Em Ấy Thực Sự C...
2024-08-08 23:39:09
Khương Nhĩ Trác nhìn qua Khương Dư Linh, thấy cô vẫn bình thường, cậu ta mới nghe máy. Nhưng trước khi cậu ta kịp nói gì, giọng nói của Khương Minh Châu vang lên từ đầu dây bên kia như chim hót:
"Em trai, chị đã về rồi đây! Hihi, em nhớ chị không? Chị đi đến nước H nhớ em lắm đấy!"
"Chị sắp về nhà rồi, bây giờ em đang ở trường hay ở nhà thế, hôm nay không trốn học chứ? Nếu dám trốn học thì cẩn thận chị đánh em đấy…"
Khương Minh Châu nói liên tục một hồi, nhưng Khương Nhĩ Trác hoàn toàn không nghe vào, trong đầu cậu ta chỉ toàn suy nghĩ về Khương Dư Linh và thông tin của cô.
Càng nghĩ càng thấy Khương Dư Linh quá xuất sắc, nếu có một người bạn gái như cô, chắc chắn sẽ khiến mọi người ghen tị.
Trong lòng Khương Nhĩ Trác nóng lên, không còn kiên nhẫn nữa, vội vàng cắt ngang lời Khương Minh Châu: "Được rồi chị, em đang bận, tối về nhà em sẽ nói chuyện với chị sau."
Nói xong, Khương Nhĩ Trác không chờ Khương Minh Châu trả lời đã vội vàng cúp máy. Bên kia điện thoại, Khương Minh Châu nghe thấy tiếng “tút tút”, trên mặt lộ vẻ mất mát và không thể tin được.
Khương Nhĩ Phàm ngồi bên cạnh, cảm nhận được tâm trạng của em gái thay đổi, anh ta hỏi: "Có chuyện gì vậy Minh Châu?"
"Không… không có gì." Khương Minh Châu lấy lại tinh thần, cô ta mím môi, tâm trạng sa sút hẳn.
Khương Nhĩ Trác…
Em ấy thực sự cúp máy của mình.
Khương Minh Châu hơi tức giận, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, quay sang nở một nụ cười rạng rỡ với Khương Nhĩ Phàm: “Không biết thằng nhóc Khương Nhĩ Trác đang giở trò gì, cúp máy của em, khi về em nhất định phải đánh nó một trận."
Do lo lắng mặt mũi, Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi không nói với Khương Nhĩ Phàm chuyện Khương Dư Linh không muốn về nhà Khương, họ chỉ nói rằng còn một số việc chưa giải quyết xong.
Vì vậy, khi nghe Khương Minh Châu nói thế, phản ứng đầu tiên của Khương Nhĩ Phàm là việc Khương Nhĩ Trác cúp máy Khương Minh Châu có lẽ liên quan đến cô em gái nuôi của mình.
Anh ta nhíu mày, vỗ nhẹ lên đầu Khương Minh Châu: "Được, anh sẽ giúp em đánh nó."
Có vẻ như cô em gái kia rất mưu mô, chỉ trong thời gian ngắn, Khương Nhĩ Trác đã sẵn sàng cúp máy Khương Minh Châu vì cô ta.
May mà lần này anh ta đi cùng, nếu không Minh Châu chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta.
Khương Nhĩ Phàm thở ra một hơi, mắt híp lại.
......
Sau khi cúp máy Khương Minh Châu, Khương Nhĩ Trác giải thích với Khương Dư Linh rằng người vừa gọi là chị gái của mình, nói rằng chị gái vừa gặp một tai nạn nhỏ, đi chơi một thời gian và hôm nay mới trở về nước.
Khương Dư Linh mím môi cười nhẹ: "Vừa về nước đã gọi điện cho cậu, có vẻ như mối quan hệ của hai người khá tốt."
"Đúng vậy, dù sao chị ấy là chị gái duy nhất của em." Khương Nhĩ Trác nói, hoàn toàn quên mất rằng chị gái ruột của mình vẫn còn lưu lạc ngoài kia: "Dù chị ấy lớn hơn em, nhưng nhiều lúc chị ấy vẫn như một cô bé."
"Đúng rồi, năm nay chị ấy cũng bằng tuổi chị đấy, nếu hai người gặp nhau, chắc chắn sẽ có nhiều đề tài chung để nói chuyện."
Khương Nhĩ Trác hào hứng kể về chuyện nhà mình, muốn tạo mối quan hệ gần gũi hơn với Khương Dư Linh. Khi nhắc đến Khương Minh Châu và Khương Dư Linh cùng tuổi, cậu ta chợt nghĩ, nếu chị gái mình có thể trở thành bạn thân của Khương Dư Linh, không phải cơ hội của mình sẽ lớn hơn sao?
"Để hôm nào em giới thiệu hai người với nhau đi."
Trên khuôn mặt Khương Nhĩ Trác toát ra vẻ phấn khởi, hoàn toàn không nhận ra sự lạnh lùng ẩn giấu trong ánh mắt của Khương Dư Linh.
"Em trai, chị đã về rồi đây! Hihi, em nhớ chị không? Chị đi đến nước H nhớ em lắm đấy!"
"Chị sắp về nhà rồi, bây giờ em đang ở trường hay ở nhà thế, hôm nay không trốn học chứ? Nếu dám trốn học thì cẩn thận chị đánh em đấy…"
Khương Minh Châu nói liên tục một hồi, nhưng Khương Nhĩ Trác hoàn toàn không nghe vào, trong đầu cậu ta chỉ toàn suy nghĩ về Khương Dư Linh và thông tin của cô.
Càng nghĩ càng thấy Khương Dư Linh quá xuất sắc, nếu có một người bạn gái như cô, chắc chắn sẽ khiến mọi người ghen tị.
Trong lòng Khương Nhĩ Trác nóng lên, không còn kiên nhẫn nữa, vội vàng cắt ngang lời Khương Minh Châu: "Được rồi chị, em đang bận, tối về nhà em sẽ nói chuyện với chị sau."
Nói xong, Khương Nhĩ Trác không chờ Khương Minh Châu trả lời đã vội vàng cúp máy. Bên kia điện thoại, Khương Minh Châu nghe thấy tiếng “tút tút”, trên mặt lộ vẻ mất mát và không thể tin được.
Khương Nhĩ Phàm ngồi bên cạnh, cảm nhận được tâm trạng của em gái thay đổi, anh ta hỏi: "Có chuyện gì vậy Minh Châu?"
"Không… không có gì." Khương Minh Châu lấy lại tinh thần, cô ta mím môi, tâm trạng sa sút hẳn.
Khương Nhĩ Trác…
Em ấy thực sự cúp máy của mình.
Khương Minh Châu hơi tức giận, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, quay sang nở một nụ cười rạng rỡ với Khương Nhĩ Phàm: “Không biết thằng nhóc Khương Nhĩ Trác đang giở trò gì, cúp máy của em, khi về em nhất định phải đánh nó một trận."
Do lo lắng mặt mũi, Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi không nói với Khương Nhĩ Phàm chuyện Khương Dư Linh không muốn về nhà Khương, họ chỉ nói rằng còn một số việc chưa giải quyết xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, khi nghe Khương Minh Châu nói thế, phản ứng đầu tiên của Khương Nhĩ Phàm là việc Khương Nhĩ Trác cúp máy Khương Minh Châu có lẽ liên quan đến cô em gái nuôi của mình.
Anh ta nhíu mày, vỗ nhẹ lên đầu Khương Minh Châu: "Được, anh sẽ giúp em đánh nó."
Có vẻ như cô em gái kia rất mưu mô, chỉ trong thời gian ngắn, Khương Nhĩ Trác đã sẵn sàng cúp máy Khương Minh Châu vì cô ta.
May mà lần này anh ta đi cùng, nếu không Minh Châu chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta.
Khương Nhĩ Phàm thở ra một hơi, mắt híp lại.
......
Sau khi cúp máy Khương Minh Châu, Khương Nhĩ Trác giải thích với Khương Dư Linh rằng người vừa gọi là chị gái của mình, nói rằng chị gái vừa gặp một tai nạn nhỏ, đi chơi một thời gian và hôm nay mới trở về nước.
Khương Dư Linh mím môi cười nhẹ: "Vừa về nước đã gọi điện cho cậu, có vẻ như mối quan hệ của hai người khá tốt."
"Đúng vậy, dù sao chị ấy là chị gái duy nhất của em." Khương Nhĩ Trác nói, hoàn toàn quên mất rằng chị gái ruột của mình vẫn còn lưu lạc ngoài kia: "Dù chị ấy lớn hơn em, nhưng nhiều lúc chị ấy vẫn như một cô bé."
"Đúng rồi, năm nay chị ấy cũng bằng tuổi chị đấy, nếu hai người gặp nhau, chắc chắn sẽ có nhiều đề tài chung để nói chuyện."
Khương Nhĩ Trác hào hứng kể về chuyện nhà mình, muốn tạo mối quan hệ gần gũi hơn với Khương Dư Linh. Khi nhắc đến Khương Minh Châu và Khương Dư Linh cùng tuổi, cậu ta chợt nghĩ, nếu chị gái mình có thể trở thành bạn thân của Khương Dư Linh, không phải cơ hội của mình sẽ lớn hơn sao?
"Để hôm nào em giới thiệu hai người với nhau đi."
Trên khuôn mặt Khương Nhĩ Trác toát ra vẻ phấn khởi, hoàn toàn không nhận ra sự lạnh lùng ẩn giấu trong ánh mắt của Khương Dư Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro