Mục Tiêu Của Bọ...
2024-08-08 23:39:09
Còn hai người kia, một người mắt híp, một người mặt sẹo, tuổi tác không quá lớn, nhưng ánh mắt của họ đầy sự hung ác, nhìn là biết không phải người tốt.
“Chuyện này là thế nào?”
Hứa Tấn Trình không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức hiểu rằng mình đã bị lừa, vẻ tức giận lướt qua khuôn mặt, nhưng rất nhanh anh ta lấy lại bình tĩnh: “Các người muốn làm gì?”
Tổng cộng có năm kẻ địch, Hứa Tấn Trình quay đầu định chạy trốn, nhưng có hai người đang đứng chắn ở cửa, trên mặt đầy vẻ cợt nhả.
“Các người dám làm chuyện như thế này ở trong trường, chẳng lẽ muốn vào tù à?”
Hứa Tấn Trình lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, nhưng vừa mới lấy ra thì điện thoại đã bị người mắt híp giật mất, trên mặt hắn ta đầy mụn trứng cá, da dẻ lồi lõm như vỏ cam.
“Làm sao? Mày còn nghĩ đến chuyện báo cảnh sát?” Tên mắt híp cười khẩy một tiếng: “Tất nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, mày muốn báo cảnh sát cũng không sao.”
“Hahaha.”
Lời vừa dứt, tên mắt hí và mấy người khác kiêu căng cười lớn.
Hứa Tấn Trình vừa ức chế vừa tức giận: “Các người biết cha tôi là ai không? Hôm nay nếu các người dám làm tổn thương chúng tôi, dù các người chạy đến tận cùng chân trời cuối biển, cha tôi vẫn sẽ tìm ra các người, khiến các người trả giá gấp mười, gấp trăm lần.”
“Đương nhiên bọn tao sẽ không động vào mày.”
Người có khuôn mặt tròn chuyển ánh mắt sang phía Khương Dư Linh, cười hì hì: “Mục tiêu của bọn tao từ đầu đến cuối là cô ta.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của những người có mặt ở đây đều chuyển lên người Khương Dư Linh.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, mái tóc tùy ý buông thả sau lưng, ánh đèn lờ mờ như phủ lên người cô một tầng màu vàng nhạt ấm áp, thân thể mảnh khảnh với những đường cong tinh tế.
Trông cô thật xinh đẹp.
Nghĩ đến những chuyện tiếp theo trong kế hoạch, trên mặt năm tên kia đều có vẻ mong chờ và kích động. Hứa Tấn Trình biết bọn họ muốn làm gì, anh ta chắn trước người Khương Dư Linh: “Các người không được làm bậy.”
“Mày là cái thá gì mà ngăn bọn tao?”
Hứa Tấn Trình vừa động đã bị tên mắt híp đánh một gậy vào vai, anh ta đau đớn kêu lên, chỉ trong vài giây đó, anh ta bị đồng bọn của tên mắt híp đẩy sang một bên.
Tên mắt híp nhìn Khương Dư Linh, ánh mắt trơ trẽn, khinh bỉ cười: “Cô em, nếu lát nữa cô em chịu hợp tác với bọn anh thì việc này sẽ dễ dàng hơn, nếu không thì…khà khà, đừng trách bọn anh không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Là Khương Nhĩ Phàm thuê các người đến.”
Từ lúc bước vào nhà kho đến giờ, Khương Dư Linh chưa nói một câu nào.
Cô đã đoán trước được tình huống hiện tại, nhưng lại không ngờ tới thân phận của đối phương. Nhưng vậy thì sao? Cô không sợ.
Ngay từ khi được tái sinh, cô đã hiểu ra một điều: muốn đứng vững ở trên đỉnh cao, không thể thiếu địa vị, tiền bạc và kỹ năng chiến đấu.
Những năm qua, cô đã sử dụng điểm tích lũy từ việc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống để đổi lấy những thứ có thể khiến mình mạnh mẽ hơn.
Cửa hàng của hệ thống có đa dạng các mặt hàng: từ pháp thuật tu luyện, phép thuật tu tiên, vũ khí, năng lực đặc biệt, kỹ năng, và cả điểm cường hóa cơ thể.
Nói chung, không có gì là cửa hàng của hệ thống không có, chỉ có những thứ cô không thể nghĩ ra mà thôi.
Nhưng giá cả quá đắt, trong mười năm, cô chỉ đổi được một cuốn sách "Thái Dương Luyện Thể Thuật", dùng hết tất cả điểm tích lũy của mình, còn mười điểm sức mạnh và mười điểm nhanh nhẹn, mỗi thứ cô phải tích lũy một năm mới đủ.
“Chuyện này là thế nào?”
Hứa Tấn Trình không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức hiểu rằng mình đã bị lừa, vẻ tức giận lướt qua khuôn mặt, nhưng rất nhanh anh ta lấy lại bình tĩnh: “Các người muốn làm gì?”
Tổng cộng có năm kẻ địch, Hứa Tấn Trình quay đầu định chạy trốn, nhưng có hai người đang đứng chắn ở cửa, trên mặt đầy vẻ cợt nhả.
“Các người dám làm chuyện như thế này ở trong trường, chẳng lẽ muốn vào tù à?”
Hứa Tấn Trình lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, nhưng vừa mới lấy ra thì điện thoại đã bị người mắt híp giật mất, trên mặt hắn ta đầy mụn trứng cá, da dẻ lồi lõm như vỏ cam.
“Làm sao? Mày còn nghĩ đến chuyện báo cảnh sát?” Tên mắt híp cười khẩy một tiếng: “Tất nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, mày muốn báo cảnh sát cũng không sao.”
“Hahaha.”
Lời vừa dứt, tên mắt hí và mấy người khác kiêu căng cười lớn.
Hứa Tấn Trình vừa ức chế vừa tức giận: “Các người biết cha tôi là ai không? Hôm nay nếu các người dám làm tổn thương chúng tôi, dù các người chạy đến tận cùng chân trời cuối biển, cha tôi vẫn sẽ tìm ra các người, khiến các người trả giá gấp mười, gấp trăm lần.”
“Đương nhiên bọn tao sẽ không động vào mày.”
Người có khuôn mặt tròn chuyển ánh mắt sang phía Khương Dư Linh, cười hì hì: “Mục tiêu của bọn tao từ đầu đến cuối là cô ta.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của những người có mặt ở đây đều chuyển lên người Khương Dư Linh.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái, mái tóc tùy ý buông thả sau lưng, ánh đèn lờ mờ như phủ lên người cô một tầng màu vàng nhạt ấm áp, thân thể mảnh khảnh với những đường cong tinh tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trông cô thật xinh đẹp.
Nghĩ đến những chuyện tiếp theo trong kế hoạch, trên mặt năm tên kia đều có vẻ mong chờ và kích động. Hứa Tấn Trình biết bọn họ muốn làm gì, anh ta chắn trước người Khương Dư Linh: “Các người không được làm bậy.”
“Mày là cái thá gì mà ngăn bọn tao?”
Hứa Tấn Trình vừa động đã bị tên mắt híp đánh một gậy vào vai, anh ta đau đớn kêu lên, chỉ trong vài giây đó, anh ta bị đồng bọn của tên mắt híp đẩy sang một bên.
Tên mắt híp nhìn Khương Dư Linh, ánh mắt trơ trẽn, khinh bỉ cười: “Cô em, nếu lát nữa cô em chịu hợp tác với bọn anh thì việc này sẽ dễ dàng hơn, nếu không thì…khà khà, đừng trách bọn anh không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Là Khương Nhĩ Phàm thuê các người đến.”
Từ lúc bước vào nhà kho đến giờ, Khương Dư Linh chưa nói một câu nào.
Cô đã đoán trước được tình huống hiện tại, nhưng lại không ngờ tới thân phận của đối phương. Nhưng vậy thì sao? Cô không sợ.
Ngay từ khi được tái sinh, cô đã hiểu ra một điều: muốn đứng vững ở trên đỉnh cao, không thể thiếu địa vị, tiền bạc và kỹ năng chiến đấu.
Những năm qua, cô đã sử dụng điểm tích lũy từ việc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống để đổi lấy những thứ có thể khiến mình mạnh mẽ hơn.
Cửa hàng của hệ thống có đa dạng các mặt hàng: từ pháp thuật tu luyện, phép thuật tu tiên, vũ khí, năng lực đặc biệt, kỹ năng, và cả điểm cường hóa cơ thể.
Nói chung, không có gì là cửa hàng của hệ thống không có, chỉ có những thứ cô không thể nghĩ ra mà thôi.
Nhưng giá cả quá đắt, trong mười năm, cô chỉ đổi được một cuốn sách "Thái Dương Luyện Thể Thuật", dùng hết tất cả điểm tích lũy của mình, còn mười điểm sức mạnh và mười điểm nhanh nhẹn, mỗi thứ cô phải tích lũy một năm mới đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro