Hứa Lan Chu: "Telliben, nó vừa với nháy mắt với tôi đó."
Telliben hả một tiếng ,gã nhìn tới hướng Maricus rồi lập tức nhăn mặt lại: "Ông đang nói mớ gì vậy?"
"Cây kiếm đó làm sao có thể nháy mắt với ông được,bị dọa hoảng quá nên bị ảo tưởng à?"
Anh thủy thủ đột ngột lên tiếng,giọng nói anh có chút gấp gáp: "Không phải ảo giác đâu! Là thật đó thưa ngài!
Chính mắt tôi nhìn thấy nó nháy mắt với thuyền trưởng!!"
Hứa Lan Chu nhứt đầu không thôi,thân tàu thì ngã trái ngã phải,xúc tu thì càng ngày càng nhiều hơn. Hứa Lan Chu chém đôi mấy cái xúc tu đang lao tới như tốc độ tên bắn,vừa chém vừa đỡ,gần như hắn bị đám xúc tu đó đánh hội đồng.
"Muốn chết hết hay sao mà còn đứng ở đó tám chuyện?" Đám người này chắc chắn rất muốn đi bán muối cùng lão gia gia,nếu không cũng sẽ không trong tình cảnh này mà nói chuyện nhiệt tình như vậy.
Trong lúc mà đám người Maricus nói chuyện, Hứa Lan Chu đã chém hơn mười cái xúc tu, hắn hiện rất tức giận.
Chém nãy giờ rất nhiều,nhưng hắn chém mãi không hết được! Chém cái kia chìm xuống,cái khác lại ngôi lên, xúc tu thì cứ lên không ngừng,hắn thì cũng chỉ có hai tay thôi,tay nào chém mệt liền đổi sang tay khác.
Hứa - chém đậu hũ - Lan Chu chém nhiều cũng thấy mệt,tuy hắn cắt những cái xúc tu đó rất dễ dàng, nhưng không phải hắn không biết mệt nha! Dù sao hắn cũng là con người mà.
Maricus cùng Telliben nghe vậy thì cùng lao tới,nhưng đúng thật. Họ không phải là đối thủ của đám xúc tu đó, ở trên Benelly chỉ có mỗi Hứa Lan Chu là chém đứt được những cái xúc tu khổng lồ của con mực hung hãn này.
Số còn lại nếu như liều mình lao tới, không rớt xuống biển thì cũng chính là thành món tráng miệng của nó.
Ariche rút khẩu súng bên hông của mình ra, bắn vào mấy cái xúc tu đang lơ lửng đó vài phát,thật bất ngờ, hiệu quả hơn gã mong đợi,mấy cái xúc tu đó sau nửa tiếng cũng chịu thối lui lại một chút. Maricus như nhìn thấy hi vọng.
Ông dùng dằn,cắn răng mà hét lớn: "Tất cả rút súng!"
Amanda cùng vài tên khác mau chóng chạy xuống boong tàu chuẩn bị kích hoạt pháo.
Đợi khi mọi người canh được "nó" một cách chính xác nhất, Maricus liền hạ lệnh nổ súng.
Những ngọn pháo được Amanda chuẩn bị nãy giờ cũng đồng loạt được kích hoạt.
Maricus hướng kiếm về phía bầu trời rực rỡ những cái xúc tu: "Nổ!"
Tiếng đạn cùng pháo đồng loạt vang lên,âm thanh như muốn xé tan bầu trời. Khi mà bình minh ló dạng,đó là lúc mà những cái xúc tu kia thật sự thối lui.
Maricus cùng tất cả thủy thủ trên tàu đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng xong rồi..." Telliben ngã khụy.
Ariche mặt mày trắng bệt, bởi vì mệt mỏi nên anh ta cũng ngã lừ xuống: "Tôi không trụ nổi nữa....thuyền trưởng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Amanda phía dưới còn tệ hơn,anh ta vỗ vai một tên gần đó, mặt màu xanh lè: "Tôi còn tưởng mình chết rồi."
Trừ Hứa Lan Chu và Maricus vần đang đứng nghiêm chỉnh ra thì ai cũng đều ngã khụy xuống.
Maricus đang rất lo sợ.
Đạn dược pháo,tất cả gần như đã tiêu hao gần hết. Nếu không may trên đường đến Tesxa mà gặp phải bọn cướp biển hay một con quái vật biển,Benelly và những thủy thủ trên tàu ông nhất định sẽ không thể sống sót mà trở về Baxial.
Phải mau chóng đến được Tesxa, nếu không tất cả sẽ phải bỏ mạng ở trên biển!
Maricus nghiêm giọng hướng tới đám người đang nằm la lết khắp nơi mà hét: "Đông nam hướng 4 giờ. Nếu còn muốn sống thì chúng ta phải mau chóng đến được Tesxa,mau đứng dậy!"
Tuy đã rất mệt,nhưng bọn họ hiểu rõ rằng thuyền trưởng chỉ muốn tốt cho mình. Nếu bọn họ còn không mau đứng dậy,không chừng sẽ phải chết ngay tại đây.
Cả người và cả tàu đều trở nên nhớp nháp tanh tưởi bởi vì chất dịch nhờn của con mực khổng lồ kia. Đến trên boong thuyền, lác đác cũng có vài cái xúc tu do Hứa Lan Chu chém đứt.
Mùi tanh xộc lên mũi, cả đám đều đứng ở thành tàu điên cuồng ói, mặt mày trước đã xanh giờ lại thêm xanh. Sắc mặt của tất cả đều không được tốt mấy.
Lúc đầu Maricus thấy thì cũng bình thường thôi, nhưng sau khi cái mùi tanh tưởi của nó xộc lên mũi, ông cũng dựa vào thành thuyền mà điên cuồng ói.
Tình hình không tốt lắm, Hứa Lan Chu vì sợ dơ nên đã vào phòng trước, để lại cả đám người mặt mày xanh lè.
"Tổng vệ sinh tập thể! Mau chóng đem xà phồng từ buồng tàu lên,chúng ta sẽ gột rửa cho Benelly!"
Tất cả đều tán thành lời của Maricus nói, Telliben và Ariche ói nhiều nhất,hai người ói xong đã mệt lã mà ngồi dựa vào nhau.
Telliben nói nhỏ: "Cái đóng dịch nhờn này thật kinh tởm!"
Ariche không ổn nhưng cũng cố cười gượng: "Anh đừng nói vậy, tôi nghĩ thịt của nó sẽ rất ngon."
Telliben nghiêng đầu nhìn Ariche,rồi lại nhìn đến mấy cái xúc tu nằm la liệt trăn đất: "Đừng nói với tôi rằng anh muốn ăn thịt sống nhé."
Ariche bị Telliben chọc cười nghiêng ngả,ông bạn này của gã tính tình tuy cộc cằn nhưng thật sự là rất tốt, đôi lúc gã thấy anh ta thật là dễ thương với những câu nói ngây ngô của chính mình.
"Không,tôi đẹp chứ đâu có ngu!" Ariche vuốt mái tóc đã bị nước biển làm ướt nhẹp. Anh cười ranh mãnh.
"Đế Amanda nấu,anh ta nấu ăn rất ngon."
Telliben mặt mày lạnh lùng mà gật đầu phụ họa: "Tán thành."
Giọng của Maricus từ xa vọng tới: "Các anh còn ngồi đó làm gì? Mau chóng tới đây giúp đi!"
Bên kia đã nổi lên đầy những bọt bong bóng màu trắng tinh tuyết. Tất cả mọi người đều hợp sức để chà rửa kì cọ cho thân tàu Benelly. Chỉ cần thấy đống nước nhớp nháp tanh tưởi trên mặt gỗ,một người trong số đó liền không nhịn được mà muốn ọe ra.
Trong khi tất cả mọi người đều đang ra sức kì cọ cho con tàu, Hứa Lan Chu lại ở trong phòng mà tắm nước nóng.
Quần áo của hắn đã bị nước biển và nước mưa hất lên ướt nhẹp, khi nó khô dính sát vào người hắn thì nó lại toát ra cái mùi khó ngửi cực kì.
Đến Hứa Lan Chu khi ngửi thấy cái mùi ghê tởm ấy phát ra từ trên người mình, chính hắn đã bị sốc thành một mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro