Anh Cố Ý Đến Ch...
2024-08-08 23:39:09
Khương Vân Thiên rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không bày tỏ sự tức giận khi bị từ chối, mỉm cười nói: "Cùng nhau đi ăn một bữa đi, nhà hàng An Vân Cư cách đây không xa lắm..."
Nhưng ông ta chưa nói hết đã bị Khương Dư Linh ngắt lời: "Không đi, thời gian của tôi rất eo hẹp, lát nữa còn có việc."
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không mất nhiều thời gian đâu."
"Nhưng tôi không muốn ăn cùng các người."
Bị từ chối hết lần này tới lần khác, dù Khương Vân Thiên đã chuẩn bị tâm lý rất tốt thì lúc này không kìm được cơn giận.
Nụ cười trên mặt ông ta nhạt đi một chút, hít sâu một hơi, chuẩn bị nói điều gì đó thì Khương Nhĩ Phàm bên cạnh đã lên tiếng: "Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi, cô ra vẻ cái gì? Còn nói không muốn ăn cùng chúng tôi, cô tưởng mình là ai chứ?"
Anh ta tức giận hét lên tại cổng trường đông đúc, ngay lập tức có người quay đầu lại xem kịch. Khương Dư Linh mím môi: "Tôi không nói tôi là ai cả, nhưng tôi có quyền từ chối đi ăn với các người."
Sau khi nói xong, Khương Dư Linh liền quay đầu đi, không để cho nhà họ Khương có thêm cơ hội nói chuyện, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Khương Nhĩ Phàm tức giận: "Khương Dư Linh!"
Trong lòng Khương Vân Thiên phẫn nộ muốn chết, nhưng nhìn dòng người tấp nập xung quanh, rõ ràng không phải lúc nói chuyện, ông ta chỉ có thể kìm nén cơn giận trong lòng, hung tợn lườm Khương Nhĩ Phàm một cái: "Về nhà!"
......
Vì Khương Dư Linh đã ở trong phòng thí nghiệm suốt mấy ngày nay, cô cảm thấy hơi mệt, nhanh chóng đi về phía ký túc xá, nhưng trên đường lại gặp phải Hứa Tấn Trình.
Kể từ ngày Khương Nhĩ Trác chuốc say Hứa Tấn Trình, không thấy anh ta xuất hiện trước mặt Khương Dư Linh nữa.
Nhưng chỉ vài ngày sau, anh ta lại mặt dày đi tới, vẻ mặt ấm áp: "Đàn em, thật là trùng hợp."
"Đây là đường về ký túc xá của tôi." Khương Dư Linh lạnh lùng nhìn anh ta.
"Anh biết, anh cố ý đến chặn đường em."
Vì nhan sắc trắng trẻo xinh đẹp nên Khương Dư Linh có một đám người theo đuổi. Khi mới vào trường, chuyện cô ở biệt thự đã bị phát hiện, nhưng phía nhà trường không đưa ra nhiều lời giải thích, học sinh trong trường tự mình đoán già đoán non về bối cảnh của cô.
Ngay khi mới vào trường đã tham gia dự án nghiên cứu với bốn người thầy giáo cấp cao, hầu hết mọi người trong trường đều cho rằng Khương Dư Linh có gia cảnh không nhỏ, có thể là công chúa của một gia tộc lớn ở thành phố Bắc Kinh, hoặc có thể là con gái của một công ty niêm yết nào đó.
Nói chung là, khi Khương Dư Linh mới tới, cô gần như gây chấn động cả trường.
Nhưng bản chất con người là có mới nới cũ, cộng thêm việc Khương Dư Linh không thích phô trương, không lâu sau, sự tồn tại của cô ở trường dần phai nhạt, mọi người chỉ biết có cô mà không còn chú ý nhiều đến cô, ngoại trừ một số người vẫn mê mẩn vẻ đẹp của cô.
Nhưng kể từ khi có Hứa Tấn Trình, số người đó đã giảm đi hơn nhiều.
Hứa Tấn Trình mỉm cười: "Bây giờ là giờ ăn trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?"
Hứa Tấn Trình luôn như vậy, luôn ở bên cạnh Khương Dư Linh, làm những hành động và lời nói mập mờ, nhưng lại không bao giờ thổ lộ.
Khương Dư Linh rất khó chịu với anh ta, nhưng xem xét việc anh ta có thể giúp mỉnh xua đuổi những người theo đuổi khác, cô không đáp trả, cũng không nói quá nặng lời.
Nhưng đó là khi tâm trạng của cô đang tốt, khi tâm trạng không tốt, cô không muốn cho anh ta mặt mũi.
"Không đi, bây giờ tôi không đói."
Nhưng ông ta chưa nói hết đã bị Khương Dư Linh ngắt lời: "Không đi, thời gian của tôi rất eo hẹp, lát nữa còn có việc."
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không mất nhiều thời gian đâu."
"Nhưng tôi không muốn ăn cùng các người."
Bị từ chối hết lần này tới lần khác, dù Khương Vân Thiên đã chuẩn bị tâm lý rất tốt thì lúc này không kìm được cơn giận.
Nụ cười trên mặt ông ta nhạt đi một chút, hít sâu một hơi, chuẩn bị nói điều gì đó thì Khương Nhĩ Phàm bên cạnh đã lên tiếng: "Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi, cô ra vẻ cái gì? Còn nói không muốn ăn cùng chúng tôi, cô tưởng mình là ai chứ?"
Anh ta tức giận hét lên tại cổng trường đông đúc, ngay lập tức có người quay đầu lại xem kịch. Khương Dư Linh mím môi: "Tôi không nói tôi là ai cả, nhưng tôi có quyền từ chối đi ăn với các người."
Sau khi nói xong, Khương Dư Linh liền quay đầu đi, không để cho nhà họ Khương có thêm cơ hội nói chuyện, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Khương Nhĩ Phàm tức giận: "Khương Dư Linh!"
Trong lòng Khương Vân Thiên phẫn nộ muốn chết, nhưng nhìn dòng người tấp nập xung quanh, rõ ràng không phải lúc nói chuyện, ông ta chỉ có thể kìm nén cơn giận trong lòng, hung tợn lườm Khương Nhĩ Phàm một cái: "Về nhà!"
......
Vì Khương Dư Linh đã ở trong phòng thí nghiệm suốt mấy ngày nay, cô cảm thấy hơi mệt, nhanh chóng đi về phía ký túc xá, nhưng trên đường lại gặp phải Hứa Tấn Trình.
Kể từ ngày Khương Nhĩ Trác chuốc say Hứa Tấn Trình, không thấy anh ta xuất hiện trước mặt Khương Dư Linh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chỉ vài ngày sau, anh ta lại mặt dày đi tới, vẻ mặt ấm áp: "Đàn em, thật là trùng hợp."
"Đây là đường về ký túc xá của tôi." Khương Dư Linh lạnh lùng nhìn anh ta.
"Anh biết, anh cố ý đến chặn đường em."
Vì nhan sắc trắng trẻo xinh đẹp nên Khương Dư Linh có một đám người theo đuổi. Khi mới vào trường, chuyện cô ở biệt thự đã bị phát hiện, nhưng phía nhà trường không đưa ra nhiều lời giải thích, học sinh trong trường tự mình đoán già đoán non về bối cảnh của cô.
Ngay khi mới vào trường đã tham gia dự án nghiên cứu với bốn người thầy giáo cấp cao, hầu hết mọi người trong trường đều cho rằng Khương Dư Linh có gia cảnh không nhỏ, có thể là công chúa của một gia tộc lớn ở thành phố Bắc Kinh, hoặc có thể là con gái của một công ty niêm yết nào đó.
Nói chung là, khi Khương Dư Linh mới tới, cô gần như gây chấn động cả trường.
Nhưng bản chất con người là có mới nới cũ, cộng thêm việc Khương Dư Linh không thích phô trương, không lâu sau, sự tồn tại của cô ở trường dần phai nhạt, mọi người chỉ biết có cô mà không còn chú ý nhiều đến cô, ngoại trừ một số người vẫn mê mẩn vẻ đẹp của cô.
Nhưng kể từ khi có Hứa Tấn Trình, số người đó đã giảm đi hơn nhiều.
Hứa Tấn Trình mỉm cười: "Bây giờ là giờ ăn trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?"
Hứa Tấn Trình luôn như vậy, luôn ở bên cạnh Khương Dư Linh, làm những hành động và lời nói mập mờ, nhưng lại không bao giờ thổ lộ.
Khương Dư Linh rất khó chịu với anh ta, nhưng xem xét việc anh ta có thể giúp mỉnh xua đuổi những người theo đuổi khác, cô không đáp trả, cũng không nói quá nặng lời.
Nhưng đó là khi tâm trạng của cô đang tốt, khi tâm trạng không tốt, cô không muốn cho anh ta mặt mũi.
"Không đi, bây giờ tôi không đói."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro