Chẳng Lẽ Sự Việ...
2024-08-08 23:39:09
Anh ta đã hợp tác với năm tên đầu gấu kia trong một thời gian dài và biết rằng bọn họ làm việc rất đáng tin.
Hơn nữa, một cô gái mười bảy tuổi, trải qua sự nhục nhã lớn như vậy và còn bị quay video, không thể có can đảm nói ra sự thật.
Điều quan trọng hơn là ma túy loại D.
Người bị ma túy loại D kiểm soát không thể coi là người nữa, đến lúc đó, Khương Dư Linh sẽ trở thành một con chó trong tay anh ta, anh ta muốn cô làm gì, cô phải làm, thậm chí nếu anh ta bảo cô ăn phân, cô cũng phải ngoan ngoãn ăn hết.
Về phần Hứa Tấn Trình, chỉ cần đối phương tham gia vào sự kiện này thì sẽ không dám nói lung tung ngoài kia.
Ngoài ra, Hứa Tấn Trình còn có một vai trò khác.
Nếu Khương Dư Linh thực sự không chịu nổi mà nói ra sự thật, Hứa Tấn Trình sẽ trở thành người hoàn hảo để gánh chịu tất cả, mọi bằng chứng và mũi nhọn đều sẽ hướng về anh ta.
Kế hoạch này có thể nói là hoàn hảo không chỗ chê.
Khương Nhĩ Phàm nghĩ đến đây, lạnh lùng cong môi cười, anh ta đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang, rót cho mình nửa ly rồi uống hết, sau đó nhìn đồng hồ.
Chín giờ rưỡi.
Đã đến lúc thu lưới.
Khương Nhĩ Phàm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho tên đầu gấu cầm đầu, nhưng lúc này, mí mắt phải của anh ta đột nhiên giật mạnh, đồng thời, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.
Mí mắt giật càng lúc càng nhanh,
Khương Nhĩ Phàm bỗng nhiên có một linh cảm không lành, anh ta bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, trên con đường tối đen không nhìn thấy gì, bắt đầu xuất hiện những tia sáng yếu ớt, tiếng còi xe cảnh sát ngày càng rõ ràng, hướng thẳng về phía nhà họ Khương.
Chẳng lẽ sự việc đã bị bại lộ?
Nhưng dù bị bại lộ, cảnh sát không thể nhanh chóng tìm đến chỗ anh ta ngay lập tức được!
Khương Nhĩ Phàm không dám tin, vội vàng gọi điện thoại cho đối phương, nhưng goi mãi mà không có ai nghe máy, anh ta lại gọi cho những tên còn lại, nhưng cũng không có ai.
Một người không nghe điện thoại còn có thể hiểu được, nhưng năm người đều không nghe điện thoại...
Nghĩ đến thân phận của Khương Dư Linh, lòng Khương Nhĩ Phàm trùng xuống, tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, như vang vọng bên tai.
Cuối cùng Khương Nhĩ Phàm bắt đầu thấy hoảng sợ, vô thức xóa số liên lạc của năm tên đầu gấu trên điện thoại, đứng đó ngẩn ngơ vài giây, sau đó cố gắng bình tĩnh lại.
Anh ta cần tìm sự giúp đỡ của Khương Vân Thiên.
Đến lúc này, ngoài Khương Vân Thiên ra, không còn ai khác có thể giải quyết vấn đề này.
…
Khương Vân Thiên không hề biết chuyện Liễu Dư Mi tìm tới Khương Dư Linh, ông ta đã nghĩ ra cách làm lành với cô, trước hết chắc chắn không thể ép cô quá đáng, nếu đến quá thường xuyên sẽ càng khiến cô ghét bỏ.
Dùng cách "chậm mà chắc" là tốt nhất, từng chút một xuất hiện trong cuộc sống của cô, quan tâm chăm sóc, giải quyết rắc rối cho cô.
Cô gái kia mất mẹ từ khi bảy tuổi, chắc chắn rất khao khát tình thân, chỉ cần họ cố gắng, cô chắc chắn sẽ chấp nhận họ.
Khương Nhĩ Trác đã từng nói với ông ta rằng hiện giờ cô gái đó đã đổi sang họ Khương, mặc dù không biết lý do là gì, nhưng dù sao đó là chuyện tốt, cô ấy nên là một phần của nhà họ Khương.
Với suy nghĩ đó, gần đây Khương Vân Thiên thấy tâm trạng tốt hơn, không còn nổi giận như trước.
Nhưng—
Hơn nữa, một cô gái mười bảy tuổi, trải qua sự nhục nhã lớn như vậy và còn bị quay video, không thể có can đảm nói ra sự thật.
Điều quan trọng hơn là ma túy loại D.
Người bị ma túy loại D kiểm soát không thể coi là người nữa, đến lúc đó, Khương Dư Linh sẽ trở thành một con chó trong tay anh ta, anh ta muốn cô làm gì, cô phải làm, thậm chí nếu anh ta bảo cô ăn phân, cô cũng phải ngoan ngoãn ăn hết.
Về phần Hứa Tấn Trình, chỉ cần đối phương tham gia vào sự kiện này thì sẽ không dám nói lung tung ngoài kia.
Ngoài ra, Hứa Tấn Trình còn có một vai trò khác.
Nếu Khương Dư Linh thực sự không chịu nổi mà nói ra sự thật, Hứa Tấn Trình sẽ trở thành người hoàn hảo để gánh chịu tất cả, mọi bằng chứng và mũi nhọn đều sẽ hướng về anh ta.
Kế hoạch này có thể nói là hoàn hảo không chỗ chê.
Khương Nhĩ Phàm nghĩ đến đây, lạnh lùng cong môi cười, anh ta đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang, rót cho mình nửa ly rồi uống hết, sau đó nhìn đồng hồ.
Chín giờ rưỡi.
Đã đến lúc thu lưới.
Khương Nhĩ Phàm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho tên đầu gấu cầm đầu, nhưng lúc này, mí mắt phải của anh ta đột nhiên giật mạnh, đồng thời, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.
Mí mắt giật càng lúc càng nhanh,
Khương Nhĩ Phàm bỗng nhiên có một linh cảm không lành, anh ta bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, trên con đường tối đen không nhìn thấy gì, bắt đầu xuất hiện những tia sáng yếu ớt, tiếng còi xe cảnh sát ngày càng rõ ràng, hướng thẳng về phía nhà họ Khương.
Chẳng lẽ sự việc đã bị bại lộ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng dù bị bại lộ, cảnh sát không thể nhanh chóng tìm đến chỗ anh ta ngay lập tức được!
Khương Nhĩ Phàm không dám tin, vội vàng gọi điện thoại cho đối phương, nhưng goi mãi mà không có ai nghe máy, anh ta lại gọi cho những tên còn lại, nhưng cũng không có ai.
Một người không nghe điện thoại còn có thể hiểu được, nhưng năm người đều không nghe điện thoại...
Nghĩ đến thân phận của Khương Dư Linh, lòng Khương Nhĩ Phàm trùng xuống, tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, như vang vọng bên tai.
Cuối cùng Khương Nhĩ Phàm bắt đầu thấy hoảng sợ, vô thức xóa số liên lạc của năm tên đầu gấu trên điện thoại, đứng đó ngẩn ngơ vài giây, sau đó cố gắng bình tĩnh lại.
Anh ta cần tìm sự giúp đỡ của Khương Vân Thiên.
Đến lúc này, ngoài Khương Vân Thiên ra, không còn ai khác có thể giải quyết vấn đề này.
…
Khương Vân Thiên không hề biết chuyện Liễu Dư Mi tìm tới Khương Dư Linh, ông ta đã nghĩ ra cách làm lành với cô, trước hết chắc chắn không thể ép cô quá đáng, nếu đến quá thường xuyên sẽ càng khiến cô ghét bỏ.
Dùng cách "chậm mà chắc" là tốt nhất, từng chút một xuất hiện trong cuộc sống của cô, quan tâm chăm sóc, giải quyết rắc rối cho cô.
Cô gái kia mất mẹ từ khi bảy tuổi, chắc chắn rất khao khát tình thân, chỉ cần họ cố gắng, cô chắc chắn sẽ chấp nhận họ.
Khương Nhĩ Trác đã từng nói với ông ta rằng hiện giờ cô gái đó đã đổi sang họ Khương, mặc dù không biết lý do là gì, nhưng dù sao đó là chuyện tốt, cô ấy nên là một phần của nhà họ Khương.
Với suy nghĩ đó, gần đây Khương Vân Thiên thấy tâm trạng tốt hơn, không còn nổi giận như trước.
Nhưng—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro